Tay súng cuối cùng

Chương 10- P02


Bạn đang đọc Tay súng cuối cùng: Chương 10- P02


“Những nhân viên mặc thường phục ấy, anh có thể miêu tả nhân dạng của họ được không?”
Romano lại suy nghĩ một lúc. “Tôi đã khai tất cả với các đặc vụ điều tra rồi.”
“Cũng lại là một lũ nhân viên thường phục khác. Vậy thì anh cứ kể lại cho tôi nghe đi, có hại gì cho anh đâu nào. Cứ tin tôi.”
“Hừ, đúng rồi. Nếu tôi mà ngốc đến nỗi tin anh thì có mà trời sập mất.”
“Thôi nào, Paulie, đây là giữa hai đặc nhiệm đột kích với nhau. Giữa đội Hotel và những gì còn lại của đội Charlie.”
Romano suy nghĩ hồi lâu rồi hắng giọng. “Một người trong đó là người da trắng. Thấp hơn tôi một chút, gầy nhưng chắc lẳn. Thế đã đủ chưa?”
“Chưa. Tóc tai thế nào?”
“Húi cua, màu vàng hoe – mẹ kiếp hắn là nhân viên của Cục mà, còn thế nào nữa chứ? Anh tưởng J. Edgar ([32]) để tóc đuôi ngựa chắc?”
“Khối người vẫn nói thế mà. Tóc thế được rồi, còn quần áo? Tuổi tác thế nào, già hay trẻ?”
“Khoảng ngoài ba mươi. Cũng mặc plet kiểu đồng phục của Cục, nhưng là hàng may đo rất sành điệu. Đẹp và đắt hơn bất kỳ thứ gì anh có trong tủ quần áo nhà mình đấy, London.”
“Mắt?”
“Anh ta mang kính râm.”
“Vào lúc hai rưỡi sáng à?”
“Hừm, có thể đó là kính đổi màu. Mẹ kiếp, tôi việc quái gì mà phải đi thẩm vấn thằng cha đó về việc hắn đeo kính gì.”
“Cậu nhớ tất cả những chi tiết đó, vậy mà không nhớ nổi tên anh ta à?”

“Hắn chỉ chìa phù hiệu ra và tôi cũng chỉ liếc qua. Lúc đó tôi đang đứng giữa hiện trường, đủ loại người đang chạy qua chạy lại: sáu người của chúng ta thì nằm đó, bị bắn nát đầu. Hắn đến vì thằng bé và hắn nhận nó đi. Hắn đã làm những gì cần làm, nói những gì cần nói. Mẹ kiếp. Có khi hắn còn là cấp trên của tôi cũng nên ấy chứ.”
“Thế còn cộng sự của anh ta?”
“Cái gì nữa?”
“Cộng sự của anh ta, tay còn lại ấy, cậu nói là có hai người cơ mà?”
“Đúng.”
Lần này trông Romano không còn vẻ chắc chắn như trước.
Gã dụi mắt và lại lớp một ngụm bia. “Hừ, thực ra thì thằng cha đó cũng không bước lại gần. Tay đầu tiên chỉ về phía hắn và nói rằng đó là cộng sự, thế thôi. Tay kia đứng nói chuyện với vài cảnh sát, vì vậy hắn không hề lại gần chỗ tôi.”
Web nhìn gã với vẻ nghi ngờ. “Paulie, vậy là cậu không biết chắc liệu người nói chuyện với cậu có đúng là đi cùng với người kia không nữa. Rất có thể hắn đến một mình và bịa chuyện để lừa cậu. Cậu đã kể tất cả những chuyện này với một đặc vụ FBI thật sự nào chưa?”
“Nghe này, Web, thì chính anh cũng là một đặc vụ FBI đấy thôi. Anh quá quen với cái trò điều tra kiểu này rồi. Tôi thì là dân Delta chuyển sang. Tôi vào FBI chẳng qua để được nhảy sang SWAT, sau đó là HRT. Lâu lắm rồi nên tôi cũng quên cách chơi trò thám tử này. Tôi chỉ pằng pằng cho nhanh. Chỉ pằng pằng, anh hiểu chứ.”
“Hừ, có lẽ cậu làm một thằng nhóc bỏ mạng oan rồi.”
Romano giận dữ trợn mắt nhìn anh trong vài giây rồi cụp mắt và quay nhìn ra chỗ khác. Web đoán có lẽ Romano đang nghĩ đến hai đứa con trai của mình. Web thực sự muốn anh ta phải hối hận, để sai lầm này không bao giờ được phép lặp lại nữa. “Rất có thể thằng nhóc bị vùi xác đâu đó rồi. Nó có một thằng anh trai. Một thằng đầu trộm đuôi cướp tên là Big F.
“Thằng nào chẳng thế,” Romano lầm bầm.
“Thằng nhóc đó không hề có tuổi thơ. Anh có nhìn thấy cái sẹo sâu hoắm vì vết đạn trên má nó chứ? Thế mà nó mới chi có mười tuổi.”
Romano nhấp một hớp bia rồi giơ tay lên quệt ngang miệng. “Hừ, thế đấy, sáu người tốt lẽ ra đáng được sống thì lại phải chết, tôi vẫn tự hỏi là tại sao không phải là bẩy người.”
Gã vừa nói vừa ném cho Web một cái nhìn độc ác.

“Nếu điều này mà khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn, thì thú thật là tôi đang phải nhờ đến sự giúp đỡ chuyên môn để cố giải thích chuyện đó đây. Đó là một sự thừa nhận cực kỳ khó khăn đối với Web, nhất là lại thừa nhận trước mặt Romano, ngay lập tức anh cảm thấy hối hận.
“A ha, đúng là điều đó làm tôi thấy thoải mái hơn, chắc tôi phải chạy ra phố mà hét toáng lên, Web đang phải đi gặp bác sĩ tâm thần, thế giới an toàn rồi.”
“Để tôi được yên đi, Paulie, cậu nghĩ tôi muốn bị cứng đờ người đúng lúc đó sao? Cậu nghĩ rằng tôi muốn nhìn cả đội của mình bị bắn gục sao? Có đúng thế không?”
“Tôi nghĩ anh là người duy nhất có thể trả lời câu hỏi đó,” Romano vặc lại.
“Nghe này, tôi biết tất cả chuyện này trông thật tồi tệ, nhưng tại sao cậu lại cứ gây khó dễ cho tôi như thế?”
“Anh muốn biết tại sao à? Anh thực sự muốn biết tại sao à?”
“Đúng vậy.”
“Được rồi, tôi đã nói chuyện với thằng nhóc đó, hay nói đúng hơn thì thằng nhóc đã nói chuyện với tôi. Anh có muốn biết thằng nhóc đó nói gì không?”
“Tôi đang ngồi đây thôi, Paulie.”
“Nó nói anh sợ đến nỗi khóc nức nở như một đứa trẻ. Nó còn bảo anh van xin nó đừng kể lại với ai. Rằng anh là đồ hèn nhát bẩn thỉu nhất mà nó từng thấy. Nó bảo anh thậm chí còn cố gắng cho nó khẩu súng của mình vì sợ đến vãi đái ra nên không bắn nổi.”
Một thằng nhóc vô ơn. “Và cậu tin tất cả những chuyện giẻ rách đó sao?” Romano lại ực một ngụm bia. “Hừ, không phải chi tiết về khẩu súng. Chẳng đời nào có chuyện anh đưa khẩu SR75 khốn kiếp đó cho ai hết.”
“Cám ơn cậu rất nhiều, Romano.”
“Nhưng chắc chắn thằng nhóc đã nhìn thấy gì đó nên mới nói ra như vậy, ý tôi là tại sao nó phải nói dối làm gì?”
“Ôi làm sao tôi biết được, Paulie, có thể là vì tôi là cớm, trong khi nó vốn không ưa những ai liên quan đến luật pháp. Tại sao cậu không đi hỏi đội bắn tỉa? Họ sẽ nói cho cậu biết lúc đó tôi đang khóc hay đang bắn. Hoặc có khi là cậu cũng không tin họ cũng nên.”
Romano không thèm đếm xỉa đến câu này. “Tôi cho là ai cũng có lúc hèn nhát thế mà, còn tôi thì đừng có hòng.”

“Cậu biết không, cậu là một thằng chó đẻ.”
Romano đặt lon bia xuống và hơi nhổm dậy khỏi ghế. “Anh có muốn biết tôi là loại chó đẻ đến mức nào không?”
Cả hai gườm gườm như chỉ chực lao vào nhau bằng nắm đấm thì Angie bước tới chào Web và choàng tay ôm lấy anh vỗ về cùng những lời an ủi.
“Paulie,” cô nói, “có lẽ anh Web muốn ở lại ăn tối với chúng ta. Em đang làm món sườn lợn rán.”
“Có lẽ tôi không muốn Web ở lại vì cái món sườn rán chết tiệt đó được chứ?” Romano rống lên.
Angie cúi xuống chộp lấy cổ áo Romano, kéo xệch anh ta dậy. xin lỗi một lát, anh Web,” cô nói.
Web đứng nhìn cô lôi chồng mình về phía sau giữa, và trút lên gã cái mà Web chỉ có thể gọi là một trận đòn nên thân. Cô hết tát lại giúi thẳng ngón tay vào trán gã, trông chẳng khác nào một thượng sĩ huấn luyện đang ra oai với một tay tân binh. Và Paul Romano, người có thể giết bất kỳ sinh vật nào từng có trên đời, chỉ biết đứng im chịu trận. không dám ngẩng đầu lên, và lặng lẽ răm rắp tuân lệnh “người phụ nữ nhỏ bé” của mình. Cuối cùng Angie cũng dẫn gã quay lại chỗ Web.
“Nào, Paulie, hỏi anh ấy đi.”
“Angie,” Web ngại ngùng nói , “đừng bắt cậu ấy phải…”
“Câm đi, Web,” Angie quát, và Web câm thật. Angie vỗ lên gáy anh chàng Romano đang lúng búng như ngậm hột thị. “Hoặc là hỏi anh ấy hoặc là tối nay anh sẽ ngủ trong gara với cái xe chết tiệt của anh.”
“Anh có muốn ở lại ăn tối không, Web?” Romano lên tiếng, trong khi ánh mắt anh ta ngó lơ qua bãi cỏ trước nhà, hai tay lạnh lùng khoanh trước ngực.
“Một bữa tối có món sườn lợn rán,” Angie nói giật giọng, và tại sao anh không thử nói một cách thật chân tình và thoải mái xem nào. Paulie?”
“Anh có vui lòng ở lại ăn một bữa tối có món sườn lợn rán không, Web?” Romano lí nhí hỏi bằng một cái giọng khổ sở nhất mà Web từng nghe thấy, và đố gã dám không nhìn vào mắt Web khi nói ra câu mời này.
Cô nàng Angie này thực là một mụ phù thủy. Với tất cả những gì Romano vừa phải chịu đựng, Web không đành lòng nói không, mặc dù trong thâm tâm anh chỉ muốn từ chối lời mời để gã bị vợ phạt cho đáng đời.
“Nhất định rồi, Paulie, tôi sẽ ở lại chứ, cám ơn vì đã quan tâm tới tôi.” Trong khi Angie quay vào trong chuẩn bị bữa tối. hai người tiếp tục ngồi uống bia và nhìn ngắm bầu trời.
“Nếu nói ra điều này có thể khiến cậu thấy thoải mái hơn thì. quả thực là Angie cũng làm tôi sợ vãi linh hồn, Paulie ạ.” Romano ngước lên và lần đầu tiên, ít nhất là cũng như những gì Web vẫn nhớ anh ta thực sự mỉm cười.
Web cúi xuống nhìn lon bia của mình. “Tôi đoán chắc anh đã bô bô khắp Quantico những gì thằng nhóc bịa.”
“Không đâu.”

Web ngẩng đầu lên, sững sờ. Romano đang tỏ ra hoàn toàn nghiêm túc.
“Tại sao không?”
“Vì không phải như thế.”
“Tôi rất biết ơn anh.”
“Tôi biết lúc nào thì bọn trẻ nói dối, hai thằng quỷ con nhà tôi cũng ma lanh không kém. Lúc nãy là tôi chọc tức anh thôi. Có lẽ nó thành thói quen xấu của tôi mất rồi.”
“Nhưng tôi thực sự không thể tin là thằng nhóc lại nói dối như vậy, Paulie. Tôi đã cứu nó mà. Mẹ kiếp, nó gặp may những hai lần. Nhờ có tôi mà nó không có thêm lỗ đạn nữa trong đầu.”
Romano ngạc nhiên nhìn anh, “Thằng nhóc đó làm gì có vết thương đạn nào.”
“Chắc chắn là có chứ, bên má trái ấy. Trên trán còn cả một vết dao cắt cơ, dài bằng ngón tay út của tôi đây này.”
Romano lắc đầu “Nghe này, Web, tôi đã ở cùng thằng nhóc đó và có thể là tôi không chú ý lắm đến ngoại hình của nó nhưng tôi không thể nào bỏ sót một chi tiết như thế được. Tôi biết vết sẹo do đạn bắn trông như thế nào chứ, tôi cũng có cơ mà. Và, mẹ kiếp, ngược lại tôi cũng đã thổi vỡ sọ nhiều thằng để biết sẹo sẽ như thế nào rồi.”
Web ngồi thẳng dậy, “Thế màu da của thằng nhóc đó là gì?”
“Anh đang nói cái quái gì vậy, màu da của thằng nhóc là gì là sao? Nó là dân da đen mà!”
“Mẹ kiếp, tôi biết chứ, Paulie! Ý tôi muốn hỏi là sáng màu hay tối?”
“Khá sáng màu. Mịn màng như mông em bé, và không hề có vết sẹo nào hết. Thề có Chúa?”
Web vỗ chát một tiếng lên thành ghế. “Mẹ kiếp!” Kevin Westbrook, ít nhất là Kevin Westbrook mà anh đã gặp, có nước da màu nâu bóng như sô cô la cơ mà.
Sau bữa tối với gia đình Romano, Web đến nhà Mickey Cortez và cũng nhận được câu chuyện giống hệt như vậy. Anh ta không nói chuyện gì với thằng nhóc. Không nhớ danh tính của người mặc plet đã đưa thằng bé đi, những mốc thời gian thì đúng như Romano đã kể. Và nhất là trên má thằng bé không có vết đạn nào hết.
Vậy ai là kẻ đã đánh tráo thằng nhóc? Và tại sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.