Đọc truyện Tay Bắn Tỉa Ở Sarajevo – Chương 42: Dưới lòng đất
Linne suy xét rất rõ ràng: “Tuy nội dung cụ thể không rõ nhưng ông ấy có nói là phải chấp hành một nhiệm vụ ám sát, đương nhiên là nhiệm vụ ấy có liên quan đến cuộc bỏ phiếu toàn dân. Thời gian có lẽ là vào mấy ngày này, những chính khách liên quan đều có thể gặp nguy hiểm. Quân đội Nhân dân rất để tâm đến cuộc bỏ phiếu lần này, ắt sẽ nghĩ mọi cách để phá hủy. Phải mời một ông già về hưu lên chiến trường thì đúng là hết cách rồi.”
“Ví dụ như nghị sĩ Croatia đến vận động bầu cử?”
“Có thể tạm dừng hoạt động diễn thuyết vận động bầu cử không? Phiếu bầu đâu quan trọng bằng mạng người.”
“Lần này Quân đội Nhân dân quyết được ăn cả ngã về không, Bosnia cũng vậy. Nếu lần bỏ phiếu này không được thông qua, em có biết Bosnia sẽ đối mặt với kết cục gì không? Giành độc lập thất bại, phải quay về phạm vi quản hạt của Serbia một lần nữa, đến lúc ấy, tất cả những người không phải tộc Serb ở Bosnia lại lâm vào khốn cảnh. Chúng tôi chỉ còn một con đường cuối cùng.”
“Buổi diễn thuyết tiến hành lúc nào? Ở đâu? Các anh tính toán phân công thế nào?”
Reto thuật lại sơ qua cuộc nói chuyện với nghị sĩ: “Em muốn tham gia hoạt động bảo vệ lần này?”
Linne nhướn mày: “Em không có ý xúc phạm nhưng anh yêu, tính cả quân chính phủ Bosnia–Herzegovina và bộ quốc phòng Croatia thì người có thể làm đối thủ của Odin Grenkins còn chưa sinh ra. Anh sẽ không muốn làm đối thủ của một lính bắn tỉa đã bắn nhiều phát đạn hơn cả số khoai tây chiên anh ăn cả đời đâu. Em là hy vọng duy nhất của các anh.”
Reto rất yêu dáng vẻ tự tin của cậu, đây là sự cuốn hút về nhân cách của Linne. Bây giờ hắn cũng đại khái biết được sự tự tin ấy là từ đâu ra. Nếu không phải vì hắn còn hơi yếu, hắn rất muốn ngồi dậy kéo Linne vào lòng và hôn cậu.
“Em của bây giờ đẹp lắm.” Reto chân thành nói: “Tôi chỉ muốn giữ lại em của hiện tại, nếu giết Odin Grenkins khiến em phải đau khổ và buồn bã thì em yêu, tôi không muốn để em đi chút nào.”
Linne đã hạ quyết tâm: “Nhưng em không thể gánh vác nổi sự mạo hiểm khi có thể mất đi anh.”
Reto biết, việc hắn có thể làm lúc này là đảm bảo rằng Linne đã lựa chọn đúng. Buổi chiều, hắn cố gắng ngồi dậy, gọi Valter, thư ký và Mario vào phòng bệnh để họp, thuật lại chi tiết lịch trình hôm diễn ra buổi vận động bầu cử, hoàn tất phân chia công việc—
“Hoạt động diễn thuyết sẽ diễn ra suốt buổi sáng. Từ 9 giờ trở đi, nghị sĩ sẽ đi diễu hành trên xe khắp khu vực nội thành Sarajevo, lộ trình chính là đường màu đỏ được vẽ trên bản đồ này, xuất phát từ khách sạn, đi qua cầu Latin, quảng trường nhân dân, thư viện quốc gia, nhà hát opera, cuối cùng là giáo đường. Buổi diễn thuyết sẽ tiến hành bên trong giáo đường.”
Linne nhìn đường màu đỏ gấp khúc thật dài: “Diễn thuyết cả ở trên đường, vậy tốc độ xe nhất định chậm hơn nhiều. Anh tính thời gian đi bao lâu chưa?”
“Đại khái khoảng một tiếng rưỡi, kế hoạch là 10:30 sẽ tới giáo đường và bắt đầu diễn thuyết kéo dài một tiếng rưỡi liên tục, chấm dứt lúc 12 giờ trưa.” Valter trả lời cậu: “Sau đó sẽ có một buổi tiệc nhỏ. 2 giờ chiều, tất cả hoạt động chính thức chấm dứt, nghị sĩ ngồi xe về khách sạn.”
“Đúng là một ngày bận rộn, phải không?” Linne đùa giỡn.
Reto đáp: “Cái giá vì theo chính trị mà.”
“Phương án sắp xếp người thế nào?”
“Bởi lộ trình đều trong nội thành nên chúng ta không tiện phong tỏa đường phố, sẽ ảnh hướng đến cuộc sống bình thường của dân chúng, cho nên sẽ phái 8 chiếc motor, hai xe vệ sĩ hộ tống phía trước và sau xe diễn thuyết của nghị sĩ, từng con đường sẽ có lính đợi sẵn, nếu xuất hiện quá nhiều dân thường thì có thể kịp thời sơ tán, nghiêm cấm giơ biểu ngữ, đuổi theo xe, chặn đường đi.”
“Giáo đường bên kia thì sao? Có bản đồ địa hình chỗ đó không, cho tôi xem.”
“Ở đây. Giáo đường không lớn, đây là kết quả đàm phán cuối cùng. Giáo đường có sức chứa 300 người, chúng tôi sẽ chỉ cho 200 người tham dự, còn lại đều là chính khách và các khách quý về mảng kinh tế văn hóa, như vậy thì dễ khống chế hơn. Chỉ mời một bên truyền thông để phát sóng trực tiếp, bảo đảm người dân ngồi nhà cũng xem được, không cần tụ tập ở giáo đường.”
Linne mang theo vài người đến giáo đường để xem xét hoàn cảnh. Giáo đường Thiên Chúa giáo này nằm ở giữa khu dân cư của người Croat, thuộc loại giáo đường công cộng, diện tích nhỏ, ít người, mộc mạc, ngăn nắp, ấm cúng, dân chúng xung quanh đều tới nơi này để tiến hành các hoạt động tôn giáo. Nghị sĩ ưng ý nơi này cũng bởi vì “bầu không khí hài hòa”, nó gần như là biểu tượng hoàn mỹ của “hữu ái, hỗ trợ, bình đẳng” trong giáo lý. Cử hành hoạt động chính trị ở đây chắc chắn sẽ kéo gần khoảng cách giữa chính khách và dân thường, thích hợp hơn phòng hội nghị xa hoa của khách sạn hay sảnh của tòa thị chính.
Hơn nữa, địa hình dày đặc của khu dân cư quả thực gây khó khăn cho lính bắn tỉa—
“Chỗ này có thể nói là địa hình xấu nhất đối với một lính bắn tỉa.” Linne giải thích: “Khu phố cổ trong nội thành san sát nhau, đường đi hẹp, tầm quan sát giảm xuống, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tầm nhìn bắn tỉa, tầm nhìn không đủ trống trải là nhược điểm chí mạng. Vả lại, khu dân cư rất nhiều người, người càng nhiều thì càng ảnh hưởng đến nhiệm vụ ám sát. Thứ nhất, nơi đây đều là người Croat, đội bắn tỉa vào đây thì áp lực sẽ rất lớn, một khi bị lộ thân phận thì sẽ xảy ra xung đột với dân thường. Thứ hai, quá nhiều người có nghĩa là tỷ lệ ngộ thương tăng lên, lúc rút lui cũng khó khăn. Cho nên từ hai điểm này có thể nói, chúng ta có lợi thế.”
Valter nhảy số rất nhanh: “Chúng ta có thể nhờ quản lý khu dân cư thông báo cho người dân, nhắc nhở họ cảnh giác những người khả nghi, đừng tùy tiện cung cấp nơi cư trú của mình, nếu phát hiện ra người giống Grenkins thì lập tức báo cho đội bảo an. Chúng ta chỉ việc bao vây khu vực nóc nhà và các giao lộ, như vậy dễ khống chế hơn nhiều.”
Tiến bộ của cậu chàng làm Linne mừng rỡ: “Tốt lắm, vậy nhiệm vụ đó giao cho cậu. Đừng nói thẳng là chúng ta tiến hành hoạt động quân sự ở đây, dễ khiến người dân khủng hoảng, cũng phòng tránh họ để lộ tin tức. Cậu cứ nói rằng gần đây xuất hiện một tên trộm khó đối phó, nếu phát hiện người khả nghi thì lập tức báo cảnh sát.”
“Không thành vấn đề. Còn việc gì tôi làm được không?”
“Tôi cần đội bảo an kiểm tra toàn diện, không chỉ mái nhà và các giao lộ, còn kho hàng ngầm, cống thoát nước, trong bãi đỗ xe, trạm xử lý rác thải… Đừng bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào. Chỉ cần là nơi gián chuột vào được thì đều phải kiểm tra. Grenkins rất có thể sẽ lợi dụng nhưng nơi ấy để tiến hành ám sát.”
“Cống thoát nước cũng có thể lấy làm điểm quan sát và ngắm bắn sao?”
“Dưới lòng đất rất dễ dàng bị bỏ quên, nhưng đó là chỗ dễ xảy ra bất ngờ nhất. Chỉ cần không có vật cản, lòng đất cũng có thể lấy làm điểm ngắm bắn. Cho dù có vật cản thì kính tiềm vọng quang học đã được phát minh rồi, chính là để quan sát được trên mặt đất ngay cả khi đang ở dưới cống ngầm. Thậm chí ông ấy không cần mang kính quang học, một cái ống nước cũ thêm hai miếng thủy tinh là có thể quan sát rõ ràng từ phía dưới chân cậu, cậu đã học chế tạo kính tiềm vọng ở trường học rồi đúng không? Học sinh tiểu học còn biết.”
Valter líu lưỡi, Linne nói vậy khiến cậu chàng cảm thấy mặt đất dưới chân mình không còn an toàn nữa.
Linne rất nghiêm túc: “Lính bắn tỉa là một chức vụ tổng hợp, phải tinh thông đủ thứ. Từ lực hấp dẫn đến thủy triều lên xuống, từ con kiến di chuyển đến chế mộc luyện kim, đều phải biết hết. Càng là một tay bắn tỉa lão luyện thì lối suy nghĩ càng linh hoạt, lợi dựng hết những thứ có thể lợi dụng, sáng tạo tất cả những thứ có thể tạo ra điều kiện thuận lợi, cậu có nghĩ nát óc cũng không ngờ được họ sẽ làm gì, dùng cái gì để giết cậu.”
Trừ tầm nhìn không đủ và quá nhiều dân thường, còn một nguyên nhân quan trọng khiến Linne cho rằng thầy giáo của cậu sẽ không ngắm bắn từ trên tầng cao. Khi chấp hành nhiệm vụ trong một căn phòng trên tầng cao thì cần đảm bảo quân mình đã che chắn trên nóc nhà, bởi vì nếu địch muốn bắt người thì rất có thể sẽ thả người xuống từ trực thăng phía trên và đánh úp từ nóc nhà xuống, ngăn chặn đường rút lui của tay súng bắn tỉa. Lúc trước Linne và Roman tới Sarajevo chấp hành nhiệm vụ đã phạm vào sai lầm ấy, khiến cho quân lính của Reto bao vây họ giữa cầu thang, cuối cùng buộc phải nhảy cửa sổ. Nhưng khi ấy là Linne không còn cách nào khác, bởi vì nơi này là Bosnia–Herzegovina, nếu bộ đội Serbia chiếm lĩnh mái nhà một cách rêu rao thì rất dễ bị dân chúng phát hiện, sẽ xảy ra xung đột với họ.
Bây giờ Grenkins gặp phải vấn đề giống như Linne khi ấy. Hơn nữa để đảm bảo hoạt động diễn thuyết ngày hôm đó, quân chính phủ Bosnia–Herzegovina sẽ bố trí bộ đội ở tất cả các tòa nhà phụ cận, đây là việc cơ bản nhất, Grenkins và đội bắn tỉa của ông sẽ không thể chiếm lĩnh nóc nhà, nếu lựa chọn ngắn bắn từ trên tầng cao là quá mạo hiểm.
“Linne! Chúng tôi phát hiện ra một số tầng hầm trống không, anh có muốn xuống xem không?” Valter đi theo đội bảo an tiến hành kiểm tra.
Linne đi theo họ để xem xét. Đây là tầng hầm của một chung cư, hơn nửa không gian đều ở dưới lòng đất, chỉ lộ ra một chiếc cửa sổ không tới một mét. Đây vốn là kho chứa đồ của một chung cư, chủ cho thuê đã mở rộng không gian và cho học sinh và người lao động thuê với giá thấp, ben trong ẩm thấp lạnh lẽo, mùa hè ngập nước mùa đông gió lùa, hoàn cảnh cực kỳ tệ hại nhưng lại tiếp nhận rất nhiều người nghèo không trả nổi tiền nhà.
“Chủ thuê nói sau khi Croatia độc lập thì rất nhiều người Croat ở Bosnia chạy về nước, khách thuê của ông ta cũng lo sẽ xảy ra chiến tranh nên đã thu dọn hành lý bắt xe lửa chạy ngay trong đêm, đến tiền nhà cũng chưa nộp đủ. Vậy là tầng hầm này bị bỏ trống.” Valter ghét bỏ nhìn căn phòng âm u đọng nước: “Nơi này đúng là không phải cho người ở.”
Linne đi ra cửa sổ quan sát: “Từ đây đến giáo đường khoảng bao xa?”
“Không đến 1km. Trừ mấy chiếc xe đỗ ven đường thì gần như không có vật cản. Có thể lái xe vào.”
“Vậy là đủ rồi. Có bao nhiêu tầng hầm phù hợp điều kiện này nữa?”
“Trước mắt tìm được 4 căn tầng hầm, nhưng 2 gian có phương hướng không tốt.”
“Phái người của chúng ta theo dõi chặt chẽ mấy chỗ này từ nơi xa hơn, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
“Rõ!” Valter hơi phấn khích, cậu chàng nhìn cây táo trong giáo đường qua ống nhòm quân dụng: “Nếu chúng ta bắt được Odin Grenkins thì chắc chắn lập chiến công hạng nhất.”
Linne mỉm cười xoa đầu Valter. Valter trưởng thành rất nhanh sau chiến dịch giành lương thực ở sân bay, không chỉ cẩn thận hơn mà còn có trách nhiệm, bây giờ cậu chàng đã có thể tự hoàn thành một số nhiệm vụ quan trọng. Reto còn đang tĩnh dưỡng, rất nhiều chuyện hắn không thể tự làm, vậy là Valter giúp đỡ Linne không ít, hai người hợp tác thuận lợi hơn lần cứu Eric Bronravo rất nhiều.
Nhớ tới Eric Bronravo, Linne phải hỏi một câu: “Người Croat tên Bronravo kia sao rồi?”
Valter biết khá chi tiết: “Bố anh ta đã bảo lãnh ra ngoài, lấy lý do tĩnh dưỡng để quay về vùng nông thôn Croatia dưỡng bệnh. Bộ quốc phòng hẳn là đã đồng ý, mấy ngày nay chuẩn bị xuất phát về nước rồi.” Nói xong, cậu chàng cũng tỏ ra bất mãn với người Croat ấy: “Thượng tá của chúng ta có lòng cứu anh ta, anh ta lại làm liên lụy đến thượng tá, thế còn chưa hết, thượng tá nằm viện hai ngày cũng không thấy đến hỏi thăm. Dù gì cũng là ân nhân cứu mạng, vô tâm như vậy mà thượng tá vẫn coi là bạn thân, đúng là lãng phí tấm lòng của ngài ấy.”
“Chắc là nhục nhã không dám đến.” Valter châm chọc: “Chỉ có ông bố kia là gửi một giỏ hoa quả đến, viết một tấm thiệp toàn là lời khách sáo, chẳng có thành ý chút nào. Cả nhà ấy đều có vấn đề.”
Linne khẽ nhíu mày. Cậu vẫn cảm thấy chuyện của Eric rất kỳ lạ, giống như một bức ghép hình nhưng lại thiếu mất một mảnh khiến cả bức tranh không hoàn chỉnh, không thể nhìn thấy toàn diện vấn đề. Nhất định họ đã bỏ sót gì đó mới khiến cả sự việc trông vớ vẩn tức cười đến thế, một manh mối quan trọng, một mối khớp có thể xâu chuỗi toàn bộ tình hình.
Lúc trước là do cậu không tiện can thiệp vào phán đoán của Reto về Eric Bronravo, dù sao đó cũng là người bạn mà Reto rất coi trọng, Reto có lập trường để tin tưởng và bảo vệ bạn mình. Nhưng nếu Reto phải chịu tội oan vì Bronravo, Linne không thể không quan tâm.
– ————
Tác giả có lời muốn nói:
Chính thức tiến vào arc thứ ba, trận chiến lần này sẽ không lâu.