Tay súng cuối cùng

Chương 22- P02


Bạn đang đọc Tay súng cuối cùng: Chương 22- P02

Đó không phải là chuyện xa lạ gì, Web; hoàn toàn không. Thực ra nhiều người còn gọi đó là sự hy sinh tối thượng. “Hoặc là sự trốn chạy tối thượng khỏi những vấn đề của mình.” “Nhiều người cũng nói như thế thật.” “Vậy cô nghĩ thế nào?” “Rất có thể với anh thì là cả hai. Nhưng nếu đó là vấn đề khiến anh không dám lập gia đình và có con, thì chúng ta có thể cùng giải quyết, Web. Và mặc dù tôi hiểu tại sao những vết sẹo trên mặt anh khiến nhiều phụ nữ không dám lại gần, thì anh cũng đừng nghĩ là tất cả phụ nữ đều như thế, vì hoàn toàn không phải vậy.” Anh lắc đầu và rồi dừng lại, ngước lên và chăm chăm nhìn vào ánh mắt dò hỏi của cô. “Có một dạo tôi phải ăn chực nằm chờ ở Montana trong vụ bắt giữ con tin liên quan đến một nhóm chống chính phủ khác, tôi thường mất cả ca nằm phục buổi sáng dùng kính ngắm gắn trên súng để vẽ râu cho từng tên một khi chúng xuất hiện trên cửa sổ. Mỗi ngày tôi phải mất nhiều giờ chỉ để chờ đến thời điểm tôi phải bóp cò giết một tên nào đó trong bọn chúng. Cái trò chờ-đợi-để-giết-người đó nhiều khi làm ta phát điên, Claire ạ. Vì vậy những lúc không phải trông chừng, dưới ánh sao đêm ở chốn khỉ ho cò gáy của Montana đó, tôi đã viết rất nhiều thư về nhà.” “Cho ai?” Trông Web lúng túng rất khổ sở, phải một lát sau anh mới bình tĩnh lại, vì từ trước đến giờ anh chưa bao giờ thổ lộ điều này với bất kỳ ai. “Tôi giả vờ như tôi có con.” Anh lắc đầu và thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt cô nữa. “Tôi còn tưởng tượng ra những cái tên như Web Junior Lacey. Con út của tôi là Brooke, tóc đỏ hoe và sún một chiếc răng. Tôi viết thư cho tất cả các con. Thậm chí tôi còn gửi thư về địa chỉ nhà mình, để khi tôi quay về thì những lá thư đã được chuyển đến rồi. Ngay giữa lúc nằm phục để bắn hạ lũ vô lại ở Montana vũ khí đầy mình như thế, tôi đã viết cho Brooke Lousie để con bé biết rằng bố nó sắp về nhà. Thậm chí tôi còn bắt đầu tin rằng tôi có một gia đình thực sự đang chờ ở nhà. Đó là điều duy nhất khiến tôi có thể trụ vững, vì cuối cùng tôi vẫn phải bóp cò và dân số Montana bớt đi được vài mạng.” Anh dừng lại và đưa tay quệt miệng, cố nuốt vào trong cảm giác cay đắng và tủi nhục như một quả mật to như trái núi chẹn ngang họng, ánh mắt Web dán chặt xuống mặt thảm lót sàn. “Khi tôi về nhà, tất cả những lá thư đó đều đã được chuyển đến, chờ sẵn. Nhưng tất nhiên là tôi không đọc lại. Tôi biết thừa là trong đó viết những gì. Cả ngôi nhà trống hưu trống hoác. Chẳng có Brooke Lousie nào cả.” Cuối cùng anh ngẩng đầu lên. “Nghe thật điên rồ phải không?” anh nói, “viết thư cho những đứa con mà mình chưa bao giờ có?” Chẳng khó khăn gì, Web cũng có thể nhận thấy là cuối cùng anh đã làm cho Claire Daniels không còn giấu nổi nỗi xúc động trong lòng. Khi Web rời văn phòng của Claire và nhìn thấy hai người đang khe khẽ trò chuyện với nhau trong khu vực chờ đợi, anh đứng ngây người trong vài giây, không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình, có gì đó không đúng ở đây. O’Bannon đang đứng kia, điều đó thì đúng rồi, dù sao ông ta cũng làm việc ở đây mà. Nhưng còn người phụ nữ đang nói chuyện với ông ta, lẽ ra cô không nên ở đây chứ. Khi cô quay lại và nhận ra Web, bất giác Debbie Riner cũng phải há hốc miệng vì sững sờ. O’Bannon cũng trông thấy Web và bước lại gần anh, chìa tay ra. “Web, tôi không biết là hôm nay anh cũng tới đây. Thực sự là tôi không thể nào biết được, Claire và tôi không hề chia sẻ lịch làm việc, đúng là cơn ác mộng của cái gọi là đạo đức nghề nghiệp.” Web không bắt tay ông ta; anh vẫn đứng sững ngơ ngác nhìn Debbie. Cô cũng đứng lặng người, cứ như thể cô vừa bị bắt quả tang đang gian díu với O’Bannon. O’Bannon hết nhìn người này lại quay nhìn người kia. “Hai người biết nhau à?” Rồi ông ta vỗ vỗ tay lên trán và tự trả lời câu hỏi của mình. “HRT.” Web bước lại gần Debbie, cô luống cuống lấy trong túi xách ra một tờ khăn giấy. “Deb? Chị đang điều trị với bác sĩ O’Bannon à?” “Web,” O’Bannon nói, “đây là điều tuyệt mật.” Web phẩy tay xua ông ta đi. “Vâng, tôi biết, tuyệt mật.” “Tôi chưa bao giờ thích khu chờ chung này – rất không tốt cho việc bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác,” O’Bannon nói, mặc dù rõ ràng là cả hai người chẳng ai thèm quan tâm đến lời phàn nàn của ông ta. Cuối cùng, ông ta bèn ngượng nghịu nói với Debbie “gặp lại cô sau.” Với Web ông ta nói, “Bình tĩnh đi, Web. Tôi tin chắc là Claire đang làm cho anh những điều kỳ diệu.” Ông ta nhìn anh với ánh mắt dò hỏi. Đúng đấy, Web muốn buột miệng. Quả là người phụ nữ đó đang làm cho tôi nhĩng điều kỳ diệu, cô ta làm tôi muốn phát điên. Web giữ cửa cho Debbie và họ bước vào thang máy. Cô lảng tránh ánh mắt của anh và Web cũng cảm thấy mặt mình mỗi lúc một đỏ bừng lên, vì giận dữ, vì tủi hổ, anh cũng không rõ vì sao nữa. Cuối cùng anh lên tiếng, “Tôi đang gặp gỡ một bác sĩ tâm thần để giúp tôi vượt qua những gì đã xảy ra. Tôi đoán là chị cũng vậy.” Cô hỉ mũi và cuối cùng cũng ngước lên nhìn anh. “Tôi đã gặp bác sĩ O’Bannon hơn một năm nay rồi, Web.” Một lần nữa anh lại ngơ ngẩn nhìn cô, và thậm chí còn không biết là cửa thang máy đã mở ra. “Anh định xuống tầng hầm à?” Debbie hỏi. Họ bước ra ngoài phố và đang chuẩn bị mỗi người đi một hướng thì Web cố nén cảm giác bàng hoàng của mình và nói, “Chị có thời gian đi uống cà phê một lát được không, Deb?” Anh tuyệt đối tin rằng cô sẽ không bao giờ có chút thời gian rỗi nào dành cho anh hết. “Có một quán cà phê Starbucks ngay góc đường. Tôi biết khá rõ khu vực quanh đây.” Hai người lặng lẽ ngồi quanh những cốc cà phê của mình trong một góc khuất của quán, xung quanh là những chiếc máy pha cà phê sáng loáng đang sôi vo vo, sùng sục, phì phì, sẵn sàng phục vụ khách hàng bất kỳ lúc nào. “Chị vừa nói là hơn một năm à? Chị đã phải gặp bác sĩ tâm thần suốt thời gian đó sao?” Debbie quấy những mẩu quế nghiền vụn trong cốc cà phê của mình. “Nhiều người còn phải điều trị suốt cả đời cơ, Web.” “Vâng, nhưng đó là người khác. Không phải người như chị.” Cô ngước lên nhìn anh với ánh mắt rất lạ mà anh chưa bao giờ nhìn thấy. “Để tôi nói cho anh biết về những người như tôi, Web. Hồi Teddy và tôi mới lấy nhau, anh ấy đang là quân nhân trong quân đội. Tôi biết rõ những gì chờ đợi mình phía trước, những đợt đồn trú ở nước ngoài nơi chẳng có ai nói thứ tiếng của bạn, hoặc là ở một xó xỉnh đầm lầy nào đó của nước Mỹ mà anh phải lái xe hàng trăm dặm mới đến được rạp chiếu phim. Nhưng tôi yêu Teddy và tôi sẵn sàng chấp nhận dấn thân, hoàn toàn không ảo tưởng gì. Rồi anh ấy gia nhập lực lượng Delta. Những đứa con lần lượt ra đời, và trong khi mẹ con tôi hầu như ở yên một chỗ, thì Teddy chẳng mấy khi có mặt ở nhà. Phần lớn thời gian tôi không biết anh ấy ở đâu, sống hay chết. Tôi chỉ biết tin tức liên quan đến anh ấy qua báo chí hoặc xem trên CNN như tất cả mọi người, và thực ra tôi thấy thế còn dễ chịu hơn. Lạy Chúa tôi, nhưng không có ai cho tôi biết là HRT còn điên rồ hơn cả Delta, Web, và chồng tôi sẽ còn phải vắng nhà thường xuyên hơn trước kia. Mọi chuyện dù sao cũng còn dễ thở khi tôi mới hai mươi và còn son rỗi. Nhưng tôi đã qua tuổi hai mươi từ lâu rồi Web. Và tôi luôn phải một mình nuôi dạy ba đứa con, bằng tiền lương của Teddy. Mà của đáng tội, sau bao nhiêu năm phục vụ cái đất nước khốn kiếp này của anh ấy, đồng lương đó còn không bằng một người nhân viên thu ngân ở siêu thị Kmart. Ngày nào tôi cũng phải ở bên các con và đứa bé nhất lúc nào cũng hỏi, sao bố phải đi? Sao bố không ở nhà? Và tôi hoàn toàn không biết phải trả lời con bé như thế nào nữa.” “Anh ấy đã hy sinh như một anh hùng, Deb. Anh ấy đã hy sinh vì tổ quốc.” Nắm đấm của cô giáng mạnh xuống mặt bàn, khiến những khách hàng đang xì xụp nhấp cà phê nóng xung quanh cũng phải giật mình quay sang nhìn. “Đó chỉ là một mớ nhảm nhí, anh cũng biết thừa còn gì.” Và đột nhiên với một nỗ lực phi thường, cô bình tĩnh lại. Web có cảm giác người phụ nữ trước mặt anh giống như một ngọn núi lửa đang phun trào bỗng nhiên dừng lại và cố kéo về những dòng dung nham sôi sục. Cô nói tiếp, “Anh ấy đã lựa chọn cuộc sống ình. Anh ấy chỉ muốn sống bên cạnh đồng đội, súng ống và những cuộc phiêu lưu của mình mà thôi.” Giọng cô càng lúc càng bình tĩnh, và buồn da diết. “Anh ấy yêu các anh. Anh ấy yêu anh, Web ạ. Lạy Chúa tôi, anh không biết là anh ấy yêu anh nhiều thế nào đâu. Hơn cả những gì anh ấy dành cho tôi và các con, vì anh ấy chẳng hề hiểu mẹ con tôi dù chỉ bằng một nửa những gì anh ấy hiểu về các anh. Các anh chiến đấu bên nhau, cùng đồng cam cộng khổ, cùng sống và cùng chết, mỗi ngày các anh lại tay trong tay cùng đương đầu với hiểm nguy và cùng tập luyện vất vả, nỗ lực để vượt qua chúng. Các anh là một đội. Đội đặc nhiệm khốn kiếp vĩ đại nhất trên đời. Anh ấy nói với các anh những điều mà chẳng bao giờ anh ấy nói với tôi. Anh ấy có một cuộc sống hoàn toàn khác mà tôi không có chỗ trong đó. Và cuộc sống đó còn thú vị hơn, lôi cuốn hơn bất kỳ điều gì khác trên đời.” Cô không nhận ra là mình vừa nói vừa giang rộng hai cánh tay. “Làm sao một người vợ và gia đình có thể cạnh tranh nổi với sức hút đó? Thỉnh thoảng Teddy cũng có nói với tôi rằng anh ấy đang làm cái này cái kia, toàn là những chuyện vô thưởng vô phạt để giữ không khí yên ấm trong gia đình.” Cô chán nản lắc đầu. “Có rất nhiều ngày tôi cảm thấy căm thù các anh vì đã cướp anh ấy đi.” Cô chấm chấm chiếc khăn giấy lên mặt để lau những giọt nước mắt đang ứa ra. Web chỉ muốn vươn tay ra vỗ về cô, nhưng anh không dám chắc là hành động của mình có được chào đón hay không. Anh cảm thấy lương tâm cắn rứt như mình vừa gây ra những tội ác tày trời , khủng khiếp, và anh không nhận ra rằng thậm chí mình đã bị kết án rồi. “Thế Teddy có đi điều trị cùng chị không?” anh khẽ hỏi. Debbie lau sạch những giọt nước mắt và nhấp một ngụm cà phê. “Không. Anh ấy nói nếu bất kỳ ai ở HRT biết anh ấy đang đi gặp bác sĩ tâm thần thì họ sẽ tống anh ấy ra khỏi đội, rằng hoàn toàn không có chỗ cho những kẻ yếu đuối trong HRT. Và anh ấy còn nói là anh ấy chẳng làm sao mà phải đi gặp bác sĩ tâm thần cả. Anh ấy chẳng làm gì sai hết, ngay cả khi tôi có phải chịu đựng vài vấn đề điên rồ nào đó. Anh ấy không muốn tôi đi, nhưng ít nhất thì cũng phải có một lần trong đời tôi làm gì đó ình chứ. Tôi phải làm vậy, Web, tôi cần ai đó để giãi bày. Và tôi không phải là người vợ duy nhất có chồng làm trong HRT cũng phải đi gặp bác sĩ tâm thần. Còn những người khác nữa, như Angie Romano ấy.” Angie Romano! Web tự hỏi chẳng lẽ cô ta đến đây để nói với bác sĩ về Paulie. Có lẽ gã đánh cô ấy. Không, nhiều khả năng là cô ta đánh Paulie thì hợp lý hơn. “Tôi rất tiếc khi thấy chị không được hạnh phúc Deb. Chị xứng đáng được hưởng điều đó. Ở nhà mình, Web còn lưu giữ hơn một trăm bức ảnh của anh và những đồng đội trong đội Charlie đang vui vẻ bên nhau. Và không có hình bất kỳ người vợ nào xuất hiện trong những tấm ảnh này vì họ chẳng bao giờ được mời đến. Web đã đánh giá người khác mà chưa bao giờ đặt mình vào cương vị của họ. Và đó là sai lầm anh không bao giờ muốn lặp lại, thật không thể tin là anh có thể thiển cận và vô tâm đến thế. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, chìa tay ra và nắm tay anh, thậm chí còn gượng mỉm cười. “Thế đấy, vậy là tôi đã trút lên anh tất cả những gánh nặng của mình rồi, việc điều trị của anh thì sao?” Web nhún vai. “Vẫn đang tiến triển. Tôi cũng chẳng biết là đến giai đoạn nào rồi. Tôi biết tất cả không thể sánh được những mất mát của chị và các con, nhưng tôi chợt nhận ra rằng những người đồng đội đó là tất cả những gì tôi có trên đời. Và giờ thì họ đã ra đi, còn tôi vẫn ngồi đây và tôi cũng không biết tại sao nữa. Tôi cũng không nghĩ là sẽ có ngày tôi biết tại sao.” “Tôi rất tiếc vì những gì Julie Patterson đã làm với anh. Cô ấy hoàn toàn suy sụp. Ngay từ đầu cô ấy cũng đã không phải là người mạnh mẽ gì. Và tôi nghĩ đều quan trọng nhất là cô ấy ghen với các anh.” “Julie có thể làm lại điều đó với tôi, và tôi vẫn sẵn sàng chịu đựng,” anh nói thật lòng. “Anh phải xin ra đi, Web. Anh đã làm xong phận sự của mình rồi. Anh đã phục vụ cái đất nước chết tiệt này quá đủ rồi. Anh đã phải hy sinh quá đủ. Họ không thể yêu cầu ở anh bất kỳ điều gì nữa.” “Tôi nghĩ sau khoảng ba mươi năm điều trị điên như thế này nữa là tôi sẽ ổn hẳn thôi mà.” “Có tác dụng thật mà, Web. Thậm chí O’Bannon còn thôi miên tôi nữa; ông ấy bắt tôi nghĩ về những điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ là mình có thể. Tôi nghĩ chúng bị ẩn giấu rất sâu trong tiềm thức.” Debbie nắm tay anh chặt hơn. “Tôi biết bữa tối hôm nọ ở nhà tôi thật khủng khiếp. Chúng tôi không biết phải nói gì với anh cả. Chúng tôi chỉ muốn làm anh thấy thoải mái, nhưng cuối cùng thì mọi chuyện còn tồi tệ hơn. Tôi ngạc nhiên là anh không đứng bật dậy mà gào lên sau món khai vị.” “Các chị đâu có trách nhiệm phải làm cho tôi thoải mái.” “Anh đã rất tốt với con cái của tất cả mọi người suốt thời gian qua. Tôi chỉ muốn anh biết là tất cả chúng tôi đều cảm kích vì điều đó. Và chúng tôi cũng đều biết là anh đã liều mạng không biết bao lần trong những năm qua như thế nào để bảo vệ tính mạng cho chồng chị em tôi.” Cô với tay qua bàn và chạm lên phần mặt bị thương của anh, nhẹ nhàng vuốt ve những ngón tay mềm mại lên lớp da xù xì và gồ ghề và Web cũng không hề quay mặt đi như mọi lần. “Tất cả chúng tôi đều biết cái giá mà anh phải trả, Web.” “Lúc này đây tôi mới thấy cái giá đó là hoàn toàn xứng đáng.” ————– [46] Tỷ lệ tốc độ của vật so với tốc độ âm thanh. Tốc độ Mach 1 tương đương với 717 dặm/giờ. [47] Chỉ danh sách những bạn tình, những phụ nữ mà một người đàn ông theo đuổi, chứa đựng những thông tin như tên tuổi, số điện thoại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.