Bạn đang đọc Tay súng cuối cùng: Chương 01- P02
Cuộc sống của một xạ thủ bắn tỉa luôn phải cân bằng giữa thái cực này với thái cực khác. Bạn cần chiếm lĩnh vị trí bắn tốt nhất nhưng lại phải đảm bảo kín đáo nhất, và nhiều khi hai tiêu chí này mâu thuẫn với nhau hoàn toàn. Đơn giản là bạn phải xoay xở trong khả năng cao nhất có thể. Nhiều giờ, nhiều ngày, nhiều tuần, thậm chí là nhiều tháng nằm bẹp một chỗ, không làm gì đến mức ươn người, tinh thần xuống đến mức thấp nhất, để rồi chợt bùng lên khi tình huống đối đầu nổ ra, đạn vãi như mưa, đến hoa cả mắt, và trong những hoàn cảnh như vậy việc nhầm lẫn hoàn toàn có thể xảy ra. Mỗi quyết định nổ súng có nghĩa là sẽ có người mất mạng, và bạn không bao giờ biết chắc liệu cái chết của chính mình có là một nghiệm trong phương trình hay không.
Lúc nào Web cũng có thể mường tượng lại những hình ảnh đó chỉ trong chớp mắt, rõ ràng như chúng mới chỉ diễn ra ngày hôm qua. Cả kẹp đạn năm viên luôn sẵn sàng trong băng đạn có lò xo đẩy chờ đến lúc được xuyên thẳng vào kẻ thù với tốc độ nhanh gấp đôi ánh sáng chỉ cần Web ấn chiếc cò súng cực nhạy của mình. Chỉ có người xâm nhập vào phạm vi kiểm soát của anh là Web sẽ nổ súng và thế là một con người bỗng chốc biến thành một cái xác nằm còng queo trên mặt đất. Tuy nhiên những phát bắn quan trọng nhất mà Web từng có lại là những phát đạn mà anh chưa hề bắn. Nói tóm lại, bắn tỉa là công việc như thế đấy. Không phải công việc dành cho những kẻ nhát gan, những kẻ ngu ngốc, và thậm chí là cả những kẻ chỉ thông minh ở mức bình thường.
Web thầm cảm ơn những anh bạn bắn tỉa chiếm lĩnh ở phía trên và xộc thẳng về cuối hẻm.
Tiếp theo, họ nhìn thấy một đứa trẻ, có lẽ chỉ khoảng chín mười tuổi gì đó, ngồi trên một ụ bê tông, chẳng áo xống gì sất, xung quanh chăng thấy người lớn nào cả. Cơn bão sắp đến đã làm nhiệt độ trong nhiệt kế giảm ít nhất là 6 độ C, và cột thủy ngân vẫn tiếp tục xuống nữa. Vậy mà thằng bé vẫn trần như nhộng. Chẳng biết đã bao giờ nó có áo mặc chưa?
Web tự hỏi. Anh đã chứng kiến quá nhiều cảnh đời trẻ thơ cơ cực. Anh không tự coi mình là kẻ yếm thế, mà là một người thực tế. Anh thấy xót xa cho những sinh linh bé nhỏ, nhưng anh cũng chẳng thể giúp chúng điều gì. Đó là chưa kể thời buổi này khi khắp nơi đều đầy rẫy những mối đe dọa tiềm ẩn, vì vậy Web vẫn phải cảnh giác lướt khắp người thằng bé từ đầu đến chân, để xem có vũ khí nào không. Thật may mắn là không có gì; Web đâu có thích thú gì việc phải bắn một đứa trẻ.
Thằng bé nhìn thẳng vào mắt anh. Dưới vầng sáng hắt ra từ một chiếc cột đèn không hiểu sao còn chưa bị bắn vỡ, gương mặt thằng bé hiện lên cực kỳ sống động. Web nhìn rõ cơ thể gày gò của nó, vai và cánh tay rắn đanh bọc quanh hai bên xương sườn dô ra, trông như một cái cây đùn vỏ dầy sần sùi quanh một vết thương. Ngang trán thằng bé là một vết sẹo do dao chém. Trên má trái của nó là một cái lỗ sâu hoắm nhăn nhúm và lồi lõm, dấu vết không lẫn vào đâu được của một viên đạn. Cái này thì Web biết chắc.
“Quỷ bắt mày xuống địa ngục đi,” thằng bé thốt lên bằng một giọng uể oải, rồi phá lên cười, hay nói đúng hơn là nó kêu khành khạch. Câu rủa và tiếng cười ma quái của thằng bé làm Web thấy choáng váng như sấm nổ bên tai, không hiểu sao anh cứ thấy sởn cả gai ốc. Anh đã gặp nhiều thằng nhóc thuộc loại hết thuốc chữa giống nó, chúng ở khắp mọi nơi quanh đây, nhưng vẫn có điều gì đó bất nhẫn trong đầu mà anh không sao hiểu được. Có lẽ anh đã làm công việc này quá lâu chăng, và đây lại hoàn toàn không phải lúc để bắt đầu nghĩ về điều đó?
Ngón tay trỏ của Web băn khoăn đặt trên cò súng, anh nghiêm trang sải những bước dài về phía trước mặc dù trong thâm tâm phải cố gắng hết sức để gạt bỏ hình ảnh thằng bé quái đản ra khỏi đầu. Web là một người chắc lẳn, không phải dạng vai u, thịt bắp, nhưng bù lại anh có hai cánh tay rất dài, những ngón tay khỏe mạnh, và đôi vai rộng trông rất vững chãi. Và cho đến lúc này Web vẫn là người nhanh nhất trong đội và cũng là người có khả năng chịu đựng bền bỉ nhất. Anh có thể chạy những chặng tiếp sức l0km suốt cả ngày. Tốc độ và sự bền bỉ của anh lúc nào cũng vượt trội so với những người chỉ có cơ bắp bắt mắt. Xét cho cùng thì cơ bắp hay mỡ cũng đều bị đạn xuyên thủng dễ dàng. Nhưng tất nhiên là đầu đạn chì không thể làm bạn đau nếu bạn không để nó bắn trúng mình.
Hầu hết mọi người đều miêu tả Web London, với đôi vai rộng và chiều cao 1m90, là một người cao lớn. Nhưng thường thì mọi người chỉ chú ý đến phía mặt bên trái của anh, hay đúng hơn là những gì còn lại của phía mặt bên đó. Web phải bất đắc dĩ chấp nhận rằng quả thật ngày nay y học có thể làm được những điều kỳ diệu: các bác sĩ đã tái tạo lại phần xương gò má và cái mặt nát bấy của anh phía bên phải. Nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó nhận ra vết thương khoét sâu hoắm, xương gò má nhô hơi cao, và vết ghép còn lờ mờ của những mảnh xương, thịt mới cấy vào. Đẹp lắm, ai cũng bảo vậy, tất nhiên là trừ Web.
Đến cuối con hẻm, họ dừng lại một lần nữa, tất cả đều khom người thật thấp. Sát bên cạnh Web là Teddy Riner, qua thiết bị radio Motorola không dây của mình, Riner liên lạc với TOC, báo cáo cho họ biết đội Charlie đã đến vị trí màu vàng và xin phép chuyển sang màu xanh lục – “vị trí khủng hoảng” của mục tiêu, trong trường hợp này đơn giản đó chỉ là tên gọi khác của cánh cửa trước. Web giữ khẩu SR75 bằng một tay, tay kia lần xuống báng khẩu súng ngắn 45 cũng là hàng thửa riêng, đeo gọn ghẽ bên đùi phải. Anh còn một khẩu nữa giống hệt như vậy đeo trên miếng gốm hộ tâm che giữa ngực. Và anh cũng chạm cả vào khẩu đó trong nghi thức tâm linh trước khi tấn công của mình.
Web nhắm mắt và hình dung những gì sắp diễn ra trong vòng một phút nữa. Họ sẽ cơ động sát cửa trước. Davies sẽ đến trước và đứng giữa đội hình để cài mìn. Các tay súng sẽ cầm lăm lăm lựu đạn mù ở tay không thuận. Chốt an toàn của những khẩu tiểu liên đã được mở ra, những ngón tay thả lòng đặt sẵn trên cò súng, sẵn sàng nã đạn. Davies sẽ tháo chốt an toàn trên hộp điều khiển và kiểm tra lại dây dẫn đến kíp nổ nối với khối thuốc phá, rà soát xem còn trục trặc nào không và hy vọng mọi chuyện đều trơn tru. Riner sẽ liên lạc với TOC những từ chuyên biệt: “Charlie đã ở vị trí xanh lục.” Bao giờ cũng vậy, TOC sẽ trả lời, “Sẵn sàng, tôi đang kiểm soát.” Câu trả lời đó lần nào cũng làm Web bực bội, bởi không hiểu làm thế nào một thằng cha quái quỷ ở đâu đó lại kiểm soát được những gì họ làm ở đây?
Trong suốt sự nghiệp của mình, Web chưa bao giờ nghe thấy TOC chạm đến mốc cuối cùng của mỗi lần đếm ngược. Sau tiếng đếm đến “hai”, những tay bắn tỉa sẽ đồng loạt nổ súng vào mục tiêu, một loạt súng cỡ 308 nã đạn cùng lúc chẳng tạo nên âm thanh ấn tượng nào. Nhưng rồi quả mìn đột kích sẽ nổ bùm trước khi TOC kịp nói “một” và trong cơn cuồng phong khủng khiếp cao tần đó dường như ý nghĩ trong đầu ta cũng bị thổi bay. Thực ra nếu bạn nghe được TOC đếm ngược đến tận cùng thì tức là bạn đã gặp rắc rối to rồi, vì điều đó cũng đồng nghĩa với việc bộc phá đột kích có trục trặc không nổ được. Và như thế thì quả là một điềm cực gở cho công việc gày hôm đó.
Khi khối bộc phá đã phá toang cửa trước. Web và đội của mình sẽ thâm nhập vào mục tiêu, ném lựu đạn mù. Đây quả là tên gọi phù hợp cho thứ vũ khí này, vì bất kỳ ai mở mắt khi nó nổ chắc chắn sẽ bị mù, ít nhất là trong một thời gian dài, còn tiếng nổ khủng khiếp của nó cũng làm nạn nhân thủng màng nhĩ. Nếu trong quá trình đột kích, họ tiếp tục gặp phải những cánh cửa bị khóa chặt thì chắc chắn là ổ khóa của chúng cũng sẽ bị khuất phục sau vài phát đạn cối thô bạo của Davies, cùng lắm thì lại phải dùng một quả mìn dán – trông giống như một miếng cao su dẻo nhưng chứa đầy thuốc nổ C4 mà không cánh cửa nào chịu nổi. Họ sẽ triển khai cơ động như được lập trình sẵn, tập trung vào người và vũ khí phát hiện trên đường đột kích, nổ súng thật chính xác, tư duy như người ta chơi cờ. Việc liên lạc sẽ được thực hiện qua tiếp xúc trực tiếp. Tập kích điểm nóng, xác định vị trí giam giữ con tin, đưa họ ra ngoài nhanh chóng và an toàn. Điều duy nhất bạn không được nghĩ đến là cái chết. Ý nghĩ tiêu cực đó lấy đi quá nhiều sức lực và thời gian cần thiết cho nhiệm vụ, và nhất là nó sẽ làm tiêu tan những bản năng và kỷ luật đã ăn sâu vào máu thịt của một người từng làm đi làm lại kiểu công việc nguy hiểm như thế này.
Theo những nguồn tin tình báo đáng tin cậy thì tòa nhà mà họ đang đột kích, tập trung toàn bộ những trùm tài chính của một đường dây ma túy lớn có tổng hành dinh ở thành phố thủ đô này. Trong mẻ lưới béo bở tối nay còn có cả những tay kế toán và chủ ngân hàng bự nhất, những nhân chứng cực kỳ giá trị của chính phủ nếu Web và đồng đội có thể đưa họ ra ngoài an toàn. Được như thế, các cơ quan chính phủ sẽ có bằng chứng để tấn công những nhân vật chóp bu và thế lực nhất từ nhiều phía.
Ngay cả những tay trùm ma túy cũng phải kiêng sợ một đòn tấn công trực diện của IRS (Cục Thuế thu nhập nội bộ). Vì nói cho đúng thì làm gì có tay trùm nào tự giác nộp thuế cho chú Sam? Đó là lý do đội của Web được triệu đến. Họ là những chuyên gia giết những người cần giết, nhưng cũng giỏi không kém trong việc giữ mạng sống cho những người cần sống. Ít nhất thì cũng là cho đến khi những cái lưỡi này đặt tay lên Kinh thánh tuyên thệ, chịu đứng ra làm chứng trước tòa và giúp chính phủ tống những tay trùm vào nhà đá bóc vài chục cuốn lịch .
Sau khi TOC ra mệnh lệnh xong, quy trình đếm ngược sẽ bắt đầu : “Năm, bốn, ba, hai…”
Web mở choàng mắt, trấn tĩnh lại. Anh đã sẵn sàng. Mạch đập lúc này là sáu mươi tư; Web biết chắc là như thế. OK, các chàng trai, sẵn sàng dọn dẹp nào. Trong tai nghe của anh lại vang lên tiếng của TOC lần nữa, đồng ý cho cả đội tiếp cận cửa trước.
Và đúng lúc đó Web London chợt tê cứng người. Cả đội của anh bật dậy khỏi vị trí ẩn nấp và lao vào vùng màu xanh lục, khu vực khủng hoảng, còn Web thì không. Dường như chân và tay của anh không còn là một phần cơ thể của chính anh nữa, giống như ta ngủ quên, nằm đè lên tay mình và khi tỉnh dậy thì thấy cả cánh tay tê dại không còn cảm giác. Hoàn toàn không phải vì khiếp sợ hay căng thẳng quá mức; đây là công việc mà Web đã làm quá lâu rồi. Vậy mà anh chỉ có thể đờ người nhìn cả đội Charlie lao vào mục tiêu. Khoảnh sân đã được xác định là khu vực nguy hiểm duy nhất trước khi tiếp cận địa điểm khủng hoảng, và cả đội đồng loạt tăng tốc, canh chừng tất cả các phía xem có bất kỳ dấu hiệu kháng cự nào không. Không có ai trong đội nhận ra rằng Web tụt lại sau.
Mồ hôi túa khắp người, tất cả các cơ bắp căng lên cưỡng lại thế lực bí hiểm nào đó đang ghì chúng xuống, Web chậm rãi đứng dậy được và loạng choạng về phía trước vài bước. Tay chân anh nặng như chì, cả người bừng bừng như bốc hỏa, đầu chỉ chực nổ tung, anh cố lảo đảo thêm một chút, đến sát mép sân, trước khi ngã sấp về phía trước, mặt đập thẳng xuống đất trong khi cả đội vẫn lao thẳng về phía cửa.
Anh chỉ kịp hé mắt lên để nhận ra đội Charlie vẫn đang lao rất nhanh, mục tiêu đã ở trước mặt, như đang cầu xin, mời gọi họ đến. Chỉ năm giây nữa là cả đội sẽ phát hỏa. Và đó là năm giây sẽ thay đổi cuộc đời Web London mãi mãi.
————————-
[1] Cỡ đạn theo đơn vị của Mỹ, khoảng 7,62mm như các loại tiểu liên phổ biến. (Tất cả những chú thích trong cuốn sách này là của người dịch).
[2] Loại lựu đạn gây tiếng nổ lớn và tóe sáng, làm choáng váng khiến đối phương bị ù tai và lóa mắt.
[3] Tức là tương ứng với cỡ nòng khoảng 11mm.
[4] Broadway: Sân khấu kịch New York, Mỹ