Tây Du Ký

Chương 21: Hộ Pháp hóa nhà cứu Ðại Thánh Linh Kiết cho phép bắt Huỳnh Phong


Đọc truyện Tây Du Ký – Chương 21: Hộ Pháp hóa nhà cứu Ðại Thánh Linh Kiết cho phép bắt Huỳnh Phong

Nói về Huỳnh Phong đang ngồi trong động không biết tính mưu chi.

Xảy thấy tiểu yêu vào báo rằng:

– Hổ tiên phuông bị Hòa Thượng đập chết, kéo thây bỏ trước động môn, lại muốn hành hung phá cửa.

Huỳnh Phong giận quá nói rằng:

– Hòa Thượng nầy không biết phải, ta chẳng ăn thầy nó, nó lại giết tướng ta. Thiệt đáng giận lắm. Ta thuở nay nghe danh Tôn Hành Giả, mà chưa biết mặt làm sao. Nay ra trận thử coi, có phải là chín đầu tám đuôi không cho biết. Tiểu yêu phải đồng tâm giết nó, mà báo oán cho Tiên phuông.

Nói rồi nai nịt hẳn hoi, xách chĩa ba ra trận.

Hành Giả ngó thấy tiểu yêu ra trước. Chủ động theo sau, thiệt tướng vạm vở lắm!

Chủ động hét lớn rằng:

– Tôn Hành Giả ở đâu?

Hành Giả giơ thiết bảng đáp rằng:

– Tôn ngoại mi ở đây, không thấy sao mà hỏi?

Huỳnh Phong coi lại rõ ràng, thấy Hành Giả không đầy bốn thước, bộ tướng như khỉ già.

Liền cười ngất nói rằng:

– Tội nghiệp thì thôi, ta tưởng Hành Giả là diện mạo đường đường, oai phong lẩm lẩm, không dè ròm rỏi như bệnh lâu năm!

Hành Giả cười rằng:

– Mi là thằng không có mắt, tuy không ngoại kháu người mà mạnh lắm, nếu đập cán chĩa nhằm đầu một cái, thì cao thêm sáu thước hẳn hòi.

Huỳnh Phong day cán chĩa đập đầu Hành Giả một cái.

Hành Giả đứng nhóng dậy, cao gần một trượng rõ ràng.

Huỳnh Phong hét lớn rằng:

– Tôn Hành Giả đừng làm phép điểu ta, hãy đánh cho biết sức.

Nói rồi đâm một chĩa. Hành Giả đưa thiết bảng đở liền. Hai người đánh hơn ba mươi hiệp chưa thấy hơn thua.

Hành Giả nổi nóng, bứt lông bỏ vào miệng nhai nhỏ phun ra, miệng la biến biến! Biến ra trăm ngàn Hành Giả, cầm thiết bảng vây phủ Huỳnh Phong. Phép ấy gọi là Thân họa thân.

Huỳnh Phong đánh không lại, hớp gió hướng Ðông Nam thổi ra.

Xảy có trận gió vàng vụt tới. Những Hành Giả biến ra đó, bị gió vàng thổi tống lên trời.

Hành Giả sợ mất lông, liều dùng mình thâu lại. Thâu lông rồi lướt tới đánh đùa. Bị Huỳnh Phong thổi vào mặt một hơi, Hành Giả nhắm con mắt mà chạy chết.

Còn Huỳnh Phong thâu gió trở về.

Khi ấy Bát Giới thấy gió vàng, tối tăm trời đất.

Bát Giới nhắm mắt nằm mọp bên núi, không dám cất đầu lên.

Giây lâu gió lặng rồi, nghe Hành Giả vừa đi vừa hét, Bát Giới mở mắt ra, thấy Hành Giả ở hướng Tây đi lại.

Bát Giới bái mà nói rằng:

– Anh ở đâu về đây? Thiệt trời gió lớn quá!

Hành Giả khoát mà nói rằng:

– Gió dữ thiệt! Thuở nay ta mới thấy gió lớn như vầy! Tiểu yêu Chúa động đánh với ta đặng ba mươi hiệp. Ta hóa phép Thân họa thân. Chúa động thất kinh thổi ra gió ấy. Ta cũng biết hô phong hoán võ, mà không từng gió độc như vầy. Ðứng chẳng vững chân nên phải chạy.

Bát Giới nói:

– Nếu cự không lại nó, thì làm sao mà cứu thầy?

Hành Giả nói:

– Sự cứu thầy thủng thẳng sẽ tính. Không biết đây có thầy thuốc nhãn khoa hay không? Lo thuốc trị con mắt cho ta đã.

Bát Giới hỏi:

– Con mắt anh sao đó?

Hành Giả nói:

– Ta bị Chúa động thổi vào con mắt cay xé, bắt chảy nước mắt hoài! Nếu không trị cho mau, để tới hết thấy đường thì khó lắm.

Bát Giới nói:


– Anh ôi! Ðã ở trong rừng, lại thêm trời tối, sợ không nhà mà ngủ đở, biết đâu mà kiếm nhãn khoa!

Hành Giả nói:

– Thiếu chi là chỗ ngủ, nhắm chừng Chúa động chưa dám hại thầy ta, mình kiếm nhà ngủ đở đêm nay, rạng ngày tính cứu thầy mới đặng.

Bát Giới nghe lời, dắt ngựa gánh đồ, đồng ra đường cái.

Xảy nghe tiếng chó sủa gần gần.

Bát Giới thấy xa xa có xóm dựa rừng, và bóng đèn nhấp nháng.

Hai người đi lần tới kêu cửa.

Ông chủ nhà cất tiếng hỏi:

– Ai?

Hành Giả bái mà nói rằng:

– Chúng tôi là học trò Ðường Tăng, ở miền Ðông Ðộ qua Tây Phương lạy Phật thỉnh kinh, đi ngang núi nầy bị Huỳnh Phong đại vương bắt thầy tôi vào động, phần trời đã tối xin ông cho tôi tá túc một đêm.

Ông già ấy nói rằng:

– Vậy thời mời hai thầy vào đây mà nghỉ.

Hai anh em gánh đồ và dắt ngựa vào nhà, trà nước nghỉ ngơi.

Giây lâu dọn cơm chay thiếc đãi.

Anh em ăn uống xong xả. Ông già dọn chỗ nghỉ ngơi.

Hành Giả nói:

– Ngủ không đặng đâu mà sửa soạn, xin ông nói giùm một chút, đây có thầy bán thuốc con mắt hay không?

Ông già ấy hỏi:

– Ông nào đau con mắt?

Hành Giả nói:

– Tôi không dám dối ông, thiệt người tu hành thuở nay không bệnh con mắt. Bởi bữa nay đánh với Chúa động, bị thổi gió độc, làm cho con mắt xốn xang, nên mới hỏi thăm thuốc.

Ông già nói:

– Bạc ác thì thôi! Ông tu hành sao còn nói dối, Huỳnh Phong đại vương thổi gió độc. Không phải gió Ðông, Tây, Nam, Bắc, không phải gió Xuân, Hạ, Thu, Ðông. Ấy là gió Tam mụi thần phong, ở trong lỗ mũi, lỗ miệng và lỗ con mắt bay ra, thiệt là độc quá!

Hành Giả hỏi:

– Gió ấy ra thể nào?

Ông già nói, gió ấy như vầy:

Ðã làm trời đất tối

Lại thêm quỷ thần kinh

Gặp núi non cũng sập

Nhằm người phải bỏ mình

Nếu thầy bị gió nầy, lẽ nào còn sống đặng? Trừ ra thần tiên phật thánh, mới vô sự mà thôi.

Hành Giả nói:

– Thiệt quả như lời, chúng tôi tuy không phải thần tiên, song thần tiên còn sau chúng tôi nữa, nên nó thổi không chết, ngặt một điều con mắt xốn xang.

Ông già nói:

– Cứ theo lời ấy, thì ông không phải người thường. Song chốn nầy không ai bán thuốc con mắt. Tôi có gặp ông tiên truyền phương thuốc dán, gọi là Tam hoa cửu tử cao. Trong ấy có ba thứ bông và chín thứ hột. Trị các thứ nhãn phong.

Hành Giả nghe rõ, bái mà nói rằng:

– Xin ông cho tôi một chút?

Ông già ấy đưa thuốc dán biểu Hành Giả thoa vào. Dặn đừng mở ra, ngủ đến rạng ngày thì hết.

Bát Giới trãi chiếu kêu Hành Giả lại nằm.

Hành Giả không mở mắt ra, cứ rờ hoài rờ hũy.

Bát Giới cười rằng:


– Bớ ông thầy bói, cây gậy của thầy đây nè.

Hành Giả nói:

– Thằng ăn trộm hay kêu ngạo, mi tưởng ta đui thiệt hay sao?

Bát Giới nằm bụm miệng cười sục sục một hồi, Bát Giới ngủ trước, còn Hành Giả ngồi tới canh ba. Con mắt êm rồi mới ngủ.

Rạng đông Hành Giả thức dậy, dụi con mắt, khen rằng:

– Thiệt là thuốc tiên, con mắt muốn tỏ hơn khi trước. Ngó tư bề không thấy nhà cửa, có liễu cao hòe lớn mà thôi, thấy hai anh em ngủ trên đám cỏ.

Bát Giới thức dậy hỏi rằng:

– Anh ngồi tưởng giống gì đó?

Hành Giả nói:

– Em hãy nhướng con mắt lên mà coi.

Bát Giới ngó quanh quất, thất kinh ngồi dậy hỏi rằng:

– Con ngựa mình ở đâu?

Hành Giả nói:

– Vậy chớ vật gì buộc nơi gốc cây đó?

Bát Giới hỏi:

– Còn gánh đồ ở đâu?

Hành Giả nói:

– Vậy chớ giống gì trên đầu nằm?

Bát Giới nói:

– Ông chủ nhà tệ quá. Dọn đồ đi mà không kêu chúng ta. Theo ý tôi bàn, chắc là trốn nợ. Sợ xóm riềng hay mà cản, nên đi lúc canh ba. Còn mình ngủ như chết, người dở nhà mà cũng không hay. Thiệt là tệ lắm.

Hành Giả cười ngất mà nói rằng:

– Ðừng có nói bậy, hãy coi tấm giấy trên nhánh cây.

Bát Giới gở lá thiệp, có bài thơ tứ tuyệt như vầy:

Non yêu ai dám đến làm nhà,

Hộ Pháp Già Lam biến hóa ra

Giúp thuốc cho người đà sáng mắt,

Gắng cóng trừ quỷ chớ dần dà.

Hành Giả nói:

– Mấy chú thần vặt. Từ khi ta đặng Long mã, không rảnh mà kêu tên. Nay lại hiện hình làm lối!

Bát Giới nói:

– Anh hay buông lời cao cách, thần nào lại chịu anh kêu tên?

Hành Giả nói:

– Ngươi không biết, để ta nói cho mà nghe: Hộ Pháp, Già Lam, Lục Ðinh, Lục Giáp, Yết Ðế, Công Tào, đều vâng lệnh Quan Âm bồ tát, theo bảo hộ thầy. Từ ngày ở núi Xà Bàn, ta có kêu cho biết đủ thiếu. Sau có em giúp việc, chẳng cần dùng các thần ấy, nên chẳng kêu tên.

Bát Giới nói:

– Chư thần đã vâng lệnh Phật mà phò hộ, nên chẳng dám hiện hình. Người mới hóa nhà giúp thuốc cho anh, còn trách móc sao phải. Hãy lo tìm phương thế mà cứu thầy.

Hành Giả nói:

– Ðây đến động Huỳnh phong gần lắm. Em hãy coi đồ và giữ ngựa, để ta đi dọ tin thầy, đặng tranh đua với nó.

Bát Giới nói:

– Phải, anh hãy thăm tin cho chắc thầy sống thác. Giả như thầy thác thiệt, thì chúng ta lo việc làm ăn. Bằng thầy hãy còn, thì hết sức hết lòng bảo hộ.


Hành Giả nạt rằng:

– Ngươi đừng nói bất lợi, nghe ra như tiếng rủa thầy. Thôi đừng nói xàm, ta đi đó.

Nói rồi nhảy một cái, đã tới động Huỳnh phong. Thấy trong còn ngủ mê nên chưa mở cửa, Hành Giả niệm chú, hóa ra một con muỗi bông, hai cẳng có rằn có rực, bay vào trong động, thấy tiểu quỷ đương ngủ mê.

Chúa động dậy kêu hết thảy, rồi nói rằng:

– Chúng bây coi cửa nẻo cho tử tế. Sợ trận gió thổi Hành Giả không chết, chắc là tìm đến chẳng không.

Hành Giả nghe rồi, bay ra thấy cửa khóa chặt lắm. Liền chun lỗ hở ra ngoài. Thấy vườn rộng mênh mông, giữa vườn có cây trụ. Trên cây trụ ấy có trói thầy mình.

Hành Giả thấy thầy khóc thảm thiết, liền đậu trên đầu mà kêu rằng:

– Bớ thầy, bớ thầy.

Tam Tạng biết tiếng nói rằng:

– Ngộ Không ôi! Ta trông gần chết đi mà thôi, ngươi ở đâu mà kêu ta đó?

Hành Giả nói:

– Tôi ở trên đầu thầy, xin thầy chớ nóng. Bữa nay tôi quyết bắt cho đặng yêu quái mà cứu thầy ra. Thôi tôi đi đó. Nói rồi kêu ve ve bay vào động, thấy Huỳnh Phong ngồi chính giữa mà điểm binh yêu.

Lại có Tiểu yêu vào báo rằng:

– Tôi đi tuần đến cụm rừng, thấy hòa thượng mỏ dài tai lớn. May tôi chạy lẹ, bằng không đã bị bắt rồi. Còn ông hòa thượng khỉ hôm qua đi đâu không biết.

Huỳnh Phong nói:

– Có khi bị gió thổi chết rồi, bằng không thì đi viện binh chỗ khác.

Tiểu yêu nói:

– Nếu gió thổi nó chết, thì chúng ta may biết dường nào. Lại e còn sống đi viện thần binh nào ta cũng không sợ. Hành Giả đậu trên trinh, nghe rõ rất mừng. Liền bay ra xa xa, hiện hình về kêu Bát Giới.

Bát Giới hỏi:

– Anh thám nghe tin làm sao đó? Tôi ở đây mới rượt tiểu yêu.

Hành Giả cười rằng:

– Em thiệt có tài lắm!

Liền thuật câu chuyện cho Bát Giới nghe, rồi nói rằng:

– Nó đã khai tên, ngặt không biết Linh Kiết bồ tát ở đâu mà thỉnh.

Anh em đương bàn luận, xảy thấy ông già đi ngoài đường.

Bát Giới ngó thấy, nói với Hành Giả rằng:

– Lời tục nói: Muốn thông việc dưới núi, thì hỏi kẻ đi đường. Anh hỏi thử ông già, họa may có biết chăng?

Hành Giả cất thiết bảng, chạy ra đường cái, bái ông già mà nói rằng:

– Chúng tôi đi thỉnh kinh, thầy tôi rủi bị yêu bắt. Xin ông làm ơn chỉ giúp, ông Linh Kiết bồ tát ở nơi nào?

Ông già ấy nói:

– Ông Linh Kiết ở hướng Nam, cách ba ngàn dặm, có hòn núi tên Tiểu Tu Di. Trong núi có kiểng chùa, là chỗ Linh Kiết bồ tát ở. Các ông đi thỉnh kinh của ngài hay sao?

Hành Giả nói:

– Không phải thỉnh kinh của ngài, thiệt cậy ngài một chuyện. Song không biết ngỏ nên phải hỏi đường.

Ông già ấy chỉ hướng Nam mà nói rằng:

– Cứ đi như nầy thì tới.

Gạt Hành Giả ngó theo phía đó, ông già ấy hóa gió bay đi.

Hành Giả ngó lại thấy bên đường có một miếng giấy có đề bốn câu thơ rằng:

Nói lại Tề Thiên đặng rõ tình,

Ông già ấy thiệt Lý trường Canh,

Phật cho nhà gã Phi long trượng,

Linh Kiết đem truyền máy phật binh.

Hành Giả cầm thiệp dạy lại, Bát Giới nói rằng:

– Anh ôi! Chúng ta mấy bữa rày rủi quá, hay thấy qủy ban ngày. Ông già hóa gió là ai vậy?

Hành Giả đưa thiệp cho Bát Giới.

Bát Giới xem lá thiệp rồi hỏi rằng:

– Lý Trường Canh là ai đó?

Hành Giả nói:

– Ấy là danh hiệu ông Thái Bạch kim tinh.

Bát Giới nghe rõ, quỳ lạy thinh không mà nói rằng:


– Ân nhân tâu cứu tôi năm xưa, phải không ắt chẳng còn tánh mạng.

Hành Giả nói:

– Em đừng ló đầu ra, hãy trốn trong rừng mà coi đồ giữ ngựa. Ðặng ta đi tìm Phật cứu thầy.

Bát Giới nói:

– Tôi biết mà! Tôi đà học phép rùa, cứ nhịn thua rút cổ. Anh đi lo việc ấy cho mau.

Hành Giả dùng phép Cân đẩu vân, nhảu qua chánh Nam một cái. Thấy có hòn núi, hào quang chiếu sáng lòa. Nhắm nghía cảnh chùa tốt lắm: Hương bay ngui ngút, chuông gióng thanh tao, Hành Giả đi tới chùa, thấy thầy đạo sĩ đương niệm Phật.

Hành Giả bái và hỏi:

– Ðây phải là chùa Linh Kiết bồ tát chăng?

Ðạo sĩ đáp rằng:

– Phải, mà tìm có chuyện chi?

Hành Giả nói:

– Xin ông làm ơn vào bạch cùng bồ tát rằng: Tôi là học trò Ðường Tăng Tam Tạng, tên tôi là Tôn Ngộ Không, khi trước có làm Tề Thiên Ðại Thánh, nay có chuyện cần cấp, xin vào ra mắt bồ tát bây giờ.

Ðạo sĩ cười rằng:

– Danh hiệu nhiều quá tôi có nhớ ở đâu!

Hành Giả nói:

– Thôi ông nói tắt như vầy: Tôn Ngộ Không là đệ tử Ðường Tăng xin vào ra mắt.

Ðạo sĩ vào báo, Linh Kiết sửa áo mão ra tiếp nghinh. Rước Hành Giả vào ngồi, truyền đệ tử đem trà ra đãi.

Hành Giả:

– Tôi có chuyện cần cấp không rảnh mà uống trà. Thầy tôi bị Huỳnh Phong bắt rồi, nên đến nhờ ơn Bồ tát.

Linh Kiết Bồ Tát nói:

– Phật Như Lai có cho ta hai phép, là Phi Long trượng, với Ðịnh Phong châu đặng ở đây mà trấn nó. Khi trước ta đã bắt đặng, lại dung cho nó tu hành, ngày nay nó phạm đến lịnh sư, làm cho ta mang tội.

Nói rồi lấy hai phép, đằng vân đi với Ngộ Không.

Khi tới núi Huỳnh Phong, Linh Kiết biểu Hành Giả rằng:

– Tôi ở trên mây, Ðại Thánh xông vào khiêu chiến, dụ nó ra khỏi động, thì tôi bắt tức thì. Ðã có Ðịnh Phong châu ở đây, chắc nó làm gió vàng không được.

Hành Giả y lời xách thiết bảng xông vào phá cửa.

Tiểu yêu vào phi báo.

Huỳnh Phong nổi giận nói rằng:

– Con khỉ nầy vô lễ quá! Thế nầy dung nó chẳng đặng rồi. Ta ra trận, quyết thổi cho nó chết.

Nói rồi cầm chỉa ba ra cửa động, nhảy đâm Hành Giả tức thời.

Hành Giả liền đánh lại.

Ước chừng ít hiệp, Huỳnh Phong day mặt về hướng Tốn, mà hớp gió Ðông Nam, xảy thấy Linh Kiết ở trên mây, quăng gậy Phi Long xuống, hóa ra con rồng vàng tám móng, chụp đầu Huỳnh Phong đập vào núi, liền hiện nguyên hình là con chuột lông vàng nghệ.

Hành Giả giá thiết bảng muốn đập óc cho rồi, Linh Kiết cản rằng:

– Ðại Thánh đừng giết nó. Nguyên nó là con chuột cống, tu dưới chân núi Linh Sơn. Song nó uống dầu lưu ly trước bàn Phật, nên đèn ấy lu hoài, nó sợ Phật Kim Cang bắt nó cầm tù, nên trốn xuống làm yêu làm quỷ. Bây giờ ta bắt đặng, phải nạp cho Phật Tổ xử phân. Nếu giết tư là vô lễ.

Hành Giả nghe nói liền tạ ơn.

Linh Kiết bay về Tây độ.

Nói về Bát Giới ở trong rừng lấp ló dòm hoài.

Xảy thấy Hành Giả về tới.

Bát Giới mừng rỡ hỏi rằng:

– Chẳng hay công việc ra thể nào?

Hành Giả thuật các chuyện, rồi nói rằng:

– Nay hai anh em mình đi tới động Huỳnh Phong, mà cứu sư phụ.

Bát Giới nghe nói mừng quá, đồng vào động Huỳnh Phong.

Những là thỏ đế, chồn hôi, nai chà, gấu ngựa, đều bị Ðinh ba đập chết cả bầy.

Ðồng ra sau vườn, mở dây cho Tam Tạng.

Bát Giới mừng rỡ dọn cơm nước đãi thầy, Hành Giả thuật các chuyện cho thầy nghe.

Tam Tạng cám ơn hết sức.

Thầy trò ăn uống xong xả, đồng ra động tức thì.

Ba thầy trò nhắm hướng Tây thẳng tới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.