Đọc truyện Tây Du Nhất Mộng – Chương 15: Bồ Đề Phật Châu
Trời bỗng đổ mưa, mưa nhỏ, tí ta tí tách xối lên hồng trần, cũng xối lên tâm hồn của Đại Nhiệt. Tâm tình của hắn vốn không tốt, cơn mưa này trở thành tưới dầu lên lửa, lại càng buồn bực. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời u tối, miệng thốt ra một câu:
– Không biết thần tiên trên trời uống bia hay rượu mà nước tiểu lắm thế nhỉ!
Đường lên Hắc Phong Sơn vốn đã khó đi, bị nước mưa làm ướt lại càng thêm trơn trượt. Đại Nhiệt loạng choạng leo dần lên, một thân thịt béo đều rung lắc —— hắn là dưới lý trí điều khiển mà trèo lên Hắc Phong Sơn, cho dù nhiệm vụ có biến thái nữa thì hắn cũng sẽ không bó tay chịu trói, ngồi chờ chết. Tục ngữ nói trứng chim gặp tảng đá, ngay cả tan xương nát thịt quả trứng cũng phải để tảng đá dính đầy chất nhầy tanh tưởi nữa là, xá gì chút rắc rối ở trong trò chơi?
Đại Nhiệt đứng lại, lau mồ hôi trên trán, muốn nghỉ ngơi một chút, bỗng nhiên cái lỗ tai lớn dựng lên, giống như nhận thấy được nguy hiểm tiến đến, thân hình to béo lập tức lấy tốc độ nhanh như chớp lăn một vòng ra xa. Thật không biết bằng cái thân hình có thể trọng tiêu chuẩn 280 cân của Trư Bát Giới là thế nào làm ra động tác ấy được.
Tiếng gió rít vang, một cây gậy lớn bằng gỗ nện thẳng tới vị trí vừa rồi Đại Nhiệt đứng, nếu không phải hắn lăn nhanh thì dính một đòn này tuyệt đối đi đời nhà ma.
[Sát Uy Bổng]!
Skill chiến đấu cấp 20 của class Tôn Ngộ Không.
Hệ thống skill trong Tây Du Nhất Mộng được thiết lập khá đơn giản, thời kỳ tân thủ kéo dài đến cấp 50, skill chỉ có hai loại, một là thiên phú được mở ra ở cấp 10, hai là đến cấp 20 bái sư học tập skill chiến đấu (Thải Tập Thuật cùng Đồ Tể Thuật thuộc về kỹ năng sống cơ bản không có sát thương, không tính). Người chơi có skill chiến đấu so với người không có giống như trẻ con cùng người lớn, cho nên đây là một ranh giới tuyệt đối về thực lực.
Skill chiến đấu của từng class cũng max ở cấp 3, đồng thời hạn chế theo cấp bậc của người chơi: chỉ đến cấp 30 mới có thể tu luyện skill lên cấp 2, đến cấp 40 có thể tu luyện cấp 3. Ngoài ra sau khi có được ngộ tính sẽ có thể khai khiếu, khai khiếu xong có thể tự nghĩ ra tiên thuật phật pháp, hoặc là hữu duyên được Tiên Phật truyền thụ đại thần thông pháp thuật v.v…, nhưng chuyện này đều phải chờ tới lúc đi thỉnh kinh, trong khi còn ở giai đoạn tân thủ thì người chơi cứ từ từ chịu đựng đi.
Đại Nhiệt chật vật đứng lên, cho là mình gặp phải kẻ cướp chặn đường, nên phản ứng đầu tiên là hô to một tiếng:
– Hảo hán tha mạng!
– Ớ!
Vẻ mặt Tôn Ngộ Không kia vốn đang đằng đằng sát khí nhưng khi thấy rõ tên Đại Nhiệt thì ngơ ngác một chút, cũng không xuất ra gậy thứ hai.
Đại Nhiệt vẫn chưa hoàn hồn, chỉ thấy Tôn Ngộ Không này tên là Long Quyển Phong (lốc xoáy/vòi rồng)! Chẳng những tên uy phong, trang bị trên người càng uy phong, nguyên một set đồ da hổ cấp 20 cho class Tôn Ngộ Không, cực phẩm Hắc Mộc Bổng (gậy gỗ đen) hệ Kim công kích 20-50, còn cộng thêm tốc độ tấn công 10%, chẳng thể trách vừa rồi hắn đánh mạnh như vậy, hơn nữa người còn cao tới 1m9 (chiều cao nhân vật là tương đương với hiện thực), quả thực uy phong lẫm liệt.
Long Quyển Phong trợn trừng hai mắt, sử dụng ra thiên phú “Hỏa Nhãn Kim Tinh”, phát ra hai tia kim quang rọi lên xuống trên người Đại Nhiệt, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi xoay người sải bước rời đi.
Đại Nhiệt đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì, há mồm định hỏi, nhưng lời đến yết hầu lại nuốt xuống —— nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Long Quyển Phong này cũng là một gã biến thái, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã luyện đến cấp 20, vả lại xem bộ dáng còn là một kẻ buồn vui thất thường, tốt nhất không nên dính đến.
Lúc này mưa cũng đã tạnh, Đại Nhiệt đang muốn đi tiếp, chợt nghe từ cánh rừng bên tay trái truyền ra một tiếng hét thảm, lại nghe một người hô to:
– Long Quyển Phong đại hiệp, xin tha mạng, anh muốn bao nhiêu tiền em cũng xin đưa!
Đại Nhiệt động tâm, vội vểnh tai nghe.
Long Quyển Phong kia hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
– Ta chỉ muốn mạng của mi!
– Hiểu lầm hiểu lầm! Đại hiệp, em cũng không có trêu chọc anh mà!
Long Quyển Phong nói:
– Nhưng con heo nhà mi trêu chọc cô ấy, nói mấy lời không nên nói!
Con heo kia rùng mình một cái, tựa hồ nghĩ ra nguyên do, vội nói:
– Em chẳng qua là thấy cô ấy quá đẹp, nhịn không được ca ngợi mấy lời, tuyệt đối không có ý tứ gì khác.
– Dù mi chỉ liếc nhìn cô ấy một cái cũng không được!
– Aaaaa!
Sau tiếng kêu thảm thiết đã không còn nghe thêm gì nữa, không cần phải nói, Long Quyển Phong hạ độc thủ rồi.
Nghe tới đây, Đại Nhiệt cũng đoán được bảy tám phần, té ra một gã Trư Bát Giới nào đó trêu chọc bạn gái của Long Quyển Phong, bị Long Quyển Phong biết được, một đường đuổi giết tới đây, vừa lúc đụng phải chính mình, nhận lầm người, thiếu chút nữa để mình biến thành bia đỡ đạn.
Nơi này không thể ở lâu, Đại Nhiệt vội tăng tốc chạy lên Hắc Phong Miếu, đã thấy chú tiểu nhờ giải đố lần trước đang uể oải ngồi trong sân, nhóm một đống lửa, hóa ra đang nướng cánh gà, mùi thơm nức mũi.
Ban ngày ban mặt, việc làm ô nhiễm cửa Phật thanh tịnh thế này nhịn được hay không?
Đại Nhiệt lập tức xông lên trước, hét lớn:
– Cao tăng, giúp ta nướng một phần!
Chú tiểu liếc mắt nhìn hắn, cười hì hì nói:
– Thí chủ lại tới sao, lần này có chuyện gì?
– Không có việc gì không lên điện Tam Bảo (1), ta có nhiệm vụ trong người, muốn tìm Trí Điên đại sư.
Chú tiểu chuyên tâm nướng thịt, nói:
– Thật không may, sư phụ của tiểu tăng mới vừa vân du từ hôm qua.
Nhà dột gặp cả đêm mưa, Đại Nhiệt vội hỏi:
– Trụ trì đi bao lâu?
– Nhanh thì ba ngày năm ngày, lâu thì một năm nửa năm.
Chú tiểu nhàn nhã trả lời, thấy cánh gà đã chín, lập tức cầm lên gặm như hổ đói.
– Ngất, đây không phải là chậm trễ đại sự sao?
Đại Nhiệt gấp gáp nói:
– Chú có cách nào gọi trụ trì về không?
Chú tiểu nhồm nhoàm gặm lấy gặm để, một cái cánh lớn nhoáng cái đã chỉ còn bộ xương, sau đó chùi mép nói:
– Không có!
Tiếp đó lại đi nướng một cái cánh gà khác.
Khổ rồi! Đại Nhiệt thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.
Đột nhiên một cơn gió kỳ quái từ đâu thổi tới, khiến bụi đất bay mù mịt. Từ cuối bức tường bao bên ngoài miếu có một bóng đen lén lút xuất hiện, mang theo một mùi tanh hôi.
Chú tiểu kia vội buông cánh gà ra, giống như hóa thành người khác, nhướng mày trợn mắt quát lên:
– Nghiệt chướng nơi nào đến tác quái!
Hắn tháo chuỗi tràng hạt màu xanh đeo ở cổ tay ra, niệm chú, tràng hạt biến lớn lên, ô ô rung động rồi xoay tròn bay đi. Chỗ nó đi qua, gió yên sóng lặng. Đến đầu tường chuỗi hạt chợt dừng lại, giống như đã phát hiện được cái gì đó.
Sắc mặt chú tiểu khẽ biến, nói:
– Yêu tà giỏi lắm, thừa dịp sư phụ đi vắng lại muốn tạo phản!
Hắn cắn ngón tay giữa, lấy máu viết một chữ “Định” lên lòng bàn tay, niệm chú, chuỗi hạt kia tăng thêm pháp lực, hình dạng lớn hơn vài phần. Vật trốn ở góc tường không chịu nổi, hú lên quái dị, chạy thoát thân mà đi.
– A di đà phật! Cửa Phật có đức hiếu sinh, hôm nay tha cho ngươi một mạng!
Mịa, rõ ràng pháp lực không đủ còn sĩ diện, thất tình lục dục còn nguyên như mi có mà tu hú.
Đại Nhiệt chú ý tới chuỗi tràng hạt kia, cả vật thể thanh tịnh đẹp đẽ, tinh xảo mười phần, không phải phàm phẩm, hỏi:
– Chuỗi hạt này của chú…
– Ha ha, đây là chuỗi Bồ Đề Phật Châu mà sư phụ tiểu tăng đích thân chế tạo, hàng yêu trừ ma toàn bộ nhờ vào nó.
Sơn trọng thủy phúc nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn! (2)
Đại Nhiệt hưng phấn đến nhảy dựng lên, nói:
– Chính là vật này, có thể cho ta không? Ta phải làm nhiệm vụ.
Chú tiểu vội giấu chuỗi hạt đi, như sợ bị hắn trộm mất, nói:
– Không thể được, hiện sư phụ đi vắng, tiểu tăng toàn bộ nhờ nó mà thủ hộ sơn môn.
Không thèm nói nhảm thêm, Đại Nhiệt lập tức tung skill Thập Bát Mô.
“Bạn thi triển Thập Bát Mô đối với NPC chú tiểu, kết quả thất bại!”
Lần này không có tình cảnh trừng phạt.
Chú tiểu giống như phát hiện, nhảy dựng lên:
– Thí chủ làm gì vậy?
Đại trượng phu có việc không nên làm, có việc nên làm, Đại Nhiệt không cùng hắn phân bua, lần thứ hai động thủ.
“Bạn thi triển Thập Bát Mô đối với NPC chú tiểu, thành công! Exp kỹ năng gia tăng 10%.”
Đại Nhiệt mừng rỡ, vội xem hành trang, nào có chuỗi chiếc gì, rõ ràng lại là một cái khố tứ giác, mặt trên thêu một bông hồng to tướng, tục không chịu được. Phía dưới bông hoa có một hàng chữ nhỏ: Thúy Hoa yêu thương kính lên. Hóa ra gã sư hổ mang này còn có nhân tình dưới chân núi.
Đại Nhiệt đang chuẩn bị lần thứ ba xuống tay, chú tiểu đã che đũng quần, lớn tiếng kêu:
– I FU-CK YOU! Sao ngươi lại dùng cái thủ đoạn đê tiện này, ta thua ta thua!
Đại Nhiệt hắc hắc cười gian:
– Mau đưa Phật Châu ra đây, tha cho ngươi một lần! Nếu không cái khố ước hẹn này sẽ không trả lại cho ngươi!
Sắc mặt chú tiểu biến sang hồng, lập tức thay đổi vẻ mặt trang nghiêm, chắp tay nói:
– Sư phụ luôn răn dạy phải mở rộng cửa Phật mà trợ giúp chúng sinh. Phật Châu này thí chủ cầm đi! Nhưng mà cái khố kia nhất định phải đưa trả tiểu tăng.
Ha ha, đưa sớm có phải khỏi lòi cái xấu ra không. Đại Nhiệt một tay đưa khố, một tay cầm tràng hạt, xem thuộc tính của nó: [Bồ Đề Phật Châu], pháp bảo phổ thông, mang theo thanh quang cửa Phật, nơi ánh sáng của nó tỏa đến, yêu ma không chỗ che thân; vật phẩm nhiệm vụ, không thể trang bị, không thể giao dịch, không thể rơi xuống.
Pháp bảo trong truyền thuyết a! Đáng tiếc là một vật phẩm nhiệm vụ, chỉ có thể nhìn mà nuốt nước miếng.
Cất kỹ chuỗi hạt, Đại Nhiệt cáo từ xuống núi.
Chú tiểu căn bản không để ý thêm tới hắn, tay cầm khố, thịt cũng không nướng nữa, kinh hoàng khẩn trương chạy vào trong miếu trốn đi.
—–oo0oo—–
Chú thích:
– (1) Tục ngữ có câu: “Không có việc không lên điện Tam Bảo” (vô sự bất đăng Tam Bảo điện). Vậy Tam Bảo điện là nơi nào? Tam Bảo điện là từ chuyên môn của Phật giáo. Tam Bảo tức là: Phật, Pháp, Tăng. Phật là chỉ Đức Phật, Pháp là chỉ kinh điển Phật giáo, Tăng là chỉ người tu hành. Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, ví dụ như Đại Hùng Bảo điện (chánh điện). Ngoài ra, nơi để sách kinh là Tàng Kinh các và tăng phòng là nơi người tu hành nghỉ ngơi. Chúng đều là những nơi tôn nghiêm quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào. Vì thế, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào nơi Tam Bảo, từ đó có câu “vô sự bất đăng tam bảo điện”.
– (2) Sơn trọng thủy phúc nghi vô lộ/ Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: hai câu thơ trong bài Du Sơn Tây Thôn của Lục Du, dịch nôm là ‘Núi cùng nước tận ngờ hết lối/ Bóng liễu hoa tươi một thôn làng’, hiểu rộng là tưởng chừng việc đã đi vào bế tắc mà tự dưng lại thấy cơ hội nảy sinh.