Đọc truyện Tẩy Oan Tập Lục – Chương 14: Đề hình ti (Thượng)
“Tối hôm qua?!” Ngô Chí Cương một đôi mắt vốn không lớn con ngươi trợn tròn, hung hăng trừng đứng ở một bên Vương Bính Thăng lo lắng bất an. Mắng: “Ngươi nói, rốt cuộc là chuyện gì?! Thời gian tử vong nói cũng không rõ, ngươi còn làm khám nghiệm tử thi gì!”
“Thi thể…” Vương Bính Thăng ngay cả tiếng đã có chút run, dè dặt liếc nhìn Trác Tình, thấy nàng im lặng không lên tiếng, hắn mới nhỏ giọng trả lời: “Thi thể xuất hiện các đốm sáng màu đỏ, còn bắt đầu cứng ngắc, nói rõ người chết vừa mới chết không lâu…”
Trác Tình chậm rãi ngẩng đầu, Vương Bính Thăng lập tức không dám nói thêm gì nữa, vừa nhìn vết thương phía sau người chết hắn thật sự vô cùng xấu hổ, đều là quá mức tự tin, hắn mới có thể quên điểm quan trọng như vậy, thiếu niên cổ quái này nói hắn cũng xem như không có gì sai, hắn quả là có xấu hổ.
Vương Bính Thăng ấp úng không nói nên lời gì, Trác Tình lạnh giọng nói: “Ngươi qua đây.”
Hắn muốn làm gì?! Vương Bính Thăng ngẩn ra, lo lắng có hay không tiến lên.
Nhìn hắn đứng im mang vẻ mặt phòng bị, Trác Tình không kiên nhẫn quát: “Qua đây!” ngơ ngác lề mề làm gì, nàng còn có thể ăn hắn!
Vương Bính Thăng nuốt nuốt nước bọt, vẫn là chậm rãi đi tới phía sau Trác Tình, hắn cũng không biết chuyện gì xẩy ra với mình, một người lớn tuổi, đối mặt một thiếu niên trùm kín không kẽ hở như thế, cứ cảm thấy chột dạ không dứt.
Lâu Tịch Nhan tay để sau lưng, ngón trỏ khẽ gõ nhẹ, trên mặt chính là một bộ dạng tươi cười nho nhã không thay đổi, chỉ là con mắt nhìn Trác Tình đặc biệt sáng ngời.
Ở bên chân người chết thân thể ngồi xổm xuống, Trác Tình bình tĩnh bắt đầu giải thích: “Các đốm xuất hiện sau khi chết, là thi ban. Thông thường là sau hai tiếng đồng hồ…” Sai, ở đây tính thời gian theo đơn vị là gọi cái kia cái gì… Canh giờ chứ? Thật là phiền phức, âm thầm đổi lại một chút, Trác Tình mới lại tiếp tục nói: “Vừa đến hai canh giờ bắt đầu xuất hiện, ba đến bốn canh giờ hiện lên rõ ràng có thể thấy được. Lúc này ấn vào thi ban sẽ phai màu hoặc biến mất, buông tay ra thi ban lại xuất hiện. Tử vong sau sáu canh giờ, thi ban nối liền một mảnh, màu sắc càng đậm, lúc này ấn vào thi ban đã không có khả năng hoàn toàn biến mất, chỉ là hơi nhạt màu một chút, ngừng ấn lại thi ban khôi phục màu gốc cũng chậm. Lúc mười hai canh giờ, lấy ngón tay ấn xuống thi ban không hề thay đổi màu sắc, cũng không lại biến mất.”
Vương Bính Thăng nghe rất chăm chú, chỉ là đuôi lông mày cũng càng nhăn càng sâu.
Không tin? Trác Tình chỉ vào thi ban, nói: “Ngươi, ấn một chút.”
Vương Bính Thăng gật đầu, hắn cũng một lòng muốn tìm chứng cứ. Dùng ngón trỏ ấn vào trên thi ban, sau khi buông ra vẫn là có chút nhạt màu, một lúc sau chậm rãi khôi phục màu gốc.
Dựa theo ý hắn nói, người chết xác thực đã chết sáu canh giờ. Ngô Chí Cương vội la lên: “Vương Bính Thăng, hắn nói có đúng hay không?!” Nếu như là thật, Lí Minh chính là kẻ tình nghi nhất!
“Này…” Vương Bính Thăng chần chờ, nhìn thoáng qua thiếu niên bên người, hắn vẫn là thực sự nói: “Ta không biết. Ta chỉ biết là thi thể vừa đến hai canh giờ sẽ có đốm, tử vong thời gian càng lâu, đốm càng đậm, về phần theo như lời hắn nói, ta… Thật sự không rõ lắm.”
Nói ra thật xấu hổ, hắn xác thực không biết có thể từ những đốm đỏ này nhìn ra thời gian tử vong chuẩn xác, nếu như là lúc ban đầu, hắn nhất định trực tiếp phủ nhận lời của thiếu niên, thế nhưng vừa rồi một đường nghe được, thiếu niên lời nói chuẩn xác, hắn thực sự không dám nói bừa.
Vương Bính Thăng một câu không biết, Ngô Chí Cương rất tức giận, kêu lên: “Vậy bổn quan làm sao biết, hắn nói là sự thật hay là ăn nói bừa bãi?”
Ho nhẹ một tiếng, liếc Trác Tình một cái, Ngô Chí Cương lớn tiếng hỏi: “Ngươi làm sao chứng minh mình nói là sự thật?!” Hắn ngay từ đầu liền nghĩ thiếu niên này cổ quái, thế nhưng nhìn mặt mũi Lâu tướng, hắn cũng không được phát tác.
A ơ ~
Tốt, vấn đề này đáp án chính là ——- Không có khả năng!
Ở thời đại này, nàng phải thế nào đi chứng minh theo như nàng nói có căn cứ khoa học? Lẽ nào muốn nàng nói chính mình là thạc sĩ y học trường X, tuổi trẻ chủ kiểm pháp y, từng công bố qua rất nhiều luận văn… Hay là trực tiếp ở đây làm một hồi giải phẩu phân tích, phỏng chừng vị Lâm phu nhân kia sẽ bổ nhào vào xé nàng!
Trác Tình tự giễu vỗ nhẹ đầu, nàng theo cổ nhân này xem náo nhiệt làm gì?! Dựa lưng vào thạch bích nhà tù lạnh lẽo, Trác Tình không biết nói sao trả lời: “Ta nói chính là sự thật, thế nhưng ta không biết làm sao lý giải phương thức chứng minh cho các ngươi.”
“Đó chỉ là nói, ngươi chính là không thể chứng minh!” Ngô Chí Cương nghĩ làm khó dễ, nghĩ lại vừa rồi thiếu niên và Lâu tướng trong lúc đó hình như có chút kỳ lạ, cẩn thận xoay người quay lại cung kính đối với Lâu Tịch Nhan chắp tay, nhẹ giọng nói: “Lâu tướng người xem…?”
Hắn tin tưởng thiếu niên nói là sự thật, vậy hắn nhất định là có danh sư chỉ điểm, sự phụ của hắn, cũng nhất định là người có danh tiếng. Chỉ cần báo ra tên sư phụ hắn là có thể chứng minh lời nói của hắn, theo tình hình này hắn không chịu nói, chỉ có thể có một nguyên nhân, không muốn bại lộ thân phận!
Hắn không biết bản thân càng muốn giữ bí mật, càng làm cho người ta muốn thăm dò sao? Cũng may hắn không nóng nảy! Nhẹ giương khóe môi, Lâu Tịch Nhan vừa muốn mở miệng, một đạo thanh âm mát lạnh nhưng mang theo kiên định bỗng nhiên vang lên: “Hắn nói là sự thật.”
Tất cả mọi người hướng phía thanh âm vang lên nhìn lại, Trác Tình nhẹ nhàng nâng vành mũ một chút, chỉ thấy một nam tử khoảng ngoài 30 tuổi đứng ở bên ngoài phòng giam, tựa hồ tới lâu rồi, hắn thoạt nhìn rất cao, cùng Lâu Tịch Nhan không sai biệt lắm, chẳng qua Lâu Tịch Nhan có vẻ gầy hơn một chút, tướng mạo hắn không tuấn như Lâu Tịch Nhan, thế nhưng hắn có một đôi mắt thâm thúy kiên định, không giống Lâu Tịch Nhan, cặp mắt kia vĩnh viễn mang cười tổng làm cho người ta không rõ hắn đang suy nghĩ cái gì. Người này trên người mặc một bộ trường bào màu lam đậm đơn giản, thoạt nhìn có chút phong trần mệt mỏi, như là từ nơi nào vội vã chạy tới, mặc dù không tính chật vật, nhưng cũng không khỏi có chút gấp gáp. Không giống Lâu Tịch Nhan, luôn một bộ dáng bình tĩnh, quần áo gọn gàng!! Hơn nữa… Chờ một chút, nàng vì sao luôn lấy Lâu Tịch Nhan đến so sánh?! Nàng là điên rồi… Trác Tình còn đang suy nghĩ mình vì sao lại khác thường như vậy, Ngô Chí Cương cùng vài nha dịch khác cùng kêu lên:“Đề hình ti đại nhân!!”
Đề hình ti?! Trác Tình nhướng mày, đối hắn cảm thấy hứng thú, người học pháp y sẽ không không biết Tống Từ*, người này cùng Tống Từ chức quan như nhau, cũng không biết có hay không bản lĩnh như Tống Từ!
Hướng phía mọi người hơi giơ tay, Đan Ngự Lam đối với Lâu Tịch Nhan cúi chào, thanh âm trầm thấp không mất cung kính nhưng cũng chỉ là nhàn nhạt nói: “Lâu tướng.”
Lâu Tịch Nhan tiến lên một bước, khẽ nhếch trong đôi mắt xẹt qua một tia chế nhạo, cười nói: “Đan đề hình trở về thật đúng lúc.” Không sớm không muộn!
Đan Ngự Lam bất vi sở động*, nghiêm túc trả lời: “Đây vốn là chức trách của hạ quan, làm phiền thừa tướng, đúng là không nên.” (*không có bất kì hành động nào)
Lâu Tịch Nhan một bộ tập mãi thành thói quan hình dạng, không nhẹ không nặng cười nói: “Đan đề hình nói quá lời, ngươi ta đều là dốc sức vì triều đình.”
Đây là hư nghênh* chốn quan trường trong truyền thuyết đi?! Trác Tình buồn chán muốn đánh ngáp. Mà nàng cũng xác thực đánh, nàng thật sự rất buồn ngủ!! (*cách nghênh tiếp giả dối trống rỗng.)
Giữa lúc nàng không kiêng nể gì ngáp dài, Đan Ngự Lam đã đi vào cửa lao, hướng nàng đi đến: “Lời ngươi nói đúng là sự thật, hơn nữa một chữ không sai. Ngươi tên là gì? Ngươi ở nơi nào? Sư phụ phương nào?”
Trác Tình khóe miệng cứng ngắc, người này hỏi thật không khách khí!!
*Đề hình quan Tống Từ vào thời Nam Tống, một người có nhiều đóng góp trong việc nghiên cứu khoa học về y học. ông là người biên soạn cuốn sách y học bộ pháp đầu tiên trong lịch sử thế giới, gọi là “Tập lục rửa oan”. Cuốn sách đề cập đến tập luật lệnh, giải phẩu, dược lý, ngoại khoa, cốt khoa, kiểm nghiệm học… đạt đến một trình độ cao về tính khoa học. Bộ sách này được dịch ra sáu thứ tiếng như Nhật Bản, Pháp, Đức, Hà Lan, Triều Tiên… và được lưu hành khắp thế giới. Ong được thế giới công nhận là ông Tổ của ngành y học thế giới.
Nếu như Biển Thước, Hoa Đà hay Thường Vô Ý, Đề Oanh, nổi tiếng về y học trị bệnh thì Tống Từ là người dùng y học để tìm ra những bằng chứng thép trong việc xử án.