Đọc truyện Tây Du Ký – Chương 71: Hành Giả mượn danh trừ yêu quái Quan Âm xuống động bắt yêu vương
Nói về Thại thái Tuế truyền quân yêu đi giáp vòng kiếm Tôn Hành Giả mà không đặng, nó cũng cứ việc kiếm hoài.
Tôn Hành Giả đã hóa ra con ruồi đậu trên cửa động đá, thừa dịp chúng nó mắc rộn ràng, liền bay vào nhà thấy Kim thánh cung ngồi cúi đầu trên ghế mà khóc.
Tôn Hành Giả bay đậy trên đầu tóc; nghe Kim thánh cung than rằng:
– Chúa công ôi! Chẳng biết kiếp trước tôi làm tội chi, đời nay bị chích đôi lẽ bạn! Bởi lấy lục lạc không đặng, nên tương tư càng bội hơn xưa.
Tôn Hành Giả bò lần gần tai Kim thánh cung mà nói rằng:
– Nương nương đừng sợ, ta là Thần tăng Tôn trưởng lão còn sống đây, bởi ta tánh nóng nên ăn cắp lục lạc ra nhà mát gở bông mà xem; mới đỗ lửa tá họa. Ta quăng lục lạc, giao chiến với nó, thất thế phải hóa ra con ruồi đậu trên ngạch cửa. Bởi thấy nó không mở cửa, cứ việc kiếm hoài, nên ta ra không đặng. Vậy thời Nương nưong mời nó vào chuyện vãn, đặng tôi trốn ra kiếm thế khác mới đặng.
Kim thánh cung nghe nói hết hồn, và khóc và hỏi rằng:
– Thầy bây giờ là người sống hay là thành ma?
Tôn Hành Giả nói:
– Ta chẳng phải người cũng không phải quỷ, nay đã hóa ra con lằn xanh ở dây, Nương nương hãy sai thỉnh Thại thái Tuế cho mau.
Kim thánh cung nói nhỏ rằng:
– Thầy đừng nhát tôi tội nghiệp?
Tôn Hành Giả nói:
– Tôi lẻ nào dám nhát Nương nương, như không tin thì xè bàn tay ra tôi nhảy xuống cho mà coi thì rõ!
Kim thánh cung y lời, liền xè bàn tay tả. Thấy con ruồi nhảy xuống rõ ràng! Kim thánh cung tin thiệt, kêu thần tăng một tiếng.
Tôn Hành Giả đáp rằng:
– Ta là thần tăng biến ra đó.
Kim thánh cung tin thiệt, liền hỏi nhỏ rằng:
– Nếu tôi thỉnh nó vào đây, thần tăng dụng kế làm sao. Xin cho biết trước?
Tôn Hành Giả nói:
– Người xưa rằng: Làm hư muôn việc không qu rượu. Nương nương cứ đãi rượu thì hay hơn, hãy kêu con đòi hầu cận vào hầu rượu tôi xem thử hình dung nó mà giã cho in, mượn cớ hầu rượu đứng gần thì tính mới đặng.
Kim thánh cung liền kêu lớn rằng:
– Vậy chớ Xuân Kiều ở đâu?.
Con hồ ly mặt ngọc ở sau bình phong chạy ra quì xuống thưa rằng:
– Nương nương kêu tôi, bảo chuyện chi?
Kim thánh cung nói:
– Ngươi thắp đèn đi bảo lũ a hườn mời đại vương vào nghỉ.
Xuân Kiều vưng lịnh ra kêu bảy tám đứa a hườn, truyền các việc rồi trở lại.
Khi ấy Tôn Hành Giả làm phép, Xuân Kiều buồn ngủ quá cứ đứng gục hoài, kiếm chổ vắng nằm ngủ.
Tôn Hành Giả biến ra Xuân Kiều bảo Nương nương đi mời đại vương, Kim thánh cung y lời, đi gần tới Bát bì đình, Tiểu yêu bảo rằng:
– Có nương nương ra mắt.
Thại thái Tuế trước khi nghe a hườn thình mà chưa kịp đi, vì lo kiếm Tôn Hành Giả, nay nghe Nương nương đến, vội vả bước xuông tiếp nghinh Kim thánh cung và liếc và thưa rằng:
– Nay lửa đã hạ; đứa ăn trộm trốn rồi, thắp đèn nảy giờ đã lâu, xin thỉnh đại vương đi nghỉ!
Và nói và làm bộ hỗ ngươi, Thại thái Tuế mừng quá nói rừng:
– Thằng ăn trộm hồi nãy là Tôn Hành Giả, khi trước nó đuổi tiên phuông. Sau lại đón đường giết Hữu lai hữu khứ, giả hình vào động ăn cắp bửu bối mình! May thâu bửu bối rồi, song kiếm nó chưa đặng nên trong dạ chẳng an!
Kim thánh cung nói:
– Chắc nó trốn mất rồi, xin đại vương dừng lo sợ. Hãy đi ngủ mai sẽ hay!
Nói rồi đứng mải! Thại Thái Tuế thấy Nương nương có lòng tưởng tình mời thỉnh không lẽ từ chối.
Túng truyền tiểu yêu canh giữ cho nghiêm nhặt kẻo Hành Giả trốn ra.
Rồi theo nương nương vào phòng đàm đạo.
Khi ấy Kim thánh cung truyền a hườn dọn tiệc rượu cho đại vương giải lao, Thại thái Tuế cười và khen phải.
Dọn tiệc rồi Kim thánh cung dưng rượu.
Thại thái Tuế đáp lại, vợ chồng chén tạc chén thù.
Xuân Kiều giả rót hai chén rượu đứng lên thưa rằng:
– Ðại vương với Nương nương đêm nay mới vầy tiệc rượu, xin đại vương uống cạn chén nầy gọi là song hỉ.
Hai người uống rồi, Xuân Kiều giả lại dưng một chén cho Thại thái Tuế nửa, mà thưa rằng:
– Xin Ðại vương nhậm chén rượu nầy, đặng chúng tôi ca múa giúp vui trong việc hoa chúc.
Thại thái Tuế y lời, các a hườn ca múa một hồi, Kim thánh cung truyền rằng:
– Chúng bây nghỉ ca xang, ra ngoài thong thả, để một mình Xuân Kiều hầu rượu mà thôi.
Các a hườn vưng lịnh lui ra hết.
Trong lúc Nương nương làm màu mè thương xót, và nói chuyện vợ chồng, Thại thái Tuế khoái chí vô cùng, ngặt sợ kim châm nên không dám rớ tới, cứ ngồi uống rượu vả mà nghe!
Kim thánh cung hỏi rằng:
– Chẳng hay bửu bối có hư chăng?
Thại thái Tuế nói:
– Vật ấy của tiên phụ đúc và luyện năm xưa, làm sao mà hư cho đặng! Song bị bị Tôn Hành Giả cạy bông ra, nên lửa cháy đảy da beo mà thôi.
Kim thánh cung hỏi:
– Như vậy thì lấy vật chi mà đựng nó?
Thại thái Tuế:
– Không đảy da beo cũng đặng ta đã buộc vào lưng.
Xuân Kiều giả nghe nói liền nhỗ ba cái lông bỏ vào miệng nhai nhỏ, lén búng sau lưng Thại Thái Tuế, hóa ra những rận rệp và bò chét ba thứ, bò vào lưng cắn ngứa vô cùng, Thại thái Tuế thò tay vào gải, rận xảm vô móng tay, đưa ra đèn mà coi, rỏ ràng ba trự!
Kim thánh cung cười chuốm chiếm nói rằng:
– Chắc là cái áo lót của đại vương lâu giặt thì phải!
Thại thái Tuế sượng mặt nói đỡ xấu rằng:
– Ta thuở này chẳng hề có giống nầy, bây giờ nó làm ta mang xấu!
Kim thánh cung nói đỡ rằng:
– Có chuyện chi mà xấu. Lời tục ngữ nói: Hoàng đế thân thượng đã hữu tam cá ngự sắt. Rất đổi Hoàng đế trong mình còn có ba con rận thay! Ðại vương hãy cởi áo cho tôi bắt.
Thại thái Tuế nghe lời cởi áo ra, cởi luôn ba cái, cái nào cũng rận bắt không kịp.
Khi ở trần thì thấy rận rệp đeo cùng mình, lớp thì chung vào ba cái lục lạc bò lổm ngổm!
Khi ấy Xuân Kiều giả thưa rằng:
– Bửu bối gì nhiều rận dữ vậy! Xin đại vương đưa cho tôi bắt, chắc là rận của khỉ đột sang quá.
Thại thái Tuế đương lúc hổ ngươi và ngứa gải, không kịp nên nghe nói bắt rận thì đưa phứt cho rồi, cứ gầm đầu mà bắt gải!
Xuân kiều giả coi chừng, lén nhổ ba cái lông hóa ra ba lục lạc, tráo cái thiệt lận lưng: Rồi dùn mình thau hết rận rệp và bò chét, dưng bửu bối lại.
Thại thái Tuế lấy lục lạc đưa cho Kim thanh cung mà căn dặn rằng:
– Phen nầy Nương nương phải cất cho kỷ cang, đừng hơ hỏng như khi trước.
Kim thánh cung lấy lục lạc để vào rương rồi khóa lại chắc chắn. (Bị tráo gói mà không hay). Kim thánh cung dưng vài chén rượu nửa.
Rồi truyền dọn nệm gối cho đại vương nghỉ ngơi.
Thại thái Tuế nói:
– Ta vô phướng không dám nằm gần, xin kiến về phòng riêng mà ngủ.
Nói rồi từ giả qua tây cung.
Còn Tôn Hành Giả tráo gói rồi ra khỏi động, hiện nguyên hình đứng ngoài cửa kêu lớn rằng:
– Thại thái Tuế, trả Kim thánh nương nương cho mau.
Các tiểu yêu vào báo lại thì Thại thái Tuế đã ngủ ngon rồi.
Các con đòi nói:
– Ðại vương mới ngủ, đừng có la om.
Liền đuổi ra hết.
Một lát nữa cũng vào báo mà bị đuổi như trước, đã bồn năm lần.
Còn Tôn Hành Giả ó ré sáng đêm, nổi xung phá cửa động.
Thại thái Tuế thức dậy nghe tiếng rầy rạt liền hỏi rằng:
– Chuyện chi om sòm ngoài ngỏ?
A hoàn thưa rằng:
– Không biết ai kêu mắng ngoài cửa, từ canh ba cho tới bây giờ, nay lại làm dữ phá cửa động.
Thại thái Tuế nghe nói bước ra, thấy lủ yêu chạy vào báo rằng:
– Có người đứng ngoài cửa bảo phải trả Kim thánh cung, chúng tôi không dám mở cửa nên không thấy mặt người ấy ra làm sao, hồi hôm có bao nhiêu lần mà Ðại vương còn ngủ, nay nó phá cửa rầm rầm.
Thại thái Tuế nói:
– Ngươi ra đứng trong cửa mà hỏi tên họ nó là chi, hay là Tôn Hành Giả.
Khi ấy Tiểu yêu ra hỏi rằng:
– Ai phá cửa đó, tên họ là chi?
Tôn Hành Giả nói:
– Ta là Ngoại công vua Châu Tử sai đi rước Kim thánh cung về nước.
Tiểu yêu vào báo lại vân vân. Thại thái Tuế vào nhà sau, Kim thánh cung chờ dậy nghinh tiếp. Thại Thái Tuế hỏi rằng:
– Chẳng hay trong trào bao nhiêu tướng soái?
Kim thanh cung nói:
– Trong trào có bốn mươi tám tướng thị vệ, và tướng cạnh dư ngàn, còn ngoài ải thì có Nguyên soái và Tổng binh vô số.
Thại thái Tuế hỏi:
– Có tướng nào họ Ngoại chăng?.
Kim thánh cung nói:
– Tôi hay việc trong cung, đâu biết leo tới tên họ của các tướng.
Thại thái Tuế nói:
– Người ấy xưng là Ngoại công, song ta nghĩ xưa nay không có họ Ngoại, Nương nương hay coi sách vở, có gặp họ ấy hay chăng?
Kim thánh cung nói:
– Trong sách thiên tự văn có câu: Ngoại thọ phó huấn, hay là quan Thái phó xưng hiệu là Ngoại công chăng.
Thại thái tuế nói:
– Có khi đâu đó.
Nói rồi đứng dậy từ giả ra Bát bì đình, nai nịt xong xả xách Lúa đồng, dẫn binh yêu mở cửa động hỏi lớn rằng:
– Ngoại công là ai?
Tôn Hành Giả múa thiết bãng hỏi rằng:
– Cháu quên ông Ngoại hay sao?
Thại thái tuế coi lại là Hành Giả, liền nổi giận hét lớn rằng:
– Ngươi là con khỉ ốm, sao dám lớn mặt xưng là ông ngoại ta?
Hành Giả mắng rằng:
– Tưởng người là con quái mù thì phải, vì có mắt không tròng! Khi trước Lão Tôn đánh với thiên thần, đều xưng Lảo Tôn hết thảy. Ước sức ngươi kêu ta băng ông Ngoại là không xứng hay sao?
Thại thái Tuế đáp rằng:
– Nói vậy ngươi là Bật Mã Ôn phản thiên đình khi trước! Nay người đã thoát kiếp đi theo Tam Tạng thỉnh kinh, sao lại thày lay làm mọi cho vua Châu Tử. Muốn đến đây mà nạp mạng hay sao?
Tôn Hành Giả nạt rằng:
– Ngươi là yêu quái không biết điều, vua Châu Tử kính ta như cha mẹ, trong ta như thánh thần, sao ngươi dám nói làm mọi. Ðố chạy đâu cho khỏi, ông ngoại quyết đạp một cây.
Hai người hổ chiến năm mươi hiệp cầm đồng thấy Hành Giả mạnh quá tính bề cự không lại nên đưa búa đỡ thiết bãng mà nói rằng:
– Khoan đã, để ta vào ăn cơm, rồi sẽ giao chiến.
Tôn Hành Giả biết nó nói thế đặng vào lấy tử kim linh là lục lặc phép.
Liền thâu thiết bãng mà nói rằng:
– Cho hay không rượt thỏ què, tướng giỏi không đâm kẻ đói. Ta cũng làm phước cho ngươi ăn ba miếng cho no, sẽ ra đây mà chịu chết, ngươi hãy đi đi.
Còn Thại thái Tuế vào bảo Kim thánh cung rằng:
– Nương nương đưa bửu bối ra cho mau.
Kim thánh cung hỏi:
– Lấy bửu bối làm chi?
Thại thái Tuế nói:
– Tôn Hành Giả xưng là ngoại công, ta giận đánh với nó năm mươi hiệp cầm đồng, nên lấy bửu bối ra mà đốt nó.
Kim thánh cung nghe nói bần dùng không nở đưa lục lạc.
Thại thái Tuế hối mãi túng phải lấy chìa khóa mở rương đưa lục lạc cho nó.
Thại thái Tuế lấy đặng đi liền.
Còn kim thánh cung cúi mặt khóc thầm, sợ Tôn Hành Giả bị đốt mà chết.
Nói về Thại thái Tuế làm phách chạy ra nói lớn rằng:
– Tôn Hành Giả đừng trốn, coi ta rung lục lạc đây.
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Ngươi có lục lạc ta lại không lục lạc? Ngươi biết rung ta lại chẳng biết rung hay sao?
Thại thái Tuế hỏi:
– Ngươi có lục gì đưa ra xem thử?
Tôn Hành Giả lấy ba cái lục lạc đưa lên hỏi rằng:
– Phải Tử kim linh hay chăng?
Thại thái Tuế xem thấy thất sắc nghỉ thầm rằng:
– Lạ nầy, sao lục lạc nó in lục lạc mình, không sai một mãy!
Nghỉ rồi hỏi rằng:
– Vậy chớ lục lạc ấy ra thể nào?
Tôn Hành Giả nói:
– Ngươi hãy cắt nghĩa cho rõ cội rể lục lạc ngươi rồi ta sẽ cắt nghĩa.
Thại thái Tuế nói:
– Lục lạc ta là của Thái Thương Lão quân đúc trong lò bát quái.
Tôn Hành Giả nói:
– Của ta cũng một gốc mà ra, song của ta là lục lạc cái, còn của ngươi là lục lạc dư.
Thại thái Tuế nói:
– Lục lạc nầy là bửu bối, không phải loài cầm thú chi, mà có cái có đực, nếu cái nào rung ra phép thì hơn.
Tôn Hành Giả nói:
– Bây giờ ta nói miệng không tin, hãy rung trước cho ta coi thử.
Thại thái Tuế đưa cái thứ nhứt rung ba lần không đổ lửa, rồi rung cái thứ nhì ba lần không thấy khói, lại rung cái thứ ba ba lần không thấy cát bay, Thại thái Tuế kinh hãi than rằng:
– Thiệt là kỳ quái quá chừng, tình đời đã biến, chắc là cái lục lạc nầy sợ vợ, nên gặp lục lạc cái rung mấy cái không linh!
Tôn Hành Giả nói:
– Cháu hãy coi ông rung lục lạc cái đây nè!
Nói rồi rung ba cái một lượt, lửa đỏ, khói xanh, cát vàng, đồng bay ra lập tức, cháy rần rần đỏ trời.
Tôn Hành Giả hớp một hơi bên hướng Tốn phun ra, hóa làm trận gió thổi nà nữa. Thại thái Tuế chắc bị chết thiêu, vì không biết ngõ nào mà chạy.
Xảy nghe tiếng kêu trên mây rằng:
– Tôn Ngộ Không, có ta đến đây.
Tôn Hành Giả ngó ngoái lại, thấy Quan Âm, tay tả cầm tịnh bình, tay hữu cầm nhành dương liễu, rưới nước cam lồ mà chữa lửa, Tôn Hành Giả thấy vậy, giắt ba lục lạc ấy vào lưng, liền cúi đầu làm lễ.
Còn Quan Âm rưới tắt lửa, hết khói và hạ cát. Tôn Hành Giả quỳ lạy hỏi rằng:
– Trễ việc tiếp nghinh, đệ tử cam thất lễ, song chẳng hay Bồ Tát đi đâu?
Quan Âm nói:
– Ta đi thâu con quái ấy.
Tôn Hành Giả bạch rằng:
– Chẳng hay căn cước con quái ấy làm sao, đến nổi Phật bà phải nhọc công thâu nó?
Quan Âm nói:
– Nó là con hẩu lông vàng của ta cỡi, bởi thằng chăn ngủ quên, nên nó cắn dây, trốn xuống làm cho vua Châu Tử tiêu tội.
Tôn Hành Giả bạch rằng:
– Bồ Tát nói lộn rồi, nó khi vua bắt hoàng hậu làm tai hại cho nước Châu Tử, sao Bồ Tát lại nói trái lại, là làm cho vua Châu Tử tiêu tội?
Quan Âm nói:
– Bởi ngươi không rõ, nguyên khi trước vua Châu Tử còn làm Thái Tử, tánh ưa săn bắn, khi Thái Tử đi săn đến núi Lạc phụng, thấy con công trông và con công mái đều còn nhỏ, đậu trên chót núi, bị Thái Tử bắn nhằm cả hai. Nguyên cặp công con ấy là con của Khổng tước minh vương, là con công chầu Phật Chuẩn Ðề. Cặp công con về cáo, Phật Chuẩn Ðề định phạt Thái Tử ấy phân vợ rẻ chông ba năm, mình lại mang bịnh phiền não. Khi ấy ta cỡi Kim mao hẩu đến chơi, có nghe sự ấy. Không dè con Kim mao hẩu cố ý xuống cướp hoàng hậu, cho vua tiêu tội. Nay ba năm tai nạn hết rồi, nên gặp ngươi cho thuốc, ta cũng xuống thâu nó về.
Tôn Hành Giả bạch rằng:
– Tuy Bồ Tát dạy như vậy, ngặt nó làm nhục hoàng hậu, và hại cung nga, tội đà đáng giết. Song vị tình Bồ tát, không giết nó thì thôi, phải cho tôi đánh hai chục hèo mà trị tội, rồi Bồ Tát sẽ dắt nó về.
Quan Âm nói:
– Ngươi đạp ba hèo cũng đủ chết, lựa là tới hai chục hèo. Ðã vị mặt ta, xin tha tội nó.
Tôn Hành Giả không dám cãi lời.
Quan Âm chỉ Thại thái Tuế mà hét lớn rằng:
– Loài yêu nghiệt, chưa hiện nguyên hình còn đợi chừng nào nữa?
Thại thái Tuế nhào xuông hiện nguyên hình là con hẩu lông vàng.
Khi ấy Quan Âm ngó dưới cổ nó không thấy lục lạc, liền bảo Hành Giả:
– Ngộ Không, trả ba cái lục lạc cho ta.
Tôn Hành Giả nói lước rằng:
– Tôi không thấy lục lạc, hay là nó làm rớt ở đâu chăng?
Quan Âm nói:
– Con khỉ nầy ăn cắp lục lạc hai phen, nay nói ngược không chịu trả! Ðể ta niệm chú cẩn cô.
Tôn Hành Giả hoảng kinh nói:
– Thôi thôi, để tôi trả.
Khi ấy Quan Âm lấy xâu lục lạc tròng vào cổ con hẩu, rồi nạt một tiếng bảo chạy cho mau. Tức thì bốn chưn con hẩu hiện bông sen, bay về Nam Hải.
Còn Tôn Hành Giả xách thiết bãng xông vào động Giải trại giết hết tiểu yêu, và thỉnh Kim thánh cung về nước.
Kim thánh cung lạy tạ ơn.
Tôn Hành Giả kiếm cỏ bện thành con rồng cho Nương nương cỡi, và dặn rằng:
– Nương nương ngồi cho vững và nhắm mắt lại cho kín, hễ nghe hết gió sẽ mở con mắt ra.
Kim thánh cung y lời, Tôn Hành Giả niệm chú nổi gió, rồng bay nữa giờ tới sân chầu sa xuống. Tôn Hành Giả bảo mở mắt ra, Kim thánh cung ngó thấy đền vua, lòng mừng khấp khởi! Liền bước xuống rồng cỏ, theo Hành Giả vào đền.
Khi ấy vua Châu Tử thấy mặt vợ thì mừng lắm, bước xuống ngai vội vã nắm tay, chưa kịp hỏi thăm điều chi, vua la đau tay đau tay, té nhào xuống đất!
Bát Giới cười ngất nói rằng:
– Vô phước quá chừng, mới thấy mặt thì đã gần chết!
Tôn Hành Giả nói:
– Bát Giái, ngươi có tài dám nắm thử tay chăng?
Bát Giới nói:
– Ước như cho phép nắm tay thì mới làm sao?
Tôn Hành Giả nói:
– Cả mình Nương nương đều hóa kim hết thảy, từ khi về núi Kỳ lân đến nay đã ba năm, mà Thại thái Tuế không dám lại gần, nếu nắm tay thì kim châm như vậy! Bởi cớ vậy nên không dám rớ tới mình!
Bá quan nghe nói hỏi rằng:
– Như vậy mới tính làm sao?
Tôn Hành Giả nói:
– Tôi cũng không biết giải làm sao? Có phép để mà ngó.
Ai nấy nghe nói đều hãi kinh.
Còn Ngọc thánh cung, Kim thánh cung, đều đỡ vua dậy.
Xảy nghe trên mây có tiếng nói lớn rằng:
– Ðại Thánh, ta đã đến đây?
Tôn Hành Giả ngó lên, thấy Trương tử Ðương chơn nhơn giáng hạ, Tôn Hành Giả nghinh tiếp hỏi rằng:
– Chẳng hay chơn nhơn đi đâu đó?
Trưởng tử Dương bước vào bái Hành Giả mà xưng tên tộc rằng:
– Tiêu tiên là Trương bá Ðoan ra mắt.
Tôn Hành Giả đáp lễ hỏi rằng:
– Vậy chớ chơn nhơn ở đâu đến đây?
Trương Tử Dương nói:
– Ba năm trước tiểu tiên đi phó hội bên Phật đảng vân ngang qua đây thấy Kim thánh cung bị yêu bắt, e nó phạm đến, ngày sau khó hòa hiệp với quốc vương. Nên tiểu tiên lấy cái áo lông nhục nhục, hóa ra áo ngũ sắc, đem dưng cho Thại thái Tuế gọi là đi lễ tân hôn. Thại thái Tuế ngỡ thiệt tình, liền bảo Nương nương mặc áo ấy, nên áo lông nó sanh ra kim độc đầy mình, nếu đụng vào thì nhức thối, nhờ áo ấy mà trọn tiết với vua. Nay biết Ðại Thánh thành công rồi, nên tiểu tiên đến thâu áo lại.
Nói rồi chỉ Kim thánh cung mà nói rằng:
– Áo lông chưa rời xuống còn đợi chừng nào?
Nói vừa dứt lời, áo lông rớt xuống. Kim thánh cung da thịt như xưa.
Trương Tử Dương lấy áo giũ rồi mặc vào mình liền kiếu Ngộ Không, hú một tiếng đằng vân bay mất.
Nội trào đồng lạy tạ ơn.
Khi ấy vua truyền dọn tiệc đãi bốn thầy trò.
Trong lúc ăn yến, Tôn Hành Giả bảo thầy đưa chiến thơ cho vua xem rồi thuật chuyện đánh yêu, vân vân và Quan Âm thâu con hẩu có cắt nghĩa vì cớ nào mà chia laon rẻ phụng.
Vua tôi đều tạ ơn và khen ngợi.
Tam Tạng nói:
– Một là phước của Bệ hạ, hai là công khó tệ đồ, nay hưởng tiệc này cũng đủ phải. Xin từ giả đi thỉnh kinh, kẻo trễ nải việc trọng.
Chúa tôi cầm hoài không đặng, phải phê điệp thông quan rồi dọn xe rồng cho bốn thầy trò ngồi, vua Châu Tử và Kim Thánh cung, với các vương nhi cùng bá quan đều theo xe đưa đón.