Đọc truyện Tây Du Ký – Chương 46: Ðạo sĩ cậy tài khi đạo Phật Ngộ Không đấp phép hại loài tà
Khi ấy vua Xa Trì phê điệp đóng ấn, chưa kịp đưa ra, ba vị Quốc Sư liền quì xuống, vua Xa Trì kinh hãi bước xuống ngai đỡ dậy hỏi rằng:
– Sao bữa nay Quốc Sư làm lễ?
Ba đạo sĩ tâu rằng:
– Chúng tôi đến phò Bệ Hạ có hai mươi năm dư, giúp nước cứu dân đã nhiều công khó, nay vì một đám mưa mà Bệ Hạ bỏ qua sự nhơn mạng, hiếp chúng tôi biết chừng nào! Xin bệ hạ xét lại, cho chúng tôi đấu phép với Hòa Thượng, coi thử thể nào?
Vua Xa Trì vị tình không cấp điệp cho Tam Tạng.
Liền phán hỏi rằng:
– Quốc Sư muốn đấu phép chi?
Hổ Lực nói:
– Tôi ngồi kỳ kình với Hòa Thượng.
Vua Xa Trì phán rằng:
– Quốc Sư tính sai lắm, nghề ngồi kỳ là của Hòa Thượng, mình kình cách ấy làm chi?
Hổ Lực nói:
– Cách ngồi kỳ của tôi khác lắm, gọi là Vân thê hiển thánh.
Vua Xa Trì phán hỏi:
– Phép ấy ra làm sao?
Hổ Lực nói:
– Vân thê hiển thánh, nghĩa là làm phép lên thang mây. Chồng năm mươi cái ghế cho cao, hai bên như vậy, chẳng cho bắc thang leo lên, phải đằng vân bay ngồi trên chót. Giao ngồi mấy giờ đừng nhúc nhích, hễ động thì thua.
Vua Xa Trì biết sự khó, truyền chỉ hỏi rằng:
– Hòa Thượng nào dám chịu ngồi kỳ như vậy?
Tôn Hành Giả làm thinh.
Bát Giới hỏi: – Sao sư huynh không nói?
Tôn Hành Giả đáp rằng:
– Không nói giấu chi em, dầu xuống đất lên trời đào non tát biển, ta không bao giờ chạy, chớ sự ngồi trân trân ta phải chịu thua trước. Vì tánh ta lao chao đã quen, nen làm tỉnh không đặng, Tam Tạng nói:
– Ta ngồi kỳ đặng, khó một điều đằng vân.
Tôn Hành Giả mừng rỡ thưa rằng:
– Thầy ngồi đặng mấy giờ?
Tam Tạng nói:
– Ta tu luyện đã lâu, dầu ngồi ba năm cũng đặng.
Tôn Hành Giả thưa rằng:
– Hay lắm, hay lắm. Xin thầy chịu đi, tôi làm phép đưa lên trên chót.
Tam Tạng chắp tay bước đến, quì xuống tâu rằng:
– Bần tăng biết tọa thiền.
Vua Xa Trì truyền chỉ, lập đài hai bên điện.
Giây phút lập rồi xong xả, Hổ Lực đại tiên đằng vân lên ngồi đài phía Tây. Còn Tôn Hành Giả nhỗ một cái lông biến hình giã đứng đó với Sa Tăng, Bát Giái. Mình hiện ra hào quang, chở Tam Tạng để ngồi trên đài phía Ðông, rồi hóa ra con ve nhỏ, bay lại đậu trên tai Bát Giới mà dặn rằng:
– Ngươi dặn Sa Tăng đừng nói chuyện với ta nữa.
Bát Giới gặc đầu, rồi dặn nhỏ Sa Tăng rằng:
– Ðừng có nói chuyện với con khỉ giã mà lậu ra, đại ca đã xuất thần đi bão hộ sư phụ.
Sa Tăng cũng gặc đầu. Con ve còn đậu trên tai Bát Giái.
Nói về Lộc Lực đại tiên thấy hai người ngồi cả buổi như nhau, liền tính kế hại Tam Tạng.
Lộc Lực nhổ một sợi tóc con sau ót, búng lên, hóa ra con rệp lớn bằng ngón tay út đeo cổ Tam Tạng mà cắn.
Tam Tạng không dám gải. Rùn cỗ xúông mà cạ cho đã ngứa, nhưng cũng không đã chút nào.
Bát Giới nói:
– Không xong, không xong, thầy mắc phong đòn gánh.
Sa Tăng:
– Không phải, chắc là nhức đầu phong.
Con ve nói:
– Thầy ta là quân tử nói chẳng sai lời, đã hứa rằng ngồi kỳ tới ba năm, lẻ nào mới một giờ đã rút cổ; chúng bây đừng nói nữa, để ta bay lên coi thử thể nào?.
Nói rồi bay lên kiếm đặng con rệp, bắt bỏ xuống tức thì, lại cào cho đã ngứa.
Tam Tạng ngồi vững như thường.
Khi ấy Tôn Hành Giả nghĩ thầm rằng:
– Ðầu thầy mình cạo hoài, con chí mén cũng không đặng, lẻ nào có rệp lớn như vầy, chắc là đám đạo sĩ biến hóa cho thầy mình thua nó, để ta làm lại mới nghe. Liền bay qua bên kia biến ra con rít nhỏ, đeo lỗ mũi Hổ Lực, cắn và kẹp đau quá, Hổ Lực té nhào, thiếu chút nữa mà hết thở, nhờ có nhiều người đỡ, nên chẳng hề chi.
Còn Tôn Hành Giả hiện hào quang đưa xuống.
Vua Xa Trì thấy Ðường Tăng thắng, cầm điệp mời đưa ra, Lộc Lực đại tiên tâu rằng: – Anh tôi có tật trúng phong,bởi ngồi cao nên nhiễm gió mà té. Xin cho tôi thi cách bàng xai mai với Hòa Thượng, mới chắc hơn thua.
Vua Xa Trì hỏi:
– Thi cách ấy ra làm sao?
Lộc Lực đại tiên tâu rằng:
– Phép ấy đặt vật trong cũi, cũng như đặt vật trong hộp, ai nói trúng thì hơn, nếu Hòa Thượng giỏi hơn tôi thì tha đi, bằng thua xin làm tội án mạng theo luật.
Vua Xa Trì giữa sân chầu phán hỏi rằng:
– Trẫm đặt vật trong cũi, hai bên nói thử coi bữu bối chi?
Tam Tạng nghe hỏi than rằng:
– Ðồ trong cái cũi sơn, biết bửu bối chi mà nói cho trúng!
Tôn Hành Giả hóa ra con ve, bay lại bên tai Tam Tạng mà nói nhỏ rằng:
– Xin thầy đừng lo, để tôi xem rồi bay về nói lại. Nói rồi bay xuống đít củi, thấy có hở một đường liền thâu hình nhõ chun vào. Ngó thấy cái áo để trên có thêu năm chữ: Sơn hà xã tắc áo. Còn ở dưới để một cái củn, trên lưng trên thêu năm chữ: Kiền khôn địa lý quần.
Tôn Hành Giả vò lại một cục, cắn chót lưỡi phun máu vào, biến ra một cái chuông bể, rồi hóa thành hình nhỏ chun ra. Bay lên nói nhõ với Tam Tạng rằng:
– Nó là một cái chuông bể.
Tam Tạng nói:
– Vua có nói trước là bửu bối, sao lại nói vật hèn?
Tôn Hành Giả nói:
– Thầy cứ nói theo tôi thì trúng.
Khi ấy Tam Tạng y lời mới bước lại.
Lộc Lực nói:
– Ðể tôi nói trước, ấy là hai món Sơn hà, Xã tắc áo, Kiền khôn địa lý quần.
Tam Tạng nói:
– Không phải đâu! Thiệt là một cái chuông bể.
Vua Xa Trì nỗi giận quở rằng:
– Hòa Thượng vô lễ quá chừng, chê nước trẫm không có vật báu; đem chuông vào đặt cũng không có chuông lành.
Vỏ sĩ kéo ra làm tội.
Tam Tạng tâu rằng:
– Xin Bệ Hạ truyền mở củi ra mà coi, nếu bữu bối thì bần tăng chịu tội. Vậy mới thiệt công bình, chớ xử như vầy oan tôi lắm!.
Vua Xa Trì truyền mở củi ra, thiệt có một cái chuông khờn mẻ.
Vua Xa Trì nổi giận lớn rằng:
– Ai đặt như vầy?
Hoàng Hậu bước ra tâu rằng:
– Thiệt tôi đặt Sơn hà xã tắc áo, và Kiền khôn địa lý quần, không biết vì cớ nào hóa ra như vậy!
Vua Xa Trì phán rằng:
– Hoàng Hậu lui vào cung. Trẫm biết việc nầy rồi, để trẫm đặt bữu bối khác.
Nói rồi truyền khiêng củi vào cung.
Vua Xa Trì hái một trái đào lớn sau vườn đặt vào củi. Truyền khiêng ra phán hỏi vật chi?
Khi ấy Tôn Hành Giả cũng vô củi như khi nảy, hiện hình ăn hết trái đào, bỏ hột trong củi, bay ra nói nhỏ với Tam Tạng rằng:
– Có hột đào ở trỏng.
Tam Tạng y lời bước tới.
Dương Lực nói hớt rằng:
– Có một trái đào chín mà thôi.
Tam Tạng cãi rằng:
– Không phải, có một cái hột đào lớn lắm.
Vua Xa Trì nổi giận nạt rằng:
– Trẫm đặt trái đào chín rõ ràng, sao ngươi nói là hột? Quốc Sư thứ ba nói trúng. Tam Tạng kêu nài rằng:
– Xin mở ra mới biết.
Vua Xa Trì truyền mở củi xem lại, thiệt có một cái hột đào trơ trơ, không còn chút võ!
Khi ấy vua Xa Trì kinh hải phán rằng:
– Thôi thôi! Quốc Sư đừng đặt đố với Hòa Thượng nữa, nhị thua đưa điệp cho rồi. Thiệt rõ ràng trẫm đặt trái đào, không biết ai hiện vào mà ăn còn lại cái hột! Chắc là Hòa Thượng nầy có quỷ thần giúp sức.
Xảy thấy Hổ Lực đại tiên vào tâu rằng:
– Xin Bệ Hạ truyền đem củi ra sau, tôi đặt vật cho nó nói.
Vua Xa Trì truyền theo như lời bảo, rồi hỏi như rằng:
– Bây giờ Quốc Sư muốn đặt vật gì?
Hổ Lực nói:
– Nó có phép tráo đồ, bây giờ đặt vật chi nó cũng tráo được, trừ ra đặt người ta thì nó hết tráo.
Nói rồi biểu đạo đồng vào cũi, đóng cũi lại rồi khiêng ra.
Khi ấy Tôn Hành Giả hiện vào trong cũi, xem thấy đạo đồng.
Tôn Hành Giả hiện ra hình Hổ Lực; đạo đồng xem thấy bái và hỏi rằng:
– Chẳng hay thầy hiện vô hồi nào?
Hổ Lực giả nói:
– Ta mới độn vào đây.
Ðạo đồng bạch rằng:
– Thầy hiện vào làm chi?
Hổ Lực giả nói:
– Sợ khi nãy Hòa Thượng có phép tàn hình, ngó thầy ngươi bước vào cũi, chắc là nó nói đạo đồng, thì mình ăn nó không đặng, nên ta lén vào cạo đầu ngươi, giã đò thầy chùa, thì nó nói không trúng.
Ðạo đồng bạch rằng:
– Tự ý thầy toan tiệu, làm cách nào hơn nó thì làm.
Hổ Lực giả lấy Thiết bảng biến ra dao cạo, thế phát cho đạo đồng. Rồi làm phép biến quần áo ra đồ thầy chùa cho khác cách. Lại nhổ lông hóa ra cái mỏ và dùi, đưa cho nó mà dặn rằng:
– Ðồ đệ nghe cho rõ: Nếu nghe kêu đạo đồng thì làm thinh, bằng kêu Hòa Thượng sẽ mở cữa mà bước ra, và gỏ mỏ và đi, miệng niệm Nam mô a di đà phật.
Ðạo đồng y lời.
Khi ấy Tôn Hành Giả hiện hình nhỏ bay ra, đến dặn Tam Tạng rằng:
– Thầy nói Hòa Thượng trong củi thì trúng.
Tam Tạng bước lại, Lộc Lực nói hớt rằng:
– Ðạo đồng trong củi Tam Tạng nói:
– Ấy là Hòa Thượng, không phải đạo đồng.
Hổ Lực kêu rằng:
– Ðạo đồng bước ra cho mau?
Biểu hoài không đặng.
Bát Giới kêu lớn rằng:
– Hòa Thượng trong cũi, đi ra cho mau.
Xảy thấy cửa củi mở bét, Hòa Thượng trong củi tay gỏ mỏ, miệng niệm phật, chơn bước ra ngoài.
Bá quan văn vỏ đều khen trúng.
Ba Quốc Sư sửng sờ, vua Xa Trì kinh hải phán rằng:
– Chắc là thần thánh phù trợ Ðường tăng, nên đạo đồng hóa ra Hòa Thượng.
Quốc Sư còn kình chống làm chi, để trẫm cấp điệp đặng họ đi cho rãnh.
Hổ Lực đại tiên tâu rằng:
– Bần đạo gặp người tài phép xứng tay, xin đấu phép cho tới nước, Khi nhỏ tôi có học võ nghệ tại núi Chung Nam, xin đấu cho phải dạ.
Vua Xa Trì hỏi:
– Quốc Sư đấu võ làm sao?
Hổ Lực đại tiên tâu rằng:
– Ba anh em tôi, có thần thông chém đầu rồi hườn lại, mổ ruột rồi hàn liền, tắm trong vạc dầu không phỏng.
Vua Xa Trì phán rằng:
– Ba phép ấy là phép chết không phải chơi đâu!
Hổ Lực tâu rằng:
– Tôi là đặng mới dám xứng tài, quyết thi cách đó thì hơn nó mới đặng.
Khi ấy vua Xa Trì phán rằng:
– Ba vị Quốc Sư muốn đấu phép chém đầu rồi hườn lại, mỗ ruột rồi hàn liền, và tắm trong vạc dầu sôi cũng không phỏng.
Hòa Thượng dám thi chăng?
Tôn Hành Giả nghe nói mừng quá, hiện hình ra, thâu lông lại, bàn luận nhỏ rằng:
– May lắm, may lắm, ta thi ba món chắc ăn.
Bát Giới thấy Tôn Hành Giả và cười và nói, liền hỏi rằng:
– Ba chuyện ấy chắc chết, chớ chắc ăn giống gì?
Tôn Hành Giả nói:
– Nếu ngươi không tin, nghe bài thơ nầy thì biết.
Nói rồi đọc rằng:
Ðứt đầu ráp lại mới là tài,
Mổ ruột banh da triến tức thời,
Nằm giữa vạc dầu sôi sục sục,
Cũng như nực nội tắm mà chơi.
Ngâm thơ rồi thưa rằng:
– Tiểu tăng chặt đầu rồi hườn lại cũng đặng.
Vua Xa Trì hỏi:
– Thuở nay đã có thử lần nào chưa?
Tôn Hành Giả tâu rằng:
– Tôi hồi nhỏ có học phép ấy không biết linh chăng, thừa dịp nầy làm thử.
Vua Xa Trì cười rằng:
– Thầy chùa nhỏ hay liều mạng, tưởng chặt đầu là dễ, nên tập thử mà chơi!
Hổ Lực đại tiên tâu rằng:
– Làm như vậy chúng tôi mới vừa lòng.
Khi ấy vua Xa Trì truyền chỉ dọn pháp trường trước sân chầu.
Tôn Hành Giả nói lớn rằng:
– Tôi xin chịu chém trước, song chém rồi phải quăng cho xa, đến phiên Quốc Sư cũng vậy!.
Nói rồi đến pháp trường, Tả đao bắt trói lại rồi chém liền, quăng đầu xa lắc coi lại là cái cổ khô queo, không thấy chảy máu, nghe tiếng kêu trong bụng rằng:
– Bớ đầu trở lại cho mau!.
Còn Lộc Lực niệm chú truyền Thổ Ðịa níu cái đầu Hành Giả, Lộc Lực có học phép ngũ lôi, nên Thổ Ðịa y lời, không dám cãi lịnh.
Tôn Hành Giả kêu hoài không đặng, nổi giẩn bức dậy, hét lớn rằng:
– Mọc ra cho mau!. Tức thì mọc đầu ra như cũ.
Tả đao mất vía, vỏ sĩ kinh tâm.
Quan Giám sát vào tâu rằng:
– Hòa Thượng bị chém rồi, bây giờ đã mọc đầu lại!.
Xảy thấy Tôn Hành Giả chạy lại kêu bớ thầy.
Tam Tạng mừng rỡ an ủi rằng:
– Ðồ đệ cực khổ quá!
Tôn Hành Giả thưa rằng:
– Làm giả ngộ mà chơi, có đau đớn gì gọi rằng cực khổ.
Sa Tăng, Bát Giới nghe nói đều mừng rỡ.
Khi ấy vua Xa Trì thấy vậy, kêu lớn rằng:
– Hòa Thượng lại đây lãnh điệp cho mau, trẫm không bắt tội.
Tôn Hành Giả nói:
– Tuy lãnh đặng điệp mặc lòng, song tới phiên Quốc Sư phải làm như tôi mới đặng. Hổ Lực đại tiên ỷ mình, ra pháp trường Tả đao trói rồi, chém quăng đầu ra xa lắc, coi cũng không thấy chảy máu.
Nghe tiếng kêu rằng:
– Ðầu hườn lại cho mau!
Chẳng ngờ Tôn Hành Giả nhổ lông hiện hình giả đứng làm thinh, còn mình hiện ra con chó phèn tha đầu Hổ Lực đem bỏ dưới sông cái.
Khi ấy Hổ Lực kêu luôn ba tiếng, đầu không thấy về, xương cả mình đều kêu rốp rốp, giây phút hào quang đỏ trong cổ bay ra, hết nghe kêu nữa.
Tả đao coi lại là cọp lông vàng mà không đầu, thất kinh về tâu lại.
Vua Xa Trì nghe tâu bay hồn thất sắc.
Lộc Lực đại tiên tâu rằng:
– Dầu anh tôi bỏ mình thì thôi, sao thây lại hóa ra hình cọp, ấy là Hòa Thượng làm phép mà con mắt, tôi quyết trả thù mới nghe, sao cũng thi mổ bụng đặng nó chết cho rồi đời.
Vua Xa Trì tỉnh hồn kêu lớn nói rằng:
– Hòa Thượng, Quốc Sư đòi thi mổ bụng với người đó.
Tôn Hành Giả tâu rằng:
– Bần tăng không hay ăn đồ nấu đã lâu, hôm trước bị ông già kia ép ăn đồ lạt, mấy bữa rày trong bụng ngầm ngầm. Nay sẳn dịp nầy, tôi mượn gươm Bệ Hạ mà mổ ra rửa ráy cho sạch sẽ; đặng đi qua Tây Phương.
Nói rồi đi lại chỗ pháp trường, ngồi dựa cây trụ mở nút áo bày bụng ra.
Tả đao trói lại. Tôn Hành Giả nói:
– Ðừng trói tay, để ta rửa ruột.
Tả đao y lời cầm gươm mổ bụng.
Tôn Hành Giả sành soạn gan ruột một hồi, rồi khoanh lại như cũ. Thổi bụng một cái biểu triến, thiệt liền lại như xưa.
Tả đao hoảng hồn Tôn Hành Giả bước vào bên điện.
Khi ấy vua Xa Trì hãi kinh, đưa điệp nói rằng:
– Thánh tăng lãnh điệp đi Tây Phương kẻo trễ bây giờ.
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Ấy là tiểu sự không vội chi, Nhị quốc sư phải đi mổ bụng.
Vua Xa Trì nói:
– Chuyện nầy không can chi tới trẫm, tại Quốc Sư thách đố, tới phiên thời phải đi. Lộc Lực nói:
– Bệ Hạ đừng lo, bề nào tôi cũng không thua mà sợ.
Nói rồi đi lại pháp trường.
Tả đao cũng mổ bụng như Hành Giả.
Lộc Lực gan sắp ruột, cầm giởn săm soi.
Còn Tôn Hành Giả cũng nhổ lông hóa hình giả, xuất thần hóa ra con ó đói, bay xuống thỉnh chùm ruột bay mất, không biết đem đi xứ nào!
Khi ấy Lộc Lực còn bụng không, máu ra lai láng.
Tả đao coi lại là thấy con nai trắng, quan Giám sát kinh hãi vào tâu lại, vân vân.
Vua Xa Trì thất sắc phán rằng:
– Nhị Quốc Sư sao lại hóa ra bạch lộc!
Tam quốc sư Dương Lực tâu rằng:
– Anh tôi thác thì thôi, sao lại hiện ra hình thú! Rõ ràng Hòa Thượng dùng phép mị mà làm nhục chúng tôi, xin báo thù sư huynh cho đặng.
Vua Xa Trì phán rằng:
– Tam Quốc Sư có phép chi mà báo thù?
Dương Lực nói:
– Tôi thi tắm dầu sôi với nó, ai dỡ thì chết, bởi tôi có phép giữ mình.
Vua Xa Trì nói:
– Tam Quốc Sư đòi thi nấu dầu với Hòa Thượng.
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Như vậy tôi cám ơn lắm. Vì không tắm hơn mấy bữa rày, sẳn dịp rửa mình cho sạch cho luôn thể.
Vua Xa Trì truyền chỉ chụm lửa vạc dầu sôi trào lên.
Tôn Hành Giả chắp tay hỏi rằng:
– Chẳng hay tắm văn hoặc là tắm võ?
Vua Xa Trì phán hỏi:
– Tắm văn làm sao? Tắm võ làm sao?
Tôn Hành Giả tâu rằng:
– Tám văn thì để quần áo, nhảy vô vạc dầu rồi nhảy ra, nếu quần áo vấy một chút dầu cũng thua. Còn tắm võ thì cổi trần truồng, nhảy vào chảo dầu lặn hụp mà tắm.
Khi ấy vua Xa Trì ngẩm nghĩ hỏi:
– Tam Quốc Sư muốn cách nào?
Dương Lực tâu rằng:
– Tắm văn e nó có tẩm thuốc trong quần áo, chi bằng tắm võ hay hơn.
Tôn Hành Giả bái và thưa rằng:
– Xin tha tội vô lễ.
Nói rồi lại gần vạc dầu, cổi quần nhảy vào lặn hụp.
Còn Bát Giới ngó thấy vậy, liền cười và nói nhỏ với Sa Tăng rằng:
– Không dè con khỉ ốm có tài có phép.
Tôn Hành Giả nghe không rõ, nên sanh nghi, nghĩ rằng:
– Chắc là Bát Giới cười mình trần truồng mà làm khỉ. Như vậy thì: Khéo càng cực khổ, vụng đặng thanh nhân, mình cứ chịu hiểm nghèo, nó bất tài chừng nào thì càng sung sướng chừng nấy! Ðã không biết thương công khó nhọc, lại kiêu ngạo chê cười. Ðể ta chó nó khóc một chuyến.
Nghĩ rồi lặn xuống biến ra một cái đinh nhỏ, hèn lâu chẳng trồi lên.
Quan Giám sát vào tâu rằng:
– Hòa Thượng bị dầu sôi đã rục!
Vua Xa Trì truyền đem đồ xóc thịt, vớt xương coi thử thể nào.
Quan Giám sát truyền đem rổ sắt có cán vớt hoài, mà không có xương xóc chi hết.
Khi ấy quan Giám sát vào tâu lại rằng:
– Hòa Thượng nhỏ xương đà tiêu hét, vớt hoài không có vật chi.
Vua Xa Trì truyền trói ba sãi lại.
Quan Hiệu úy thấy bộ Bát Giới dữ dằn, sợ phải phá nhào trói trước.
Tam Tạng kinh hãi tâu rằng:
– Xin Bệ Hạ dung cho tôi một giờ. Vì học trò đi theo, công khó bấy lâu nhiều lắm. Nay thua Quốc Sư mà chết trong chảo dầu, tôi lẽ nào tham sống. Nhờ Bệ Hạ cho tôi một chén cơm, và một bát nước, đến vạc dầu tôi tế nửa giờ, gọi là đủ nghĩa thầy trò, rồi tôi sẽ chịu tội.
Vua Xa Trì y tấu, và khen rằng:
– Người nước Trung Nguyên ở có nghĩa.
Nói về Tam Tạng lãnh cơm nước, đến bên vạc dầu khóe và kêu rằng:
– Ðồ đệ Tôn Ngộ Không ôi! Xin vong hồn hiển linh, hưởng cơm nước và chứng lời văn tế. Nói rồi quì xuống khóc và đọc rằng:
Từ hết hung hăng chịu phép hiền,
Giúp ta mấy lúc nặng ơn chàng.
Những lăm chung dạ noi đường tía,
Ai ngỡ riên thân xuống suối vàng.
Sống quyết cầu kinh chi nại nhọc,
Thác còn tưởng phật mới là an.
Linh hồn theo dỏi xa muôn dặm,
Làm quỷ cũng về cực lạc phang.
Khi ấy Sa Tăng ở sau lưng Tam Tạng, còn võ sĩ áp nằm tay Bát Giới kéo đứng dựa vạc dầu.
Bát Giới thấy thầy đọc thơ điếu rồi, lại khóc than thảm thiết.
Bát Giới nổi giận thưa rằng:
– Ấy là thầy làm thơ điếu có phải văn tế đâu.
Sa hòa thượng, ngươi bưng cơm nước dưng lên, đặng ta tế sư huynh một độ.
Sa Tăng vưng lời, Bát Giới quì dựa vạc dầu đọc râm rằng:
Hởi ôi!
Xưa những làm hung,
Nay đà chết tốt.
Tuốt luốt chức Mã Ôn,
Rụi mịn đời khỉ đột.
Lửa cháy phải tan gân,
Dầu sôi tiêu tới cốt.
Rủ rồi vậy mới êm,
Lặn sao không biết ngộp.
Số vắn vỏi trời ôi!
Nói dông dài ảnh nột.
Ôi!
Bật Mã Ôn có linh,
Xin hưởng tô cơm sốt.
Tôn Hành Giả ở trong vạc dầu, nghe Bát Giới nhiếc mắng, chịu không đặng, tức mình hiện hình đứng dậy mắng rằng:
– Thằng xốc hèm, mi tế ai đó?
Tam Tạng mừng rỡ kêu lớn rằng:
– Ðồ đệ ôi! Báo hại thầy hết hồn hết vía! Bá quan văn võ trứơc khi nghe Bát Giới đọc văn tế thì cười vang, nay thấy vậy hãi kinh mọc ốc!
Ðồng tâu rằng:
– Hòa Thượng ốm không chết còn đứng sững nói chuyện trong vạc dầu.
Quan Giám sát sợ mình mang tội khi quân, liền quì tâu rằng:
– Thiệt là chết rục rồi, bởi nhằm ngày độc nên Hòa Thượng hiện hồn làm quỷ.
Tôn Hành Giả nghe nói nổi nóng, nhảy ra lấy thiết bãng đập quan Giám sát nát thây, mà hỏi rằng:
– Ta chết bao giờ mà nói ta thành quỷ.
Võ sĩ thất kinh, mở trói cho Bát Giái.
Còn bá quan văn võ sợ đập bất tử, đồng quỳ lạy luôn luôn.
Tôn Hành Giả xách thiết bãng xốc lại.
Vua Xa Trì bước xuống ngai.
Tôn Hành Giả níu vua Xa Trì lại mà nói rằng:
– Chạy đâu cho khỏi? Biểu Tam Quốc Sư nhảy vô vạc dầu thì yên.
Vua Xa Trì run lập cập mà phán rằng:
– Tam Quốc Sư ôi! Ði tắm cho mau, kẻo để Thánh tăng đánh trẫm.
Dương Lực đại tiên cũng làm y như Tôn Hành Giả, nhảy vào tắm rửa trong vạc dầu, Tôn Hành Giả rờ thử mà coi, dầu lạnh như nước, nghĩ thầm rằng:
– Chắc là con rồng nào hiện vào đây mà bảo hộ nó.
Liền nhảy lên mây niệm chú, thâu Bắc Hải Long Vương đến mắng rằng:
– Con cá trạch khốn nạn, vô vạc dầu mà trợ đạo sĩ làm chi?
Bắc hải Long vương nói:
– Không phải anh em chúng tôi đâu! Bởi nó có phép ngũ lôi, nên luyện nhiều phép. Hai đứa anh nó học phép chặt đầu mổ bụng tại núi Tiêu Mạo, còn nó luyện con lãnh long là rồng lạnh theo hộ, để tôi bắt con rồng ấy, thì linh dương rục xương.
Tôn Hành Giả biểu thâu lập tức.
Khi ấy Bắc hải Long vương tàn hình hóa gió, bay đến vạc dầu, thâu lãnh long về biển.
Dương Lực chới với trong chảo dầu nhảy ra không đặng, ngã ngửa chết tươi, giây phút còn xương hết thịt.
Quan coi việc ấy vào tâu rằng:
– Quốc Sư thứ ba tiêu hết thịt rồi.
Vua Xa Trì than khóc buồn rầu, rồi đọc bài thơ điếu:
Gẫm lại làmngười khó lắm thay,
Quốc Sư phép tắc chửa cao tay.
Kêu mưa hù gió tài thì khá,
Mổ ruột nấu dầu chước chẳng hay.
Kình địch với Trời kình khó nổi,
Chống ngăn cùng Phật, chống sao tày,
Công linh mấy lúc trôi dòng nước,
Cuộc thế nên hư chút rủi may.