Đọc truyện Tay Níu Chặt Tay 1: Anh Ấy Là Bếp Trưởng Đại Nhân – Chương 28: Vùng đất hoa Dã Quỳ
Nhược Hạ ngồi trên taxi, nhìn ra ngoài cửa sổ trông thấy cánh đồng hoa cải trắng rợp trời, trải dài mênh mang trên con đường miền quê. Loài hoa dung dị ấy khiến cho tâm hồn cô phải ngất ngây nhận ra tiết trời đã sang thu.
Bạch Nhược Hạ ôm trên tay hai bó hoa cúc trắng bước đến đứng trước hai ngôi mộ liền kề nhau. Hình ảnh ba và mẹ cô trên mộ bia vẫn rất đẹp, rất trẻ, nụ cười rất hiền hòa khiến cô nhớ lại hình ảnh một gia đình đã từng rất hạnh phúc vào mười năm trước.
Chớp mắt đời người đã trôi qua…
Bạch Nhược Hạ bước đến đặt hoa xuống, cô đặt bàn tay thanh tú của mình lên tấm bia, khóe miệng cong lên.
Đứng bên cạnh mộ, cô im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng.
“Cha, mẹ! Con gái bất hiếu, không đến thăm cha mẹ thường xuyên” cô lặng người một lúc “Cha, mẹ! Dạo trước con đã gặp lại Thế Cảnh rồi, anh ấy cũng tha thứ cho con rồi. Anh ấy rất tốt với con… À, anh ấy đã cầu hôn con rồi, con sẽ theo anh ấy đến Lục Bắc, cha mẹ đã có thể yên tâm về con được rồi”
Từng thảm hoa trắng muốt, bồng bềnh như mây phủ lên một màu xanh mơn mởn của cỏ cây lay lay trong gió. Cơn gió heo may lả lướt mang theo hương hoa nhàn nhạt, dịu nhẹ khiến cho Bạch Nhược Hạ xốn xang mang trong mình một nỗi niềm.
Cô nhớ đã có lần, mẹ cô nói rất thích nơi này, chỉ muốn dừng chân nơi đây để sống trọn với mùa hoa cải trắng vào trời thu. Cuối cùng thì bà cũng đã toại nguyện.
Nhược Hạ khẽ cúi đầu chào cha mẹ rồi lặng lẽ bước qua cánh đồng hoa bạt ngàn này để quay trở về.
****
Ngày tháng thấm thoát trôi qua, rốt cuộc thì hôn lễ của Nhược Hạ và Thế Cảnh cũng đã hoàn thành.
Hai người chung sống với nhau rất hòa thuận và êm đẹp. Nhưng Thế Cảnh tất bật với công việc, một mình Nhược Hạ quanh quẩn ở nhà chờ anh, rất buồn chán.
Trời đã sập tối, Nhược Hạ trong bếp để nấu ăn thì Thế Cảnh ngồi trong phòng làm việc để biên soạn sách. Sau khi cho mắt nghỉ ngơi, anh ngửa người ra lưng ghê, nhắm mắt lại một tí rồi đưa tay lên xoa xoa hai thái dương.
Nhìn lại đồng hồ, anh chợt giật mình khi đã là tám giờ tối.
Bước ra khỏi phòng, anh đi xuống dưới nhà.
Nhìn thấy Nhược Hạ đang gục người ngủ ở phòng khách. Có chút chạnh lòng vì sự vô tâm của mình. Anh tự hỏi phải chăng mình đã quá bận rộn rồi không? Trước đây khi không có cô, anh vẫn làm việc say mê như thế là để không cho bộ não nhớ đến cô. Còn bây giờ, tại sao phải như thế?
Thế Cảnh bước tới bếp hâm nóng đồ ăn rồi dọn ra bàn. Anh dịu dàng bước tới, ngồi xuống hôn lên trán Nhược Hạ, vô tình đã đánh thức cô.
Cô giật mình nhìn anh “Thế Cảnh, anh xong việc rồi à? Để em đi hâm nóng đồ ăn”
Thế Cảnh kéo tay cô lại ôm vào lòng, khẽ giọng “Nhược Hạ, ngày mai em muốn đi đâu?”
Nhược Hạ xoay người lại chớp chớp mắt nhìn anh, dịu giọng hỏi “Ngày mai anh không có việc gì sao?”
Thế Cảnh đặt hai tay lên vai cô, nở ra nụ cười, ôn nhu nói: “Có chứ. Đưa em đi chơi là việc quan trọng nhất”
“Thế Cảnh, anh cứ lo công việc của mình, em không sao đâu”
“Từ mai anh sẽ thu sếp lại công việc, giao nhà hàng cho Đề Nam quản lý, việc ở trường nhận một lớp duy nhất, còn lại thời gian để bên em, có được không?”
“Anh giao cho Đề Nam, vậy Elen thì sao?” Nhược Hạ tròn mắt nhìn anh.
Khóe mắt Thế Cảnh cong lên vì cười “Cậu ta an nhàn quá, Elen mới mệt”
“Thế giờ anh an nhàn quá, em phải ra sao đây?”
Thế Cảnh cười ma mị nhìn Nhược Hạ “Thế phu nhân à, nàng muốn ăn cơm trước rồi hoạt động cơ thể sau? Hay muốn hoạt động cơ thể trước rồi ăn?”
“Không xong rồi, anh không được giao nhà hàng cho Đề Nam quản lí. Anh như vậy sẽ an nhàn mà sinh hư”
Thế Cảnh nhấc bỗng người Nhược Hạ lên làm cô la oai oái. Không ngờ anh đặt cô xuống ghế trước bàn ăn, gương mặt thấp thoáng nụ cười, anh nhíu mày nói “Ăn tối thôi”
****
Vùng đất cao nguyên Thổ Châu của phía tây Tuyên Lạc được thay làn áo mới rực rỡ màu nắng vàng của thảm hoa Dã Quỳ làm xua tan đi cái se se lạnh của ngày thu.
Nhược Hạ mặc chiếc đầm maxi phối ren cổ yếm màu trắng, mang đôi giày xuồng trông rất nhẹ nhàng và nữ tính. Một mình cô mon theo những con đường rợp hoa để tìm kiếm góc độ chụp ảnh. Cô xoay xoay người, nheo mắt vào ống kính, vô tình chộp được một góc hiếm hoi ở trên ngọn đồi.
Thế Cảnh đang ngồi ngược sáng trên ngọn đồi cao nguyên lộng gió giữa một thảm sắc vàng hoa. Có lẽ anh đã nhìn thấy cô đang đưa ống kính về phía mình nên nhoẻn môi nở nụ cười. Ánh mặt trời dịu nhẹ lấp lánh những tia nắng lọt qua kẽ lá trên đỉnh đầu của Thế Cảnh khiến cho gương mặt của anh càng đẹp ảo dịu hơn.
Nhược Hạ nhanh chóng bắt chụp khoảnh khắc này. Cô hạ ống kính xuống, tươi cười vẫy tay nhìn Thế Cảnh. Một nụ cười thật đẹp, thật tỏa nắng, sưởi ấm trái tim anh. Nếu trên tay anh cũng cầm ống kính, nhất định sẽ ghi lại khoảnh khắc một cô gái tươi cười vẫy tay về phía chồng mình giữa thảm hoa vàng rực rỡ mà bình dị kia.
Nhược Hạ hắng giọng gọi anh “Thế Cảnh, lại đây”
Cô khom lưng xuống đưa ống kính sát xuống nhành hoa ngay đó, hình như có một con bươm bướm đang đậu trên nhụy hoa Dã Quỳ.
Thế Cảnh từ từ tiến về phía của cô, anh ôm cô từ phía sau, nhấc bổng người cô lên xoay quanh mấy vòng.
Trong không gian lãng mạn ấy cũng có không ít cặp đôi quanh đó đang tâm tình, bọn họ nhìn đôi vợ chồng vui tươi có nụ cười rạng rỡ vang vọng hạnh phúc này.
Mười ngón tay đan vào nhau bước qua từng con đường rợp hoa, Nhược Hạ vui tươi nói: “Thế Cảnh, em muốn làm nhiếp ảnh”
“Ừm”
“Anh không phản đối sao?”
“Chỉ cần là điều em muốn, anh đều ủng hộ, ngoại trừ việc rời xa anh”
Các ngón tay càng nắm chặt hơn, bọn họ đều nghe đâu đó có tiếng cười nói vọng về từ quá khứ. Giọng nói lảnh lót nghe thật êm tai của cô sinh viên Bạch Nhược Hạ ngành phóng viên theo đuổi anh chàng sinh viên nổi tiếng khoa ẩm thực cao ngạo Thế Cảnh.
—
“Chào hội trưởng, em là Bạch Nhược Hạ, sinh viên năm nhất, khoa Phát thanh – Truyền hình, ngành phóng viên, là hội viên vừa mới tham gia câu lạc bộ của anh”
“Không cần phải giới thiệu với tôi”
“Cần chứ, ít ra cũng phải để anh biết trong danh sách những người theo đuổi anh còn có Bạch Nhược Hạ”
“….”
“Hội trưởng, cái này là gì?”
“Nấm tuyết”
“Còn cái này?”
“Ngó sen”
“Vậy cái này?”
“Bạch Nhược Hạ, củ cà rốt mà cô cũng không biết sao?”
“Tốt quá, hội trưởng nhớ tên của em rồi”
“….”
—
Cứ thế mà bọn họ nắm tay nhau đi qua từng con đường nhỏ, rời khỏi ngọn đồi rợp hoa này.