Đọc truyện Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc – Chương 12: Hỏa công! (1)
Kỷ Linh cắm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao xuống đất, cả cơ thể
đứng sừng sững như một ngọn núi trước của doanh trại, không động đậy,
hai mắt tỏa sáng, gắt gao nhìn về rừng cây cách đó một trăm mét, thở khì khì, trút ra hết bất mãn trong lòng. Một lúc sau, Kỷ Linh mới nói:
“Khiêng tên binh sỹ dưới đất đi chỗ khác, trên tháp quan sát không cần
binh sỹ trực gác nữa, chỉ cần binh sỹ trong doanh luôn cảnh giác tuần
tra là được.”
Giáo úy trực đêm trả lời: “Dạ, mạt tướng đã rõ!”
Kỷ Linh hừ một tiếng, mang theo Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao quay về doanh
trướng, tiếp tục nghỉ ngơi. Bào Hồng vừa mới từ trong doanh trướng đi
ra, còn chưa đi đến trước mặt Kỷ Linh, liền trở về, hắn biết Kỷ linh
đang nổi nóng, vì vậy hắn cũng biết điều, không làm phiền Kỷ Linh, trở
về ngủ.
Sau khi Kỷ Linh rời khỏi, các binh sỹ vừa chạy ra khỏi doanh trướng cũng buôn vũ khí, trở về nghỉ ngơi.
Bóng đêm thăm thẳm, cả doanh trại lại trở nên yên lặng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong quân doanh ngoài tiếng bước chân của
binh sỹ trực gác, tiếng ngáy đều đều nhè nhẹ, đến khoảng nửa đêm, binh
sỹ tuần tra cũng bắt đầu sụp mi, chờ đợi tốp binh sỹ khác đến thay ca.
Lúc này, một âm thanh răng rắc phát ra từ trong rừng cây.
Một đám người chen chúc nhau trong rừng xông ra, hơn bảy mươi binh Hoàng Cân, cùng với hơn hai mươi binh sỹ dưới trướng Chu Thương, Bùi Nguyên
Thiệu đều tụ tập trong rừng cây, đợi Vương Xán hạ lệnh.
“Nổi trống!”
Vương Xán nhìn về phía quân doanh yên tĩnh, trên mặt lộ vẻ khôi hài.
“Tùng, tùng, tùng ~~~~”
Từ trong rừng cây từng tiếng trống nặng nề vang lên, tiếng trống khi thì trầm thấp, khi thì cao vút, làm náo động chim chóc đang ngủ trong rừng, âm thanh ồn ào làm lũ chim giang rộng cánh đập phần phật, bay thẳng lên trời.
“Thổi kèn lệnh ~~~”
Cùng lúc với tiếng trống trận vang lên, Vương Xán ra lệnh một tiếng.
“Tu, tu, tu ~~~”
Tiếng kèn kéo dài xa xăm đột nhiên truyền đến từ phía xa, đánh thức
những binh sỹ đang say giấc nồng, trong quân doanh từng đám binh sỹ mở
đôi mắt còn đang lim dim, cầm vũ khí đặt ở bên cạnh, mặc quần áo, áo
giáp mới vừa cởi ra không lâu, sau đó chạy ra ngoài đại doanh.
Bọn binh sỹ ngáp ngáp, phờ phạc đứng trong quân doanh, tinh thần uể oải.
Những binh sỹ này hoặc là đi đứng xiêu vẹo, hoặc là áo giáp không có mặc đủ, hoặc là không có cột đai lưng… Nói chung, toàn bộ quân doanh đã
loạn thành một mớ, không còn ra cái thể thống gì, không chỉ binh sỹ phờ
phạc, mà ngay cả những tên bách phu trưởng, thiên phu trưởng, giáo úy,
tướng quân đều ngáp ngắn ngáp dài, mi mắt cứ muốn kéo xuống, giống như
sắp ngủ tới.
Vương Xán dẫn đầu một đoàn binh sỹ trốn trong rừng cây, cười hắc hắc.
Nhưng những binh sỹ này của hắn tinh thần đầy đủ, dành riêng để quấy rầy Kỷ Linh về đêm, hôm nay quan binh không có tinh thần, đúng ý của Vương
Xán. Lúc bọn binh sỹ đang cười, trên mặt Chu Thương lại lộ vẻ ngưng
trọng, lo lắng hỏi: “Chủ công, chúng ta quấy rầy quan binh như thế cũng
chỉ là thương tổn bên ngoài, chưa thật sự đả kích quan binh, quấy rầy
như vậy có hữu dụng không?
Vương Xán cười nói: “Ta cũng không định tới đây chỉ để quấy rầy quan binh, đây chỉ là thủ đoạn làm Kỷ Linh tức giận mà thôi.”
Kỷ Linh? Vương Xán cười lạnh, đại tướng như vậy lại bị phái đi Nhữ Nam
tiễu trừ giặc Hoàng Cân, sợ rằng trong lòng đã căm tức, sớm cảm thấy bất mãn, hôm nay việc Vương Xán phải làm là kích phát trở lại sự bất mãn
trong lòng Kỷ Linh, làm Kỷ Linh mất đi lý trí, từ đó mà đạt được hiệu
quả theo yêu cầu của Vương Xán.
Kỷ Linh lại giống như suy nghĩ của Vương Xán, vô cùng phẫn nộ, sắc mặt
tái xanh, không nói được một lờ, cả người giống như hổ mẹ bị bắt mất
con, giận dữ không thôi.
Một đám tiểu tặc, lại đám tới quấy rầy.
Kỷ Linh đi tớ quân doanh, đứng ở phía trước binh sỹ, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trong tay cắm phịch xuống đất.
“Vương Duyệt, triệu tập binh sỹ, bổn tướng muốn tiêu diệt bọn giặc trong rừng.” Kỷ Linh hét lớn một tiếng, âm thanh như hổ báo điên cuồng gào
thét, tràn đầy phẫn nộ.
Giáo úy Vương Duyệt nói to: “Dạ!”
Vương Duyệt trả lời xong liền xoay người đi triệu tập thuộc hạ, lúc
chuẩn bị rời khỏi, Bào Hồng chạy như bay ra, cản Vương Duyệt lại, nói:
“Vương giáo uý, đợi một chút, ta có chuyện muốn nói!”
“Bào tướng quân, ngài cản binh sỹ của lại là có ý gì?”
Kỷ Linh đang rất là phẫn nộ, nào quản Bào Hồng là minh hữu của Viên
Thuật, vả lain Viên Thuật xuất thân từ Viên gia tứ thế tam công, gia môn hiển hách, quan tư đồ đương triều Viên Hoè là gia chủ Viên gia, địa vị
cực cao, chính là rường cột của triều đình, Viên gia hiện tại đang vào
lúc cực thịnh, một Tây Viên bát giáo uý nhỏ nhoi, còn chưa đủ lọt vào
mắt Viên Thuật, chẳng qua là Viên Thuật chỉ mượn danh nghĩa của Bào Hồng để tấn công thành Nhữ Nam, nên mới liên minh cùng Bào Hồng.
Đúng lúc trong lòng Kỷ Linh không vui, nên không muốn đấu lý với Bào Hồng.
Hắn mặt lạnh như tiền, hai mắt liếc nhìn Bào Hồng, chờ đợi câu giải thích của hắn.
Bào Hồng trong lòng căm phẫn, tốt xấu gì hắn cũng là chủ soái của lần
liên quân này, Kỷ Linh sao lại có thể vô lễ như thế, nhưng hắn nghĩ tới
thế lực to lớn của Viên Thuật, hắn cũng có ý nghĩ nịnh bợ Viên Thuật,
liền nén cơn giận trong lòng xuống, trên mặt mang một nụ cười hoà nhã,
đi dến trước mặt Kỷ Linh nói: “Kỷ tướng quân, đó chẳng qua chỉ là một
đám tiểu tặc, quân doanh quân ta trong thì có binh sỹ tuồn tra, ngoài
thì có hàng rào cự mã, đám tặc binh này căn bản là không thể tiến vào
quân doanh nửa bước, hà cớ gì lại để chúng chọc tức, ngày mai đại quân
còn phải tiến về Nhữ Nam, chẳng bằng nghỉ ngơi sớm một chút, bồi bổ tinh thần, mới có thể tấn công thành Nhữ Nam thuận lợi.
Kỷ Linh hừ một tiếng, không nói gì.
Kỷ Linh có thể làm đại tướng một phương, cũng không phải là không có
năng lực, chỉ là tính tình có chút nóng nảy, rất dễ phát cáu, nghe Bào
Hồng nói xong, hắn cũng hiểu rằng lúc này xuất binh rõ ràng là không
khôn ngoan, đặc biệt là vào ban đêm, rất dễ bị trúng mai phục. Khuôn mặt Kỷ Linh lúc xanh lúc trắng, một lúc sau, lửa giận trong lòng hắn đã dần dần lắng xuống, xua tay tức tối nói: “Bỏ đi, bỏ đi, lão tử trở về ngủ,
mẹ nó, đám tiểu tặc *** này, nếu để lão tử bắt được, nhất định sẽ lột da rút gân chúng.”
Nói xong, Kỷ Linh liền rút Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao cắm dưới đất ra, trở về quân doanh.
Lúc này Bào Hồng mới thở dài, lấy tay lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng thổn thức một hồi.
Sát khí của Kỷ Linh lúc này quá nặng, lúc Bào Hồng đối diện trực tiếp
với Kỷ Linh, cũng cảm thấy lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh trên trán túa ra, lo sợ Kỷ Linh đột nhiên phát điên, rút thanh Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao
cắm trên đất bổ vào hắn, may mà tên man rợ này còn hiểu chuyện, quay trở về ngủ, hắn quay sang nói với Vương Duyệt: “Vương giáo uý, hãy để thuộc hạ của ngươi nghỉ ngơi đi, bọn sơn tặc gây rối ngoài quân doanh ngươi
không cần lo, mặc kệ bọn chúng đi, chỉ cần chúng không tấn công quân
doanh là được.”
Vương Duyệt nói: “Vâng, mạt tướng tuân lệnh.”
Bào Hồng gật gật đầu, sau đó xoay người trở về doanh trướng ngủ, hắn
cũng không ngủ ngon, cứ ngáp ngắn ngáp dài, sớm đã muốn được trở về quân trướng nghỉ ngơi. Một khắc sau, binh sỹ trang phục chỉnh tề vừa mới tập trong quân doanh lại phải trở về, cởi bỏ áo giáp, đặt binh khí sang một bên, tiếp tục ngủ.
Vương Xán nấp trong cánh rừng, cười lạnh một hồi, không xuất bình là xong sao, haizz, trò chơi vẫn còn chưa kết thúc mà.
Hắn chỉ tay ra lệnh: “Bùi Nguyên Thiệu, ngươi dẫn hai mươi thuộc hạ của
ngươi đem theo cung tiễn, vải vụn, dầu hoả, mai phục ở phía sau quân
doanh của địch, đợi đến khi có lửa nổi lên ở phía trước quân doanh,
ngươi cho thuộc hạ của ngươi bắt đầu bắn tên phóng hoả, hoả tiễn phải
ngắm vào hậu doanh quân địch, nhất thiết phải tản ra, không được tập
trung một chỗ, phải tạo cho địch có cảm giác quân lực của chúng ta rất
đông, nhưng cũng không thể lãng phí, bởi tên, vải vụn, dầu hoả trong tay chúng ta không nhiều, những thú này đều được thành Nhữ Nam đưa đến, vận chuyển rất chật vật.
Bùi Nguyên Thiệu trầm giọng nói: “Dạ!”
Nói xong, Bùi Nguyên Thiệu chỉ chỉ tay ra lệnh, hơn hai mươi tên thuộc
hạ lưng đeo cung tên, tay cầm vải vụn, dầu hoả đã đóng gói gọn gàng,
đứng sau lưng Bùi Nguyên Thiệu.
Đợi người của Bùi Nguyên Thiệu bố trí xong, Vương Xán lại ra lệnh: “Chu
Thương, ngươi cũng mang hai mươi binh sỹ, mai phục ở mặt phải của quân
doanh, đợi sau khi lửa ở phia trước nổi lên, thì bắt đầu phóng hoả, đột
nhập quân doanh từ cánh phải, cũng phải làm như Bùi Nguyên Thiệu, nhất
định phải phô trương thanh thế, không được có sai sót!”
“Dạ!” Chu Thương trả lời, sau đó dặn dò hai mươi binh sỹ đứng sau lưng sớm đã chuẩn bị tốt.
“Liễu Thành, ngươi mang hai mươi binh sỹ mai phục phía cánh trái, yêu
cầu cũng giống như Chu Thương và Bùi Nguyên Thiệu, đợi khi đại hoả nổi
lên, lập tức hạ lệnh phóng hoả, cũng phải hư trương thanh thế!”
“Dạ!” Liễu Thành hứng khởi trả lời, cuói cùng hắn đã được Vương Xán
trọng dụng, cười thật tươi, rồi quay sang dặn dò hai mươi binh sỹ bố trí thật tốt đứng ra một bên, đợi mệnh lệnh cuối cùng của Vương Xán.
Vương Xán phân phối xong, nói: “Các binh sỹ còn lại theo ta phóng hoả quân doanh địch.”
Ngừng một chút, Vương Xán lại nói: “Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương, Liễu
Thành, ba người các ngươi phóng hoả, đợi thế lửa đã to, liền lập tứ rút
lui, trở về nơi này tụ họp với ta, đợi mệnh lệnh cuối cùng của ta.”
“Dạ!” Ba người đồng thanh trả lời.
“Tốt, đi đi, chú ý an toàn!” Vương Xán xua tay nói.