Đọc truyện Tay của anh ấy rất mê người – Chương 6:
Chương 6: Người tốt
Edit: Tê Tê Team
Uyển Uyển ấn Tống Phưởng ngồi xuống vị trí trước đèn số 8.
Giang Ký Minh ở bên tay trái.
Tống Phưởng cảm thấy rất gượng ép, nhưng người ta nói rằng số 8 trong phong thủy là số đẹp.
88 là phát tài.
Thôi xin hồn, cũng có phải là chơi mạt chược đâu.
Uyển Uyển, phụ tá tốt nhất Trung Quốc chạy tới vỗ vai cô, lén chỉ Giang Ký Minh bên cạnh, ý là cô hãy trân trọng cơ hội lần này, đừng ngại ngùng.
Tống Phưởng liếm môi, âm thầm đổ thêm dầu trong lòng, quay sang nhìn anh.
Người bên cạnh ngồi bắt chéo đôi chân dài, một tay cầm điện thoại đặt trên đầu gối, tựa lưng vào ghế dựa, khẽ cụp mắt nhìn màn hình điện thoại. Nhàn hạ lười biếng, quả thực là thế nào, kiểu gì anh cũng đẹp.
Uyển Uyển nói con số fangirl anh sở hữu rất khủng.
Ừm, cái nhan sắc này khủng là đúng.
Có lẽ ánh mắt cô quá nóng nên người bên cạnh bị nhìn chằm chằm mới ngẩng đầu lên. Môi đôi mắt đen nhánh nhìn vào cô, trong vắt như obsidian*.
[*] Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, hắc diện thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá macma phun trào. Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ.
Ánh mắt này khiến cô mất tự nhiên, không biết nên đặt tay ở đâu. Cô nghĩ mình nên nói gì đó nhưng thật sự không biết nên nói gì đây. Cô đẩy cốc nước chanh trên bàn đến trước mặt anh, “Anh, anh muốn uống nước chanh không?”
Anh nhìn cốc nước chanh này, nhướng mày, không lên tiếng.
Lúc này Tống Phưởng mới phát hiện, nước chanh bên trong cốc thủy tinh này chỉ còn một nửa.
Hình như cô vừa đưa cốc nước mình đã uống cho anh, lại còn hỏi anh có muốn uống không, phải không?!
Cô… Cô lại làm chuyện ngáo chó gì thế…!!!
“Ừm, tôi xin lỗi.” Cô cười ngượng hai tiếng, cầm lại cốc nước chanh về trước mặt mình. Tay cô theo bản năng lục lọi trong túi, như kỳ tích tìm được một món đồ cưng cứng.
Cô móc nó ra, là một cái bánh biscuit phô mai.
Dường như là vô thức, tay lập tức đưa cái bánh biscuit phô mai tới trước mặt anh, “Cái này! Cái này! Tôi thật sự chưa ăn đâu!”
Dưới ánh đèn không chói mắt lắm.
Cô nhìn thấy lông mi anh cụp xuống.
Rất dài, rất dài.
Hình như anh cười lên, nhận lấy bánh biscuit.
“Cảm ơn.”
Anh nói.
Mặt Tống Phưởng hơi hồng lên.
“Không có gì.”
Cô nói.
…
(Đoạn ma sói này khó hiểu ở đoạn phát biểu…)
Trò chơi bắt đầu.
Trò ma sói lần này có mười một người chơi.
Gồm có ba chức năng: tiên tri, phù thủy, thợ săn*; năm dân thường; ba con sói.
[*] 3 nhân vật này theo phe dân làng
+ TIÊN TRI: mỗi đêm được đánh thức bởi quản trò, được phép tiên đoán 1 ai đó có phải là SÓI ko?
+ PHÙ THỦY: có 2 liều thuốc giúp dân làng:
• Hồi sinh linh đan dược: điều chế từ 1 bông hoa cứu 1 người khi bị sói cắn
• Độc dược hoàn: điều chế từ nọc độc rắn ngàn năm khử 1 sói
Trong đêm, Quản trò sẽ hỏi xem Phù thủy có muốn sử dụng quyền năng nào hay không. Có thể dùng cả hai bình thuốc này vào cùng 1 đêm. Mỗi bình chỉ được dùng 1 lần trong suốt trò chơi.
+ THỢ SĂN: bị chết dù bất cứ lí do gì, anh ta chọn 1 người chơi khác và kéo người đó chết theo mình, lúc hấp hối anh ta sẽ bắn ngẫu nhiên vào người mà anh ta nghi ngờ là sói.
Ai chưa chơi ma sói bao giờ thì đọc qua cách chơi tại đây nhé: https://.facebook.com/MaSoiGTCGiaLai/posts/d%C3%A0nh-cho-c%C3%A1c-mem-l%E1%BA%A7n-%C4%91%E1%BA%A7u-ch%C6%A1i-ma-s%C3%B3i-nh%C3%A9ma-s%C3%B3i-game-t%E1%BB%B1-do-ng%C3%B4n-lu%E1%BA%ADnvai-tr%C3%B2-ch%E1%BB%A9c-/1504715602932343/
Trò chơi áp dụng quy tắc tàn sát, nếu phe sói giết được toàn bộ dân thường hoặc toàn bộ người có chức vụ thì sẽ thắng. Ngược lại nếu phe thiện treo cổ hết ba con sói tức là phe thiện chiến thắng.
Tiên tri là nòng cốt của phe thiện, nói vậy phe sói sẽ cố gắng giết tiên tri, tranh thủ đánh lừa lòng tin của phe thiện. Đôi khi tiên tri rơi vào tình huống solo 1 vs 10, Tống Phưởng tự nhận IQ không đủ, cô không muốn rút trúng tiên tri đâu. Còn ma sói thì phải diễn kịch xuyên suốt quá trình, sắp xếp lời nói dối kín kẽ không một lỗ hổng mới đảm bảo mình không bị giết, càng hao tổn thần kinh hơn, Tống Phưởng càng không muốn trúng.
Làm một người yên lặng không phải tiên tri, có lẽ dân thường là tốt nhất.
Tống Phưởng nghĩ như thế, mở ra lá bài thân phận.
Trên thẻ bỗng hiện ra mấy chữ to: Nhà tiên tri.
Tống Phưởng: ? ? ? ? ?
Mười một người xem lá bài thân phận xong, quản trò ra hiệu trời tối, mọi người nhắm mắt.
Buổi tối, sói đi giết người, tiên tri soi người, phù thủy lựa chọn có dùng thuốc giải hay độc dược không.
Tiên tri Tống Phưởng lựa chọn soi người bên cạnh – Giang Ký Minh.
Quản trò dùng động tác tay ra hiệu, anh là người tốt.
Quản trò: “Trời đã sáng, bây giờ sẽ tiến hành tranh cử cảnh sát trưởng, ai muốn tranh cử chức cảnh sát trưởng mời giơ tay.”
Đến phân đoạn của cảnh sát cấp cao. Tất cả mọi người có thể bầu chọn hay không bầu chọn cho cảnh sát cấp cao. Cảnh sát cấp cao cùng tranh cử, cảnh sát cấp thấp cùng bỏ phiếu, người nhiều phiếu bầu nhất trở thành cảnh sát trưởng.
Sói phải lừa cảnh sát cấp thấp để lấy được chức cảnh sát trưởng, cảnh sát cấp cao phe thiện phải chiếm được sự tin tưởng của cảnh sát cấp thấp để tránh chức cảnh sát trưởng rơi vào trong tay sói.
Tống Phưởng là tiên tri, nòng cốt của phe thiện, có nghĩa là cần phải tranh huy hiệu cảnh sát. Nhưng tối qua cô chỉ soi được có một người, hơn nữa trò chơi lần này đều là người xa lạ, cô lựa chọn ẩn núp trong đám cảnh sát cấp thấp, bí mật quan sát để soi người khác.
Vờn quanh một vòng, lần này cảnh sát cấp cao gồm có số 1, số 2, số 7, số 9, số 10, số 11.
Bàn Tử số 11 lên tiếng đầu tiên: “Số 11 là nhà tiên tri, tối qua tôi soi Bố Thúc, anh ta là người tốt. Nguyên nhân soi anh ta rất đơn giản, anh ta chơi giỏi nên tôi muốn biết chức năng của anh ta. Huy hiệu cảnh sát nên để lại sau khi tôi soi hai người số 3 và số 9. Soi số 3 bởi vì dáng vẻ cô ta rất kỳ quái, lí do soi số 9 giống như của Bố Thúc. Hết.”
Nhảy ra một tiên tri Bản Tử, có thể là sói mà cũng có thể chỉ là dân thường tới làm nhiễu loạn tầm nhìn. Cả hai trường hợp đều có khả năng, chưa thể xác định thân phận.
Lúc Bàn Tử nói chuyện, Tống Phưởng giả bộ lơ đãng đảo qua vẻ mặt tất cả mọi người tại đây. Khi ánh mắt nhìn tới Giang Ký Minh mới phát hiện anh cũng đang nhìn cô.
Tầm mắt anh ngừng trên mặt cô vài giây rồi thu về.
Bố Thúc số 10, chứng minh thân phận của mình thực sự là người tốt. Bàn Tử tạm thời bật chế độ im lặng rút lui, nghe người tiếp theo phát biểu.
Đến Giang Ký Minh số 9. Anh đang ngắm nghía tấm thẻ thân phận, thần thái tự nhiên: “Số 9 là tiên tri. Số 11 là người tốt giờ cần rút lui nếu không sẽ bị sói lăm le. Tối qua tôi soi có tin vui nhưng để tránh sói xâu xé huy hiệu cảnh sát nên chưa nói được. Cho tôi huy hiệu đi. Hết.”
Sau đó số 6 cũng hùa theo làm tiên tri, lời nói có chút kỳ quái.
Tống Phưởng thầm nghĩ, cảnh sát cao cấp đẻ ra tận 3 tiên tri, nhưng không một ai là hàng auth. Đúng là đám người lừa bịp.
Uyển Uyển số 2 lên tiếng. Cô ấy cho rằng số 6 nói không tốt mà cũng không thể là tiên tri được, nói xong rút lui. Số 1 nói mình có chức trách cao cấp hơn dân thường, nói xong rút lui.
Kết thúc phát biểu.
Khiến Tống Phưởng bất ngờ là ngoài Giang Ký Minh ra tất cả mọi người đều chọn rút lui, Giang Ký Minh được tự động trở thành cảnh sát trưởng.
Chuyện này cho thấy toàn bộ người ở đây đã thừa nhận chức năng tiên tri của Giang Ký Minh, đồng thời nghĩ rằng có thể anh không phải là sói trà trộn, thật là đáng sợ.
Với Tống Phưởng mà nói, người tốt nhận được chức cảnh sát trưởng là kết quả rất tốt. Sau đó cô nhất định phải phối hợp cực ăn ý với người tốt để anh phát hiện thân phận tiên tri của cô thì phe thiện mới có thể chiến thắng.
Quản trò: “Đêm qua người chơi số 2 đã chết, mời nói lời trăng trối.”
Người chết là Uyển Uyển.
Uyển Uyển nói: “Tôi là dân thường chết cũng không có gì thiệt. Người số 6 nói thật sự chả ra sao, lung ta lung tung, lát nữa sẽ giải thích sau. Tôi đề nghị tiên tri soi thân phận người số 3, cô ta rất kỳ quặc, cảm giác như là nhân bản*. Hết.”
[*] Doppelganger (Nhân bản): Vào đêm đầu tiên, Nhân bản tỉnh dậy và lựa chọn một người chơi. Nếu người chơi kia chết trong đêm, Nhân bản sẽ bí mật lấy chức năng của người đó. Trước khi có chức năng mới, Nhân bản theo Phe dân. Sau khi có chức năng mới, Nhân bản theo phe của chức năng này.
Tống Phưởng nhìn số 3, tóc xoăn sóng lớn, gương mặt xinh đẹp, là một thành viên cá cảnh trong miệng Uyển Uyển. Cô ta bị gọi tên thì vẻ mặt vô tội, mím môi.
Quản trò: “Người bên trái của cảnh sát trưởng số 10 bắt đầu lên tiếng.”
Bố Thúc tiếp tục cho thấy mình là lá bài người tốt, đồng ý quan điểm của Uyển Uyển, đề nghị tiên tri soi thử số 3.
Đầu tiên Bàn Tử giải thích kỹ càng kế sách và lý do nhận mình là tiên tri, thừa nhận thân phận tiên tri của Giang Ký Minh, thân phận người tốt của Bố Thúc, sau đó rút lui.
Nói xong một đống lời, anh ta nhìn số 3 ở đối diện, hai tay chống sau đầu, từ tốn nói: “Tôi muốn nói câu này với số 3. Nếu số 3 không phải sói ――” anh ta vỗ bàn kêu vang hai tiếng, “Hôm nay Trần mỗ tôi sẽ ăn cái bàn này luôn.”
Mọi người đều cười.
Bàn Tử nói: “Đừng cậy mạnh, nhiều người đã nghi ngờ cô như vậy rồi, cô mau tự thừa nhận đi. Nếu đợi lúc nữa cô nói thêm gì lại khai ra sói đồng minh thì mất nhiều hơn được đó chị gái nhỏ. Hết.”
Tóc xoăn cười lúng túng, không nói lời nào.
Số 1 lên tiếng. Trước hết anh ta thừa nhận thân phận dân của Uyển Uyển, cũng cảm thấy số 6 nói không tốt, anh ta không thể hiện mình là lá bài có chức năng. Hết.
Sự hoài nghi của đám đông khiến số 3 trở thành tâm điểm của khán giả. Nếu đến lượt cô ta phát biểu tốt, hoàn toàn có thể cứu vãn thân phận mình, nhưng đáng tiếc lời cô ta nói cứ ấp a ấp úng. “Tôi kỳ quái vì tôi là lá bài có chức năng, tôi vừa tập chơi đã bốc được lá bài chức năng đương nhiên sẽ bị căng thẳng. Tôi không biết tại sao số 10 lại có thái độ thù địch với tôi như vậy. Tôi có lá bài chức năng quan trọng, nên hôm nay số 10 sẽ phải ăn bàn cho xem. Hết.”
Cô ta nói xong rút lui, Tống Phưởng cũng thầm nghĩ cô ta là sói.
Nhìn đến Bàn Tử, anh ta đang cười.
Cô nghĩ 80% Bàn Tử là người tốt. Lời nói mang khí chất trâu bò, rất có khả năng là lá bài phù thủy.
Trong trường hợp Bàn Tử phe thiện, có khả năng Bố Thúc bên cạnh anh ta cũng là dân tốt, Bố Thúc cũng kiêu ngạo, rất có thể là lá bài chức năng.
Nhưng lời lẽ của Giang Ký Minh cũng rất chặt chẽ, Tống Phưởng cảm thấy anh cũng có thể là một lá bài chức năng…
Nhưng một ván chỉ có ba chức năng, cô đã là lá bài tiên tri rồi mà!
Lén lút liếc mắt nhìn.
Đúng, đúng thế.
Sau đó là số 4 và số 5, sau khi phân tích tình hình thì thể hiện mình là thân phận tốt, hết. Phát biểu không công cũng không tội.
Số 6 phát biểu. Đầu tiên anh ta giải thích hành vi của mình khi làm cảnh sát cấp cao, còn nói: “Số 3 quái lạ nên tôi không rút lui được, tôi nghĩ ra một con sói sắt*, tôi tin mọi người cũng có chung suy nghĩ. Trừ số 3 ra, tôi còn muốn nói tới số 7, tôi đã chơi cùng cô ấy vài ván rồi, tôi biết được cô ấy là một người biểu hiện rất rõ thân phận của mình. Trong suốt lúc vừa nãy Bàn Tử nói số 3, số 7 rất ung dung, còn ngồi nghịch điện thoại di động. Nếu như số 7 là sói, số 3 bị lộ, số 7 hẳn là sẽ thấy rất hồi hộp. Lúc ấy tôi thấy cô ấy quá mức ung dung, tôi cảm thấy cô ấy là lá bài người tốt. Hết.”
[*] Sói sắt: khẳng định 100% là sói.
Tống Phưởng vốn sắp chuyển số 6 ra khỏi phe sói nhưng nhờ có đoạn phát biểu này mà cô cho anh ta ra khỏi phe sói luôn. Lời nói vừa rồi của số 6 hoàn toàn khiến thân phận của số 7 bị nghi ngờ. Mà số 7 trong lòng Tống Phưởng vốn thuộc phe sói.
Nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy sói sẽ không kéo theo con người quá rõ ràng như thế.
Thôi cứ quan sát kỹ trước rồi nói sau.
Số 7 để tóc mái, da rất trắng, là một cá cảnh khác trong miệng Uyển Uyển. Số 6 phát biểu xong, cô ta vẫn đang cười, độ cong khóe môi rất rõ ràng. Cô ta nói: “Cảm ơn số 6 đã tin tưởng. Tôi đây đúng là lá bài dân thường. Tôi vừa mới chơi không hiểu tình hình lắm, còn mơ màng. Cảnh sát trưởng nói soi người phải không? Tôi bỏ phiếu nghe theo cảnh sát trưởng. Hết.”
Tống Phưởng phát biểu. Cô chứng tỏ mình là thân phận dân thường, đồng thời để người tốt Giang Ký Minh nhận ra cô là tiên tri thực thụ nên khi nói cô còn quay về phía anh ám chỉ điên cuồng.
Chỉ thiếu điều đập lá bài vào mặt anh, nói rằng, này anh đẹp trai! Anh là người tốt! Hãy cẩn thận nhé!
Nhưng đáng tiếc, ám chỉ đến thế mà từ lúc cô bắt đầu đến khi kết thúc phát biểu, vị cảnh sát trưởng đại nhân đều không liếc cô một cái.
Hay là anh không hiểu nhỉ…
Nhà tiên tri thật đau lòng.
Đến Giang Ký Minh phát biểu. Anh chống cằm, nghiêng đầu nhìn người số 7 bên cạnh Tống Phưởng, “Vừa nãy cô hỏi tôi soi ai phải không? Tôi soi số 7 cô đó, muốn tự sát không?”
Thân phận hiện tại của Giang Ký Minh là tiên tri, cảnh sát cao cấp lại kêu soi người, anh phải tiếp tục diễn vai tiên tri, nhất định báo ra một người cần giết. Nhưng nếu như báo sai thì khả năng nguy hiểm sẽ tăng cao.
Anh báo số 7 – phe sói trong lòng Tống Phưởng.
Cô thoáng yên tâm.
Số 7 bị soi, Tống Phưởng cứ nghĩ là cô ta sẽ diễn trò một chút. Nhưng nào ngờ số 7 hoàn toàn bị Giang Ký Minh lừa gạt, tin chắc anh là tiên tri 100 năm không bị lay chuyển. Cô ta đối mặt với anh vài giây, thất bại giơ tay nói với quản trò: “Thôi quên đi! Tôi tự sát.”
Một bà cô sói đơn thuần.
: )
Sói tự sát, màn đêm buông xuống.
Tiên tri Tống Phưởng soi người.
Trong lòng cô vẫn hơi nghi ngờ số 6 ở khâu đoạn cảnh sát cấp cao nói không tốt, cũng không hiểu sao biện minh cho thân phận số 7. Tống Phưởng suy nghĩ, quyết định soi số 6.
Quản trò ra dấu, người tốt.
Trời đã sáng.
Quản trò thông báo đêm qua người chơi số 4 đã chết.
Cảnh sát trưởng ở bên tay trái Tống Phưởng phát biểu đầu tiên. Bởi vì tối qua vẫn soi ra người tốt nên cô không dám làm sáng tỏ chức năng tiên tri của mình, tiếp tục khoác mác dân thường. Cô âm thầm thể hiện mình thừa nhận thân phận người tốt của số 6.
Số 6 nghĩ sói giết số 4 vì tưởng số 4 là phù thủy, nhưng anh ta cảm thấy phù thủy hẳn là còn sống. Anh ta nói với phù thủy rằng dù đêm nay cứu phải sói thì cũng nhất định phải dùng thuốc giải, còn hơn là ôm cứng hai bình thuốc trong tay.
Sau đó số 5, 3, 1 phát biểu giống số 6.
Trong đó sói cá cảnh số 3 thấy mình còn chưa bị vạch trần, giãy dụa lần cuối. Đáng tiếc mọi người chỉ làm như không nghe thấy.
Trái lại sau khi số 1 nghe số 3 nói xong thì vẻ mặt hơi kỳ lạ. Trước đó phát biểu rất trôi chảy nhưng sau đó lại nói bây giờ phe thiện đang có phần thắng rất cao, ngày mai có thể trực tiếp xác minh thân phận.
Thật kỳ lạ, lời nói có mùi sói.
Đến Bàn Tử phát biểu, anh ta vừa mở miệng đã nói: “Sao cô số 3 vẫn chưa tự sát thế?!”
Mọi người cười lên.
Bàn Tử ngả ghế, tỏ rõ vẻ hả hê, “Quên đi, số 3 đừng tự sát nữa nhé. Dù sao cô là cũng con át chủ bài của tôi, nếu tôi bị giết thì cô cũng là người đầu tiên đi theo tôi, cô đỡ phải chịu nỗi đau tự sát.”
Nghe lời này mà xem, quan tâm biết bao! Lá bài thợ săn nên có loại phong độ này!
Tiếp theo là Bố Thúc. Bố Thúc nhìn Bàn Tử, cười hai tiếng: “Số 11 cậu là lá bài thợ săn? Có nhầm không vậy, tôi mới là thợ săn mà. Ơ chờ đã, tôi xem lại có phải tôi nhớ nhầm không ――” anh ta nói xong, hai tay che bài, xem lại thân phận của mình, cười càng vui hơn: “Ừm, tôi là tiên tri!”
Mọi người: ? ? ? ? ? ?
Bố Thúc nói tiếng: “Số 9 không phải tiên tri, tôi mới là tiên tri. Số 9 vừa nãy hoàn toàn chém gió, số 7 cũng ngốc nghếch, có lẽ bị nam sắc của số 9 làm điên đảo nên mới tự sát luôn.”
“Đêm qua tôi soi số 1, tôi sẽ giải thích lý do với mấy người. Vừa nãy số 1 phát biểu có một lỗ hổng rất to, nói là ngày mai xác minh thân phận? Tại sao lại xác minh thân phận, để tiện cho sói giết người à? Giọng điệu sặc mùi sói, đương nhiên anh ta là sói. Tiên tri xin hết.”
Phát biểu của Bố Thúc tuy nhận là tiên tri nhưng câu “tôi giải thích lý do” lại chứng minh anh ta không phải tiên tri. Vì không có tiên tri nào soi người còn phải giải thích nguyên nhân cả.
Đến Giang Ký Minh phát biểu. Đầu tiên anh nhìn Bố Thúc bên cạnh, nhíu mày, “Cậu là tiên tri? Tôi là tiên tri chứ nhỉ.” Nói xong, anh cũng học theo Bố Thúc xem lại bài, sau khi xem thì quay qua nói với số 1: “Ầy, tôi cũng nhìn nhầm bài rồi.”
Người này, người này là chó à?!
Lúc này toàn bộ mọi người đều hiểu ra, ba tên Bố Thúc, Bàn Tử, Giang Ký Minh, mẹ nó không có ai là tiên tri cả!
Tống Phưởng nhìn số 1. Dù anh ta đang cười nhưng mặt đã hơi đỏ lên vì tức, vẻ mặt như chó ngày*, nhiều lời khó nói hết.
[*] Câu này do một tuyển thủ LOL khi bị ADC bên địch chèn ép thì nói một câu: “Tôi đúng là chó ngày mà!”, thể hiện tâm trạng tuyệt vọng, xui xẻo…
Số 1 bị toàn dân bỏ phiếu treo cổ.
Anh ta trăng trối trực tiếp thú nhận mình là sói, đồng thời tỏ vẻ tâm phục khẩu phục với kỹ năng quấy nhiễu của nhóm ba người kia.
Quản trò: “Trời đã tối, mời đi ngủ.”
Hiện tại chỉ còn lại một mình con sói số 3 rõ như ban ngày, soi hay không cũng không quan trọng. Cô soi số 3, không ngoài dự đoán, là sói.
Quản trò: “Trời đã sáng, hôm qua là đêm bình yên. Bắt đầu phát biểu từ số 10 bên trái cảnh sát trưởng.”
Đêm bình yên tức là phù thủy đã dùng thuốc giải.
Hiện giờ tình thế rõ mười mươi, chỉ còn lại con sói trắng trợn số 3 mà thôi.
Bố Thúc cười cợt nhả với Giang Ký Minh: “Akoo được đó, hồi sinh cho tôi lại còn vẩy sói giúp tôi nữa, không tồi, không tồi. Tối qua tôi có soi sói, bản tiên tri soi số 3, là ――”
Chữ “sói” còn chưa kịp nói ra, số 3 đã giơ tay nói: “Tự sát, tôi tự sát.”
Trò chơi kết thúc.
Nhân viên cầm microphone thông báo: “Ván chơi này phe thiện thắng. Trong đó 1, 3, 7 là sói. Số 8 là tiên tri, số 5 phù thủy, số 6 thợ săn. Số 2, 4, 9, 10, 11 là dân thường.”
Mọi người: Chờ đã!!! Số 9, 10, 11 là thường dân???? Thường dân nhảy ra làm tiên tri, còn ba tên nhảy một lúc????? Đây là quảng trường khiêu vũ à??????
Tống Phưởng cũng rất ngạc nhiên, cô vẫn nghĩ chắc chắn là trong ba người bọn họ có thể có hai lá chức năng, không ngờ cả ba đều là dân thường. Kỹ năng của dân thường cũng quá là oh my god đi!
Con sói số 1 sau khi nghe thấy thì tỏ rõ vẻ ngạc nhiên, quả thực muốn lật bàn, “Đệt! Ba tên dân thường các cậu!”
Bàn Tử và Bố Thúc cười bò.
Bàn Tử lật bài của Bố Thúc lên: “Ấy, cậu không phải tiên tri hở!”
Bố Thúc lật bài của Bàn Tử lên: “Quào, cậu cũng không phải tiên tri à!”
Bàn Tử: “Thật là khéo thật là khéo.”
Bố Thúc: “Có duyên, có duyên.”
Vẻ mặt phe sói phải nói là cực kỳ khó nhìn.
Tống Phưởng quay đầu nhìn người bên cạnh.
Nhưng anh đang hơi cúi đầu, tựa lưng ghế xem điện thoại di động, tư thế giống như trước khi bắt đầu trò chơi.
Cô do dự nửa ngày mới hỏi ra: “Anh biết tôi là tiên tri từ lâu rồi hả?”
Bởi vì biết nên mới mạo nhận thân phận của cô, chặn đao giúp cô, để cô ẩn núp ở dưới soi người.
Anh không ngẩng đầu, “Ừ” một tiếng nhàn nhạt.
Một âm tiết mà nói lên rất nhiều.
“Sao anh lại phát hiện ra?”
Anh im lặng hai giây, “Tôi là tiên tri, đưa tiền đây.” (Giống như xem bói trả tiền á mọi người)
“…Hả?”
Anh giương mắt nhìn cô, “Trên mặt cô viết mấy chữ đó.”
“…!”