Đọc truyện Tây Du Nhất Mộng – Chương 159: Lại bất ngờ
Dịch & biên: †Ares†
oOo
Tây Thiên Tiếp Dẫn La Hán là để phối hợp hoạt động “Như Lai nhập Hồng Hoang” nên được hệ thống an bài làm một NPC có vị trí xác định tại Tịnh Đàn ở mỗi tòa thành thị.
Tịnh Đàn này bình thường cũng chỉ đặt một cái đỉnh đồng lớn làm nơi thắp nhang đốt vàng mã cúng Phật. Lại nói, Tịnh Đàn cũng là một cách tu luyện mà hệ thống cung cấp cho người chơi Phật môn, chỉ cần bỏ tiền ra mua tiền giấy nhang thơm đốt hay cắm lên đỉnh đồng sẽ thu được giá trị ngộ tính nhất định.
(Tịnh Đàn: nơi xếp đồ cúng chay tịnh cửa Phật)
Thế giới Tây Thiên mở rộng cửa, cơ hội này không biết bao lâu mới lại xuất hiện, một đám người chơi đang online biết tin lập tức chạy như bay về Tịnh Đàn trong thành.
Trong bọn họ, có người tò mò muốn đi Tây Thiên vãn cảnh, có người lại tổ chức thành đoàn thể tiến vào đánh bảo tìm vận may, đương nhiên, cũng có không ít người giống Đại Nhiệt, đang không thể xúc động trình tự cửa nhiệm vụ thứ ba.
Tịnh Đàn nhất thời vây kín người, Tây Thiên Tiếp Dẫn La Hán hai tai rủ xuống vai, hai tay dài quá gối vì bán vé vào cửa quá chạy mà mặt mũi rạng rỡ hớn hở — nói nhảm, tiếp dẫn đương nhiên cũng cần phí rồi, không nhiều lắm, 500 đồng.
Đối với tất cả người chơi, chút tiền ấy không là vấn đề, có thể sử dụng 500 đồng mua được một cơ hội, bọn họ cực kỳ nguyện ý
Đại Nhiệt cũng nguyện ý. Tiến độ nhiệm vụ của hắn đã rớt lại phía sau người khác rất nhiều, nếu không nắm chắc lên, chỉ sợ rất nhanh sẽ vì người khác thành công mà thở dài.
Cho nên đừng nói 500 đồng, 5 vạn đồng Đại Nhiệt cũng cho.
Điên cuồng chen lấn mất 5 phút, Đại Nhiệt cuối cùng từ Tây Thiên Tiếp Dẫn La Hán mua được vé, thân mình hóa thành một luồng sáng trắng, bị truyền tống tiến vào một cảnh tượng kỳ diệu.
Quả nhiên là Tây Phương đất Phật, đầy đất đều là ngọc thảo kỳ hoa, nơi nơi đều có tiếng ngâm nga kinh Phật, khiến không khí có ý vị bình yên thanh nhã, làm người thư thái như tắm gió xuân.
Mọi người bị truyền tống đi vào những vị trí không giống nhau, thậm chí có người may mắn còn trực tiếp rơi vào trong Đại Lôi Âm Tự.
Đại Nhiệt đang ở một sườn núi không cao lắm, hắn triệu hồi ra Quỷ Mã, cưỡi lên rồi ngưng thần đề phòng — tràng cảnh tuy có vẻ rất cực lạc, thế nhưng dưới tường vân thanh phong đều là sát khí trùng điệp.
Quả thật, ẩn hiện trong sương mù tại dãy núi phía nam là một dãy lầu các cao tận lưng trời, nơi đó đang truyền lại tiếng chém giết, rất có thể là có người chơi đang chiến đấu cùng quái vật Phật tộc.
Đại Nhiệt một lòng muốn đi hoàn thành nhiệm vụ, cũng khôngquản nơi kia có chuyện gì, thúc ngựa chuẩn bị rời đi.
Ầmmmmmm!
Một tiếng nổ vang, cát bụi đầy trời, chỉ thấy dãy lầu các kia toàn bộ sụp đổ, hóa thành đống tro tàn. Ngay sau đó là một tiếng kêu to, cuồng phong gào thét, mây đen cuồn cuộn tới, từ hướng lầu các bay ra một con quái vật khổng lồ, là một con Kim Sí Đại Điêu.
Đại điêu này rất không tầm thường, mỏ sắc vuốt nhọn, hai cánh mở ra muốn che cả bầu trời, đôi mắt lớn lại càng bắn ra kim quang vạn trượng, quét đến đâu chỗ ấy nóng lên như muốn bốc cháy.
Kỳ quái là con điêu hình tượng oai phong lẫm liệt này giờ lại có vẻ rất khẩn trương, vỗ cánh bay cao như là đang chạy trốn cái gì đó.
Nó quả nhiên là đang trốn chạy, bởi phía sau có hai bóng người đang đuổi theo — hai cô gái, hai người Đại Nhiệt quen.
Không ngờ là Hồ Ly cùng Tùng Hạ Nhất Kê!
Hồ Ly vẫn đeo mặt nạ, dáng dấp phong tình vạn chủng; Tùng Hạ Nhất Kê lại thay đổi một thân trang phục trắng tinh, giáp tỏa hào quang, tựa như một con gà chọi khí thế kinh người.
Tại sao hai cô nàng này lại ở cùng một chỗ?
Đại Nhiệt đầu đầy mờ mịt, đã thấy đại điêu kia vọt thẳng về phía hắn.
Hồ Ly nhận ra Đại Nhiệt, vội vàng hô to:
– Đại Nhiệt, mau ngăn nó lại, nó là sủng vật của Tây Thiên chi chủ Như Lai Phật Tổ, là mấu chốt của nhiệm vụ!
Nghe được câu này, Đại Nhiệt tái cả mặt, vỗ Quỷ Mã:
– Lên, đánh cho ta!
Kim Sí Đại Điêu thấy có người đột ngột chặn đường, không khỏi giận điên, cự trảo xuất ra, lấy tốc độ kinh người quắp được cả Đại Nhiệt lẫn Quỷ Mã.
Một trảo này lực lớn kinh người, răng rắc, Cửu Kiếm Thành Lưu của Đại Nhiệt liền bị bẻ gãy ba thanh.
Đại Nhiệt hoảng hốt, giờ mới ý thức được mình cùng đại điêu chênh lệch lớn thế nào. Như vậy, Hồ Ly cùng Tùng Hạ Nhất Kê là làm sao đánh bại nó đây?
Chẳng lẽ… chẳng lẽ Tùng Hạ Nhất Kê vận dụng pháp bảo Tiên Thiên?
Cục diện không phải lúc để Đại Nhiệt nghĩ nhiều. Hắn vỗ một cái thật mạnh lên mông Quỷ Mã. Quỷ Mã bị quắp chặt, mất hết mặt mũi, tự nhiên cũng hết sức tức giận, lập tức co rút bốn vó lại, làm một động tác xoay tròn như mũi khoan, khó khăn lắm mới thoát được trảo của Kim Điêu.
Kim Điêu thấy con mồi chạy trốn, đập cánh một cái, khiến Đại Nhiệt cả người lẫn ngựa bị thổi ra xa cả trăm mét, thiếu chút nữa người ngã ngựa đổ, khá là chật vật.
Mặt sau Hồ Ly bắt kịp, thấy Đại Nhiệt vừa ăn thiệt thòi lớn thì không dám chủ quan, vội vàng niệm chú tế ra pháp bảo Hậu Thiên nhị phẩm đắc ý nhất là Thiên Sư Ấn.
Ấn kia đằng không bay lên, đột nhiên phóng to ra như quả núi, đủ loại phù văn uống lượn quanh thân nó, hào quang bùng ra, đập thẳng lên sống lưng Kim Điêu.
Kim Điêu bị đau, lửa giận bốc ngùn ngụt, thi triển ra đại thần thông, há miệng phun một ngọn lửa màu tím xanh. Ngọn lửa kia rất kỳ quái, như là có linh tính vậy, biến ảo thành hình cái lồng chụp tới Hồ Ly.
– Ly Hỏa!
Bên kia Đại Nhiệt nhận ra lai lịch ngọn lửa, kinh hãi hét lớn — “Ly Hỏa” cũng giống như “Văn Vũ Hư Hỏa” và “Tam Muội chân hỏa”, đều là tồn tại vượt qua Ngũ Hành.
Ly Hỏa này nhìn như rất ôn hòa, vừa chạm thân cũng không gây ra sát thương gì, nhưng chỉ mấy giây sau ngọn lửa sẽ nổ tung như lựu đạn, lực sát thương kinh người.
Ầmmmmm!
Hồ Ly còn không kịp làm động tác gì, Ly Hỏa bao trùm thân thể nàng đã nổ tung, ngọn lửa phần phật, nhất thời phá tan công pháp hộ thể của nàng, sau đó phá hư lên cả trang bị.
Loảng xoảng loảng xoảng, mặt nạ hồ ly của nàng cũng bị vỡ đôi rơi xuống đất, lộ ra khuôn mặt thật.
Đại Nhiệt nôn nóng tới hỗ trợ nhìn thấy một màn này, không khỏi đờ người ra…
—–oo0oo—–