Tây Du Nhất Mộng

Chương 9: Thập bát mô


Đọc truyện Tây Du Nhất Mộng – Chương 9: Thập bát mô

Đợi chờ buồn chán, nhìn mặt trời vẫn còn đang lảng vảng ở cuối đằng Tây, thời gian còn sớm (thời gian trong hiện thực và trong trò chơi là tương đương), Đại Nhiệt liền tháo dụng cụ mô phỏng dùng để tiến vào trò chơi xuống, thoải mái mà vặn vặn cái lưng.Cũng giống như những game online mô phỏng thế giới thực khác, người chơi trong Tây Du Nhất Mộng thông qua đội lên đầu dụng cụ mô phỏng để kết nối với máy chủ. Dụng cụ này rất nhẹ mà lại tinh xảo, gần như màu đen, nhìn bề ngoài giống như một cặp kính để lặn xuống nước. Còn tại sao lại không phải là dạng mũ đội đầu như mũ hấp tóc, hay là dạng khoang thuyền vũ trụ cứu sinh linh tinh, Đại Nhiệt cũng không biết, hắn chỉ là một người chơi, không tìm hiểu, cũng không muốn tìm hiểu chuyện này.

Mặt khác, trong dụng cụ này còn bố trí công năng đồng bộ với hiện thực, người chơi sau khi tiến vào trò chơi vẫn rõ mồn một những chuyện xảy ra trong hiện thực, một khi gặp khác thường lập tức được cảnh báo, bởi vậy không cần lo lắng sự cố ngoài ý muốn, dù là đột nhiên mất điện cũng đã có pin dự phòng.

Chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường vừa vặn đánh lên tiếng chuông báo hiệu sáu giờ chiều, chơi game luôn là cách giết thời gian nhanh nhất.

Bụng Đại Nhiệt đã kêu lên ùng ục, đòi nạp năng lượng. Hắn xuống dưới lầu, quán ăn nhỏ của lão Vương đã sớm mở cửa, bánh bao, cháo, thịt nướng v.v… đầy đủ mọi thứ.

– Lão Vương, cho một suất cơm đặc biệt.

Lão Vương dáng người mập mạp nhìn thấy Đại Nhiệt thì cười nói:
– Tiểu Trần, hôm nay chơi game có thu hoạch gì hả?
Ông ta và Đại Nhiệt rất quen thuộc, biết rõ nội tình.

Đại Nhiệt là một sinh viên, chính xác ra, là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp. Vốn cha mẹ của hắn giúp hắn chạy được một công việc tàm tạm, nhưng bởi vì từ trước tới nay chỉ biết ăn với học, Đại Nhiệt phát hiện mình sản sinh ra một loại cảm giác sợ hãi đối với xã hội phức tạp hỗn loạn, nên hắn nói với cha mẹ mình muốn học tiếp lên cao, ở lại trường để nghiên cứu chuyên sâu. Đối với quyết định này, cha mẹ của hắn đương nhiên đồng ý, chỉ là họ kèm theo một điều kiện: bởi vì sợ con trai mình học mãi đến già có khi lại thành hâm cho nên trong thời gian tiếp tục học tập này nhất định phải tìm được một cô vợ thích hợp.

Đối với yêu cầu này, Đại Nhiệt cũng đồng ý cả hai tay hai chân, trai lớn lấy vợ là việc hết sức bình thường, coi như không có nhu cầu về tâm sinh lý cũng sẽ là vấn đề về luân lý đi!

Nhưng mà việc kiếm lão bà nói dễ hơn làm. Đại Nhiệt bình thường sống rất khép kín, bất hiển sơn bất lộ thủy, tuy rằng cũng quen không ít nữ sinh xinh đẹp nhưng tất cả các nàng đều không thích hợp để có thể đeo đuổi thăng cấp lên “lão bà”. Kỳ thật Đại Nhiệt không phải người ưa kén chọn, không có cái ý tưởng buồn cười “không đẹp như tiên không cưới”, nhưng đối với các nàng chính là thiếu một loại cảm giác —— một loại cảm giác chân chính có thể cùng đầu bạc răng long.

Thời gian đăng ký dự thi cao học còn rất xa, Đại Nhiệt chỉ có một mình ở trong căn phòng thuê cạnh trường học, treo biển tự học, thực chất là để tiện cho các hoạt động giải trí của mình. Vừa vặn gặp được Tây Du Nhất Mộng tung ra thị trường, tuyên truyền quảng cáo tận trời, Đại Nhiệt liền động tâm, lập tức mua một bộ thiết bị online trở về, lập acc tiến vào. Kỳ thật hắn còn mang một tâm lý cầu may: nếu ở trong hiện thực khó tìm lão bà, sao không lên mạng thử thời vận? Còn về mấy về đề tình ảo mau quên, lừa tình đào mỏ trong game linh tinh mà báo chí đăng cũng không cần quá lưu ý, chẳng may gặp phải coi như trải nghiệm là được.


Đại Nhiệt chọn một vị trí tương đối sạch sẽ trong quán ngồi xuống, rất nhanh, suất cơm đã được đưa tới, thêm một chai bia Châu Giang.

Tuy rằng đói, nhưng hắn ăn rất chậm. Hắn luôn coi quá trình ăn cơm là một loại hưởng thụ, ăn hết cũng không vội rời đi, châm một điếu thuốc, nhấm nháp chai bia, lẳng lặng nhìn thế giới chung quanh.

Trên đường người đến người đi, xe cộ tấp nập, phảng phất như đang sống trong một game online khổng lồ.

Đại khái nghỉ ngơi mười phút, Đại Nhiệt nhớ đến nhiệm vụ, trả tiền quay về phòng. Thời điểm vừa mở cửa hắn gặp Vương tiểu thư phòng bên cạnh trở về, nhìn thấy hắn nàng lại như gặp quỷ, trốn tránh chạy vọt vào trong phòng.

Dùng lương tâm mà nói, Đại Nhiệt nhìn bề ngoài chỉ bình thường, vóc dáng không cao, mặt mũi không soái, thân thể trông thoáng hơi gầy, có vẻ yếu ớt. Nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân Vương tiểu thư sợ hắn như thế.

Cùng thuê một tầng, vốn bọn hắn ở chung không tồi, gặp mặt vẫn thường chào hỏi. Nhưng vào một buổi tối giữa tháng trước, Đại Nhiệt đi nhậu khuya, lúc trở về đầu óc có chút men say, bắt chuyện cùng hai nàng “bướm đêm” ven đường, vừa vặn bị Vương tiểu thư thấy, cho là hắn đi chơi gái, liền cùng hắn chặt đứt lui tới.

Bị hiểu lầm oan uổng, nhưng Đại Nhiệt cũng không muốn giải thích thêm, miễn cho càng giải thích càng đen. Hơn nữa, hắn căn bản không cần phải giải thích với nàng —— cho dù Đại Nhiệt từng có mấy đêm mơ bậy mơ bạ về bộ ngực kết cấu 36C của Vương tiểu thư.

Trở lại phòng, Đại Nhiệt nằm thẳng cẳng lên trên ghế dựa, đeo lại dụng cụ, lập tức tiến vào thế giới internet mộng ảo mà như thật.

Hắn mới vừa xuất hiện ở cửa thôn, đã thấy một đội nhân mã đang từ từ đi tới.

Dẫn đội là một người đầu đội mũ Kim Quan thân mặc áo Mãng Bào, râu dài ba chỏm, không giận tự uy; trên đỉnh đầu hiện tên màu xanh lam: Ngụy Trưng. Phía sau gồm bốn gã đái đao thị vệ, hộ vệ nghiêm ngặt.

Đợi chính chủ đi vào thôn, Đại Nhiệt lập tức hữu ý vô tình tới gần, trong nháy mắt trước lúc đám thị vệ kịp động thủ xua đuổi đã mờ ám thi triển skill.


“Bạn thi triển Thập Bát Mô đối với NPC Ngụy Trưng, kết quả thất bại! Bạn sẽ bị đưa vào Phòng Trừng Phạt.”

Còn chưa biết có ý tứ gì, trước mắt tối sầm, hắn đã tiến vào bên trong một cái ngục thép, ở ngoài có một gã thị vệ vẻ mặt dữ tợn đứng canh:
– Điêu dân to gan, dám bất kính với Ngụy đại nhân, đáng tội gì?

Dù Đại Nhiệt đã chơi qua vô số game, nhưng chưa bao giờ gặp phải tình cảnh như thế, không khỏi á khẩu không trả lời được.

– Chuẩn bị bắt đầu ba câu thử thách IQ, nếu sai 2/3 sẽ bị xử lý xem như tử vong!

Phặc, đây quả thực là ép mua ép bán!

– Câu thứ nhất: bạch miêu có màu trắng, hắc miêu có màu đen, hùng miêu (1) có màu gì?

– Màu trắng đen!

Đại Nhiệt phản ứng thật nhanh, không cần nghĩ bật thốt.

– Chính xác. Câu thứ hai: vừa bằng hạt đỗ, ăn giỗ cả làng. Hỏi là con gì?


Đại Nhiệt thầm nghĩ một giây, lập tức nói ra đáp án:
– Con ruồi!

– Chính xác. Chúc mừng bạn đã vượt qua.

Thoắt cái đã lại trở ra đến bên ngoài, ở nguyên vị trí cũ. Thấy Ngụy Trưng vẫn còn đứng bên cạnh, Đại Nhiệt không khỏi mừng rỡ, lập tức lần thứ hai tung skill.

“Bạn thi triển Thập Bát Mô đối với NPC Ngụy Trưng, kết quả thành công, trộm được một vật phẩm, exp kỹ năng gia tăng 10%.”

Ha ha, xác suất thành công không tồi, đắc thủ dễ dàng như vậy.

Đại Nhiệt mở ra hành trang, thấy một vật hình tam giác lẳng lặng nằm ở bên trong, vui sướng mà xem, thiếu chút nữa té xỉu:

[Quần lót của Ngụy Trưng], không thể sử dụng, không thể giao dịch, không thể rơi xuống; độ bền 1/1, làm bằng lụa tơ tằm, rất thấm mồ hôi, mềm mại thoáng mát.

Đại Nhiệt ngây người ước chừng 3 giây, cái này… Cái game này cũng quá hài hước đi.

Lần một không thành, lần hai bị troll, lần thứ ba xuống tay, lại thất bại, lại tiến vào Phòng Trừng Phạt.

Lần này thị vệ ra đề mục cũng không phải hỏi đáp nhanh ba câu như ban nãy:
– Bên trong gian phòng có hai bóng đèn, ngoài cửa có hai cái công tắc, không thể đi vào hay nhìn vào phòng khi có đèn vẫn sáng, hỏi, làm thế nào biết công tắc nào điều khiển bóng đèn nào?

Dường như không có gì khó khăn, Đại Nhiệt vội nói:
– Xem dây dẫn điện.


– Trả lời sai, dây điện đặt chìm trong tường, không thể nhìn thấy.

Đại Nhiệt lau mồ hôi một cái, ngẫm lại, nói:
– Bật một công tắc lên trước, một lát sau tắt đi, sau đó tiến vào phòng, sờ xem bóng đèn nào nóng thì ứng với công tắc vừa mở.

– Trả lời chính xác, xuất quan.

Toát mồ môi, may mắn bình thường hắn đọc đủ loại sách, không phải chỉ biết ngơ ngẩn cắm đầu chơi game. Nhưng cũng phải nói Tây Du Nhất Mộng phát triển theo con đường không tầm thường, khắp nơi đều có huyền cơ.

Đại Nhiệt thấy Ngụy Trưng kia muốn chuẩn bị tiến vào khách điếm (2), vội vàng lại ra tay.

“Thực xin lỗi, Thập Bát Mô của bạn cấp bậc quá thấp, tạm thời một ngày chỉ có thể sử dụng 3 lần!”

Cái @#$%^& nó chứ! Ai định ra cái hạn chế đáng khinh như vậy, lúc Dạ Xoa truyền thụ nửa chữ cũng không đề cập qua —— lừa đảo, Dạ Xoa này tuyệt đối là một đại bịp!

Đại Nhiệt tức giận đến cơ hồ muốn chửi ầm lên. Mà lúc này Ngụy Trưng đã tiến vào trong khách điếm.

—–oo0oo—–

Chú thích:
– (1) Hùng miêu: gấu mèo hay gấu trúc.

– (2) Khách điếm: cách gọi nhà trọ, khách sạn thời xưa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.