Đọc truyện Tay Bắn Tỉa Ở Sarajevo – Chương 40: Vùng đất không tồn tại
“Thầy, chúng ta đánh cược đi.”
Grenkins kéo chốt an toàn.
Linne bình thản ngồi tại chỗ, thậm chí còn tươi cười: “Đánh cược một lần cuối cùng, xem ai trong hai ta có kỹ thuật cao hơn.” Cậu biết Grenkins muốn làm gì: “Nhiệm vụ mà bộ chỉ huy giao cho thầy không chỉ là giết em phải không? Không thì thầy cần gì phải lặn lội đường xa đến Sarajevo. Thầy nói họ muốn phá hỏng cuộc bỏ phiếu, muốn ngăn cản Bosnia–Herzegovina giành độc lập, hơn nữa thầy nói mấy chốt là ở người bỏ phiếu,” Linne lập luận rất rõ ràng: “Em đoán, người bỏ phiếu chắc chắn là công dân Bosnia–Herzegovina, nhưng thầy không thể giết hết tất cả những dân tộc khác ở đây được, chỉ có thể giết vài người quan trọng, ví dụ như nghị sĩ vừa tới Bosnia–Herzegovina gần đây? Đó là thành viên nghị viện được dân bầu ra để đi lên, tiếng nói rất có sức ảnh hưởng, phải không?”
Grenkins không thừa nhận: “Chỉ giết một tên nghị sĩ mà có thể thay đổi kết quả bầu phiếu, cậu quá ngây thơ rồi.”
Đến lúc này thì Linne đã chắc chắn: “Không, giết người là bước thứ hai. Bước đầu tiên đã hoàn thành rồi, đó chính là khi Bronravo cho Serbia mượn binh lính, đầu tiên là châm ngòi ly gián Bosnia và Croatia, khiến hai nước sinh ra hiềm khích. Sau đó thầy sẽ giết chết nghị sĩ, vu oan cho Bosnia khiến hai nước trở mặt hoàn toàn. Một khi hiệp ước đồng minh mất hiệu lực, người Croat sẽ không bỏ phiếu có lợi cho Bosnia. Bosnia có ba dân tộc lớn, nếu tộc Croat không bỏ phiếu đồng thuận thì Bosnia rất nguy hiểm, đúng không? Liên hoàn kế hay lắm.”
Grenkins lạnh lùng nói: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
“Chúng ta đấu nhau một lần đi, thầy, trận chiến cuối cùng của hai ta, xem ai trong chúng ta có thể giết đối phương. Thầy không muốn biết em có tiến bộ hay không sao?”
“Nếu cậu có tiến bộ thì bây giờ đã không rơi vao tay ta. Bài tập lần này của cậu, ta phải đánh chưa đạt rồi, Linn.”
“Nhưng thầy thắng một cách bứt rứt. Thầy không muốn chúng ta đấu chính diện một lần sao?”
Grenkins đúng là hơi do dự. Đề nghị này của Linne đã khiến ông dao động. Ông đã lui về hậu phương từ lâu nhưng nhiệt huyết trong thân thể vẫn còn sôi sục. Cuộc sống ẩn cư tuy rất nhàn hạ ấm áp, nhưng ông đã là quân nhân cả đời, quá lâu không động vào súng ống thì sẽ cảm thấy hụt hẫng. Ông muốn chiến đấu, muốn ra chiến trường, Grenkins rất nhớ cuộc sống tàn khốc ấy, nếu một quân nhân không được lên chiến trường thì còn ý nghĩa gì nữa? Lính bắn tỉa có thể đối đầu với ông ở Nam Tư này gần như chẳng có ai, nếu có thể đánh một trận sảng khoái trước khi về hưu thì đó sẽ là trận chiến cuối cùng đẹp nhất.
Lý trí nhắc nhở Grenkins rằng quyết định này rất nguy hiểm. Nếu Linne thật sự đối địch với ông trên chiến trường, ông không chắc phần thắng sẽ thuộc về ai. Huống hồ ông còn gia đình, vợ ông còn chờ ông về nhà, một ông già đừng nên chơi đùa như đám trẻ ranh, nếu hôm nay thả Linne đi thì rất khó để bắt cậu một lần nữa.
“Thầy ạ, thầy đâu phải là loại người hưởng thụ cuộc sống điền viên.” Linne châm biếm: “Người khác không rõ, chẳng lẽ em còn không hiểu thầy? Nếu thầy chịu ngồi yên ở nông thôn thì đã không nhận nhiệm vụ lần này. Thầy đã về hưu, dù họ có bắt thầy đi thì thầy cũng có lý do để từ chối. Thầy nhận lời vì thầy nhớ nơi này, thầy không thể khống chế được bản thân.”
Grenkins bình tĩnh nhìn cậu, ngón tay cứng đờ trên cò súng.
Trong một tích tắc, Linne đột nhiên vùng lên, nhảy khỏi ghế và bổ nhào vào Grenkins, một con dăm găm dính đầy máu quét ngang, loại bỏ khẩu súng trong tay Grenkins, Grenkins cũng phản ứng rất nhanh, lùi về phía sau, lúc này mới nhìn thấy Linne dùng cái gì để cởi dây thừng—
Đó là một miếng sắt nhỏ và bén nhọn như một ngôi sao lạnh lẽo, Linne cầm chặt nó trên đầu ngón tay. Ngón tay máu thịt lẫn lộn của cậu đã chứng minh rằng vốn dĩ miếng sắt được nhét dưới thịt, lấy miếng sắt ra khỏi đầu ngón tay, cậu có thể mở khóa, cắt thừng, khởi động máy móc, thời khắc quan trọng chính là đạo cụ để cứu mạng.
Tạo ra vết thương trên cơ thể mình và giấu vũ khí nhỏ là một trong những kỹ năng sinh tồn quan trọng nhất của lính đặc chủng. Thứ nhất, một quân lính chuyên nghiệp đương nhiên sẽ có nhiều vết thương trên người, chôn vật nhỏ dưới vết thương sẽ không dễ bị phát hiện. Thứ hai, cho dù quân địch có lột sạch hết quần áo thì cũng không thể lấy đi vết thương, cho nên giấu đồ dưới vết thương sẽ ít bị chú ý. Kỹ thuật này rất đơn giản, khó nhất là làm thế nào để chịu đau khi rút miếng sắt mà không biểu hiện ra bên ngoài. Ít nhất thì vừa rồi Grenkins chẳng phát hiện ra có gì không đúng, Linne còn nói cười đùa giỡn!
Sức mạnh ý chí, mức độ chịu đau và tố chất tâm lý quá đáng sợ. Đây là lính đặc chủng xuất sắc nhất Nam Tư do một tay ông dạy nên.
Mười ngón tay Linne đều đỏ màu máu. Thực tế thì cậu đau tới mức phát run, nhưng sức lực và độ chính xác không hề giảm xuống. Trán Linne không có giọt mồ hôi nào, chỉ có đôi môi hơi tái nhợt là thể hiện rằng cậu đang phải chịu cơn đau mà người thường khó chấp nhận được.
Nếu phải đánh nhau với Linne thì Grenkins không có lợi thế — Dù gì cũng cao tuổi rồi, tính cơ động của thân thể và sức chịu đựng không thể so sánh với người trẻ tuổi. Bởi vậy, Grenkins không ham chiến, lập tức chạy ra ngoài. Linne biết ông sẽ không liều lĩnh đánh với mình, giả vờ đuổi theo một đoạn, khi không còn thấy bóng dáng Grenkins nữa thì cậu mới quay về bên trong tìm ba lô của mình rồi nhảy cửa sổ ra ngoài.
Cậu lén trộm một chiếc xe máy ven đường để lái đi. Nhìn cột mốc bên đường, Linne đoán được mình đã ở trong biên cảnh Serbia. Sau khi tính toán kỹ lưỡng, cậu quyết định quay về căn nhà nhỏ ở vùng thung lũng rồi tính tiếp. Tuy cậu rất lo cho sự an toàn của Reto, nhưng nếu lúc này mà cậu liều lĩnh hành động thì sẽ liên lụy đến hắn. Reto vừa bị bắt không lâu, vì có liên quan đến Eric Bronravo nên chắc chắn sẽ bị thẩm vấn, nhưng thẩm vấn là một quá trình dài đằng đẵng — muốn xử tử một thượng tá cũng không đơn giản đến thế, ít nhất là bây giờ. Reto tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng cho nên Linne có thời gian để nghĩ cách đi cứu viện.
Sau hai tháng, Linne lại trở về với vùng thung lũng Serbia.
Đây là cố hương mà cậu luôn mong nhớ, nhưng hai tháng trôi qua, cảnh còn người mất, những người quan trọng nhất đối với cậu trên mảnh đất này, thầy giáo, chiến hữu đều đã ra đi. Roman qua đời, Grenkins đối địch, đối với cậu, quê nhà giờ đây cũng như một quê hương không tồn tại, là một mảnh đất hoang vu và mờ mịt.
Linne thầm nhớ tới người kia, sự gắn kết sinh mệnh của cậu đã không còn ở đây nữa. Tình yêu của cậu, giấc mơ của cậu, từ nay về sau tất cả những vui buồn của cậu đã có nơi gửi gắm mới, vì thế quê nhà bỗng trở thành đất khách quê người, nơi không có bạn đời của cậu thì đã không còn thuộc về cậu nữa.
“Lev?” Mario phát hiện ra cậu: “Sao cậu lại về đây?”
Linne quá mệt mỏi: “Sao anh biết tôi về đây?”
“Tôi đang tìm manh mối mất tích của cậu. Cậu đã biến mất ba ngày rồi.” Mario nói: “Xảy ra chuyện gì? Cậu đã đi đâu?”
Linne vào nhà rót cho mình một ly Whiskey, đơn giản thuật lại sự việc: “Tiếp theo tôi còn phải đánh một trận nữa, hơn nữa khá là khó nhằn. Hầy, ông già cứng lắm, lần này không chắc còn sống nổi không.”
“Cậu có thể sống tiếp mà.” Mario vừa giúp cậu băng bó tay vừa nói. Anh ta nói một cách bình thản nhưng rất chắc chắn.
Linne mỉm cười vui vẻ. Cậu rất lo cho Reto: “Anh có tin tức gì về Reto không? Anh ấy giờ sao rồi?”
Vốn dĩ Mario định lừa gạt cậu, nhưng nhìn vẻ mặt của Linne thì biết là không giấu nổi: “Hai ngày trước thượng tá bị bắt, nghi ngờ đồng lõa với địch, tội bao che gián điệp. Lính cần vụ của thượng tá luôn liên lạc với tôi, nhưng cậu ta cũng chẳng hỏi được tin tức gì hữu dụng, chỉ nghe nói là có tra tấn rất kinh khủng để lấy lời khai, chẳng biết chịu đựng được bao lâu nữa. Cậu lính cần vụ kia còn dặn tôi là nếu tìm được cậu thì đừng nói cho cậu biết, nhưng xem ra cậu biết hết rồi.”
“Hôm qua Grenkins đã nói cho tôi. Cho nên Quân đội Nhân dân hẳn là biết chuyện này, tin tức nhanh thật đấy.”
“Quân đội Nhân dân hãm hại thượng tá?”
“Bây giờ rất khó nói, chuyện phức tạp lắm, liên quan đến nhiều người và thế lực khác, không nói rõ ràng ngay được.”
“Tôi nghĩ cậu nên đảm bảo an toàn cho bản thân đã.”
“Tôi không thể bỏ mặc anh ấy được.”
“Thượng tá không muốn nhìn thấy cậu như thế này.”
“Vậy anh cho rằng tôi muốn nhìn thấy anh ấy như vậy sao?” Linne vô thức cao giọng, cậu đã rất mệt mỏi, thức cả đêm để về thung lũng, mắt đã đầy tơ máu, lúc này vì đột nhiên cao giọng nên thoạt nhìn rất hung dữ: “Nơi đây đã chẳng còn ai khiến tôi bận lòng nữa, Mario. Bây giờ anh ấy là người duy nhất làm tôi bận lòng. Anh ấy là liên hệ cuối cùng của tôi với thế giới này. Nếu anh ấy cũng đi, chẳng ai nhớ về tôi nữa, không ai biết tôi tồn tại, tôi sẽ biến thành một hạt cát bị gió cuốn đi, anh ấy chính là liều thuốc làm linh hồn tôi ngưng tụ lại, tôi không thể không có anh ấy!”
Cảm giác không thể chịu đựng ấy lại quay về thân thể Linne một lần nữa. Cứ cho là lý trí nhắc cậu rằng Reto không phải là một người dễ bị khống chế, cũng không dễ dàng bị bắt nhốt, hắn sẽ có cách để tự cứu mình, hơn nữa cậu cũng có đủ thời gian để nghĩ cách cứu viện, nhưng trên đường về vùng thung lũng, cậu vẫn vô số lần tăng tốc chiếc xe máy lên mức tối đa, tiếng động cơ gầm rú cũng không thể che lấp tiếng tim đập vì lo âu, thậm chí giờ cậu nghĩ lại mà thấy sợ, cậu rất có thể đã bỏ mạng trên đường rồi.
Mario im lặng đi tới ôm cậu: “Được, tôi sẽ hỗ trợ. Thượng tá đã giúp tôi, tôi cũng phải báo đáp.”
Ánh lửa trong lò sưởi thiêu đốt đáy mắt Linne, ngọn lửa của nỗi căm giận và đau xót đang nhảy múa: “Chính phủ Bosnia chưa điều tra ra kết quả, hơn nữa đây là chuyện nội bộ chính phủ họ, người ngoài như chúng ta không tiện nhúng tay. Dù thất bại hay thành công thì đều gây áp lực cho Reto, người không liên quan mà vội vã muốn đến cứu viện, vốn dĩ không thông đồng với địch thì càng bị nghi ngờ thông đồng.”
“Chính phủ Bosnia sẽ không thả người. Trừ khi có căn cứ chính xác chứng minh thượng tá trong sạch.”
“Eric Bronravo làm liên lụy đến anh ấy. Cho nên chỉ cần chứng mình Eric không phải gián điệp thì đương nhiên Reto sẽ không bị nghi ngờ nữa. Vả lại quân chính phủ sẽ không xuống tay với Reto, bây giờ anh ấy là anh hùng trong lòng người Bosniak, ít nhất thì sau trận đánh ở sân bay ấy. Nếu anh ấy đột nhiên biến mất, chính phủ rất khó giải thích với dân chúng.”
“Nhưng Bronravo thực sự là gián điệp, Grenkins đã thừa nhận rồi, cậu không thể chứng minh một chuyện vốn đã sai lầm.”
Linne cắn răng: “Vậy cũng chỉ có Serbia biết anh ta là gián điệp, Croatia vẫn chưa khẳng định. Mà sao bọn họ lại nghi ngờ Bronravo vậy?”
Mario là người của binh đoàn đánh thuê, anh ta biết tình huống cụ thể thông qua lính đánh thuê Croatia: “Bọn họ điều tra đám lính đánh thuê đã giúp Baleramović. Sarajevo thuộc về Croatia mà, đoàn lính đánh thuê mà có trực thăng vũ trang và xe bọc thép thì chỉ có một, đoàn trưởng là quân nhân xuất ngũ, con gái ông ta là thành viên câu lạc bộ văn học cùng với Eric Bronravo, hai người đó có quan hệ mờ ám gì không thì tôi không rõ. Sau khi Eric Bronravo bị bắt, con gái của ông đoàn trưởng kia lập gia đình, nhưng lúc cô gái chụp ảnh cưới với chồng thì vẫn đeo khuyên tai Eric tặng, một đôi khuyên tai ngọc trai đen nạm vàng, không hề hợp với bộ đầm cưới, vì thế họ chú ý đến đôi khuyên tai kia, phát hiện trên đó có khắc tên viết tắt của Bronravo. Vừa hay tôi và đoàn trưởng binh đoàn có quen biết nhau, hôm qua ông ấy giả vờ gọi điện thoại hỏi thăm và nói chuyện này với tôi.”
Linne nhìn Mario đầy tán thưởng: “Reto giữ anh ở lại là có lý do đấy.”
“Thượng tá đã giúp tôi một ân huệ lớn, tôi nên báo đáp mà thôi.” Logic của lính đánh thuê rất đơn giản.
“Nói cách khác, Eric đã thông qua mối quan hệ tình cũ để liên hệ với đoàn lính đánh thuê trợ giúp cho Serbia, mục đích là châm ngòi ly gián quan hệ của Bosnia và Croatia, phá hủy hiệp ước đồng minh, tất cả là để phục vụ cho Serbia.”
“Nếu đoàn trưởng bị thẩm vấn thì chắc chắn bị kết tội cấu kết với giặc.”
“Cho nên chỉ cần ông đoàn trưởng phủ nhận quan hệ với Bronravo thì anh ta sẽ không bị nắm nhược điểm. Anh có quen biết với đoàn trưởng, liệu có thể nhờ giúp đỡ không?”
Mario tỏ ra kiên định: “Đúng là đoàn trưởng nợ tôi một lần, tôi có thể gọi điện thoại và nhờ ông ấy làm chứng, bảo vệ thượng tá và Bronravo. Tuy tôi không thể cam đoan mọi chuyện sẽ thuận lợi, nhưng trước mắt đây là cách duy nhất chúng ta có thể thử. Về phần sau này xử lý Eric Bronravo thế nào thì nhất định phải cẩn trọng.”
Linne hơi cảm động. Cậu đứng lên cúi đầu với anh lính đánh thuê: “Cảm ơn anh, chỉ cần bảo vệ được anh ấy, tôi nhất định sẽ trả ơn anh.”