Tẩu Thác Lộ (Tập 1)

Chương 16: Ái phi, mau tới hầu hạ trẫm


Đọc truyện Tẩu Thác Lộ (Tập 1) – Chương 16: Ái phi, mau tới hầu hạ trẫm

Tiếng cười của Lục Hành Chi bị chặn trong cổ họng, nhưng anh không hề khước từ, chỉ từ từ điều chỉnh tư thế, thả lỏng cơ họng, hết mình phục vụ Kiều Khả Nam.

Đến tận bước này, Kiều Khả Nam thực sự phát điên.

“A ── a ──” Khoang miệng Lục Hành Chi rất nóng, niêm mạc bao phủ toàn bộ thân cậy, mỗi lần hắn đẩy vào đều chạm đến cuống họng người kia. Lục Hành Chi phối hợp theo động tác của hắn, lúc nhả lúc nuốt, Kiều Khả Nam sung sướng đến cực hạn, nếu không vì đề phòng khẩu giao quá sâu ngây ra nguy hiểm, hắn thực sự muốn ôm đầu Lục Hành Chi đẩy đến tận cùng.

Suy nghĩ của hắn hoàn toàn đình trệ, Tô Phái đã từng khẩu giao cho hắn, nhưng chưa bao giờ nuốt hết thế này. Tầm nhìn của Kiều Khả Nam tan rã, khóe miệng theo phản ứng mở lớn, nước bọt tràn xuống khóe miệng, dính ướt ngực: “Em …. Em sắp tới….”

Lục Hành Chi ậm ờ đáp một tiếng, vẫn không buông ra, chỉ dời xuống một chút, để dương v*t di chuyển trong khoang miệng.

Kiều Khả Nam vừa thoải mái vừa cấp bách, rất muốn rút dương v*t ra. Hắn thực sự …. sắp không nhịn được.

Hai ngón tay của Lục Hành Chi vào lúc này bỗng nhiên đâm vào giữa hậu huyệt của cậu, tìm đúng tuyến tiền liệt. Kiều Khả Nam không hề phòng bị, con ngươi co rút lại, hét to một tiếng, lỗ niệu đạo mấp máy kịch liệt, cư nhiên …. bắn trong miệng Lục Hành Chi.

Hắn xém nữa té xỉu: “Anh…..”

Kiều Khả Nam “Ha..a…ha” thở hổn hển, Lục Hành Chi phun ra tính khi đã mềm một nửa, ngẩng đầu hướng hắn há to miệng  ──  Mặt Kiều Khả Nam nóng như bị đốt, một đàn con cháu họ Kiều đang ở trong miệng anh.

Lục Hành Chi cười cười, phun toàn bộ chất lỏng trong miệng xuống đất. Kiều Khả Nam “…” Ai có thể nói cho tui biết, lúc này tui nên thể hiện thái độ gì mới tốt đây?

“Rất thoải mái?” Lục Hành Chi vừa súc miệng vừa hỏi.

Kiều Khả Nam nhếch miệng, hào phóng tặng anh một ngón cái.

Được tuyên dương không cần lời nói như bây giờ, Lục Hành Chi hài lòng: ” Vậy thì mời cậu đáp lễ tôi.”

Dứt lời, anh liền đặt mông ngồi trên thành bồn, mở hai chân, thản nhiên show off hung khí kinh người đã ngẩng đầu.


Kiều Khả Nam biết mình chạy trời không khỏi nắng, dứt khoát biến thành Nam ngoan ngoãn, ngồi xổm giữa háng anh, trong đầu hắn bất chợt nảy ra suy nghĩ, đều là khẩu giao, sao dáng POSE khác xa một trời một vực vậy, mình thì bị đè lên tường mặc người cưỡng gian, còn Lục Hành Chi lại trưng ra biểu tình “Ái phi, mau tới hẫu hạ trẫm?”

Tuy bụng Kiều Khả Nam không ngừng bất bình, nhưng vẫn đưa tay nắm lấy dương cụ của anh, vươn lưỡi liếm liếm.

Lần đầu làm trần, ít nhiều có chút bài xích.

Lục Hành Chi “Hắc….” một tiếng, âm thanh trầm khàn lộ ra sự thoải mái. Kiều Khả Nam trong lòng cân đếm, vừa rồi người ta đã dùng hết công phu gia truyền hầu hạ mình, bản thân có qua có lại là đương nhiên.

Nghĩ thông suốt, miệng lưỡi của hắn càng hoạt động hết công suất, đem toàn bộ gân guốc trên cây gậy th*t liếm mút toàn bộ, hai tay trượt xuống, vân vê hai túi tinh chắc nịch của anh, ngay cả vùng đáy chậu cũng chăm sóc đầy đủ. Trước tiên hắn hé miệng ngậm đầu nấm của anh, hắn có loại ảo giác môi mình sẽ bị xé rách, dương v*t Lục Hành Chi rất lớn, nhưng hắn không nghĩ tới…. Cư nhiên khó nuốt như vậy.

Hắn đành phải phun ra, thả lỏng hàm dưới, lần thứ hai nuốt vào, lần này tiến vào hơn phân nửa, nửa còn lại thì không còn biện pháp.

Lục Hành Chi vuốt ve khuôn mặt hắn, giọng nói khàn khàn: “Tận lực là tốt rồi.”

Được rồi, Kiều Khả Nam đành ngậm một nửa, nửa còn lại cầm lấy, dùng sức vuốt ve. Hắn học hỏi kĩ thuật của Lục Hành Chi, đem phần da trên bao quy đầu dồn xuống, đâm chọc vào chỗ lõm phía trên, đem toàn bộ niêm dịch tanh nồng ở đó liếm sạch sẽ.

Đó là nơi mẫn cảm nhất của đàn ông, hô hấp Lục Hành Chi càng ngày càng nặng nề, xoa nắn vành tai Kiều Khả Nam: “Kĩ thuật BJ rất tốt.”

Kiều Khả Nam nghĩ thầm: “Hỏi thừa”. Ngày sống cùng Tô Phái đã không được sáp phía sau, nếu khẩu giao còn không xài được, Tô Phái đã chẳng đợi lâu thế mới ngoại tình.

Lục Hành Chi: “Đáng tiếc…. Miệng hơi nhỏ.”

Kiều Khả Nam: “…” Miệng tui nhỏ không có lỗi, lỗi là tại khúc thịt thừa nhà anh ấy!!!!

Tay cùng miệng đồng thời hoạt động, ra sức hầu hạ người kia. dương v*t trong miệng càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng lại nảy lên, xem ra đã sắp bắn tinh.


Hắn khó khăn ngước mắt lên, hỏi thăm “ý kiến” của Lục Hành Chi, ngoại trừ nuốt tinh, còn lại bắt hắn làm gì cũng được. Lục Hành Chi vỗ về đầu hắn, nhìn người trước mắt vì miệng mở to mà lấp lánh nước mắt, bỗng nhiên động tâm: “Tôi muốn bắn trên mặt cậu… Được không?”

Hai mắt Kiều Khả Nam mở lớn, hắn kinh ngạc không phải vì yêu cầu của Lục Hành Chi, mà là vì câu … “Được không?” kia.

Xưa nay Lục Hành Chi đều thể hiện thái độ đã nói một không ai dám nói hai, từ khi nào anh cũng có thể dùng giọng điệu quan tâm đó trưng cầu ý kiến người khác?

Kiều Khả Nam ngẩn người, không đáp lại, nhưng sau đó liền đem tính cụ của Lục Hành Chi phun ra, để ngay trước mặt mình, lấy tay làm giá súng.

Khẩu giao là một chuyện, nuốt tinh là một chuyện … nhan bắn … lại là một chuyện khác, Kiều Khả Nam thật không ngờ bản thân có thể dứt khoát như vậy, một chút do dự cũng không có.

Hắn rũ mắt, không dám nhìn thẳng Lục Hành Chi, nếu trên mặt anh dù chỉ chút ít có ý kinh miệt, hắn chắc rằng bản thân không thể chịu nổi, vì vậy liền đơn giản phớt lờ, nhìn chăm chăm vào khúc thịt đang không ngừng rung động.

Cũng vì thế liền bỏ lỡ ánh mắt nóng cháy của Lục Hành Chi, chỉ lóe lên một lần rồi tiêu tán.

Quy đầu tiết ra càng lúc càng nhiều tinh dịch, cả thân gậy co rút lại, đầu tiên chỉ là một cỗ, sau đó liền cỗ thứ hai, cỗ thứ ba, toàn bộ đều phun hết lên khuôn mặt đỏ hồng của Kiều Khả Nam.

Rất nóng…

Nóng đến mức dường như chất lỏng dính trên mặt hắn đã một đường thấm vào xương tủy, lớp tinh dịch dừng lại một hồi lâu, sau đó liền tan chảy rơi xuống tí tách.

Lục Hành Chi thở hổn hển, vân da rắn chắc dưới tiểu phúc liên tục phập phồng, anh nhìn Kiều Khả Nam còn đang bị choáng váng, kìm lòng không đậu vuốt ve khuôn mặt cậu. “Đứng lên, tôi giúp em rửa mặt.”

Giọng nói của anh, động tác của anh, biểu cảm của anh …. Đều bao hàm một phần dịu dàng ấm áp bên trong.


Kiều Khả Nam ngơ ngác đứng dậy, ngơ ngác tùy ý đối phương đem mặt mình lau sạch sẽ, ngơ ngác mặc kệ anh đem môi mình ngậm vào.

Lục Hành Chi cuốn lấy cái miệng của vị chủ nhân còn đang sốc tinh thần mà mở lớn, đôi môi của cậu ăn rất ngon miệng, đầu lưỡi của anh mềm mại mà hữu lực, liếm láp không sót chỗ nào trong khoang miệng người kia, hai tay nâng khuôn mặt hắn lên, giúp làm giảm bớt cảm giác cứng ngắc đau đớn.

Suy nghĩ của Kiều Khả Nam rối như tơ vò, một giây trước bọn họ còn đang làm chuyện cực kì tục tĩu, bây giờ đột nhiên lại thâm tình dịu dàng. Bầu không khí ôn nhu sến sẩm này, rõ ràng lý trí nói rằng không được, nhưng trái tim vẫn không thể phủ nhận …. Thế này thật tốt.

Tốt đến mức làm hắn không muốn rời xa vòng tay anh.

Hắn muốn, nhưng không thể được.

Trái tim đập nhịp liên hồi, huyết mạch vì xao động mà sục sôi trong cơ thể nói cho hắn biết: Nếu tiếp tục như vậy, sẽ rất nguy hiểm.

Hắn và anh, ngàn lần vạn lần không được nảy sinh thêm tình cảm khác.

Hắn nhẹ nhàng giãy khỏi cái ôm của Lục Hành Chi, khiến đôi môi hai người đang quấn quít đột nhiên cách lìa.

Lục Hành Chi: “?”

Kiều Khả Nam mỉm cười, xoay người, để bản thân xoay mặt vào vách tường, tự mình dùng tay tách hai cánh mông cong mẩy ra, thản nhiên để lộ hậu huyệt khép mở bên trong.

Lục Hành Chi mâu sắc tối sầm, quan sát động tác của hắn, ôn nhu trong mắt hoàn toàn rút sạch, thay vào đó là ánh mắt đói khát tàn nhẫn xâm lược.

Kiều Khả Nam nghĩ, tốt, đây mới chính là điều hắn muốn.

Đây mới đúng là quan hệ vốn có của họ.

Hắn mở to miệng, duy trì tư thế đáng xấu hổ như vậy, nhịn xuống buồn nôn nói: “Đến thao em.”

Lục Hành Chi không nhúc nhích.


Kiều Khả Nam dứt khoát đem thắt lưng hạ xuống thấp hơn, càng làm hậu huyệt bại lộ rõ ràng.

Lúc nãy hắn đã làm vệ sinh, tất nhiên có luôn bôi trơn mở rộng, cả tràng đạo đều sạch sẽ mềm mại, cắm vào rất dễ dàng. “Anh…”

Khóe mắt của hắn ẩm ướt, khiến cho tầm nhìn sau màng nước mờ mờ ảo ảo, cả người Lục Hành Chi căng cứng, rốt cuộc cũng chịu đi tới, hai tay nhào nặn phiến mông căng mẩy của Kiều Khả Nam, khí quan cứng rắn lần thứ hai đặt ngay lối vào, mài nhẵn qua lại.

Sau khi xác nhận tiểu huyệt đã đủ trơn trượt, Lục Hành Chi ngay lập tức đeo bao cao su, lập tức tiến vào.

“A ── ” Kiều Khả Nam ngửa đầu, thoải mái hét to.

Lục Hành Chi ngằn từng tiếng: “Thật hư hỏng.”

Kiều Khả Nam: “Ha…aha…thế, không phải là, bị, bị anh dạy hỏng sao … A ── “

Kiều Khả Nam xoay đầu sang phía khác, dán lên tường, biểu cảm tình mê ý loạn, Lục Hành Chi nhấc một chân hắn lên, ý nói hắn dẫm vào thứ giống miếng nhựa đựng xà bông, được cái giá nâng đỡ một ít trọng lượng, hai người tiết kiệm không ít sức.

Lục Hành Chi giữ chặt mông hắn ngoan đỉnh một hồi, tư thế phía sau vốn là tư thế làm tình yêu thích của Lục Hành Chi, dương v*t vì thế càng ngày càng đâm sâu hơn, mạnh hơn, mỗi một lần đều nhắm vào tuyến tiền liệt của hắn, Kiều Khả Nam rên rỉ cao vút, dần dần lạc giọng, ngón tay cố gắng bám víu trên vách tường trơn trượt, nhưng không nắm được bất kì chỗ bấu víu nào.

Ngay lập tức tay của Lục Hành Chi tìm đến hắn, hai người mười ngón đan xen, trong lúc này quả là thân mật không tách rời.

Kiều Khả Nam vòng tay ra trước giúp mình thư giải, thân mình không ngừng co rút, sống lưng bả vai đều đã nhiễm hồng, Lục Hành Chi cúi người hôn cắn xương sống người dưới thân, Kiều Khả Nam run rẩy, lỗ niệu đạo khép mở, tinh dịch liền phun ra.

Lần thứ hai bắn tinh loãng hơn lần đầu một chút, nhưng khoái cảm lại dài hơn, thẳng đến hơn mười giây, cả người Kiều Khả Nam vẫn còn run run.

Cao trào khiến hậu đình theo quán tính co rút, như thúc giục Lục Hành Chi sớm đến cao trào.

Anh nhìn chằm chằm cần cổ đỏ bừng của Kiều Khả Nam, vết tích anh để lại trong hẻm tối hai tuần trước tới hôm nay đã nhạt đi rất nhiều, chỉ còn lại vệt cắn lờ mờ, nếu không nhìn kĩ không thể phát hiện dị thường. Anh nảy lên ý xấu, lúc sắp cao trào liền hướng về chỗ thèm khát đã lâu, hung hăng cắn một cái….

“A── ” Kiều Khả Nam ăn đau. Trong bụng ra sức mắng chửi: Lục đầu heo anh đáng bị thiên đao vạn quả @#$&%…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.