Tây Du Nhất Mộng

Chương 124: Đại chiến sắp đến


Đọc truyện Tây Du Nhất Mộng – Chương 124: Đại chiến sắp đến

Dịch & biên: †Ares†

oOo

Miếu Linh Cảm Đại Vương chỉ cách Trần gia trang chưa đến trăm mét. Miếu này không lớn, xây theo kiểu đối xứng, hai bên cửa dựng hai bức tượng tướng quân bằng đá, tay cầm binh khí, tướng mạo uy mãnh. Tiến vào bên trong lại không có thờ tượng Thần, chỉ bày biện một cái bàn thờ lớn, hoa thơm nến sáng hương nghi ngút, cống phẩm chồng chất như núi. Trên bàn thờ dựng một cái bài vị màu vàng, bên trên viết: Linh Cảm Đại Vương chi thần!

Trong Tây Du Ký, Linh Cảm Đại Vương này là một con cá vàng thành tinh, vốn là con cá được nuôi tại cái hồ trong nhà Quan Âm Bồ Tát, xem như thuộc dòng thần tiên phụ — Tây Du Nhất Mộng tham khảo kiếp nạn thầy trò Đường Tăng gặp con cá tinh này đòi ăn thịt trẻ em, nhưng đổi cá tinh thành Tam thái tử, khiến độ khó của nhiệm vụ tăng lên một bậc lớn.

Đại Nhiệt nhìn xung quanh, quan sát địa hình.

Thiên Tầm Ái theo ở phía sau, nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn hỏi:

– Trư ca ca, vì sao anh cứ giúp em mãi thế? Lần trước Cửu Đầu Trùng, hiện tại lại đối phó Tam thái tử.

Đại Nhiệt cười nói:

– Có gì đâu, anh noi theo tinh thần xã hội chủ nghĩa, lấy giúp người làm niềm vui thôi mà.

– Vậy anh thường xuyên giúp người khác như thế sao? Cần gì giúp nấy?

Đại Nhiệt nói:

– Nói thế nào nhỉ… Bình thường thì chỉ cần không phải người anh ghét, lại gặp lúc tâm trạng đang tốt thì anh sẽ đều xen vào.

Thiên Tầm Ái chớp chớp mắt:

– Không có lợi gì cũng can thiệp?

Đại Nhiệt dở khóc dở cười:

– Tại sao phải có lợi mới làm?

– Thế sao lúc ở Tân Thủ Thôn, khi anh kéo Sơn Thử Tinh đi còn đòi thù lao?

– Ha ha, bởi vì khi đó anh nhảy xuống là đánh cược sinh mạng, mà đã mạo hiểm thì nhất định phải có thù lao bồi thường. Đây là nguyên tắc làm việc của anh.

Thiên Tầm Ái “à” một tiếng:

– Em hiểu rồi! Ý của anh là: ở trong trò chơi, điều kiện đầu tiên để anh vô tư giúp người khác là mình không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào ạ?

– Có thể xem như thế!

Thiên Tầm Ái lại hỏi:

– Vậy tại sao anh lại đồng ý giúp em đối phó Tam thái tử, tuy anh nói có nắm chắc, nhưng vơi tu vi cùng công pháp của Tam thái tử, anh chắc chắn mình sẽ không thất thủ sao?

– Không hề!

Đại Nhiệt không có nghĩ nhiều, lập tức thừa nhận.

– Vậy tại sao…

Đại Nhiệt trực tiếp cắt lời cô bé:

– Sao em lại hỏi nhiều như vậy? Đây là game online, không phải trên lớp học!

Thiên Tầm Ái nói:

– Nhưng em muốn biết nguyên nhân. Từ nhỏ đến giờ, bất kể là trong hiện thực hay trong thế giới ảo, em đều thích truy hỏi kỹ càng sự việc.

– Ngất! Trong hiện thực thì thắc mắc nhiều là tốt, nhưng trong trò chơi mà cứ hỏi hết cái này đến cái kia sẽ khiến mọi thứ lộn tùng phèo lên, không ai thích đâu em ạ.

Thiên Tầm Ái không đồng ý quan điểm của hắn:

– Không thích thì không thích chứ, mỗi người đều có tác phong của mình, như thế mới là xã hội!

Cô bé cứ cố chấp mãi khiến Đại Nhiệt có chút không thích ứng, cười nói:

– Tiểu Ái à, làm người không phải lúc nào cũng chính xác tuyệt đối được! Mọi việc đều có thể tùy cơ ứng biến thì mới khiến tất cả đều suôn sẻ.


– Vậy còn anh?

Thiên Tầm Ái hỏi ngược lại.

– Anh?

Đại Nhiệt chỉ chỉ cái mũi của mình:

– Anh thì tính như cáo già đi.

– Cáo già gì chứ, có cáo già nào lại đi giúp không công như anh, hi hi. Em đoán anh trượng nghĩa giúp em là vì muốn cảm ơn 5 đồng em tặng anh hồi ở Tân Thủ Thôn! Nhưng tại sao…

Thiên Tầm Ái cứ hỏi mãi, hỏi hoài không dứt, cứ tiếp tục như vậy nhân vật chính cũng muốn điên mất!

Đại Nhiệt lập tức nói:

– Hôm nay tới đây thôi, anh có chuyện phải đi gấp, trước giờ Tý anh sẽ online nhé!

Không đợi Thiên Tầm Ái đáp lời, hắn lập tức log out biến mất.

Mà Thiên Tầm Ái thì ở nguyên tại chỗ thì thào tự nói:

– Rốt cuộc là tại sao vậy chứ…

Đại Nhiệt tháo thiết bị online ra, nhớ tới chuyện vừa xong thì vừa bực mình vừa buồn cười: bé con đang trưởng thành có khác, thật là nhiều vấn đề!

Hắn uống một cốc nước lớn, cảm giác có chút mệt mỏi, bèn nằm ườn lên giường. Không biết qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại inh ỏi đánh thức hắn.

Đại Nhiệt chưa thèm mở mắt, thần trí cũng mơ mơ màng màng, không bắt máy mà cứ nằm im không nhúc nhích, tựa như thi cùng tiếng chuông kia xem ai kiên nhẫn hơn.

“Các cô nương gọi này, mau bấm nghe điện thoại! Các cô nương gọi này, mau bấm nghe điện thoại! Các cô nương gọi này, mau bấm nghe điện thoại…”

Tiếng chuông vang liên tục không biết mệt mỏi, giọng điệu như đang mời chào gọi xuân!

Vì cái gì cứ đang ngủ ngon là lại có điện thoại? Liệu bạn bè gọi đến, hay là sai số đây? Nhưng mặc kệ ra sao, Đại Nhiệt vẫn không định mở mắt, hơn nữa âm thầm thề, từ nay trở đi hắn sẽ vĩnh viễn không dùng lại nhạc chuông này.

“Các cô nương gọi…”

Không biết đã là lần thứ mấy, Đại Nhiệt rốt cuộc không chịu được nữa, tóm lấy di động ném ra ngoài.

Bốp! Chiếc di động đập lên tường, sau đó lại bắn về giữa giường, ma xui quỷ khiến thế nào tự động nhận cuộc gọi, còn phát qua loa ngoài.

– A Nhiệt, chú chán sống rồi đúng không, thấy ca gọi lại dám không nghe!

Là tiếng của Phong Tử (kẻ điên), cái giọng này dù chủ nhân của nó có bị cảm nặng thì Đại Nhiệt vẫn nhận ra được.

Phong Tử có tên khai sinh là Thái Chấn Hoa, đừng hiểu lầm, cũng không phải chỉ có huấn luyện viên bóng bàn nổi tiếng mới được dùng tên này nhé. (1)

Danh như ý nghĩa, Phong Tử bắt nguồn từ việc chủ nhân của nó chơi game online là lại thường xuyên lâm vào trạng thái điên cuồng, hắn thậm chí còn lập cả kỷ lục giữ vững sáu mươi tám ngày đêm liên tục: bảy giờ tối ra quán net, bảy giờ sáng quay về ký túc xá, còn việc lên giảng đường thì đã sớm bị liệt vào “việc thứ yếu” có cũng như không.

Đại Nhiệt cũng thích chơi game online, có điều đối với Phong Tử thì hắn chỉ là một kẻ bình thường.

Hai người bọn họ là đồng hương, chơi chung từ nhỏ, cực kỳ thân thiết, sau lại thi đậu đại học cùng một năm.

Phong Tử học công nghệ thông tin, nhưng Đại Nhiệt hoài nghi hắn chỉ học chơi game là chính. Có điều người điên cũng có phúc của người điên, hắn cũng bởi chơi game mà tán được một cô gái có cùng sở thích.

Câu chuyện tình yêu của hai người kia rất có sắc thái truyền kỳ: cả hai rất có duyên chơi cùng một game ở trong cùng một quán net, sau đó chạm mặt trong game ở khía cạnh nhìn nhau là đánh, hô to gọi nhỏ mãi mới phát hiện kẻ thù sinh tử của mình lại đang ngồi ở máy đối diện. Có câu đánh nhau xong mới thành bằng hữu, bọn họ thì lại hơi khác một chút, đánh xong thành “vật lộn” —— đừng hỏi thăm “vật lộn” là có ý gì, đây là chuyện quá đáng khinh.

Thường thường sinh viên có đôi có cặp đều sẽ thuê nhà ở ngoài để góp gạo thổi cơm chung, Phong Tử cũng không ngoại lệ. Nhưng sau khi vượt qua ‘tuần trăng mật’, Phong Tử mới phát hiện không phải mình hái được “hoa hồng”, mà là một đóa “hoa bìm bìm”, tuy rằng bề ngoài đều đẹp đẽ giống nhau, nhưng hàm nghĩa bên trong lại một trời một vực, nói thô thiển một chút thì vị bạn gái kia đích thực là một nàng “cọp cái” không hơn không kém!

“Cọp Cái” chẳng những thành công khống chế Phong Tử bỏ thuốc, còn thành công khống chế túi tiền của hắn! Đáng sợ hơn chính là nàng lại có thể cai game online, còn muốn Phong Tử làm theo, cứ tới khi trời tối là phải lên giường đi ngủ — về phần sớm như vậy lên giường làm gì tới lúc ngủ, Đại Nhiệt cũng rất muốn biết, hỏi qua vài lần, nhưng Phong Tử đều lấy vẻ mặt Ngưu Lang số khổ mà kêu:

– Chờ sau này có bạn gái chú sẽ biết!

Bởi vậy, Đại Nhiệt chỉ có thể nói phụ nữ là một loài động vật có vú khó hiểu nhất hành tinh.

Đối với Phong Tử, hắn cũng chỉ có thể bày tỏ sự đồng cảm cùng “niềm thương tiếc”.


Tốt nghiệp đại học xong, hai vợ chồng Phong Tử liền dắt tay nhau đến Hàn Quốc du học, nghe nói cuộc sống cũng rất thoải mái. Vấn đề là, du học thì du học đi, tự nhiên gọi điện về làm gì?

Đại Nhiệt tóm lấy điện thoại dí sát vào mặt, tức giận nói:

– Phong Tử, chưa chết sao!

– Ha ha! Phong Tử sống ngàn năm, cậu cũng đừng ôm hy vọng này!

– Có rắm mau thả, ca còn ngủ tiếp.

Phong Tử ra điều hiểu rõ hỏi:

– Hở! Hôm qua ku lại chơi game suốt đêm hả? Tây Du Nhất Mộng vui đấy chứ nhỉ!

Đại Nhiệt nghe thế vội hỏi:

– Sao biết ca đang chơi Tây Du Nhất Mộng?

– Hê hê, ca còn biết chú đang là đại đương gia Cuồng Nhiệt Trại thành Trường An server Đông Thắng Thần Châu nữa đấy!

Đại Nhiệt ngồi bật dậy, nói giọng khó tin:

– Không phải cậu sang đấy học xem bói đấy chứ?

Phong Tử cười nói:

– Cứ nghĩ xem!

Đại Nhiệt nghĩ thoáng một lát rồi kêu lên:

– Fuc.k, hay là chú cũng đang chơi game này?

– Bingo! Ca đang chơi server Bắc Câu Lô Châu ở Hàn Quốc, oai phong vô cùng luôn. À quên, ca cũng là một đại đương gia!

– Cọp Cái đâu? Cô ấy không quản lý ‘gia súc’ trong nhà sao?

– Ha ha! Cô ấy cũng đang chơi, là áp trại phu nhân của ca mà.

Ngất, thế sự như quân cờ, không thể đoán trước a!

Đại Nhiệt quả thực là muốn ngất rồi.

Phong Tử cực kỳ hứng thú nói:

– Hôm nay tớ vừa xem danh sách vòng loại giải Anh Hùng Tranh Bá thì thấy trong số các đại đương gia đại biểu server Đông Thắng Thần Châu có một người tên Đại Nhiệt, nghĩ cái tên quái dị này nhất định là cậu, cho nên đặc biệt gọi điện tới hỏi thăm, quả nhiên đoán trúng. Giờ ngon rồi, huynh đệ chúng ta lại có cơ hội đọ sức.

Đại Nhiệt cũng phấn chấn hẳn lên:

– Hô hô, nghe khẩu khí có vẻ cậu rất tự tin sẽ trở thành quán quân Bắc Câu Lô Châu ấy nhỉ?

– Đương nhiên! Cậu cũng đừng để tớ thất vọng đấy, chúng ta nhất định phải gặp nhau tại vòng Anh Hùng Quyết Chiến cuối cùng!

Đại Nhiệt cười ha ha:

– Phong Tử, chờ đi!

Hai người còn nói một hồi lâu, tới khi nghe tiếng “Cọp Cái” gọi vọng vào trong máy, Phong Tử có việc phải làm, lúc này mới dập máy.

Đại Nhiệt cũng không buồn ngủ nữa, đứng lên, phát hiện giờ đã sẩm tối, ngày cũng sắp tàn.

Phòng bên, Yêu Yêu đã xuống bếp nấu xong bữa cơm, đang bắt đầu dọn lên — có một cô gái ở cạnh bên thật tốt, tuy rằng trải qua sự kiện Long Hải Thanh, quan hệ của hai người tiến triển có chút thong thả, thậm chí bất động, nhưng bình thường lúc ở chung đều cười nói rất vui vẻ.

Tiếp đó đến màn ăn – uống – tắm tắp vệ sinh, tất cả cũng nhanh chóng hoàn thành.

Đại Nhiệt lại tới giờ tiến vào game, xuất hiện trong Miếu Linh Cảm Đại Vương. Vừa đi ra cửa miếu, hắn phát hiện bên cạnh Thông Thiên Hà có một thân ảnh yểu điệu đang đứng, y phục bay múa theo gió, đúng là Thiên Tầm Ái. Dưới màn đêm, Thông Thiên Hà bất ngờ tĩnh lặng hẳn lên, chỉ còn tiếng sóng rì rào khe khẽ, tựa như một người đang say giấc, chốc lại chép miệng ngáy đều. Ánh trăng chiếu xuống, mặt sông ánh lên vô vàn tia sáng lấp loáng, xinh đẹp dị thường.


– Tiểu Ái, onl sớm thế.

Đại Nhiệt đi lên trước chào hỏi.

Thiên Tầm Ái nói:

– Em vẫn chờ ở đây mà!

– Không phải chứ! Em không đi học sao?

Đại Nhiệt thắc mắc.

Thiên Tầm Ái làm vẻ trợn mắt nói:

– Trư ca ca, anh lú lẫn quá đi mất, đang là kỳ nghỉ Quốc Khánh mà.

Đại Nhiệt há miệng — á đù, đúng là quên mất.

– Sắp đến giờ rồi, nhiệm vụ sẽ lập tức phát động, Trư ca ca, anh chuẩn bị xong chưa?

– Không thành vấn đề! Anh sẽ cố hết sức để giúp em hoàn thành nhiệm vụ này. Đúng rồi, phần thưởng nhiệm vụ là cái gì?

Thiên Tầm Ái nói:

– Em cũng không biết. Nhưng theo lời Trần Trừng thì nếu em có thể hoàn thành nhiệm vụ ông ta sẽ đưa em một món trấn hà chi bảo (bảo bối trấn sông), cũng không biết là loại pháp bảo gì.

– Trấn hà chi bảo? Trấn Thông Thiên Hà? Vậy thì nhất định không tồi.

– Em không để ý phần thưởng quá đâu. Quan trọng là nếu lát nữa ca ca không phải đối thủ của Tam thái tử thì nhất định đừng chọi cứng, an toàn là nhất đó.

Nghe được nàng quan tâm, Đại Nhiệt cười nói:

– Đã nói anh là cáo già mà, sẽ tuỳ cơ ứng biến. Nhưng em tu vi hơi thấp, khi chiến đấu xảy ra nhớ ở lại trong miếu, tránh việc ngoài ý muốn nhé.

Thiên Tầm Ái hừ một tiếng, nói:

– Chớ xem thường em, em có cái này rồi!

Cô bé giơ tay lên, lộ ra một cánh sen lớn chừng cái đĩa, trong suốt. Cánh sen này dù không có hào quang vạn trượng, nhưng lại tỏa ra một làn sáng nhu hòa dịu nhẹ, khiến người gần đó như được thanh tẩy tâm hồn.

[Cánh sen trên đài sen Quan Âm từng ngồi], pháp bảo tứ phẩm, thuộc loại pháp bảo hộ thân, người thi triển ra có thể ngồi lên trên cánh sen, vạn vật khó làm thương tổn. Số lần sử dụng trước mắt là 1/1, chủ nhân: Thiên Tầm Ái!

Nhìn thấy giới thiệu về pháp bảo này, Đại Nhiệt cười nói:

– Đây là thứ tốt, sao em có được vậy?

Thiên Tầm Ái đắc ý nói:

– Là chị em tặng, tuy chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng hiệu quả rất tốt, cho nên dù Long Vương Tam thái tử pháp lực thông huyền cũng đừng mong tổn thương tới em.

Hệ thống pháp bảo trong Tây Du Nhất Mộng đúng là rất phong phú, thứ thần kỳ thần diệu gì cũng có đủ — đáng tiếc những vật này phần lớn đều vô duyên cùng Đại Nhiệt.

Hai người đang nói chuyện, lại nghe thấy Trần gia trang bên kia chiêng trống ầm vang. Rất nhanh, một đoàn có chừng mười mấy người kêu gào chạy vội tới, đi đầu là trang chủ Trần Trừng, lão lệ tung hoàng, vẻ mặt thê lương bi ai — thân là đại địa chủ một phương, ai ngờ trời giáng tai vạ bất ngờ, phải hy sinh hai đứa con nhỏ sinh đôi đẹp như tranh vẽ, hương hỏa muốn đoạn, bảo sao hắn không kêu gào thê thảm?

Trong đội ngủ nâng theo hai cái kiệu ghế dựa, trên ghế có hai đồng tử đang ngồi, đồng nam tên Trầm Quan Bảo, đồng nữ tên Nhất Xứng Kim. Có lẽ vì còn quá nhỏ chưa biết gì, cho nên hai đồng tử này không có chút nào sợ hãi, còn cười vang ngồi gặm trái cây.

Đây là theo tiến trình nhiệm vụ, lúc này đoàn người mang hai đồng tử tới Miếu Linh Cảm Đại Vương để chờ Long Vương Tam thái tử hiện thân hưởng dụng, đến miếu sẽ rút về.

Lúc gần đi, Trần Trừng chạy tới, ‘phịch’ một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Thiên Tầm Ái, khóc nói:

– Thiên Tầm Ái đại tiên, một đôi nhi nữ của lão hủ xin toàn bộ nhờ vào người!

Thiên Tầm Ái vội đỡ lấy ông lão, an ủi:

– Lão bá đừng lo lắng, cháu đã tìm được người tài giúp đỡ, tuyệt đối sẽ không để Long Vương Tam thái tử làm việc ác.

Trần Trừng nhìn sang Đại Nhiệt một cái, cũng không nói nhiều thêm, cảm tạ sau đó tập tễnh rời đi.

Thiên Tầm Ái nhìn bóng lưng thê lương của ông lão, đồng tình nói:

– Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thật là một người đáng thương!

Đại Nhiệt cười nói:

– Đa cảm quá dễ bị hao tổn tinh thần lắm đó nhé, tiểu Ái, em phải đề phòng trầm mê đấy.

Thiên Tầm Ái thắc mắc:

– Sao em lại phải đề phòng trầm mê ạ?


– Còn không phải sao? Đây chỉ là trò chơi thôi, thế mà em lại bị cốt truyện trong đó làm xúc động, như thế là em muốn trầm mê vào rồi còn gì.

– Ặc, có gì đâu ạ? Giống như anh xem phim hay đọc truyện bị cảm động thôi mà, thế không gọi là trầm mê được, chỉ coi là giàu tình cảm thôi!

Thiên Tầm Ái nói lời đầy lý lẽ phản biện.

– Ha ha, nói cũng phải, phụ nữ quả nhiên là sống cảm tính hơn đàn ông mà.

Thiên Tầm Ái nói:

– Không nói linh tinh nữa, Trư ca ca, nhanh chuẩn bị đi, sắp tới giờ Tý rồi.

– Chuẩn bị?

Đại Nhiệt cười nói:

– Phải chuẩn bị gì chứ?

– Ơ, thì chuẩn bị tư thế chiến đấu, lấy ra pháp bảo ạ.

Thiên Tầm Ái một bộ rất có kinh nghiệm chiến đấu nói.

Đại Nhiệt cười nói:

– Anh không cần chuẩn bị như vậy!

Thiên Tầm Ái “dạ” một tiếng, cũng không quản nữa, trước lấy ra một thanh trường kiếm dài hơn mét tỏa ánh sáng sắc lẻm, sau lại tự buff thêm mấy lá bùa quanh người, khiến nhất thời cả người cô bé đều là bùa chú lưu động, quang hoa lóe ra, đủ loại ký tự phiêu dật bất định, trông rất đẹp mắt.

Bởi vì không có hồn phách, Đại Nhiệt không thể sử dụng bùa chú, nhưng Chân Vũ Độn Giáp của hắn cũng không rơi xuống hạ phong, chín chuôi kiếm nhìn như thật thể xoay vòng quanh thân, tỏa hào quang chói mắt, làm người ta không dám dễ dàng tiếp cận.

Hai người cứ như vậy đứng trước Miếu Linh Cảm Đại Vương, kề vai sát cánh với hai bức tượng võ tướng cạnh cửa miếu, lẳng lặng chờ đợi Long Vương Tam thái tử đến.

– Trư ca ca, em thấy hơi sợ!

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, Thiên Tầm Ái cảm thấy lạnh cả người, nhịn không được mở miệng nói.

Đại Nhiệt an ủi nói:

– Hay là em vào trong miếu đi, mắt không thấy tâm không sợ hãi, nhân tiện trò chuyện với hai đứa nhỏ cho tụi nó khỏi khóc, một mình anh canh ở ngoài là được rồi.

Thiên Tầm Ái quật cường nói:

– Không, em muốn kề vai chiến đấu với anh!

Đại Nhiệt ngửa mặt lên trời cười to, hào tình vạn trượng:

– Cơn giông trước lúc mưa nguồn, đến cả đi có gì chần chờ mãi!

Thiên Tầm Ái cảm nhận được ý chí chiến đấu mãnh liệt của hắn, trong lòng cũng vững vàng hơn. Không biết tại sao, bỗng dưng cô bé cảm thấy chỉ cần bên cạnh có Đại Nhiệt là tất cả đều không có vấn đề gì.

Gió càng lúc càng lớn, rít gào từng đợt trong không trung. Gió cuốn mây đen đến, thế phô thiên cái địa che khuất đi ánh trăng, Thông Thiên Hà lập tức mất vẻ an ổn hiếm có mà gầm thét dữ dội, như là một con mãnh thú tức giận, từng đợt sóng cuộn trào dâng cao tới cả chục mét, hung mãnh đáng sợ.

– Tới rồi!

Đại Nhiệt thấy xung quanh đột nhiên biến đổi, mơ hồ cảm thấy được đại chiến sắp tới — giờ hắn chỉ có một cảm giác rất hưng phấn, loại cảm xúc muốn bùng phát nổ tung này vẫn là lần đầu tiên xuất hiện.

– Hiện tại, ta chính là nhân vật chính!

Đại Nhiệt không nhịn được há miệng thét dài, tay vung lên, một viên gạch lớn màu xanh đã nằm gọn trong đó, Thái Cực Đạo ứng tâm mà sinh, Ngũ Hành Chi Độc kích phát ra, khói xanh quanh quẩn, chỉ mong chờ địch thủ tới.

– Đến đây đi! Cho dù ngươi là Long Vương Tam thái tử, ca cũng có thể đánh ngươi mặt nở hoa!

Đại Nhiệt trừng mắt nhìn Thông Thiên Hà sóng cuộn trào trước mắt.

Sóng xô ngàn dặm, gió xé tầng không, đột nhiên một luồng sét ầm vang đánh ra, khiến trời đất cũng muốn nứt.

Ngay sau đó, tiếng sấm đì đùng không dứt, mưa bắt đầu rơi như trút nước.

Gràooooooo….

Một tiếng rồng ngâm vang vọng đất trời, Thông Thiên Hà rộng lớn bọt sóng quay cuồng, chớp lóe lên, từ mặt sông bay ra một cái bóng khổng lồ dữ tợn!

—–oo0oo—–

Chú thích:

– (1) Thái Chấn Hoa: từng là huấn luyện viên cho Lưu Quốc Lương, đứng số 1 trong BXH thế giới bộ môn bóng bàn năm 1996.

– (2) Xưng hô giữa Đại Nhiệt và Phong Tử lúc thế này lúc thế kia để thể hiện sự thân mật.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.