Tay súng cuối cùng

Chương 08- P01


Bạn đang đọc Tay súng cuối cùng: Chương 08- P01


Phải mất vài ngày Web mới hẹn gặp được một bác sĩ tâm thần mà Cục thỉnh thoảng vẫn thuê theo hợp đồng ngắn hạn. Tất nhiên là trong biên chế của FBI cũng có những bác sĩ tâm thần được đào tạo bài bản, nhưng Web đã quyết định chọn người ngoài. Anh cũng không chắc là tại sao; nhưng dù thế nào thì giãi bày lòng mình với một người trong cùng cơ quan vào lúc này có vẻ không phải là ý hay cho lắm. Chẳng biết đúng hay sai nhưng nói với bác sĩ của Cục thì cũng có nghĩa là nói cho cả Cục nghe còn gì. Web nghĩ bụng. Vứt mẹ nó cái nguyên tắc giữ bí mật của bác sĩ đi.
Cục vẫn quen giữ nguyên nếp tư duy thời Trung Cổ man rợ trong những vấn đề liên quan đến sức khỏe tâm lý của nhân viên. và đó luôn được coi là trách nhiệm của mỗi cá nhân chứ chẳng liên quan gì đến tố chức hết. Cho đến tận cách đây vài năm nếu bạn làm việc ở FBI và cam thấy bị stress hoặc có liên quan đến nghiện rượu hoặc các loại chất cấm khác, tốt nhất là hãy giấu kín và tự giải quyết. Một đặc vụ theo trường phái cổ điển sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện tìm đến bác sĩ tư vấn, anh ta sẽ chọn một chai rượu và khẩu súng nếu gặp vấn đề. Nếu một đặc vụ nào đó đang cần sự giúp đỡ của chuyên gia tâm thần, chắc chắn sẽ không ai biết nên sẽ không có ai bàn tán gì. Để mọi người biết thì coi như bạn đã thành hàng phế thải. Những định kiến thâm căn cố đế trong Cục đã tạo nên ỗi thành viên một tính tự lập khắc kỷ và ương bướng rất khó vượt qua.
Sau đó cấp trên cuối cùng cũng quyết định rằng tình trạng căng thẳng khi làm việc trong FBI, thể hiện qua tỷ lệ nghiện rượu và ma túy cùng tỷ lệ ly hôn ngày càng cao, là một vấn đề cấp bách cần giải quyết. Chương trình Hỗ trợ Nhân viên, EAP, được ban hành. Mỗi bộ phận của FBI đều có một nhà tư vấn và điều phối EAP. Trong trường hợp chuyên gia tư vấn của đơn vị không thể giải quyết được tình hình, ông ta hoặc bà ta sẽ giới hiệu bệnh nhân của mình đến một cơ sở nào đó bên ngoài, như trường lớp của Web. Ngay trong Cục cũng không có nhiều người biết về EAP. Bản thân Web còn chưa bao giờ nắm được văn bản nào về sự tồn tại của nó. Đó chỉ là những thông tin rỉ tai từ người này sang người khác. Bất chấp mọi cố gắng của Cục, dấu vết ô nhục vẫn còn nguyên đó.
Những phòng khám tâm thần được bố trí trong một tòa nhà cao tầng ở quận Fairfax gần góc đường Tyson. Trước đây Web đã gặp bác sĩ O’Bannon, một trong những bác sĩ tâm thần làm việc ở đây. Lần gặp đầu tiên cách đây đã vài năm khi HRT được huy động đến giải cứu các sinh viên trong một trường tu ở Richmond, Virginia. Một nhóm vũ trang thuộc tổ chức tự xưng là Hội Tự Do, với chủ trương xây dựng một nền văn hóa Aryan ([22]) bằng các biện pháp thanh trừ sắc tộc, đã đột nhập vào trường học và bắn chết hai giáo viên. Vụ bắt giữ con tin này kéo dài suốt hai mươi tư giờ. Cuối cùng HRT cũng tìm cách lọt vào trong sau khi biết chắc rằng bọn khủng bố sẽ tiếp tục giết các con tin. Mọi chuyện đang tiến triển rất hoàn hảo thì có gì đó đã đánh động bọn khủng bố trước khi HRT sẵn sàng ập vào. Hậu quả của vụ nổ súng là cả năm tên khủng bố đều thiệt mạng, hai đội viên HRT bị thương nặng, trong đó có Web. Chỉ có thêm một con tin duy nhất bị giết, đó là cậu bé David Canfield, mười tuổi.
Web đã đến sát bên thằng bé, gần đủ để kéo nó vào chỗ an toàn thì mọi chuyện bắt đầu đổ bể. Khuôn mặt của thằng bé bị chết đã ám ảnh trong những giấc mơ của Web thường xuyên đến nỗi anh phải tự đi tìm tư vấn của bác sĩ. Khi đó chưa có EAP, nên sau khi bình phục vết thương Web đã bí mật lần ra tên của bác sĩ O’Bannon từ một đặc vụ khác mà bác sĩ O’Bannon cũng đang điều trị. Đó là một trong những việc khó khăn nhất mà Web từng phải làm, vì như thế có nghĩa là thú nhận rằng anh không thể tự giải quyết vấn đề của mình. Anh không bao giờ nói chuyện đó với các thành viên khác của HRT và anh thà tự cắt lưỡi mình còn hơn là chịu thừa nhận rằng anh đang gặp bác sĩ tâm thần. Đồng nghiệp của anh sẽ chỉ coi đó là một biểu hiện mềm yếu, và ở HRT không bao giờ có chỗ cho điều đó.
Các đội viên của HRT cũng từng có kinh nghiệm không hay với việc tư vấn sức khỏe tâm thần: Sau vụ Waco, Cục đã ời một số chuyện gia tư vấn tâm thần đến làm việc với những đội viên có vấn đề. Có điều thay vì gặp riêng từng người thì các bác sĩ lại gặp cả đội cùng một lúc. Kết quả thu được sau lần đó vừa nực cười vừa đáng buồn. Và đó cũng là lần cuối cùng Cục cố thử làm chuyện tương tự với HRT.
Lần gần đây nhất Web gặp O’Bannon là ngay sau khi mẹ anh qua đời.
Sau vài buổi điều trị với O’Bannon, Web đã rút ra kết luận rằng mọi chuyện liên quan đến vấn đề này sẽ không bao giờ được giải quyết ổn thỏa và anh bắt đầu nói dối với O’Bannon rằng anh hoàn toàn không có khó khăn gì. Anh cũng không trách O’Bannon vì anh biết chẳng bác sĩ tâm thần nào có thể giúp anh bình tâm lại. Có chăng thì phải nhờ đến một phép màu nào đó.
O’Bannon là một người thấp đậm nhưng lại hay mặc áo len cao cổ màu đen, khiến cái cằm nhiều ngấn nung núc mỡ của ông ta càng lộ rõ hơn. Web vẫn nhớ là O’Bannon có cái bắt tay rất nhẹ nhàng, thái độ cũng rất hòa nhã, thân thiện, nhưng anh vẫn chỉ muốn quay người bỏ chạy khi hai người gặp nhau lần đầu tiên. Tuy nhiên, anh vẫn nghe lời O’Bannon và quay lại văn phòng của ông ta, liều lao mình vào những vùng nước đầy nguy hiểm.
“Chúng tôi sẽ giúp anh, Web ạ. Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Tôi rất lấy làm tiếc vì chúng ta phải gặp nhau trong những trường hợp khó khăn như thế này nhưng mọi người đâu phải đến gặp tôi làm gì nếu tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp; có lẽ số phận của tôi là thế đấy.”
Web làu bàu gì đó đại loại là như thế cũng tốt nhưng anh vẫn thấy cực kỳ chán nản và tuyệt vọng. Rõ ràng là O’Bannon chẳng thể có phép màu nào giúp thế giới của anh có thể trở lại bình thường.
Hai người đã ngồi trong văn phòng của O’Bannon. Lạ lùng là chẳng có trường kỷ nào, mà chỉ có một chiếc ghế sô pha hai chỗ ngồi: quá ngắn để bệnh nhân có thể nằm ngả hẳn ra. O’Bannon đã giải thích, “ Đây là một điều ngộ nhận lớn nhất trong ngành của chúng tôi, không phải phòng khám của bác sĩ tâm lý nào cũng có một chiếc trường kỷ bọc da.”
Văn phòng của O’Bannon được bài trí cực kỳ giản dị, tường sơn trắng, nội thất công nghiệp và hầu như không bày biện đồ đạc cá nhân nào. Tất cả khiến Web có cảm giác như đang ngồi trong nhà giam tử tù chờ ngày lên ghế điện. Họ trao đổi những câu chuyện gẫu vô thưởng vô phạt, có lẽ để Web cảm thấy bớt căng thẳng hơn. Trước mặt O’Bannon có một quyển sổ và một cây bút chì, nhưng chẳng bao giờ thấy ông ta động gì đến chúng. “Tôi sẽ làm sau,” O’Bannon đã giải thích như vậy khi Web hỏi ông ta về việc ghi chép. “Trước mắt, chúng ta cứ nói chuyện đã.” Ông ta có ánh mắt chăm chú và sắc lẻm làm Web thấy bứt rứt, mặc dù giọng của ông ta khá dịu dàng và êm ái. Sau hơn một tiếng thì buổi điều trị kết thúc mà Web không nhận thấy là có kết quả nào khả quan cả. Anh biết về O’Bannon còn nhiều hơn những gì ông ta biết về anh. Ông ta đã chẳng hề chạm đến được vấn đề thực sự đang làm anh rối trí.
“Những chuyện như thế này thường mất nhiều thời gian. Web” O’Bannon đã bảo vậy khi tiễn Web ra ngoài. “Kết quả rồi sẽ đến, anh đừng lo. Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Người ta có xây Rome trong một đêm đâu.”
Web chỉ muốn hỏi ông ta chính xác là trong trường hợp của anh cần bao lâu mới xây xong cái thành Rome chết tiệt của ông ta, nhưng rồi anh lại im lặng và chào tạm biệt. Ban đầu Web đã đinh ninh rằng anh sẽ không bao giờ quay lại để gặp tay bác sĩ lùn tịt và béo ú trong văn phòng trống hoác của ông ta. Vậy mà anh đã quay lại. Và O’Bannon đã làm việc cùng anh hết buổi này đến buổi khác, giúp anh giải quyết từng vấn đề. Có điều là Web vẫn chưa thể quên được hình ảnh cậu bé bị giết hại dã man trong khi Web chỉ đứng cách đó chưa đầy một mét mà không thể làm gì. Nhưng có lẽ quên một sự kiện bi thảm như vậy cũng chưa chắc sẽ là điều tốt.
O’Bannon đã nói với Web rằng ông ta và nhiều bác sĩ khác ở cơ sơ điều trị của mình đã chăm lo nhu cầu tinh thần của các nhân viên trong Cục nhiều năm qua và đã giúp nhiều đặc vụ cũng như nhân viên hành chính vượt qua các thời điểm khủng hoảng. Web cực kỳ bất ngờ khi biết điều này vì anh cứ đinh ninh rằng anh chỉ là một trong số ít người cần tư vấn. O’Bannon đã nhìn anh với ánh mắt vô cùng thông cảm và nói. “Việc con người ta không nói về điều đó cũng không có nghĩa là họ không muốn giải quyết vấn đề của mình hoặc không muốn tình hình được cải thiện. Tất nhiên là tôi không thể tiết lộ bất kỳ cái tên nào nhưng hãy tin tôi đi, anh không phải là người duy nhất từ FBI đến đây đâu. Những đặc vụ tìm cách trốn tránh như con đà điểu vùi đầu trong cát chẳng khác nào ôm một quả bom hẹn giờ có thể nổ bất kỳ lúc nào.”
Giờ thì Web phân vân không biết mình có phải là quả bom hẹn giờ không nữa. Anh bước vào trong và lên cầu thang càng đi càng thấy bước chân nặng nề hơn.
Với tâm trí đang để tận đâu tận đâu. Web suýt nữa xô thẳng vào một người phụ nữ đi ngược chiều. Anh xin lỗi và ấn nút thang máy. Thang máy đến và cả hai bước vào trong. Web nhấn số tầng của mình và lùi lại.
Khi cả hai cùng ngước lên trên, Web thoáng liếc qua người phụ nữ. Trông cô không cao lắm, người mảnh mai và cực kỳ quyến rũ. Anh ước chừng cô khoảng ngoài 30 tuổi. Cô mặc một bộ vest màu xám trông rất trang nhã, cổ áo sơ mi trắng thò hẳn ra ngoài. Mái tóc đen lượn sóng được cắt ngắn rất cá tính, hai tai đều đeo khuyên. Tay cô cầm một chiếc cặp nhỏ. Những ngón tay dài và thanh tú nắm chặt quai cặp. Nghề của Web là luôn phải quan sát và để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt vì những điều nhỏ nhặt đó hầu như lúc nào cũng quyết định tương lai của anh, thậm chí cả việc liệu anh còn có tương lai hay không nữa.
Thang máy dừng lại tại tầng của Web và anh hơi ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ cũng bước ra. Nhưng rồi anh chợt nhớ ra là lúc ở trong cũng không thấy cô ấn nút chọn tầng nào. Chậc, thôi, để ý và quan sát thế là quá đủ rồi. Anh bước theo người phụ nữ về phía văn phòng anh đang định đến.
Cô quay lại nhìn anh. “Tôi giúp gì anh được không?”

Giọng cô rất nhẹ nhàng, rõ ràng và làm anh cảm thấy rất dễ chịu. Cặp mắt xanh sâu thẳm của cô làm Web thấy chú ý. Đôi mắt cũng rất to, tròn, phảng phất vẻ u buồn và dò hỏi. Có những cặp mắt lúc nào cũng làm ta phải đứng lại, đôi mắt này cũng thế.
“Tôi đến gặp bác sĩ O’Bannon.”
“Anh có hẹn trước không?”
Cô ta có vẻ cảnh giác, Web tự nhủ. Nhưng anh cũng hiểu là phụ nữ hoàn toàn có quyền tỏ ra nghi ngờ khi đứng trước những người đàn ông lạ mặt. Anh đã chứng kiến nhiều kết cục bi thảm của những cuộc gặp gỡ không may đó và có nhiều hình ảnh khiến anh không thể nào quên.
“Có, lúc chín giờ, sáng thứ Tư. Tôi đến hơi sớm.”
Cô trao cho anh một cái nhìn thông cảm. “Sớm thật, hôm nay mới là thứ Ba.”
Web rủa thầm, “Mẹ kiếp,” và lắc đầu mệt mỏi, “Tôi lại đang rối tung hết cả ý niệm về ngày tháng. Xin lỗi đã làm phiền cô.” Anh quay người bước đi, tin chắc rằng sẽ không bao giờ quay lại nữa.
“Tôi xin lỗi, nhưng trông anh rất quen,” người phụ nữ lên tiếng.
Web từ từ quay người lại.
“Tôi xin lỗi,” cô nói thêm “Thường thì tôi không mấy khi nói năng đường đột thế này, nhưng tôi biết tôi đã trông thấy anh rồi.
“Vâng, nếu cô làm việc ở đây thì có lẽ thế thật. Tôi đã từng đến chỗ bác sĩ O’Bannon nhiều lần rồi.”
“Không, không phải ở đây. Tôi tin là tôi nhìn thấy anh trên TV. Nói đến đây thì cô à lên một tiếng, mặt giãn ra, “Anh là Web London, đặc vụ FBI, đúng không?”
Anh không biết phải nói gì trong giây lát trong khi cô vẫn nhìn anh rõ ràng là chờ đợi câu trả lời cho nhận xét của mình.
“Đúng vậy.” Web vừa nói vừa liếc nhìn cô. “Cô làm ở đây à?”
“Tôi cũng có một văn phòng ở đây.”
“Vậy cô cũng là bác sĩ điên.”
Cô chìa tay ra. “Tôi thích dùng từ bác sĩ tâm thần hơn. Tôi là Claire Daniels.”
Web bắt tay cô và rồi hai đứng yên, lúng túng.
“Tôi sẽ pha chút cà phê nếu anh muốn dùng một tách” cuối cùng cô phá tan sự im lặng.
“Không dám phiền cô.”
Cô quay người và mở cửa. Web bước theo cô vào trong phòng.

Hai người ngồi trong một phòng lễ tân nhỏ và uống cà phê. Web liếc nhìn quanh căn phòng trống hoác.
“Hôm nay văn phòng đóng cửa à?”
“Không, hầu hết mọi người phải chín giờ mới đến.”
“Lần nào tôi cũng ngạc nhiên là các cô không có một nhân viên lễ tân nào ở đây cả.”
“Vâng, chúng tôi muốn mọi người cảm thấy hoàn toàn thoải mái. Nhiều khi mọi người cảm thấy rất ngại khi phải tuyên bố với một người lạ rằng họ đến đây để điều trị. Chúng tôi nắm chắc lịch hẹn của mình và khi tiếng chuông cửa reo báo hiệu có người đến, chúng tôi sẽ ra đón trực tiếp. Đây là khu đợi chung vì không thể không có, nhưng quy định là chúng tôi không bắt các bệnh nhân phải ngồi cùng nhau. Nhiều khi ngồi như thế cũng rất bất tiện.”
“Kiểu như mọi người cùng ngồi chơi trò ‘Đoán xem tôi bị bệnh tâm thần gì’?”
Cô mỉm cười. “Cũng đại loại như vậy. Bác sĩ O’Bannon gây dựng cơ sở điều trị này nhiều năm trước và ông ấy vô cùng quan tâm đến việc tạo không khí thoải mái cho những người đến đây tìm sự giúp đỡ. Chắc chắn chẳng ai muốn làm những người vốn đã lo lắng phải thấy khó xử thêm.”
“Vậy là cô biết rõ bác sĩ O’Bannon?”
“Vâng. Thực ra tôi từng làm việc cùng ông ấy. Sau đó thì ông ấy quyết định giảm bớt khối lượng công việc của mình nên giờ chúng tôi làm riêng, nhưng vẫn chung khu văn phòng làm việc này. Tôi cũng thích như thế. Ông ấy rất giỏi, chắc chắn ông ấy sẽ giúp được anh.”
“Cô nghĩ vậy sao?” Web hỏi mà không hề tỏ ra có chút xíu hy vọng nào.
“Giống như cả nước Mỹ, tôi đã theo dõi rất kỹ những gì xảy ra. Thành thật chia buồn về các đồng đội của anh.”
Web lặng lẽ nhấp một ngụm cà phê.
Claire nói, “Nếu anh vẫn nghĩ đến chuyện chờ đợi thì bác sĩ O’Bannon đang giảng ở Đại học George Washington. Hôm nay ông ấy không vào đây đâu.”
“Không quan trọng. Lỗi của tôi mà. Cám ơn vì tách cà phê.” Anh đứng dậy.
“Anh London, anh có cần tôi nói lại với ông ấy là anh đến không?”
“Cứ gọi tôi là Web. Còn chuyện kia thì không cần đâu, tôi không nghĩ là ngày mai tôi sẽ quay lại.”
Claire cũng đứng dậy. “Tôi có thể làm gì giúp anh không?”
Anh giơ chiếc cốc ra. “Cô đã pha cà phê cho tôi còn gì.” Web hít một hơi. Đã đến lúc ra khỏi đây rồi. “Trong vòng một tiếng nữa cô làm gì?” Đột nhiên anh hỏi, và bàng hoàng khi nghe thấy những từ đó bật ra từ chính miệng mình.
“Chỉ là việc giấy tờ thôi,” cô đáp nhanh, mắt cúi gằm xuống, mặt cô thoáng đỏ bừng như thể anh vừa mời cô đi dự buổi khiêu vũ.
“Cô nghĩ thế nào về việc nói chuyện với tôi vậy?”

“Mang tính công việc ư? Không thể như thế được. Anh là bệnh nhân của bác sĩ O’Bannon mà.”
“Thế nếu như là giữa con người với con người?” Web hoàn toàn không hiểu những từ đó ở đâu ra nữa.
Cô lưỡng lự một lát rồi bảo anh chờ. Cô vào trong văn phòng và quay ra sau vài phút. “Tôi cố gọi cho bác sĩ O’Bannon ở trường đại học, nhưng họ không tìm thấy ông ấy. Nếu chưa nói chuyện với ông ấy thì tôi không thể nào tư vấn cho anh được. Mong anh hiểu cho, đậy là chuyện rất nhạy cảm liên quan đến đạo đức nghề nghiệp, Web. Tôi không thể tranh giành bệnh nhân của người khác được.”
Đột nhiên Web ngồi xuống, “Không có ngoại lệ nào sao?”
Cô lại ngẫm nghĩ hồi lâu, “Có, trong trường hợp bác sĩ của anh không có mặt và anh thì ở trong trường hợp khủng hoảng.”
“Ông ấy không có ở đây và tôi thì, nói có Chúa, cực kỳ khủng hoảng.” Web đang hoàn toàn chân thật, vì như thể anh đang quay lại khoảng sân đó, không sao cử động nổi, không thể làm bất kỳ việc gì, vô dụng và bất lực. Nếu cô vẫn từ chối, Web cũng không chắc là anh có đứng lên và ra về được không.
Nhưng cuối cùng cô cũng dẫn anh qua sảnh, vào văn phòng của mình và đóng cửa lại sau lưng hai người. Web nhìn xung quanh. Không thể có sự khác biệt nào lớn hơn giữa văn phòng của Claire Daniels và văn phòng của O’Bannon. Tường ở đây sơn màu xám nhạt thay vì màu trắng toát, không gian ấm cúng với những bức rèm hoa nữ tính thay vì những tấm rèm gấp công nghiệp. Tranh ảnh treo khắp nơi. Hầu hết là ảnh chụp người, có lẽ là gia đình. Những bằng cấp trên tường là bằng chứng cho thành tích học tập ấn tượng của Claire Daniels: bằng tốt nghiệp của hai trường đại học Brown và Columbia, bằng y khoa của trường Stanford. Trên một chiếc bàn là một bình thủy tinh có gắn mẩu nhãn với dòng chữ “Liệu pháp trong một chiếc bình.” Trên bàn còn những cây nến chưa đốt và những cây đèn hình xương rồng lắp ở hai góc phòng. Trên giá và rải rác trên sàn nhà là hàng chục con thú nhồi bông. Góc tường có một chiếc ghế bọc da. Và, lạy Chúa tôi, Claire Daniels có một chiếc trường kỷ.
“Cô muốn tôi ngồi ở kia phải không?” Anh chỉ về phía chiếc trường kỷ, cố gắng kiềm chế cảm giác hồi hộp của mình. Đột nhiên anh ước là giá như mình không mang theo súng, vì anh bắt đầu cảm thấy hơi mất kiểm soát.
“Thực ra, nếu anh không phiền, tôi thích chiếc trường kỷ hơn.”
Anh thả phịch người xuống ghế, rồi lặng lẽ nhìn cô thay đôi giày đế bằng của mình bằng đôi dép lê vẫn đặt bên cạnh trường kỷ. Khoảnh khắc trông thấy bàn chân trần của cô làm dấy lên trong lòng Web một phản ứng khá bất ngờ. Hoàn toàn không có gì là nhục dục; cảnh đó khiến Web nghĩ đến những mảng da thịt bê bết máu của đồng đội trong sân, những gì còn lại của Đội Charlie. Claire ngồi xuống chiếc trường kỷ, lấy ra một quyển sổ và một cây bút từ ngăn bàn bên cạnh và mở nắp bút. Web thở nhanh từng hơi ngắn để cố gắng bình tĩnh.
“O’Bannon không bao giờ ghi chép trong những buổi điều trị.” anh nhận xét.
“Tôi biết,” cô nói với một nụ cười gượng gạo, tôi không nghĩ mình có trí nhớ tốt như của ông ấy. Xin lỗi.”
“Tôi thậm chí còn không hỏi cô có nằm trong danh sách những bác sĩ hợp đồng được Cục chấp nhận hay không. Tôi biết là O’Bannon thì có.”
“Tôi cũng vậy. Và tôi sẽ phải thông báo về buổi điều trị này cho cấp trên của anh. Chính sách chung của Cục là như vậy.”
“Nhưng không phải là nội dung của buổi điều trị đó chứ?”
“Không, tất nhiên là không. Chỉ thông báo là chúng ta đã gặp nhau thôi. Ở đây vẫn duy trì những nguyên tắc căn bản về việc bảo mật thông tin giữa bác sĩ và bệnh nhân như bình thường.”
“Những nguyên tắc căn bản?”
“Tức là cũng có những điều chỉnh, Web ạ, vì tính chất công việc đặc biệt của anh.”
“O’Bannon có giải thích hồi ông ấy đang điều trị cho tôi nhưng tôi nghĩ là tôi cũng chưa thực sự hiểu rõ cho lắm.”
“À, tôi sẽ có trách nhiệm phải thông báo cho cấp trên của anh nếu trong buổi điều trị có thông tin nào đó có thể tạo thành mối đe dọa đối với anh hoặc cho người khác.”
“Tôi thấy thế cũng thỏa đáng.”
“Anh thấy thế thật sao? Hừm, còn theo quan điểm cá nhân tôi thấy nó đòi hỏi người bác sĩ phải đặc biệt thận trọng, bởi vì có những chuyện người này coi là bình thường, người khác lại cho là nguy hiểm. Nên tôi cũng không chắc là chính sách đó có thỏa đáng với anh hay không. Nhưng cũng tiện thể cho anh biết là tôi chưa bao giờ phải dùng đến sự thận trọng đó,mà tôi đã làm việc với rất nhiều người đến từ FBI, DEA và các cơ quan thực thi luật pháp khác trong một thời gian khá dài.”
“Còn những gì nữa sẽ được báo cáo lên trên?”
“Chủ yếu là việc sử dụng thuốc và các liệu pháp cụ thể.”
“Đúng rồi. Cục giám sát việc này rất chặt chẽ, tôi biết.” Web nói.

“Ngay cả những loại thuốc mua không cần đơn của bác sĩ cũng phải được báo cáo cho Cục. Nói chung là nhiều lúc cũng khá khó chịu.”
Anh nhìn quanh. “Chỗ của cô thoải mái hơn rất nhiều. Văn phòng của bác sĩ O’Bannon trông cứ như phòng mổ.”
“Mỗi người đều có cách làm việc riêng.” Cô ngừng lại và chằm chằm nhìn vào thắt lưng của anh.
Web liếc nhìn xuống và thấy chiếc áo khoác của anh đã bị tung khóa để lộ báng khẩu súng ngắn. Anh kéo khóa áo lên, còn Claire thì cúi nhìn quyển sổ.
“Xin lỗi, Web, cũng không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một đặc vụ mang súng. Có điều là nếu không phải ngày nào cũng nhìn…”
“Thì cũng vẫn thấy rất đáng sợ,” anh nói hộ ý nghĩ của cô.
Anh nhướng mắt về phía những con thú nhồi bông.
“Những món đồ chơi này để làm gì vậy?”
“Tôi có rất nhiều bệnh nhân là trẻ em” cô nói. Rồi bồ sung: “thật đáng tiếc, lũ thú bông khiến bọn trẻ cảm thấy thoải mái hơn. Mà thú thực là chính tôi cũng thấy thoải mái hơn.”
“Thật khó tin là trẻ em cũng cần bác sĩ tâm thần.”
“Hầu hết đó là những đứa trẻ gặp các vấn đề rối loạn về ăn uống như thèm ăn vô độ, đứa thì lại biếng ăn. Nguyên nhân chủ yếu liên quan đến quan hệ giữa trẻ và bố mẹ. Vì thế phải điều trị cho cả bọn trẻ và bố mẹ chúng. Nói chung đây không phải là một thế giới dễ dàng cho trẻ em.”
“Với người lớn cũng chẳng dễ dàng gì.”
Cô nhìn anh chăm chú, Web coi đó là một động thái nhằm đánh giá anh.
“Chắc anh đã phải trải qua nhiều chuyện trong đời.”
“Hơn vài người, kém vài người. Cô có định thực hiện bài kiểm tra dấu mực ([23]) với tôi không vậy?” Anh nói vẻ đùa cợt, nhưng thực ra đó là câu hỏi hoàn toàn nghiêm túc.
“Các nhà tâm lý học mới dùng các bài kiểm tra Rorschach. MMPI, MMCI…Tôi chỉ là một bác sĩ tâm thần xoàng xĩnh.”
“Tôi đã phải làm bài kiểm tra MMPI hồi tôi tham gia Đội Giải cứu Con tin.”
“Phương pháp Đánh giá Tính cách qua nhiều giai đoạn Minnesota (Minnesota Multiphasic Personality Inveory), tôi biết phương pháp này khá rõ.
“Mục đích của nó là loại bỏ những kẻ tâm thần.”
“Xét theo khía cạnh nào đó thì đúng thế thật. Anh có thấy thế không?”
“Nhiều người không qua được. Cô hỏi tôi à, tôi biết thừa mục đích của bài kiểm tra, tôi cứ nói dối từ đầu đến cuối, thế là xong.”
Lông mày của Claire hơi nhướng lên và ánh mắt cô lại một lần nữa nhìn về phía khẩu súng của anh. “Thế thì tốt.”
“Tôi nghĩ là tôi cũng chưa thực sự hiểu rõ sự khác biệt giữa một nhà tâm lý học và một bác sĩ tâm thần.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.