Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 5: Thỉnh chiến


Đọc truyện Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc – Chương 5: Thỉnh chiến

Vương Xán ngẩng đầu, trong thấy người tới, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, hỏi:

– Đồng giáo úy, tướng quân có chuyện gì sao?

Binh sĩ tiến vào chính là thân binh Đổng Phương bên cạnh Lưu Ích, đã tới chỗ Vương Xán vài lần.

Đổng Phương cung kính nói:

– Tướng quân có chuyện quan trọng muốn thỉnh đại nhân tới thương nghị.

– Uh, đi, đi quận thủ phủ!

Vương Xán nghe vậy, lập tức đứng dậy, đồng thời từ trong hầu bao lấy ra một xâu tiền ngũ thù, đưa vào trong tay Đổng Phương, nói:

– Một chút lòng thành, Đổng giáo úy cầm mua rượu uống với các huynh đệ.

Đây chính là thói quen của Vương Xán, chỉ cần là người do Cung Đô và Lưu Ích phái tới đều sẽ thưởng cho hắn một chút tiền hối lộ.

Đổng Phương cũng không từ chối, cười cười tiếp nhận tiền ngũ thù của Vương Xán, tung tung hai cái mới đút vào trong hầu bao.

Mỗi lần Đổng Phương tới chỗ Vương Xán đều có tiền uống rượu, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao thân binh bên cạnh Lưu Ích như Đổng Phương nguyện ý tới thông báo tin tức cho Vương Xán, sau khi tiếp nhận tiền, Đổng Phương không còn tiếp tục rụt rè nữa rồi, thấp giọng nói:

– Đại nhân, các huynh đệ trong quận thủ phủ truyền tới tin tức, hình như lại có quan binh chạy tới thành Nhữ Nam.

Trong lòng Vương Xán cả kinh, trên mặt lại mang theo nụ cười, nói:

– Đa tạ Đổng giáo úy rồi!

Suy đoán của Vương Xán không sai, quan binh biến mất không phải sợ hãi Lưu Ích và Cung Đô, mà là chuẩn bị triển khai thế tiến công càng thêm hung mãnh. Có một lần đại bại trước đó của quan binh, công kích lần này tuyệt đối không phải lần trước có thể so sánh được. Suy nghĩ tới đây, trong lòng Vương Xán không khỏi nặng trịnh, mang theo một tia sầu lo.


Đổng Phương thấy Vương Xán không nói, nhiều ít suy đoán được nhận xét trong lòng Vương Xán.

Không chỉ có Vương Xán, ngay cả Lưu Ích và Cung Đô đều sầu lo trong lòng, huống chi là Vương Xán.

Thế đạo hiện nay đã không phải là Trương Giác vung tay hô một câu, đầu lĩnh ba mươi sáu phương thiên hạ cửu châu đều hưởng ứng, thanh thế mênh mông cuồn cuộn. Hoàng Cân hiện tại bất quá chỉ là một đám người bị người khác gọi là Hoàng Cân tặc mà thôi. Mặc kệ là phương chư hầu nào cũng đều muốn chặn đánh Hoàng Cân thành lập công huân, hoặc là thu phục Hoàng Cân lớn mạnh thế lực của chính mình.

Hai người cùng đi không nói chuyện, thẳng tới quân thủ phủ.

Bên trong quận thủ phủ, sắc mặt hai người Cung Đô, Lưu Ích đều ngưng trọng, hiện rõ vẻ ưu tư, thường xuyên thở dài thở ngắn một tiếng.

Thời điểm Đổng Phương và Vương Xán tới quận thủ phủ, Đông Phương liền rời đi. Vương Xán đứng bên ngoài phòng khách, sửa sang lại quần áo mới tiến vào trong phòng khách. Trông thấy Lưu Ích và Cung Đô ngồi trên chủ vị chính giữa phòng khác, trong lòng Vương Xán càng thêm trầm trọng, xem ra tình huống phi thường không xong rồi, thi lễ với hai người một cái, nói:

– Vương Xán bái kiến hai vị tướng quân.

Mí mắt Lưu Ích hơi nhấc lên, không nói gì.

Cung Đô ai thán một tiếng, xua tay nói:

– Chính mình tìm một vị trí ngồi xuống đi.

– Rõ!

Vương Xán lên tiếng, xoay người liếc mắt nhìn mọi người trong đại sảnh, mọi người đều lộ sắc mặt ưu tư, đều rung đùi thở dài, giống như ngày tận thế sắp phủ xuống. Xem ra Lưu Ích, Cung Đô đã nói cho mọi người biết tin tức quan binh sắp sửa tấn công quy mô, ánh mắt của hắn hơi dừng lại một chút trên người Lưu Lợi, rất nhanh liền tránh ra. Lưu Lợi coi như biết Vương Xán nhìn hắn một cái, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Xán, hắc hắc cười lạnh, trong mắt lộ rõ vẻ oán độc.

Trong lòng Vương Xán cười nhạt, lười không phản ứng Lưu Lợi, chỉ là một thằng hề nhảy nhót mà thôi.

Đi tới góc bên trái phòng khác, ngồi xuống một chiếc ghế, lúc này có thêm một vị bách phu trưởng, một vị giáo uy tiến vào trong phòng khách, mọi người trong phòng đều lộ thần tình kinh ngạc, hiển nhiên là chưa biết chuyện gì đã xảy ra, đợi khi mọi người tới đông đủ, Lưu Ích mới nói:

– Trinh sát truyền tới tin tức, quan binh tấn công quy mô!


– Quan binh?

Một vị bách phu trưởng trong phòng đột nhiên đứng lên, nói:

– Tướng quân, không phải là quan binh đến phạm sao? Cũng không phải là chuyện tình một lần, hai lần, có cái gì phải lo lắng, trực tiếp xuất binh là được.

Hiển nhiên người này không biết tin tức xác thực, chỉ tưởng rằng một ít quan binh bình thường bao vây tiễu trừ Hoàng Cân.

Lưu Ích lắc đầu nói:

– Lần này khác nhau, người suất lĩnh quân đội chính là một trong tám giáo úy Tây Viên, đội uy Hạ Trường Quân Bảo Hồng.

– Bảo Hồng?

Trong lòng Vương Xán nghi hoặc, Bảo Hồng này là ai, trong tám giáo úy Tây Viên có nhân vật này sao? Bất quá trong nháy mắt hắn liền khôi phục lại, tam quốc là một thời đại rộng lớn mạnh mẽ như vậy, người có đại tài hoa, đại tài nnawg, nhưng lại không hề có tiếng tăm gì không phải là số ít.

Bất luận thời đại nào cũng không hề thiếu người không hề có tiếng tăm, nhưng lại sở hữu khả năng kình thiên trụ.

– Tướng quân, Bảo Hồng là nhân vật như thế nào?

Vương Xán đứng dậy, cung kính hỏi

Lưu Ích nói:

– Nói đúng ra Bảo Hồng này cũng không phải là nhân vật to lớn gì, thời kỳ Hán Linh Đế đã từng đảm nhiệm qua giáo úy Truân kỵ, sau khi Hán Linh Đế trấn áp Hoàng Cân, liền thiết lập tám giáo úy Tây Viên, mà Bảo Hồng chính là một trong tám giáo úy này. Tuy rằng Bảo Hồng là người có tiếng mà không có miếng trong tám giáo úy, tài trí rất bình thường, bị Hoàng Cân liên tiếp đánh bại lui, không dám xuất chiến.

Vương Xán nhíu mày, nếu Bảo Hồng chỉ là tài trí bình thường, còn có cái gì phải lo lắng.


Lưu Ích coi như xem thấu suy nghĩ trong lòng Vương Xán, hắc hắc nói:

– Một Bảo Hồng đương nhiên không đáng để ta sầu lo, chỉ là lần này Bảo Hồng liên hợp với Viên Thuật, hai nhà liên minh, chuẩn bị tấn công Nhữ Nam, đây mới là chuyện khiến bản tướng lo lắng. Nhất là Viên Thuật cư nhiên phái ra đại tướng Kỷ Linh đánh Nhữ Nam, người này vô cùng dũng mãnh thiện chiến, cầm trong tay một thanh tam tiêm lưỡng nhận đao, lợi hại vô cùng, cho dù ta là Cung Hắc Tử liên thủ đối phó với Kỷ Linh cũng không phải là đối thủ của hắn.

Trong lòng Vương Xán trầm xuống, lại bất động thanh sắc hỏi:

– Tướng quân, không biết quân đội của Viên Thuật, Bảo Hồng tới đâu rồi?

Lưu Ích nói:

– Uhm, tính thời gian, hẳn là bọn họ đã tới Cát Pha cách đông nam thành Nhữ Nam chừng hơn trăm dặm rồi.

– Đến Cát Pha rồi?

Vương Xán suy tư chốc lát, trong ánh mắt hiện lên một tia thần tình kiên định, cao giọng nói:

– Tướng quân, ty chức thỉnh chiến.

– Ngươi muốn thỉnh chiến?

Thần sắc Lưu Ích kinh ngạc, toàn bộ thân thể run lên, bỗng nhiên đứng dậy, hỏi:

– Ngươi xác định, ngươi muốn dẫn binh tới Cát Pha?

Cung Đô đứng lên, thần tình trên mặt kinh ngạc:

– Vương Xán, ngươi xác định muốn dẫn binh xuất chiến?

– Đúng vậy, ty chức thỉnh binh xuất chiến!

Thần sắc Vương Xán kiên định, quyết tuyệt nói. Chuyện này từ thời điểm Đổng Phong nói cho Vương Xán biết quan binh đột nhiên tập kích, Vương Xán đã bắt đầu suy tư thỉnh binh xuất chiến rổi. Hắn muốn nhanh chóng đứng vững gót chân tại Hoàng Cân, từ một tiểu binh bình thường tới giáo úy, tướng quân, tiến tới nắm giữ số phận của chính mình, nhất định phải chủ động xuất chiến, thành lập chiến công, cơ hội không phải là do người khác ban cho, mà là chính mình sáng tạo, nắm giữ kỳ ngộ.

– Tốt, tốt, tốt, Vương bách phu trưởng chân nhân kiệt dã, lão Lưu ta bội phục.


Mọi người ở đây đều há to miệng, khiếp sợ vì Vương Xán chủ động xuất chiến, Lưu Lợi đột nhiên đứng ra, lớn tiếng tán dương, trên mặt hắn mang theo thần sắc mừng rỡ, tròng mắt thẳng chuyển, nhãn thần nhìn Vương Xán giống như nhìn một người sắp chết. Trên thực tế, tất cả các tướng lĩnh trong đại sảnh đều không quá coi trọng Vương Xán, bao gồm cả Cung Đô và Lưu Ích.

Bất quá Lưu Ích, Cung Đô lại rất bội phục dũng khí của Vương Xán, trongn lòng đối với Vương Xán càng thêm một phần tình cảm.

Ánh mắt Lưu Ích rơi vào người Lưu Lợi, cười hắc hắc, thanh âm không âm không dương nói:

– Lưu Lợi, ngươi bội phục Vương Xán như vậy, có phải cũng có dự định mang binh xuất chiến, chủ động đánh Bảo Hồng, Kỷ Linh a?

Thần sắc Lưu Lợi kinh ngạc ngẩn ra, lập tức xua tay vội vã nói:

– Không có, không có, mạt tướng không có dũng khí như Vương bách phu trưởng.

Sắc mặt Lưu Ích trầm xuống, lạnh giọng quát lớn nói:

– Nếu không dám xuất chiến, vậy thì không nên nhiều lời vô ích, lui lại đi, không bảo ngươi nói chuyện ngươi không nên há mồm, ngươi không nói lời nào cũng không có ai cho rằng ngươi câm điếc.

Lưu Lợi ngượng ngùng cười, trở lại ngồi xuống ghế, tàn bạo liếc mắt nhìn Vương Xán, hận không thể lập tức để Vương Xán đi tìm chết. Trong lòng hắn tràn đầy hận ý đối với Vương Xán, bởi vì Vương Xán, hắn bị Lưu Ích, Cung Đô quát mắt, bị tướng lĩnh trong quân doanh khinh thường.

Ánh mắt Lưu Ích chuyển sang Vương Xán, nói:

– Ngươi muốn xuất chiến, bản tướng không ngăn cản, bởi vì chỉ có chủ động xuất chiến mới có một đường sinh cơ, lương thảo, vũ khí, chiến mã, bản tướng đều tiếp tế cho ngươi sung túc, cho ngươi không lo phiền chuyện ở nhà. Uhm, nghe nói dưới trướng ngươi không đủ một trăm binh sĩ, như vậy đi, bản tướng đặc biệt cho phép ngươi chọn lựa binh sĩ tinh nhuệ tại các bách phu trưởng khác bổ xung vào binh sĩ của ngươi, ngươi xem thế nào? Nếu như ngươi còn yêu cầu khác, nhất loạt nói ra, chỉ cần đủ khả năng, bản tướng đều đáp ứng ngươi.

Vương Xán cảm kính nói:

– Đa tạ ý tốt của tướng quân, ty chức chỉ cần lương thực và binh khí đủ, không cần thiết phải chọn binh sĩ. Binh sĩ dưới trướng ty chức đã ma hợp một đoạn thời gian, đã có ăn ý nhất định, nếu như một lần nữa chọn binh sĩ gia nhập đội ngũ, lại cần phải có thời gian ma hợp, ngược lại không tốt lắm.

Lưu Ích cười nói:

– Tùy ngươi, được rồi, ngươi chuẩn bị đi!

Đang khi nói chuyện, trong giọng nói của Lưu Ích mang theo một tia nản lòng thoái chí, trong lòng Vương Xán lắc đầu, chưa chiến đã khiếp, bất chiến tự bại. Vẻ mặt hắn nghiêm túc, chắp tay nói với Lưu Ích:

– Đa tạ tướng quân, ty chức xin cáo lui!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.