Đọc truyện Tây Du Ký – Chương 67: Trổ tài, Ngộ Không trừ rắn độc Ra công, Bát Giới ủi đồ Dơ
Nói về bốn thầy trò đi khỏi núi Tiểu tây thiên, đi mấy tháng trời, mà bình an vô sự, nhằm tiết tháng ba, trăm hoa đua nở.
Ngày kia đi tới tối, Tam Tạng nói:
– Ðồ đệ ôi! Trời đã tối rồi, kiếm nhà nào mà tá túc!
Tôn Hành Giả cười và thưa rằng:
– Xin thầy đi lần tới và có chỗ nghỉ ngơi.
Nói rồi đồng đi tới một đỗi, Tôn Hành Giả mừng rỡ nói rằng:
– Lùm cây trước kia có nhà, mau vào đó mà tá túc.
Tam Tạng đi tới liền xuống ngựa, thấy cửa đóng rồi.
Tam Tạng bước đến gõ cửa.
Có ông già trong nhà chống gậy ra mở cửa ngõ hỏi ai?
Tam Tạng chắp tay bái và nói rằng:
– Bần tăng ở Ðông độ, vưng chỉ đi thỉnh kinh nơi Tây Phương. Ðến đây trời tối lỡ đàng, xin ông làm ơn cho chúng tôi tá túc.
Ông già ấy nói rằng:
– Thầy đi sao thấu Tây Phương! Ðây là Tiểu tây thiên đi đến Ðại tây thiên còn xa lắm! Vả lại đường đi nguy hiểm vô cùng, còn lo đi không khỏi đất nầy nữa!
Tam Tạng hỏi:
– Vì cớ nào đi qua đất nầy không đặng?
Ông già ấy chỉ mà nói rằng:
– Cách nhà tôi ba mươi dặm, phía tây có hòn núi Thất tuyệt, vì núi ấy nhiều hồng, nên đặt tên như vậy.
Tam Tạng hỏi:
– Thất tuyệt là nghĩa chi?
Ông già ấy nói:
– Thất tuyệt là bảy điều quý là vì hồng có bảy điều quý như vầy:
1. Ăn nó bổ ngũ tạng đặng sống lâu.
2. Cây nó nhiều bóng.
3. Chim không dám làm ổ trên cây hồng.
4. Không có sâu bọ.
5. Lá hứng sương xem tốt lắm.
6. Trái coi xinh.
7. Lá rụng tốt tươi.
Bởi đường truông núi Thất tuyệt hai bên mọc rặc ròng những hồng tám trăm dặm mới dứt! Vả lại, xứ nầy ít người ở không có bao nhiêu bộ hành, nên đường truông ấy thường năm hồng rụng trái làng khang, đến nổi nhớt đường dơ lắm bởi lớp lâu lớp mới, nên hơi quá nhà tiên, song lúc nầy còn tiết mùa xuân, nhờ gió chướng nên không nghe hơi độc. Thầy tính làm sao mà lội qua khỏi tám trăm dặm nhơ uế nầy, thì đến Ðại tây thiên mới đặng.
Tam Tạng nghe nói rất buồn.
Khi ấy Tôn Hành Giả ở sau lưng trờ tới nói rằng:
– Ông già nầy bất thông quá! Chúng tôi xin ngủ nhờ mnột đêm, lại kiếm chuyện nói văn nầy thế khác, báo hại tôi đứng đã mõi chưn! Nếu không cho tá túc thì thôi, thầy trò tôi ngủ nơi gốc cây cũng đặng. Phải nói làm chi nhiều chuyện cho rầy ai?
Ông già ấy thấy người dị tướng, liền làm gan nạt rằng:
– Ngươi là con quỷ ho lao, ốm nhom ốm nhách, dám cả gan chót mỏ mắng ta?
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Thiệt ông có con mắt mà thiếu con ngươi nên mắng tôi là con quỷ ốm! Trong sách tướng nói:
– Người dị tướng thì có kỳ tài, cũng như trong đá xấu mà có ngọc tốt. Nếu ông coi như vậy thì chẳng là lầm lắm! Tuy tôi xấu tướng mặc lòng, mà tài hay đánh cọp bắt rồng, sức biết trừ yêu trị quái.
Ông già ấy nghe nói, đổi giận làm vui, liền bái mà mời bốn thầy trò vào nhà. Ðem nhiều trái cây đãi trà nước, lại hối dọn cơm chay.
Khi ấy Bát Giới ăn uống rồi, kéo Hành Giả mà hỏi nhỏ rằng:
– Sư huynh, ông nầy ban đầu không muốn cho tá túc, sao bây giờ hậu đãi mười phần?
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Cũng có cớ chi đó, để ta hỏi thử coi thể nào.
Giây phút Tôn Hành Giả hỏi rằng:
– Chẳng hay ông họ chi?
Ông ấy nói:
– Họ Lý.
Tôn Hành Giả nói:
– Như vậy thì xóm nầy có phải là Lý gia trang chăng?
Ông già nói:
– Không phải, đây là Ðà la trang, xóm nầy năm trăm nóc gia, có một mình tôi họ Lý.
Tôn Hành Giả hỏi rằng:
– Chẳng hay Lý thí chủ vì chuyện chi mà hậu đãi chúng tôi?
Lý lão đứng dậy bạch rằng:
– Ðây có yêu quái báo đời. Khi nãy nghe thầy nói có tài bắt yêu quái, nên tôi cần giúp việc ấy, sẽ sắm lễ trọng thể tạ ơn.
Tôn Hành Giả nói:
– Xin vưng.
Bát Giới cười rằng:
– Ông ngoại nghe người ta muốn bắt cháu, liền chịu tức thì, không lo họa phước!
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Ta ừ một tiếng cũng như bỏ bạc cọc rồi, khỏi lo đi thỉnh người khác.
Nói rồi ngó Lý lão mà hỏi rằng:
– Xóm nầy thiên hạ ở đông đầy, sao lại có yêu quái?
Lý lão nói:
– Thiệt chúng tôi ở đây thuở nay bình an vô sự. Hồi tháng sáu năm kia, ai nấy đương đập lúa mì ngoài đồng, xảy đâu trận gió thổi tới, ngỡ là bảo tố, ai nấy kinh sợ. Chẳng ngờ con yêu hiện hình ăn hết trâu bò ngoài ruộng, nuốt sống gà vịt không them nhai, coi bộ chưa no, còn ăn tráng miệng ít người nữa! Năm ngoái cũng tới một lần phá hại như vậy nữa! Thầy ôi! Nếu thầy có tài trừ đặng yêu quái mà cứu xóm nầy, chúng tôi đều đậu lễ mà tạ ơn, bao nhiêu cũng chịu.
Tôn Hành Giả nói:
– Như vậy thì khó bắt lắm!.
Bát Giới nói:
– Thiệt là khó bắt. Vả lại chúng tôi là sãi đi đường, tá túc một đêm mà lo đi thỉnh kinh, rảnh đâu mà bát yêu quái?
Lý lão nổi giận nói rằng:
– Các thầy là sãi nói gạt kiếm cơm. Ban đầu khoe có tài trừ yêu, nay lại nói khó bắt.
Tôn Hành Giả nói:
– Khó bắt là tại xóm nầy không đồng lòng.
Lý lão hỏi:
– Sao thầy biết xóm nầy không đồng lòng?
Tôn Hành Giả nói:
– Yêu tinh phá xóm hai ba năm nay, hại không biết mấy mạng. Nếu một nhà chịu một lượng bạc, thì cũng được năm trăm, rước một thầy đại tài trừ yêu cũng đặng. Sao để vậy mà chịu, cho nó phá xóm, phá làng?
Lý lão đáp rằng:
– Luận chuyện cũ càng thêm mắc cở. Năm ngoái nội xóm tôi, nhà nào cũng xuất bạc năm bảy lượng, qua non nam rước một vị hòa thượng đại tài, đến bắt yêu cũng không đặng.
Tôn Hành Giả nói:
– Lý thí chủ hãy thuật chuyện lại cho rành!
Lý lão nói:
– Ban đầu hòa thượng đánh chuông gõ mõ tụng kinh, giây phút yêu tinh nổi gió bay tới, đánh quờn với hòa thượng một hồi rồi hòa thượng té xuống nằm ngay, yêu tinh bay mất, chúng tôi lại xem thử coi thể nào, rờ đầu hòa thượng mềm xèo như trái dưa hấu nẩu ruột!
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Thật vậy thì các ông đã thất một trận rồi!
Lý lão nói:
– Thất một trận chẳng nói làm chi, chúng tôi lo chôn chất hòa thượng rồi lại chịu bạc tiền cho đệ tử thầy ấy, mà nó lại đi kiện tới quan, đến nay hãy còn nhủn nhẳn!
Tôn Hành Giả hỏi:
– Sau còn rước ai nữa hay chăng?
Lý lão nói:
– Sau có thỉnh một thầy đạo sĩ, tới đánh cồn thỉnh yêu tới, hỗn chiến tối ngày sáng đêm. Ðến rạng đông chúng tôi đi kiếm tới mé khe, vớt thầy đạo sĩ lên như con gà đã luộc!
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Trận thứ nhì cũng thất nữa!
Lý lão nói:
– Tuy đạo sĩ chết, mà chúng tôi tốn của cũng nhiều!
Tôn Hành Giả nói:
– Không hề gì mà sợ, để chúng tôi bắt nó cho.
Lý lão nói:
– Nếu thầy có tài chắc ý như vậy, thì tôi mời các người ở xóm nầy đến làm tờ giao kèo chắc chắn, nếu bắt đặng thì đòi bạc thưởng bao nhiêu chúng tôi cũng giăng tay chịu đủ nếu rủi thất trận xin đừng thưa kiện chúng tôi?
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Chúng tôi không bắt thường nhơn mạng như họ mà sợ, hãy thỉnh người thị chứng cho mau.
Khi ấy Lý lão sai gia tướng đi mời tám chín ông già lối xóm lại.
Mấy ông ấy đến hỏi rằng:
– Ðại sư nào chịu bắt yêu quái?
Tôn Hành Giả chắp tay nói rằng:
– Tôi đây.
Mấy ông ấy trề miệng nói rằng:
– Không xong đâu! Yêu tinh ấy thần thông quảng đại, có lớn dị thường. Hòa Thượng nầy chắc nhét không đủ kẽ răng nó!
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Tuy tiểu tăng ốm o nhỏ thó mặc lòng, mà thuở nay bắt yêu tinh bất kể kỳ số.
Các ông ấy hỏi:
– Thầy bắt đặng yêu quái thì đòi ăn thưởng bao nhiêu?
Tôn Hành Giả nói:
– Chúng tôi là người tu hành, làm phước chớ không dùng tiền bạc.
Mấy ông ấy nói:
– Lẽ nào chúng tôi dám mượn không? Nếu thầy bắt đặng yêu, thì nội xóm tôi mỗi nhà cúng hai mẫu ruộng, cất chùa cho mấy thầy ở mà tu hành, còn hơn đi thỉnh kinh lao khổ.
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Sự ruộng đất lại độc hơn tiền bạc nữa! Làm ruộng không khác gì chăn ngựa. Nuôi trâu cắt cỏ, cày cấy cực thân, lại còn lo đóng thuế rằng khác! Chúng tôi chẳng chịu đâu.
Mấy ông già ấy lấy làm lạ hỏi rằng:
– Không chịu bạc tiền chẳng tham ruộng đất, vậy chớ muốn vật gì?
Tôn Hành Giả nói:
– Chúng tôi là sãi đi đường, nội bữa ăn cũng đủ, chẳng hề chịu tạ ơn.
Các ông ấy mừng rỡ nói rằng:
– Như vậy thì dễ lắm, song chẳng biết làm sao mà trừ yêu.
Tôn Hành Giả nói:
– Nếu nó tới đây thì tôi bắt lập tức.
Mấy ông ấy nói:
– Con yêu ấy cao lớn lắm, miệng nuốt trộng người ta, giả võ đằng vân, thầy làm sao lại gần nó cho đặng.
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Việc đằng vân giá võ tôi coi nó như con, còn cao lớn bao nhiêu tôi trị cũng đặng.
Nói vừa dứt tiếng, xảy nghe gió thổi vo vo, tám chín ông già ấy đều run lập cập mà nói rằng:
– Hòa Thượng nầy miệng ăn mắm ăn muối, nên nói đâu có đó, nói tới yêu tinh thì yêu tinh tới! Vậy thì Lý lão mở cửa buồng cho mau!
Lý lão mở cửa buồng dắt mấy ông già thân thích và Tam Tạng vào trong mà trốn, và đi và nói rằng:
– Chạy cho mau kẻo yêu tinh nuốt sống!
Sa Tăng, Bát Giới nghe nói kinh hãi, cũng muốn chạy theo.
Tôn Hành Giả một tay kéo Sa Tăng, một tay nắm Bát Giới mà nói rằng:
– Hai ngươi thiệt bắt thông lắm, mình là người tu niệm sao dám vô buồng gói của người, hãy đi theo ta, coi yêu quái thể nào cho biết?
Nói rồi kéo ra ngoài nhà cầu ngó lên coi thử, gió càng ngày càng lớn, Bát Giới hoảng hồn nằm sắp dưới đất, lấy mỏ ủi đất mà giấu mình chắc cứng như đinh đóng.
Còn Sa Tăng bị gió thổi bét con mắt, liền lấy áo đội đầu mà che mặt.
Tôn Hành Giả biết là gió yêu, đợi luồng gió thổi qua rồi, ngó lên trên mây, thất như cặp lồng đèn lần lần thòng xuống.
Hành Giả cuối mặt xuống kêu rằng:
– Trời đã lặng gió, hai em chờ dậy mà coi yêu.
Bát Giới trồi lên, hai tay phủi đất, ngước mặt ngó trời liền cười ngất mà nói rằng:
– Ngộ ngộ, nói vậy thì con yêu biết lễ nghi, mình cũng nên làm bạn với nó!
Sa Tăng nói:
– Ðêm tối như vầy sao mà biết nó phải quấy?
Bát Giới nói:
– Lời cổ ngữ rằng: Ði đêm phải có đèn đuốc, bằng không đèn đuốc thì chẳng nên đi. Nay nó đi đêm có lồng đèn, thì chắc là người tử tế.
Sa Tăng nói:
– Anh coi lầm rồi, không phải lồng đèn đâu, ấy là cặp mắt con yêu chiếu sáng.
Bát Giới hoảng kinh rút cổ xuống ba tấc mà nói rằng:
– Châu ôi, con mắt tới bây lớn, thì miệng rộng biết chừng nào!
Tôn Hành Giả nói:
– Hiền đệ đừng sợ, hai đứa bây hãy bảo hộ thầy để Lão Tôn lên hỏi thử, coi nó xưng là con tinh gì!
Tôn Hành Giả hú lên một tiếng nhảy lên trên mây, cầm thiết bãng hét lớn rằng:
– Ðừng đi tới nữa, có ta ở đây.
Con quái nghe nói đứng dừng lại, cầm cây giáo múa hoài, Tôn Hành Giả hỏi rằng:
– Ngươi là yêu quái phương nào?
Con yêu ấy chẳng trả lời, cứ múa giáo mãi.
Tôn Hành Giả hỏi nữa, nó cũng làm thinh, Tôn Hành Giả cười rằng:
– Nói vậy thì người có hai tật, đã điếc lại câm, đố chạy đâu cho khỏi, coi thiết bảng của ta đây.
Tôn Hành Giả nói rồi đập liền. Con quái ấy không sợ, cứ múa giáo đở hoài, cự chiến tại trên mây cho tới canh ba cũng còn đánh.
Khi ấy Bát Giái, Sa Tăng, đứng dưới nhà cầu coi rõ ràng thấy con yêu ấy đỡ hoài, chớ không đánh lại.
Còn Tôn Hành Giả đập đầu nó hoài mà không trúng, Bát Giới cười rằng:
– Sa Tăng, ngươi ở đây mà giữ gìn thầy, đặng lão Trư lên mây trợ chiến, đừng để một mình con khỉ ấy thắng trận, nó uống rượu trước mình.
Nói rồi liền nhảy lên mây, giá đinh ba đạp đại.
Con yêu ấy rút thêm một cây giáo nữa mà cự với Bát Giái, hai tay hai giáo đánh bay, hai người coi không kịp.
Bát Giới khen rằng:
– Chắc là cặp giáo cán mềm?
Tôn Hành Giả hỏi rằng:
– Sao ngươi biết cán mềm?
Bát Giới nói:
– Thấy hai ngọn giáo cự với mình mà chẳng thấy cán, không biết nó giấy cán giáo ở đâu, nếu không mềm, nó thâu sao được?
Tôn Hành Giả nói:
– Phải, có khi cặp giáo cán mềm, song nó chẳng biết nói, chắc là mới hóa hình người, khí âm còn thanh lắm, đánh tới sáng có khí dương chắc nó phải chạy, chúng ta rán sức đuổi theo chẳng nên cho sẩy.
Bát Giới nói:
– Phải.
Anh em đánh tới rạng đông, con quái ấy bại tẩu, hai anh em đuổi theo. Xảy nghe hơ thúi quá chừng. (Ấy là bay ngang đường truông núi Thất tuyệt)
Bát Giới nhăn mặt nói rằng:
– Ai quậy cầu tiêu bất nhơn quá, bay hơi thúi nhức đầu!
Tôn Hành Giả bụm mũi bảo rằng:
– Cứ việc đuổi theo cho kịp nó, hơi đâu hỏi chuyện bao đồng.
Con quái ấy bay qua khỏi núi, hiện nguyên hình là con rắn mãng xà vảy đỏ.
Bát Giới nói:
– Cha chỉ là lớn và dài, nếu con rắn nầy ăn năm trăm người cũng còn đói!
Tôn Hành Giả nói:
– Cặp nanh nó dài quá, chắc cặp nanh ấy là cặp giáo chẳng sai, mình rượt nó đã đuối rồi, hãy ví mà đập cho đặng.
Bát Giới nghe nói, vác đinh ba xốc lại đập đầu. Con rắn mãng xà chun xuống hang, còn ló đuôi tám thước, Bát Giới buông đinh ba, nắm đuôi rắn mà kéo, kéo hết sức cũng chẳng ra chút nào!
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Ngươi đừng vuốt lươn đàng đuôi, hãy buông đặng nó thụt vô cho rảnh rồi sẽ làm thế khác mới xong.
Bát Giới y lời buông liền, con rắn thụt đuôi vào hang.
Bát Giới làm mặt quạu mà nói rằng:
– Phải chi đừng buông thì mình còn một khúc, nay nó thụt mất, biết chừng nào ló ra!
Tôn Hành Giả nói:
– Nó thì mập và to, miệng hang hẹp, chắc cựa mình không sao đặng, cũng chun ngõ khác, ngươi hãy kiếm miệng hang mà chận đầu, đặng ta thọc chỗ nầy nếu nó phóng ra thì ngươi đập chết.
Bát Giới y lời, bay qua phía bên kia, quả có miệng hang lớn lắm, Bát Giới đứng chận miệng hang.
Bên nầy Tôn Hành Giả lấy thiết bãng hóa ra rất dài, lòn theo miệng hang thọc con rắn, mãng xà phóng tới nhảy vọt ra, Bát Giới giựt mình nhảy trái, bị mãng xà quất đuôi đập nhằm Bát Giái, Bát Giới té sắp gần bể đầu; nằm nghiêng rên mãi.
Còn Tôn Hành Giả quơ hoài, biết trong hang trống lổng liền nhảy ngang qua núi mà hối rượt theo.
Bát Giới mắc cở đứng dậy bộ xẻn lẻn, cứ đập bậy cho có chừng!
Tôn Hành Giả chạy đến, xem thấy cười ngất nói rằng:
– Mãng xà chạy rồi ngươi còn đập giống gì đó?
Bát Giới nói túng rằng:
– Lão Trư ở đây đập bụi mà dọa rắn.
Tôn Hành Giả hối bốc theo. Anh em nhảy qua khe, thấy mãng xà nằm khoanh, cất cổ muốn phóng tới.
Bát Giới kinh hãi thối lui, Tôn Hành Giả nhảy tới đập một hèo bị mãng xà nuốt sống, Bát Giới dậm đất, đấm ngực khóc và kể anh.
Tôn Hành Giả ở trong bụng con rắn chống thiết bãng nói rằng:
– Bát Giái, ta chưa chết đâu mà kể, để ta bắt nó làm cái cầu cho ngươi coi!
Nói vừa dứt lời, mãng xà bị chống thiết bãng đau quá nên cong xương sống, coi giống cây cầu lắm, ngặt không ai dám đi!
Tôn Hành Giả nói:
– Ðể ta bắt nó hóa ra chiếc ghe cho ngươi coi.
Nói rồi dộng thiết bảng xuống bụng con rắn, mãng xà đau bụng cong đuôi ển xương sống cất cỗ coi như chiêc thuyền. Bát Giới nói:
– Tuy giống thuyền ngặt không có cột bườm, chạy sao cho đặng!
Tôn Hành Giả nói:
– Ngươi đứng tránh ra, để ta khiến chiêc thuyền nầy chạy bườm cho mà coi.
Nói rồi lấy thiết bảng thọc lủng lưng rắn, ló lên cao nghêu như cột bườm.
Mảng xà đau quá nhảy vọt tới như chạy bườm, hơn hai mươi dặm mới chịu chết!
Bát Giới rượt theo vác đinh ba đạp đầu mảng xà tan nát, mà còn đập hoài!
Tôn Hành Giả nhảy ra cười rằng:
– Rắn đã chết rồi, còn đập làm chi nữa!
Bát Giới nói:
– Anh ôi, tôi thuở nay có nghề đập rắn chết mà thôi, vả lại lời tục có nói rằng: Giết rắn giết cho hết nọc! Tôi sợ nó sống lại báo thù!
Và nói và cười, đồng nắm đuôi rắn kéo lôi về, mà đi chưa tới.
Nói về Lý lão và mấy ông già nói với Tam Tạng rằng:
– Hai vị lịnh đồ đi một đêm mà không về, e chẳng toàn tánh mạng!
Tam Tạng nói:
– Nhằm chẳng hề chi, để ra coi chừng thử!
Cùng nhau đồng ra ngỏ mong, thấy Hành Giã và Bát Giới nắm đuôi mãng xà vương lôi về, và đi và hè hụi! Ai nấy mừng rỏ, cả xóm đồng kéo ra lạy mà nói rằng:
– Nhờ ơn gia gia trừ yêu, cứu mạng cả xóm.
Lạy rồi cầm thầy trò ở nán năm bảy ngày, song thầy trò đã quyết ý từ giả.
Nội xóm thấy thầy trò không dùng tiền bạc ruộng đất, chẳng biết lấy chi tạ ơn, túng phải dùng cơm khô và trái cây, gánh theo đưa đón.
Ði cách ba mươi dặm tới núi Thất tuyệt, đường truông bày hơi thúi gắt gao! Tam Tạng nhức đầu chịu không nổi! Vả lại thấy đường truông ấy hồng rụng lớp lâu lớp mới, cao đã bằng đầu, không biết làm sao mà đi qua cho đặng!
Bèn hỏi Tôn Hành Giả:
– Tính làm sao?
Tôn Hành Giả thưa rằng:
– Khó tính lắm!
Tam Tạng thấy Hành Giả bụm mủi nói như vậy, biết thế khó rồi, động lòng rơi lụy, Lý Lão bạch rằng:
– Xin lão gia đừng lo, chúng tôi đã tính rồi, mới đưa lão gia đến đây, quyết dọn đường khác cho bốn thầy đi, mà đền ơn cứu mạng
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Lý đàn việt nói còn sai lắm! Hồi nào ông nói đường truông này tới tám trăm dặm, các ông không phải là bộ hạ vua Ðại Võ mà phá núi dọn đường bảy tám trăm dặm? Bề nào cũng anh em ta ra sức mới xong; cũng muốn dọn đường truông nầy, ngặt không cơm nên làm chẳng nổi việc!
Các người ấy đồng nói rằng:
– Lương phạn bao nhiêu chúng tôi chịu cả.
Tôn Hành Giả nói:
– Nếu vậy thì dùng ít giạ gạo trắng, nấu cơm phơi khô hoặc làm bánh bao cũng đặng. Ta sẽ bảo hòa thượng mỏ dài ăn no, rồi hóa làm con heo lớn, ủi đường này cho sạch mà đi.
Bát Giới nói:
– Ðại ca tệ thời thôi, các cha muốn sạch sẽ cho sướng thân, sai tôi làm việc dơ dáy?
Tam Tạng nói:
– Ngộ Năng, nếu ngươi có tài phép thì dọn cái đường nầy, ta đi tới Tây Phương, tính công ngươi thứ nhứt.
Bát Giới cười rằng:
– Lão Trư biến ba mưới sáu cách, hóa làm lợn lớn lại khó gì? Song biến hình lớn chừng nào, thì bao tử lớn theo chừng nấy, phải ăn no mới đủ sức dọn đường; nếu đói chắc làm không nổi.
Các người ấy đồng nói rằng:
– Chúng tôi quyết đem cơm khô và bánh in, bánh bao, vật thực theo ăn mà dọn đường, mỗi người mỗi gánh. Vậy thì chúng tôi đem ra hết cho thầy dùng; rồi sai người về nấu cơm gánh theo, phòng khi bổ khuyết.
Bát Giới nghe nói mừng rỡ, cởi y phục và nói rằng:
– Xin ai nấy đừng cười, coi Lão Trư lập cái công thúi hoắc!
Nói rồi dùn mình biến ra con heo lớn quá, mình dài một trăm trượng, ai nấy đều kinh!
Tôn Hành Giả bảo đem cơm khô và đồ vật thực đổ đống, mời Bát Giới đỡ lòng.
Bát Giới xốc một hồi mới hết, rồi ra sức ủi đường.
Tam Tạng cởi ngựa theo sau, Tôn Hành Giả theo phò tả hữu, Sa Tăng gánh đồ hành lý theo sau.
Tôn Hành Giả day lại nói rằng:
– Thôi các ông trở về mà nghỉ, như tưởng tình thì sai người đem thêm cơm đặng sư đệ dùng thêm cho mạnh sức.
Mấy người cỡi ngựa chạy về trước hối nấu cơm, rồi bắt lừa chở theo mà không kịp, theo riết tới bữa sau mới thấy dạng, liền cả kêu rằng:
– Các lão gia chậm chậm vậy, đợi chúng tôi dưng cơm.
Tam Tạng mừng rỡ tạ ơn, bảo Bát Giới nghỉ mà ăn cho thêm sức.
Bát Giới ủi hai ngày đã đói, thời may gặp cơm nhiều, ăn một bữa no nê rồi ủi nữa. Thiệt là nhờ Bát Giới ủi tám trăm dặm đường Thất Tuyệt trống trơn, quá khỏi truông mới hườn hình như cũ.