Đọc truyện Tẩy Oan Tập Lục 《Sai Gả Tàn Nhan Hệ Liệt》 – Chương 2: Sai thân nhập gả
Mưa to như trút nước, cùng với tiếng sấm ầm vang, gió to quất mạnh vào cửa sổ cũ nát, ngã trái ngã phải, ba ba rung động! Ở trong sườn điện* một ngôi miếu nhỏ đổ nát, ba nữ tử trẻ tuổi cuộn mình, giá y đỏ thẩm, ở đây trong đêm tối âm trầm, giữa miếu thờ nơi nơi lộ ra mùi mốc meo, hiện lên vô cùng quỷ dị. (*gian phòng bên cạnh phòng chính)
Trong phòng không có đèn, ngẫu nhiên những tia chớp đem miếu đổ nát chiếu sáng lên, từng đạo ánh chớp sắc bén, mỗi một tia hạ xuống, đều giống như chém thẳng vào đất, vô cùng chói mắt, âm thanh tiếng sấm đinh tai nhức óc, khiến cho thoạt nhìn nữ tử ít tuổi nhất hoảng sợ rụt người lại.
Dùng sức túm cánh tay đại tỷ, Thanh Mạt cúi đầu khóc nói: “Đại tỷ, chúng ta làm sao bây giờ ? Muội rất sợ!”
Lại một đạo ánh chớp hiện lên, rốt cục có thể thấy rõ bộ dáng của mấy nữ tử, ba ngươi đều tuổi dậy thì, đặc biệt tao nhã, má trái tuyệt mỹ, có thể làm cho các nữ nhân ghen tỵ, nam nhân yêu mến, chỉ tiếc, các nàng bên phải gương mặt, bị hai đường vết đao thật sâu, má phải gần như toàn bộ bị hủy, giờ đây sấm chớp ban đêm, nhìn càng có chút dữ tợn.
Thanh Linh vỗ nhẹ bả vai tiểu muội, mặt xám như tro tàn, cúi đầu nói: “Qua ngọn núi này, là rời khỏi Hạo Nguyệt quốc, chẳng lẽ chúng ta thật không có biện pháp thoát khỏi vận mệnh lễ vật sao? ”
“Ta không cam lòng!” Ánh mắt quật cường gắt gao nhìn chằm chằm mưa to sấm chớp ngoài điện, Thanh Phong cắn chặt môi dưới cơ hồ trầy da đổ máu.
Chậm rãi ngẩng đầu, dựa vào bả vai Thanh Phong, Thanh Mạt hiểu chuyện nhỏ giọng an ủi: “Nhị tỷ, tỷ đừng sợ hãi, nghe nói ngươi phải gả cái kia Lâu thừa tướng, là người khiêm tốn hiếm có, cả về văn hay võ, đều rất nổi tiếng, hắn, hẳn là sẽ không bạc đãi tỷ.” Đáng thương nhất là đại tỷ, lại bị đưa vào trong cung, truyền thuyết Khung Nhạc vương hỉ nộ vô thường, thị huyết bá đạo, ôn nhu nhã nhặn lịch sự đại tỷ sao có thể chịu được!
Thanh Phong cười nhạt: “Ai yêu thích!”
Xoay người, một tay nắm tay đại tỷ, một tay nắm tay tiểu muội, Thanh Phong hung hăng gầm nhẹ nói:“Tỷ rất hận! Dựa vào cái gì vua Khung Nhạc quốc nói một câu, là có thể muốn làm gì thì làm! Dựa vào cái gì hoàng thượng vô năng (không có năng lực), muốn chúng ta Thanh gia đi gánh vác! Dựa vào cái gì giết chết cha mẹ chúng ta, chúng ta còn để hắn xem như lễ vật tiến cống lấy lòng Khung Nhạc!! Dựa vào cái gì!?”
Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Thanh Phong bởi vì gào thét, oán hận mà trở nên vặn vẹo, Thanh Linh thở dài nói: “Chỉ bằng Khung Nhạc là bá chủ của lục quốc, các nước đều phải làm lễ . Chỉ dựa hoàng thượng là vua của một nước, quân muốn thần chết thần không thể không chết! Ai bảo chúng ta chính là những nữ tử tay trói gà không chặt?!” Vận mệnh cho tới bây giờ cũng không phải các nàng có thể nắm giữ trong tay!
Bỏ tay Thanh Linh ra, Thanh Phong liền đứng dậy, xoay lưng, không cam lòng trả lời: “Nữ tử thì thế nào?! Tỷ nhất định không đi Khung Nhạc!”
Nhìn thấy bóng dáng quật cường của Nhị tỷ, lại nhìn thấy vẻ mặt sầu lo của đại tỷ, Thanh Mạt sợ hãi nói:“Mà ngay cả này gương mặt được nhiều người yêu thích, chúng ta đều hủy, bọn họ vẫn là muốn đem chúng ta đến Khung Nhạc! Nhị tỷ, chúng ta căn bản không có biện pháp thay đổi cái gì, không phải sao?”
Nhẹ tay khẽ vuốt vuốt hai má bây giờ vẫn như cũ đau đến trong lòng, Thanh Phong hít vào một hơi, cắn răng nói: “Cho dù chết, Thanh Phong ta cũng không mặc cho người định đoạt! Hơn nữa người kia, vẫn là hôn quân hai tay dính đầy máu tươi của cha mẹ!”
Thanh Linh cả kinh, vội la lên: “Phong nhi, muội muốn làm gì?”
Từ từ xoay người lại, Thanh Phong hai tay nắm chặt thành quyền kiên định nói: “Tỷ, muội muốn ở lại Hạo Nguyệt, ở lại bên người cha mẹ, cho dù lưu lại chỉ là thi thể của muội!”
Đón nhận lời nói như bình thường của Phong nhi, một đạo tia chớp màu trắng chém thẳng xuống, ánh sáng chiếu vào trên mặt Phong nhi, Thanh Linh nhìn thấy của nàng kiên trì cùng quyết tuyệt.
Thôi, gắt gao cầm lấy tay Thanh Phong, Thanh Linh bỗng nhiên cảm thấy như trút được gánh nặng, cười nhạt nói: “Được! Tỷ tỷ cùng muội, dù sao sống với tỷ mà nói, đã muốn không còn ý nghĩa.”Không cần suy nghĩ phải đối mặt với tương lai, có lẽ là một loại giải thoát!
Nửa ngồi chổm hổm trên mặt đất Thanh Mạt cũng nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy tay của hai nàng, vội la lên: “Các tỷ tỷ làm gì, muội cũng làm cái đó, Mạt nhi vô luận như thế nào, cũng không rời khỏi các tỷ!”
Thanh Linh do dự, đau lòng nhìn vẻ mặt đơn thuần của Mạt nhi, nàng có lẽ còn không hiểu được ý nghĩa của cái chết, nàng mới mười lăm tuổi?
Đón nhận cặp mắt to thanh thuần của Mạt nhi, Thanh phong tim giống như bị đao cắt, nhưng là nàng vừa nghĩ tới nàng phải gả cho cái kia trên chiến trường nổi danh giết người lãnh khốc, Thanh Phong lập tức đánh một cái rùng mình, nói: “Đại tỷ, Mạt nhi đơn thuần thiện lương như vậy, lưu một mình nàng lại trên đời, cũng chỉ lại chịu khổ mà thôi, hôm nay chúng ta ngay tại trong miếu đổ nát này, một nhà đoàn tụ đi!”
Nhìn ba cánh tay nắm cùng một chỗ, Thanh Linh bỗng nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, giống như vì thuyết phục chính mình, Thanh Linh dùng sức gật đầu, nói: “Được! Một nhà đoàn tụ là tốt nhất!”
Ba người ngẩng đầu nhìn liếc một cái xà ngang trên nóc phòng, ăn ý nhìn nhau cười, đây là từ sau khi cha mẹ qua đời, lần đầu tiên các nàng cười, bởi vì qua hôm nay, các nàng không bao giờ… nữa lại xa nhau!
Nhanh nhẹn tháo xuống đai lưng bằng lụa màu đỏ bên hông, đem một thân hồng y hoa mỹ này tháo xuống, tiếp đó. Chỉ thấy một thân trung y (quần áo bên trong) trắng thuần, khẽ ném hồng trù* xuyên qua xà ngang, ba người đứng ở trên chiếc bàn cũ nát, đem cổ đi vào trong vòng hồng trù, không chút do dự. (*đai lưng bằng lụa màu đỏ)
Thanh Linh nhìn thoáng qua bên cạnh hai vị muội muội, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Phong nhi, Mạt nhi, kiếp sau, chúng ta vẫn làm tỷ muội!”
“Ừhm!” Thanh Phong, Thanh Mạt dùng sức gật đầu.
Ba người tay nắm tay, khẽ đá bàn vuông, hồng trù đột nhiên buộc chặt, ba con người sinh mệnh dần dần trôi qua.
Binh lính áp giải Thanh gia tỷ muội đi Khung Nhạc ở chính điện ngôi miếu đổ nát nghỉ ngơi, hắn lớn như vậy, còn chưa từng thấy qua mùa xuân lại mưa lớn như thế! Tùy ý nhìn lướt qua chỗ của Thanh gia tỷ muội, đó là sườn điện, vừa nhìn qua liền dọa hắn chết khiếp, ở từng đạo tia chớp hạ xuống, ba bóng dáng thẳng tắp ở giữa không trung đung đưa đến đung đưa đi, tay áo tung bay!
Hét lên một tiếng, tiểu binh té ngã trước mặt Lý Húc, hoảng sợ hô: “Qủy… có quỷ.”
“Cái gì?” Lý Húc ngẩn ra, theo tầm mắt của tiểu binh nhìn qua, ba bóng dáng nhẹ nhàng lay động cũng khiến cho hắn hoảng sợ toát ra mồ hôi lạnh! Thanh gia tỷ muội thắt cổ?!
Lý Húc vội vàng đứng dậy đá văng cửa sườn điện, chỉ thấy hồng y đầy đất, ngay tại trước mắt ba đôi giày thêu đỏ sẫm đong đưa, Lý Húc sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, miệng hoảng loạn kêu lên: “Mau… mau mau!! Đỡ các nàng xuống!”
Một đám binh lính chân tay luống cuống,r ốt cục đem ba nữ tử đỡ xuống, ba người sắc mặt toàn bộ đều biến thành màu đen, hai mắt nhắm nghiền.
Lý Húc nhìn chằm chằm Thanh Mạt là người nằm đầu tiên từ bên trái sang, vội la lên: “Nàng thế nào?”
Tiểu binh cẩn thận kiểm tra hơi thơ của Thanh Mạt, nuốt một ngụm nước bọt, trả lời: “Nàng… đã chết.”
Lý Húc run rẩy lấy tay chỉ hướng Thanh Phong, vội la lên: “Vậy… sao đây?”
Tiểu binh sau khi dò xét hơi thở, thu hồi tay, nhìn sắc mặt tái nhợt của Lý đại nhân, tiểu binh sợ tới mức cũng không dám trả lời, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Đều đã chết? Lý Húc mồ hôi lạnh ứa ra, tỷ muội Thanh gia đây là Khung Nhạc vương khâm điểm (mệnh lệnh) chọn người tiến cống, hiện tại đều đã chết! E rằng hắn khó giữ mạng? Chỉ sợ số phận của Hạo Nguyệt quốc cũng khó tránh thoát! Ngay tại thời điểm Lý Húc mất hết can đảm, tiểu binh bỗng nhiên kêu lên: “Đại nhân, Đại tiểu thư Thanh gia còn có hơi thở!” Mặc dù rất mỏng manh, nhưng là tuyệt đối còn sống.
“Thật sao? Thật tốt quá! Mau đưa nàng lên xe, mời đại phu!” Rốt cục còn có một người còn sống!
Lý Húc ra lệnh bọn lính ba chân bốn cẳng đem giá y tùy tiện bọc ở trên người Thanh Linh, hoàn toàn không có tâm tư đi để ý tới hai cỗ thi thể khác trên mặt đất.
Tiếng sấm vừa vang lên một tiếng ngoài miếu đổ nát, ánh sáng màu trắng chói mắt chiếu xuống từng đạo sắc bén, thi thể trên mặt đất có vẻ càng thêm lẻ loi lạnh lẽo, tiểu binh trong lòng sợ hãi, nhưng cũng không đành lòng để hai nữ tử đáng thương phơi thây nơi miếu đổ nát, cầm lấy giá y trên mặt đất, cẩn thận đắp lên trên người các nàng.
Đang lúc hắn nghĩ rời đi, chợt lóe lên một đạo hồng quang bất đồng với tia chớp, trên mặt đất hai người không hề thở nữa bỗng nhiên mở to mắt ra “A——-” tiểu binh tiếng thét chói tai vang vọng miếu đổ nát!
Lý Húc đã đi tới ngoài chính điện không kiên nhẫn quát: “Ngươi lại kêu quỷ gì?”
“Nàng… Các nàng…” Lúc này đây, tiểu binh nói đều nói không được, chỉ chật vật một đường đi ra sườn điện.
Hai thi thể nữ sao còn đem hắn dọa thành như vậy? Lý Húc sinh nghi, lại đi vào sườn điện, lại phát hiện hai nữ tử vừa rồi không còn thở ngực bụng xuất hiện kỳ tích hơi thở phập phồng, ánh mắt mặc dù nhắm chặt, sắc mặt cũng không phải xanh tím!
“Thật sự là ông trời phù hộ, ông trời phù hộ.” Lý Húc mừng như điên, các nàng không có chết! Mạng của hắn cuối cùng cũng giữ được rồi! “Người tới, đem các nàng mang đi!”
Trong mưa gió, binh lính mang hai người đỡ ra miếu đổ nát, đang muốn đưa đến chỗ Thanh Linh, ở trên xe ngựa, Lý Húc bỗng nhiên kêu lên: “Chờ một chút.”
Ba người này vừa hủy dung vừa tự sát, lần này không chết, khó nói lần sau lại muốn làm ra chuyện gì nữa! Từ đây đến Khung Nhạc, lộ trình còn có hơn mười ngày! Trong lòng suy tính một chút, Lý Húc trầm giọng nói: “Đem các nàng phân ra, một người sắp xếp một cái xe ngựa, không cho các nàng gặp lại. Còn nữa, ở trong nước cho các nàng uống trước hạ mê túy tán, nhất định phải đem các nàng còn sống đến Khung Nhạc quốc!”
“Dạ!” Ba người lập tức bị nhét vào trong ba chiếc xe ngựa, trước khi đến Khung Nhạc, các nàng không có cơ hội gặp lại, cũng không có cơ hội lần nữa đi xuống xe ngựa.
Thanh gia tỷ muội, các ngươi chớ trách ta, muốn trách thì trách chính các ngươi, ai bảo các ngươi bộ dạng khuynh quốc khuynh thành, ai bảo các ngươi tài hoa hơn người, ai bảo các ngươi nổi tiếng lục quốc, Khung Nhạc quốc chỉ đích danh là nữ nhân, đừng nói hủy dung, ngay cả chết, các ngươi cũng phải chết ở Khung Nhạc, tất cả đều là số phận!!!