Đọc truyện Tây Du Ký – Chương 61: Ngưu Ma vương giả hình Bát Giái Tôn Ngộ Không mất quạt Ba Tiêu
Khi ấy Ngưu Ma Vương đằng vân bay theo, thấy Tôn Hành Giả vác quạt ba tiêu mặt mày hớn hở, đi bộ xung xăn.
Ngưu Ma Vương kinh hãi nghĩ rằng:
– Con khỉ nầy nó làm thế nào mà biến cây quạt ra lớn dường ấy! Nếu nó biết phép biến lớn, chắc biết phép thâu nhỏ. Nếu ta đòi thì nó không trả, lại e nó quạt mình một cái, bay tới tám muôn bốn ngàn dặm, thì theo sao kịp mà đòi. Chi bằng dùng kế mới đặng. Tam Tạng còn hai người đệ tử nữa, là Trư Bát Giái, Ngư Tinh Sa Tăng. Song Ngư Tinh hình dạng còn hồ nghi, chi bằng ta biến làm Bát Giới thì chắc ý, thừa dịp nó đang vui mừng, mà gạt thì phải mắc.
Nói rồi cất gươm, dùn mình biến làm Bát Giái, núp trong bụi chận đầu Hành Giả, bước ra kêu lớn rằng:
– Sư huynh, thầy thấy anh lâu về, e Ngưu Ma Vương tranh đấu với anh, nên sai tôi tiếp chiến, ta đã lấy đặng bữu bối rồi!
Bát Giới hỏi:
– Anh làm thế nào mà lấy đặng bữu bối?
Tôn Hành Giả nói:
– Ta đánh với lão Ngưu hơn một trăm mười hiệp cầm đồng, nó liền thôi đánh với ta, bỏ đi xuống day động Bích ba mà ăn tiệc với lũ thủy quái. Ta lén theo ăn trộm con thú Bích thủy của nó, mà cởi về động Ba tiêu, ta giả h ình nó vào động gạt La Sát. La Sát ngở thiệt lão Ngưu lấy làm mừng rỡ, ta làm vợ chồng khan với La Sát một hồi, rồi kiếm thế kiếm thần bảo La Sát đưa quạt.
Bát Giới giả nói:
– Sư huynh mệt nhọc quá chừng, mới lấy đặng bữu bối. Thôi, anh đưa quạt ấy tôi vác thế cho, đặng anh đi cho khỏe.
Tôn Hành Giả y lời trao quạt, Bát Giới giả cầm quạt niệm chú thâu nhỏ lại, ngậm trong miệng hiện nguyên hình mắng rằng:
– Con khỉ, biết mặt ta chăng?
Tôn Hành Giả ngó thấy tức mình, ăn năn không kịp! Biết tại mình sơ ý quá, nổi xung giá thiết bãng đánh liền.
Ngưu Ma Vương tràng khỏi, lấy quạt ra biến lớn quạt liền.
Chẳng ngờ Tôn Hành Giả có nuốt định phong đơn, nên quạt không nhúc nhích.
Khi ấy Ngưu Ma Vương kinh hãi, thâu quạt ngậm vào miệng rồi múa song kiếm chém Hành Giả.
Hai người đồng đằng vân đánh với nhau, chưa biết ai thắng bại.
Nói về Tam Tạng ngồi giữa đường, bị nóng nực không khát nước, liền hỏi Thổ Ðịa rằng:
– Chẳng hay Ngưu Ma Vương pháp lực ra thể nào, xin tôn thần cắt nghĩa cho tôi rõ.
Thổ Ðịa nói:
– Ngưu Ma Vương có thất nhập nhị huyền công, thiệt xứng tay với Ðại Thánh.
Tam Tạng nói:
– Ngộ Không là người thông thạo đường đi, hai mươi dặm đàng đi chừng một nháy; lẽ nào đi cả ngày mà chưa về, chắc là đánh với Ngưu Ma Vương nên trể nãi như vậy. Thôi, Ngộ Năng hay là Ngộ Tịnh đi ngừa anh ngươi, nếu gặp đánh nhau với Ngưu Ma Vương thì xông vào trợ chiến. Mượn cho đặng quạt ấy mà qua Hỏa diệm sơn.
Bát Giới nói:
– Tôi muốn đi ngừa, ngặt không biết đường qua núi Tích lôi, nên khó nổi đi kiếm.
Thổ Ðịa nói:
– Ðường ấy tiểu thần rõ biết, vậy thì Quyện Liêm tướng quân ngồi đây với thầy, để tôi dắt đường cho Thiên Bông nguyên soái đi tìm Ðại Thánh.
Tam Tạng mừng rỡ khen phải, Bát Giới chuyển thần lực vác đinh ba theo Thổ Ðịa. Hai người đồng đằng vân qua hướng Nam.
Xãy nghe tiếng hét vang trời, gió giông vụt vụt.
Bát Giới ngó thấy Tôn Hành Giả đương đánh với Ngưu Ma Vương, Thổ Ðịa nói:
– Thiên Bồng chưa trợ chiến, còn đợi chừng nào?
Bát Giới vác đinh ba chạy tới kêu lớn rằng:
– Sư huynh ráng lên, có tôi đến trợ chiến đây!
Tôn Hành Giả nổi giận nói rằng:
– Cũng tại bộ mặt heo của ngươi, mới báo hại ta như vầy!
Bát Giới hỏi:
– Tôi báo chuyện chi?
Tôn Hành Giả nói:
– Con trâu nầy vô lể lắm! Ta đã gạt La Sát mượn đặng quạt thiệt vác về, bị Ngưu Ma Vương nó giả hình ngươi, gạt ta mà lấy cây quạt, rồi lại hổn chiến tới bây giờ. Có phải vì cái mặt heo của ngươi đó mà hại ta chăng?
Bát Giới nghe nói nổi giận, giá đinh ba trớt tới mắng rằng:
– Ta quyết đập con yêu nầy rồi đời cho rảnh. Sao ngươi dám biến hình tổ nễ mà gạt sư huynh ta, làm cho anh em hờn giận.
Vừa nói vừa đập đùa. Bởi Ngưu Ma Vương đánh với Hành Giả đã lâu, nên đuối sức, nay bị Bát Giới đương hăng, tính cự không lại hai người, túng phải bại tẩu.
Xảy thấy Thổ Ðịa Hỏa diệm sơn dẫn âm binh đón đầu mà nói rằng:
– Ðại lực vương hãy dừng lại! Tam Tạng đi thỉnh kinh Tây Phương, thần thánh đều phò hộ, ba cỏi cũng đồng hay. Vậy thì cho mượn quạt ba tiêu, quạt tắt Hỏa diệm sơn đặng đi thỉnh kinh kẻo trễ. Nếu không cho mượn, chắc trời phạt phải bỏ mình.
Ngưu Ma Vương nói:
– Thổ Ðịa không biết căn cước, bởi con khỉ ấy giởn vợ ta và đánh thiếp ta, gạt vợ ta mà lấy quạt báu. Ta muốn ăn tươi nuốt sống nó mới hết tức, lẽ nào cho mượn quạt ba tiêu?
Nói chưa dứt lời, Bát Giới đuổi tới mắng rằng:
– Con trâu đưa quạt cho mau, thì ta dung toàn tánh mạng?
Ngưu Ma Vương giận đánh với Bát Giái, Tôn Hành Giả chạy tới trợ chiến một hồi. Ðánh trận đó tới sáng một đêm, không phân thắng bại. Vì Bát Giới đã mệt rồi không mạnh mẽ như khi mới đánh.
Còn Ngưu Ma Vương và đánh và chạy, tới núi Tích lôi động Vân ma.
Thổ Ðịa cũng dẫn âm binh theo trợ chiến.
Ngọc Diện công chúa ở trong động, nghe tiếng hét vang trời.
Xãy thấy Ấ huờn vào báo.
Ngọc Diện công chúa truyền quỷ binh trợ chiến.
Ngưu Ma Vương mừng rỡ, rán sức đánh hơn xưa, Bát Giới hãi kinh bại tẩu.
Tôn Hành Giả thấy bầy yêu vây phủ, liền nhãy lên mây.
Ngưu Ma Vương thắng trận rồi, thâu binh vào động.
Còn Thổ Ðịa dẫn âm binh chạy theo Bát Giái, Ngưu Ma Vương thấy chúng chạy tan, truyền tiểu yêu đóng cửa động.
Khi ấy Tôn Hành Giả theo Thổ Ðịa và nói với Bát Giới rằng:
– Con trâu đã già mà còn mạnh quá! Tinh nó đánh với lão Tôn hôm qua cầm đồng, sau có hiền đệ và Thổ Ðịa trợ chiến cả đêm, cũng không làm chi nổi nó. Nay có thêm vài ba con yêu nhỏ, mà nó lại mạnh mẽ gia bội! Bây giờ nó đóng cửa động chặt cứng, mình biết tính làm sao?
Bát Giới nói:
– Không có quạt Ba tiêu, làm sao đem thầy qua khỏi Hỏa diệm, chi bằng trở về chỗ cũ, đi ngỏ khác cho xong.
Thổ Ðịa nói:
– Ðại Thánh chớ phiền lòng, Thiên Bồng đừng thối chí. Nếu đi ngõ khác làm sao tới Tây Phương. Tôn Sư hãy còn ngồi đợi tại đường chánh, trông cho Ðại Thánh thành công.
Tôn Hành Giả nói:
– Phải, phải, ta rán đánh Ngưu Ma Vương mà lấy cho đặng cây quạt, thì đưa thầy mới tới Tây Phương.
Bát Giới nói:
– Tôi cũng quyết ra sức bắt cho đặng con trâu già.
Nói rồi áp tới đạp cữa động ầm ầm, đá bể tan nát.
Lủ tiểu yêu vào báo rằng:
– Ðại vương ôi! Tôn ngộ Không dẩn một lủ hồi nảy, đến phá cửa nát tan!
Ngưu Ma Vương đang thuật chuyện với Ngọc Diện công chúa xãy nghe báo càng thêm nổi giận, như chế dầu vào lửa.
Liền mặc giáp, xách thiết bãng xông ra, hỏi rằng:
– Con khỉ kia mi làm lớn bục nào mà dám phá cửa ta như vậy?
Bát Giới nói lớn rằng:
– Thứ đồ chúng lột da, mà dám nói phách! Ðố chạy đâu cho khỏi? Coi đinh ba ta đây.
Ngưu Ma Vương nói:
– Mi là đồ thô tục, ăn những cám với hèm, có tài chi mà cự địch? Bảo con khỉ ấy lại đây mà đánh với ta.
Tôn Hành Giả nổi giận xưa là bằng hữu, nay thiệt là cừu nhơn. Ta quyết đập chết cho rảnh.
Nói rồi hỗn chiến với Ngưu Ma Vương.
Bát Giới rán tinh thần xông vào trợ chiến. Phen nầy đánh dử hơn chuyến trước, quyết một sống một chết với nhau.
Ðánh dư một trăm hiệp.
Bát Giới đổ ngây, đập tã đập hữu.
Ngưu Ma Vương một mình đỡ không kịp hai phía, xách thiết bãng chạy dài, quyết về bế động, bị Thổ Ðịa dẫn âm binh đón đầu hét lớn rằng:
– Ðại Lực vương đi đâu đó? Có ta đón đây.
Khi ấy Ngưu Ma Vương vào động không đặng, thấy Tôn Hành Giả và Bát Giới đuổi theo. Túng liền cổi giáp quăng mão và bỏ thiết bãng, dùn mình biến ra con nhạn, bay bổng lên trời.
Tôn Hành Giả ngó thấy cười rằng:
– Bát Giới ôi! Lão Ngưu đà chạy mất rồi!
Bát Giới cũng sững sờ, không biết đâu mà kiếm.
Thổ Ðịa cũng không biết, cứ ngó tứ bề. Tôn Hành Giả chỉ mà nói rằng:
– Nó bay kia kìa!
Bát Giới nói:
– Ấy là con nhạn chớ?
Tôn Hành Giả nói:
– Ngưu Ma Vương biến ra con nhạn đó, vậy thì hai ngươi xông vào động trừ cho hết bầy yêu, thì nó không chổ trú. Ðể ta theo biến hóa mà trừ nó cho rồi.
Bát Giới và Thổ Ðịa y lời, xông vào Ma vân động.
Còn Tôn Hành Giả cất thiết bãng, dùn mình biến ra con Hải đông thanh, bay theo vấu cổ con nhạn.
Ngưu Ma Vương kinh hãi, biết Tôn Hành Giả biến hóa theo mình, liền biến làm con ó vàng mà cự với Hải đông thanh.
Tôn Hành Giả biến ra con phụng đen, rượt theo ó vàng mà cắn.
Ngưu Ma Vương biến ra con bạch hạc, ré lên một tiếng bay bổng qua hướng Nam. Tôn Hành Giả hóa ra con phụng đõ và bay theo.
Ngưu Ma Vương biết con phụng đỏ là chúa loài chim, không lẻ biến loại cầm thú mà cự lại. Liền nhào xuống hóa ra con cheo, đứng ăn ở dưới chơn núi.
Tôn Hành Giả hiểu đặng, liền nhào xuống hóa ra con cọp đói, nhãy vớ con cheo. Ngưu Ma Vương kinh hãi biến ra con toan ghê, đầu đồng cỗ sắt, hộc như sấm nổ, nhảy vật con beo.
Ngưu Ma Vương biến ra con gấu ngựa cự với toan nghe.
Tôn Hành Giả hóa ra con voi già, vòi dài như con rắn, ngà như ống tre, bỏ vòi vật con gấu ngựa.
Ngưu Ma Vương cười lớn một tiếng hiện nguyên hình là con trâu cò lớn quá, đầu như hòn núi Thái Sơn, mình dài hơn ngàn trượng cao gần tám trăm trượng. Rồi kêu lớn mà nói rằng:
– Con khỉ ốm kia, đố mi làm chi ta nổi?
Tôn Hành Giả hiện nguyên hình, cầm thiết bãng, ngay lưng ra và hò rằng:
– Lớn, lớn.
Liền cao muôn trượng, đầu lớn như núi, thiết bãng lớn hơn cột đồng, đập đầu con trâu lớn.
Con trâu lớn tràn khỏi, rồi báng luôn luôn, hai đàng đánh với nhau, vang trời động đất.
Khi ấy các vị Du thần ngó thấy, đồng vây đánh Ngưu Ma Vương, Ngưu Ma Vương cự một hồi, biết thế không lại bèn nhào xuống hiện nguyên hình người, chạy về động Ba tiêu, đóng cửa chặt cứng.
Chư thần liền vây phủ núi Túy vân.
Xảy thấy Bát Giới và Thổ Ðịa dẫn âm binh trở về.
Tôn Hành Giả hỏi rằng:
– Việc ấy ra thể nào?
Bát Giới cười rằng:
– Vợ của lão Ngưu bị ta đập chết, cổi áo rõ là con Hồ ly mặt người. Còn bao nhiêu tiểu yêu bị tôi giết hết và đốt động cháy queo.
Thổ Ðịa nói:
– Tôi nghi nó trốn về động cũ, nên dẫn âm binh đến đây.
Tôn Hành Giả nói:
– Nó đã về động Ba tiêu, là nhờ thế vợ là La Sát.
Bát Giới nổi giận nói rằng:
– Sao không phá động lấy quạt ba tiêu?
Nói rồi vác đinh ba đập nát cửa động.
Khi ấy Nữ sứ kinh hãi chạy vào báo rằng:
– Gia gia ôi! Không biết người nào quá hung, đập hư cữa động.
Lúc nầy Ngưu Ma Vương đương thở hào hển và thuật chuyện cho vợ nghe, lại nhả cây quạt đưa cho La Sát.
Kế nghe báo việc phá cửa, vân vân.
La Sát cầm quạt khóc và nói rằng:
– Thôi, cho con khỉ mượn cây quạt Ba tiêu, đặng nó đi cho rảnh.
Ngưu Ma Vương nói:
– Phu nhơn ôi! Cho mượn quạt không trượng gì, mà tức mình lắm. Phu nhơn để tôi đánh với chúng nó một hồi nữa.
Nói rồi nai nịt cầm song kiếm ra ngoài gặp Bát Giới đang phá cửa, Ngưu Ma Vương nổi giận giá song kiếm đánh liền.
Bát Giới và đánh và thối lui.
Tôn Hành Giả xông vào trợ chiến.
Ba người đồng nhảy lên chót núi, hổn chiến với nhau.
Thổ Ðịa và Chư thần phủ vây bốn phía.
Ngưu Ma Vương rán chịu năm mười hiệp, rồi bại tẩu qua phía Bắc, tới Ngủ đài sơn, gặp ông Bát Pháp kim cang đón lại nạt rằng:
– Ngưu Ma Vương! Ngươi chạy đi đâu đó? Ta vưng lịnh Phật Tổ, bủa lưới tại đây đón ngươi, nội phía Bắc nầy không chỗ nào thoát khỏi lưới.
Khi ấy Ngưu Ma Vương thối lui, kế Tôn Hành Giả, Bát Giới và Chư thần đuổi tới, Ngưu Ma Vương kinh hãi, đằng vân qua phía Nam.
Xãy gặp Thắng Chi kim cang ở núi Nga mi đón lại, hét lớn rằng:
– Ta vưng lịnh Phật Tổ bũa lưới phép phía nầy, quyết bắt ngươi cho đặng.
Ngưu Ma Vương kinh hãi, đằng vân qua hướng Ðông.
Xãy gặp Ðại Lực kim cang đón lại kêu lớn rằng:
– Ngưu Ma Vương! Ta vưng mật chỉ của Phật Tổ, sai ở đây bủa lưới bắt ngươi.
Ngưu Ma Vương thấy bốn phía đều có lục binh, không biết chạy đi đâu cho khỏi.
Xảy thấy Hành Giả, Bát Giới và Chư thần đuổi tới.
Ngưu Ma Vương lúng túng nhảy lên mây.
Xảy gặp Thác tháp Lý Thiên Vương và Na Tra thái tử, với thần Cự Linh đón lại kêu lớn rằng:
– Ngưu Ma Vương đừng chạy nữa. Chúng ta vưng chỉ Thượng Ðế, bủa thiên la địa võng mà bắt ngươi đây.
Ngưu Ma Vương nghe nói có địa vỏng, tính bề chun xuống đất không đặng, nên hiện nguyên hình là con trâu cò lớn, nhảy báng Lý Thiên Vương. Lý Thiên Vương đưa đao ra đở và chém lại.
Giây phút Tôn Hành Giả đuổi tới.
Na Tra kêu lớn nói rằng:
– Xin đại thánh miễn chấp, vì tôi mặc giáp trong mình, nên làmlể không đặng. Hôm qua cha con tôi thấy Phật Tổ gởi sớ cho Thượng Ðế, nói: Tam Tạng đi qua núi Hỏa diệm không đặng, Tôn Hành Giả mượn quạt phép Ngưu Ma Vương có ý không cho; một mình Tôn ngộ Không bắt Ngưu Ma Vương chẳng đặng, nên xin Thượng Ðế sai Thiên tướng trợ lực với Tôn Hành Giả mà bắt Ngưu Ma Vương. Bởi cớ ấy nên Thượng Ðế sai cha con tôi đem binh trợ chiến. Tôn Hành Giả nói:
– Ngưu Ma Vương thần thông lắm, nay lại hóa hình cao lớn như vậy, mới tính làm sao?
Na Tra cười rằng:
– Có khó gì, để coi tôi bắt nó!
Nói rồi hét lên một tiếng, hiện ra ba đầu sáu tay, cầm sáu món binh khí, nhảy lên lưng trâu, rút gươm trảm yêu, chém đầu trâu rụng xuống!
Khi ấy Lý Thiên Vương mừng rỡ, bước lại ra mắt Tôn Hành Giả, xãy thấy trong cổ con trâu ấy mọc ra một cái đầu nữa, con mắt sáng giới, miệng phun khói đen thui. Na Tra nổi giận chém một gươm, đầu trâu rụng nữa! Tức thì mọc đầu khác, Na Tra chém mười mấy lần, cũng mọc đầu mãi!
Na Tra nổi giận, xin Lý Thiên Vương soi kiếng chiếu yêu e nó biến hóa.
Dặn rồi lấy bánh xe hỏa luân máng trên sừng trâu, hét lên một tiếng lửa cháy rần rần, con trâu ấy giậm chơn la dảy, nóng quá nên chịu phép năn nỉ rằng:
– Xin đừng giết, tôi chịu quy y theo Phật.
Na Tra nói:
– Ngươi muốn sống thì đưa quạt ba tiêu ra đây.
Ngưu Ma Vương nói:
– Cây quạt còn tại động Ba tiêu, hỏi vợ tôi thì có.
Na Tra nghe nói, liền lấy dây Phược yêu xỏ mũi trâu mà dắt đi.
Còn Tôn Hành Giả, Bát Giái, Lý Thiên Vương, Thổ Ðịa và bốn ông Kim cang với Chư thần, đồng theo sau con trâu có vẽ tới Ba tiêu động.
Ngưu Ma Vương kêu lớn rằng:
– Phu nhơn mau dưng quạt mà cứu ta.
La Sát nghe kêu, liền cổi đồ sắc phục, thay áo trắng theo cách đạo cô, cầm cây quạt ra trước cửa động, quì xuống thưa rằng:
– Xin các vị tha chồng tôi khỏi thác, tôi xin cho Tôn thúc thúc mượn cây quạt mà quạt Hỏa diệm sơn.
Tôn Hành Giả lấy cây quạt, đằng vân với Chư thần đến Hỏa diệm sơn.
Còn Tam Tạng ngồi với Sa Tăng đợi Hành Giả không thấy trở về, thì lấy làm lo sợ. Xảy thấy hào quang sáng giới, Tam Tạng kinh hãi hỏi rằng:
– Ngộ Tịnh ơi! Thần binh ở đâu đến đó?
Sa Tăng nhìn xem giây phút rồi thưa rằng:
– Ấy là bốn ông Kim cang và Chư thần, còn người dắt trâu là Na Tra thái tử, ông cầm kiếm là Lý Thiên Vương. Còn đại sư huynh cầm quạt Ba tiêu, nhị sư huynh và Thổ Ðịa dẫn thần binh theo sau đó.
Tam Tạng nghe nói liền đội mảo tì lư, quỳ lạy và tạ ơn rằng:
– Ðệ tử có đức hạnh bao nhiêu mà nhọc sức các vị Phật Thần bảo hộ.
Bốn ông Kim cang đồng nói rằng:
– Mừng cho thánh tăng gần thành công, nên Phật Tổ sai chúng tôi giúp sức. Thánh tăng phải rán cho lắm chớ khá ngả lòng.
Tam Tạng lạy tạ.
Còn Tôn Hành Giả cầm quạt Ba tiêu, chuyễn lực quạt một quạt, thì lữa đã tắt rồi! Tôn Hành Giả mừng thầm, quạt bồi một cái nửa, xãy nghe gió thổi rao rao, mát mẻ hết thảy. Quạt một cái nửa trời mưa chứa chan, chổ nào có lửa thì mưa, còn chỗ nào không lửa thì nắng, bởi cớ ấy nên ai nấy không ướt quần áo.
Thầy trò đồng lạy tạ ơn. Na Tra và Lý Thiên Vương dắt trâu qua cỏi Phật, còn bốn vị Kim cang đằng vân bay trước.
Chư thần đều lui. Còn có một ông Thổ Ðịa giữ La Sát.
Khi ấy Tôn Hành Giả hỏi rằng:
– Còn La Sát sao không đi, đừng đợi giống gì nữa?
La Sát quỳ thưa rằng:
– Khi trước Ðại Thánh nói, mượn quạt trị lửa, rồi trả lại cho tôi. Bởi tôi không vưng lời mới sanh sự như vậy, ăn năn thì việc đã rồi. Xin Ðại Thánh nhớ lời hứa trả quạt cho tôi, đặng tôi vào hang tu luyện.
Thổ Ðịa nói:
– Ðại Thánh thừa dịp nầy sẳn có La Sát, biểu trừ căn lửa ấy cho rồi, cứu đặng muôn dân, phước đức nhiều lắm.
Tôn Hành Giả nói:
– Ta nghe thiên hạ thuật chuyện, quạt nầy trị đở giấc mà làm mùa, chớ trừ lửa ấy không tuyệt. Phải vậy hay chăng?
La Sát nói:
– Phải, nếu muốn trừ căn thì quạt luôn bốn mươi chín quạt.
Tôn Hành Giả quạt y số, mưa xuống ngay núi dầm dề.
Ðoạn xong rồi trả quạt cho La Sát, La Sát niệm chú thâu nhỏ lại, ngậm vào miệng, tạ từ lên núi tu hành, sau củng thành chánh quả, trong kinh còn để tiếng muôn đời.
Còn Thổ Ðịa mừng rỡ tạ ơn, củng theo sau đưa đón.
Bốn thầy trò qua khỏi Hỏa diệm sơn, nhắm hướng Tây thẳng tới, đường đi êm ái, mình mẩy thung dung.