Đọc truyện Tây Du Nhất Mộng – Chương 107: Nam chính tức là hành động không ai đoán nổi
Dịch & Biên: †Ares†oOo
– Thực đoán không ra hắn!
Thiên Hạ Nhất Thủ giận quá hóa cười, tay nắm chặt lại đến trắng bệch nhưng vẫn không sao giảm được cơn giận trong lòng.
Thiên Hạ Nhất Bôi vẻ mặt mờ mịt, không thể tưởng tượng nổi mà hét lớn:
-Không thể nào! Phân thân của Trấn Nguyên Tử rõ ràng còn đang trấn thủ quán Ngũ Trang, đám người Đại Nhiệt tại sao lại lấy được quả Nhân Sâm?
– Đây là game, một vạn loại người chơi sẽ có một vạn loại cách chơi. Hơn nữa trong đó có rất nhiều loại ngoài dự đoán mọi người, bọn hắn nhất định đã nghĩ ra một phương pháp rất kỳ diệu, có thể vòng qua Boss mà hái quả Nhân Sâm.
Thiên Hạ Nhất Thủ không hổ là lão đại, dưới tình hình như thế vẫn không mất đi bình tĩnh.
Thiên Hạ Nhất Bôi lại hỏi:
– Vậy tại sao hệ thống không thông báo quả Nhân Sâm đã bị người lấy?
– Đây là chỗ thông minh của Đại Nhiệt, hắn cố ý không có hái hết, lưu lại mấy trái trên cây để hấp dẫn lực chú ý của chúng ta, mà hắn thì có đầy đủ thời gian để chuẩn bị việc khác!
Thiên Hạ Nhất Bôi cười khổ nói:
– Mấy trái? Rõ ràng là muốn đùa bỡn người mà! Nếu biết trước thế này, ai còn đi hy sinh hơn một ngàn người đoạt để đoạt vài trái?
Thiên Hạ Nhất Thủ mặt tối sầm:
– Hạ mệnh lệnh hủy bỏ kế hoạch đánh quả Nhân Sâm… Ngoài ra, anh nhớ được Đại Nhiệt là trang chủ Cao Lão Trang, phái người đi điều tra Cao Lão Trang này ở nơi nào? Một khi điều tra rõ, cử người theo dõi 24/24, thăm dò tình huống, chuẩn bị thi hành kế hoạch trảm thủ! (kế hoạch lấy đầu)
Nói đến “Kế hoạch trảm thủ”, Thiên Hạ Nhất Thủ hiện ra một loại thần sắc cuồng nhiệt, như thợ săn thấy được một con mồi lớn, cực kỳ hưng phấn.
– Rõ!
Kế hoạch đánh quả Nhân Sâm chuẩn bị đã lâu bỗng chốc bị hủy bỏ, Nhất Bôi cảm thấy có chút uất ức.
Nghĩ đến đủ loại “việc ác” của Đại Nhiệt, Thiên Hạ Nhất Thủ rốt cuộc không kìm nén được nữa, cơ hồ hét lên:
– Trư Bát Giới chết tiệt! Phải cho hắn biết, dù lão hổ chưa phát huy cũng không phải đám khỉ con có thể đùa giỡn như vậy!
Thiên Hạ Nhất Bôi thật lâu không thấy đại ca phát hoả, lần cuối hình như là ba năm trước, nguyên nhân là cùng bạn gái chia tay, cuối cùng dồn hết lửa giận vào một game online Thiên Hạ Hội đang tham gia ngày đó, giết đến khiếp sợ toàn diễn đàn — hiện tại, hắn lại nổi trận lôi đình, tựa như là một con sư tử bị cướp đi miếng mồi ưa thích! Như vậy, tên “trộm” kia cuối cùng sẽ nhận được cái gì đây?
Một Trư Bát Giới độc lai độc vãng lại làm loạn lên mưa gió đủ để toàn bộ thành Trường An chấn động, thật có chút giống Tề Thiên Đại Thánh đai náo Thiên Cung trong nguyên tác Tây Du Ký.
– Thật đúng là đoán không ra hắn…
Thiên Hạ Nhất Bôi không khỏi lặp lại câu nói của đại ca…
………
– Đương nhiên đoán không ra! Ca là nam chính cơ mà!
Đại Nhiệt đứng trên đỉnh một hòn giả sơn cao ngất trong hậu hoa viên của Cao Lão Trang, cố tạo bộ dạng uy nghiêm mà lại gần gũi.
Bên dưới giả sơn lố nhố toàn người là người, nhìn qua biểu tượng trên đầu thì đều là thành viên Cuồng Nhiệt Trại. Trong vòng một đêm, nhân số sơn trại đã bạo tăng tới hơn hai trăm người. Bởi vì nhiều người động tác nhiều, đặc biệt có những người buồn tay buồn chân thích hái hoa bứt lá, khiến nguyên một cái hậu hoa viên êm đẹp bị tàn phá trông như bãi chiến trường.
Đại Nhiệt nhìn thấy trong mắt, có chút chột dạ, nơi này đều là Hồ Ly thu thập sửa sang, vạn nhất nàng chạy về nhìn thấy “thành quả lao động” biến thành “thành quả phá hoại”, chí ít cũng phải xách hai cái kéo tới hỏi tội mình! Haiz! Xem ra họp xong phải tức tốc chạy đi chỗ khác tị nạn mới là vương đạo!
– Đại đương gia oai phong quá!
– Đại đương gia thật đẹp trai!
Mọi người rất phối hợp vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.
Đại Nhiệt hắng giọng một cái, lớn tiếng nói:
– Đợi lát nữa tôi sẽ giao 10 quả Nhân Sâm cho nhị đương gia, dùng làm phần thưởng cao nhất cho Cuồng Nhiệt Trại của chúng ta, thưởng cho những thành viên lập được nhiều công lao nhất. Điều kiện để đạt được thưởng sẽ do nhị đương gia biên soạn, sau đó công bố ở kênh tin tức của sơn trại!
Dưới trọng thưởng tất có dũng phu, nghe tới phần thưởng là quả Nhân Sâm, cả đám người lập tức kích động như ăn xuân dược, hận sao địch nhân không xuất hiện ngay bây giờ để mình ‘đồ sát’ kiếm công.
– Đại đương gia! Ngài mau kể làm thế nào đánh được quả Nhân Sâm đi?
– Đúng thế đúng thế, mau cho bọn em được mở mang kiến thức về phong phạm cao thủ đi!
– Quá trình nhất định xúc động lòng người, rung động đến tâm can! Đại đương gia đừng úp úp mở mở nữa!
Thành viên sơn trại tò mò kêu loạn lên.
Đại Nhiệt cười hắc hắc:
– Quá trình đánh quả Nhâm Sâm nhị đương gia cũng biết, lát nữa mọi người có thể hỏi nhị đương gia. Bây giờ tôi có chuyện phải bàn với nhị đương gia, cho nên mọi người giải tán đi tu luyện đánh bảo nhé! Trước mắt thời thế không yên ổn, đều phải chú ý, tốt nhất hành động tổ đội, gặp được nguy hiểm lập tức nhớ kêu cứu trên kênh sơn trại!
Đoàn người nhận an bài, ào ào tản đi, chọn nơi mà tu luyện.
Còn lại Đại Nhiệt cùng Yến Cuồng Đồ vừa tản bộ vừa nói chuyện.
Đại Nhiệt hỏi:
– Yến đại ca, tình hình sơn trại sao rồi?
Yến Cuồng Đồ cười nói:
– Cực kỳ tốt! Người xin gia nhập cứ ùn ùn không dứt.
– Ha ha, cố gắng mời càng nhiều càng tốt, người đông thế mạnh mới có thể đối kháng cùng các đại đoàn thể.
Yến Cuồng Đồ lớn tiếng nói:
– Anh đứng đợi sẵn đến đại tiểu tiện còn không dám đi mà chưa thấy kẻ nào dám phóng ngựa lại đấy!
Đại Nhiệt dở khóc dở cười, nói:
– Mấy ngày nữa ông già em sẽ làm đại thọ, em phải về một chuyến, trong thời gian này chắc là không online được đâu.
– Ừ, chữ hiếu làm đầu là tất nhiên, giúp anh gửi hỏi thăm tới bác nhé, nói là anh chúc bác phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.
Đại Nhiệt cười nói:
– Cảm ơn anh! Em nhất định sẽ chuyển lời chúc của anh đến ba em. Em vắng mặt mấy ngày, anh vất vả một chút vậy nhé.
Yến Cuồng Đồ nhún vai, bẻ bẻ khớp tay, nói:
– Yên âm đi, anh trời sinh đã hợp làm quản lý rồi, Cuồng Nhiệt Trại quyết không xảy ra sai lầm nào cả.
Hai người lại đi một đoạn đường, Đại Nhiệt đột nhiên nói:
– À, thiếu chút nữa quên chuyện. Em vừa kết hôn ở trong game, là cùng Hồ Ly Long thị kia.
Yến Cuồng Đồ vốn đang vững chãi bước đi, nghe thế thiếu chút nữa cắm mặt xuống đất, hai mắt trừng lớn:
– Hiền đệ, chú nói thật sao?
Đại Nhiệt đắc ý lộ ra Hôn Nhân Tuyến ở cổ chân để chứng minh.
– Sặc, thật hả! Chuyện lớn như vạy mà không nói sớm để mọi người cùng chúc mừng.
Đại Nhiệt cười nói:
– Có gì đâu anh, game thôi mà.
Yến Cuồng Đồ gật gật đầu:
– Hồ Ly cũng không tệ, có bối cảnh có thực lực. Hẳn hai đứa vì một trận ở quán Ngũ Trang mà “tóe lửa” hả. Quả nhiên là không đánh không thân, vì sao anh không có may mắn ấy nhỉ?
Đại Nhiệt gãi gãi đầu:
– Ha ha, quá trình có chút quỷ dị, một lời khó hết. Dù sao thì nếu có chuyện gì anh cứ đến Cao Lão Trang bàn với cô ấy. Hồ Ly hơi lạnh lùng một chút nhưng rất dễ nói chuyện.
– Được!
Hai người đang nói, Lôi Kiếm Tử do Đại Nhiệt an bài canh gác ở Cao Lão Trang thở phì phì chạy đến, hô to:
– Đại đương gia, phu nhân hồi phủ!
Nghe vậy Đại Nhiệt lập tức vỗ vai Yến Cuồng Đồ, nói:
– Yến đại ca, anh đi trước nhé! Em phải out đi chuẩn bị hành lý đã.
Không đợi hắn đáp lời, Đại Nhiệt đã biến thành một luồng sáng mà mất tăm.
Yến Cuồng Đồ sửng sốt, không rõ vì sao hắn lại chạy nhanh như vậy — thật là một nhân tài, hành động không ai đoán nổi!
—–oo0oo—–