Tẩu Hôn

Chương 5: Cuộc điện thoại tâm tình


Đọc truyện Tẩu Hôn – Chương 5: Cuộc điện thoại tâm tình

1

Trở về chung cư, cơn tức giận trong lòng Cẩm Tú đãvơi đi đôi chút, đã tới lúc bật điện thoại lên rồi.

Nhưng trong điện thoại không có tin nhắn của Kỷ Viễn. Trong lòng cô có cảm giác hơi hụt hẫng, xem lại những tin nhắn trước đây của Kỷ Viễn, cô nhìn thấy mấy chứ “cưỡi ngựa bạch tới xin lỗi em”, cô bất giác nhoẻn miệng cười.

Có một câu chuyện về “cưỡi ngựa bạch tới xin lỗi em”

Khi hai người vừa mới kết hôn, cuối tuần họ cùng nhau đi công viên, khi ra khỏi công viên, Cẩm Tú cảm thấy mệt mỏi rã rời. Nếu theo kế hoạch họ sẽ cùng nhau đi xe bus tới nơi ở của Cẩm Tú rồi cùng nhau đi ăn mì xào. Khu chung cư cuối tuần trước nửa đêm, có tiếng những cô bạn cùng phòng đi mua sắm về.

Khi ngồi trên xe bus, Cẩm Tú đưa mắt nhìn Kỷ Viễn và nói: “Em mệt lắm”

Kỷ Viễn đáp: “Em dựa vào anh đây này.”

Cẩm Tú bèn dựa vào người Kỷ Viễn, rồi lại nói: “Em vẫn thấy mệt, vai còn đau nữa, anh bóp vai cho em đi.”

Kỷ Viễn trả lời: “Đúng là em phải rèn luyện thêm và ăn thêm nhiều thịt một chút.”

Cẩm Tú nói: “Em chẳng muốn ăn gì cả, chỉ muốn về phòng ngủ một giấc thôi. Hay thế này nhé, anh đưa em về chung cư, rồi anh bắt xe về, am không muốn ăn cơm, em mệt lắm.”

Kỷ Viễn nói: “Để anh nấu.”

Cẩm Tú đã đạt được mục đích của mình bèn mượn cớ nói thêm: “Nếu như tuần sau em cũng không thể nấu cơm thì anh nấu nhé.”

“Thế thì chúng ta ra ngoài ăn.”

Cẩm Tú nũng nịu: “Thế nếu như em mãi mãi không thể nấu cơm thì sao?”

Kỷ Viễn trả lời: “Thế thì chúng ta cứ ra ngoài ăn cơm.”

Cẩm Tú vặn hỏi: “Nếu ngộ nhỡ em chết đi rồi, mãi mãi không thể nấu cơm cho anh được thì sao?”

Kỷ Viễn đáp lại: “Thế thì cả đời này anh sẽ ra ngoài ăn cơm.”

Cẩm Tú nói: “Vợ mới của anh sẽ nấu cơm cho anh.”

Kỷ Viễn bảo: “Cô ấy nấu cơm không ngon.”

Cẩm Tú lại vặn vẹo: “Nếu như cô ấy nấu ngon thì sao?”

Kỷ Viễn tỏ vẻ bực mình: “Em toàn nói lung tung”

Cẩm Tú vẫn không buông tha:”Em nói là ngộ nhỡ, chưa chắc đã là sự thật. Anh nghiêm túc trả lời câu hỏi của em đi.”

Kỷ Viễn bực mình đáp: “Nếu mà ngộ nhỡ cô ấy nấu ăn ngon, anh sẽ lấy cô ấy và bỏ em.” Hình như là vì tức giận, nên tay Kỷ Viễn ấn hơi mạnh, mấy vết ngón tay còn hằn trên vai Cẩm Tú.

Cẩm Tú bực mình, chẳng lẽ Kỷ Viễn lại không thể nói một câu thề non hẹn biển để dỗ dành cô sao. Nhưng cô không dám trách móc Kỷ Viễn, bởi chính cô đã khơi ra khiến cho hai bên đều không vui, cô lấy cớ Kỷ Viễn đã ấn quá mạnh lên vai cô để lại vết tím để trút giận, chẳng them nói câu gì, về tới phòng là cô leo lên giường nằm nghỉ luôn. Kỷ Viễn như kẻ a hoàn đi nấu mì, rán xong trứng anh rụt rè tiến lại phía giường gọi Cẩm Tú dậy ăn cơm, Cẩm Tú giả vờ như đang ngủ say, Kỷ Viễn liền cúi xuống hôn lên mặt Cẩm Tú, anh nói: “Người đẹp ngủ trong rừng ơi, dậy thôi nào, hoàng tử cưỡi ngựa trắng tới hôn em đây.”

Cẩm Tú mượn cớ ngồi phắt dậy, nghiêng ngó hỏi: “Ngựa trắng đâu?”

Kỷ Viễn đáp: “Hoàng tử ở đây rồi mà em còn thấy thiếu ngựa trắng à?”

Cẩm Tú đáp: “Không, em muốn có ngựa trắng cơ, nếu không em sẽ ngủ tiếp.”

Kỷ Viễn lập tức quỳ xuống, hai tay chống đất, ngẩng đầu lên nói với Cẩm Tú: “Lên đi nào, nàng công chúa của anh, anh là Tiểu Bạch Long, bình thường anh là hoàng tử, khi đi lấy kinh cùng Đường Tăng anh là ngựa trắng.”

Cẩm Tú không giả bộ được nữa, cô tươi cười rời khỏi giường, xuống ăn mì với Kỷ Viễn.

Kỷ Viễn vừa ăn vừa nói: “Bà cô của anh ơi, em yêu cầu cao quá đấy, anh vừa phải làm hoàng tử, vừa phải làm ngựa, anh làm thế chỉ vì muốn em vui thôi đấy.”

Cẩm Tú cười hì hì: “Đương nhiên rồi, lúc chưa lấy em anh là hoàng tử, lấy em rồi anh là ngựa trắng.”

Cho tới khi gần đi ngủ cô vẫn chưa nhận được tin tức gì của Kỷ Viễn, anh còn chưa chịu cưỡi bạch mã tới xin lỗi cô. Cẩm Tú không kìm được cơn giận, cô lấy điện thoại nhắn tin cho Kỷ Viễn: “Em vẫn còn đang tức đấy, anh chưa dỗ được em đâu.”

Nhưng hình như điện thoại của Kỷ Viễn hết pin, cô không thấy có động tĩnh gì.


Lúc trước cô nói đến chuyện ly hôn, chẳng qua là vì tức giận quá, mấy tiếng sau, giận vẫn cứ giận còn chuyện muốn ly hôn với Kỷ Viễn chẳng qua là chuyện bé xé ra to. Cẩm Tú không phải là người không biết điều như thế. Hôn nhân không phải là chơi nhà chòi, tổ chức xong tiệc rượu người nào người nấy thu hết bát đĩa về nhà mình. Hôn nhân là hai người, một nam một nữ trân trọng trao cho nhau lời hứa, hơn thế nữa, lời hứa ấy còn được ràng buộc và bảo vệ của pháp luật.

Hơn nữa, cô thích Kỷ Viễn, cô không muốn rời xa Kỷ Viễn, vậy thì nhắn tin cho Kỷ Viễn cũng chứng tỏ cô đã tha thứ cho anh hơn một nửa rồi, phần còn lại anh phải tự cưỡi ngựa trắng tới xin lỗi cô.

Ngày hôm sau là thứ bảy, là ngày “tết” của cả hai người. Nhưng từ sang sớm cho tới tối không thấy bóng dáng Kỷ Viễn đâu, đến điện thoại cũng chẳng gọi.

Cho dù là không muốn xin lỗi thì cũng nên gọi điện hỏi thăm chứ. Trước đây, trong giờ làm hai người họ vẫn luôn dành thời gian để nhắn tin cho nhau, đôi lúc Cẩm Tú nhắn tin cho Kỷ Viễn nhưng tin nhắn không viết chữ nào, chỉ có một dấu hỏi chấm.

Kỷ Viễn sẽ trả lời tin nhắn của cô: “Anh đang làm việc đây, anh đang cố gắng kết thúc công việc để tới gặp em, anh đang nỗ lực làm việc để được ôm em trong vòng tay cả đêm đây.”

Cẩm Tú nhìn điện thoại cười, cô mỉm cười như một chú gà mái nhỏ đang hạnh phúc.

Nhưng lấu lắm rồi cô không có được cảm giác hạnh phúc của chú gà mái nhỏ nữa.

Đúng lúc ấy Quách Trường An gọi điện tới, nói anh ta phải đi công tác hai ngày, khi nào về sẽ gọi điện cho Cẩm Tú.

“Chắc anh đi tới tỉnh khác khoảng hai ngày.” Quách Trường An nói trong điện thoại.

Cẩm Tú cứ nghĩ anh ta có việc gì rất quan trọng muốn nói với cô, nhưng đợi một hồi lâu, Quách Trường An vẫn không nói gì.

“Anh có cần tôi giúp gì không?” Cẩm Tú đành mở lời trước. Cô vốn không muốn hỏi, nhưng vì anh ta đã chủ động gọi điện trước cho cô thì cô cũng nên lịch sự hỏi thăm một câu.

Quách Trường An đáp: “Không có chuyện gì cả, anh chỉ muốn nói với em thế thôi, chắc là khoảng ngày kia anh sẽ về.”

“Anh đi thì có liên quan gì tới tôi?” Cẩm Tú chán ngán đáp.

“Không có liên quan gì cả…” Quách Trường An nói, anh gạt đi bản tính ngạo mạn của mình để trả lời cô. “Bữa tối hôm qua, là anh thật lòng muốn mời em, nhưng cái tên ấy bò quá…”

“Bò với chẳng không bò thì có liên quan gì tới tôi? Không có việc gì thì tôi tắt máy đây.” Cẩm Tú đáp lại không khách khí.

“Thế em tắt máy đi.” Quách Trường An nói rồi tắt máy trước.

Cẩm Tú tắt điện thoại, miệng lẩm bẩm: “Đúng là hâm!”

Biên tập Lịch Tử ngồi cách đó mấy ô lên tiếng nói: “Tôi thấy cô mới là có vấn đề, người ta đi xa nói với cô một tiếng. Tức là đã coi cô là người bạn quan trọng, cô được người khác chiều đến mức hư rồi đây, chẳng biết trời cao đất dày là gì, lại còn mắng người ta là hâm”.

Lịch Tử là như thế, lúc nào cũng vô duyên vô cớ xen vào chuyện người khác, lúc nào cũng muốn dội nước lạnh vào người khác. Cô là biên tâp viên mỹ thuật, những câu chuyện tâm sự và dài kỳ của Cẩm Tú đều do Lịch Tử vẽ tranh minh họa. Theo cách nói của Lịch Tử:”Tranh minh họa được đan xen vào câu chuyện một cách vô tình nhưng tuyệt đối không có tác dụng làm nổi bật những chi tiết chính của câu chuyện.”

Những câu nói của Lịch Tử cũng giống như những bức tranh minh họa của cô, đều có những bức mang tính nhảy vọt, nếu tư duy không nhanh nhạy thì cũng không có những bức mang tính nhảy vọt như thế, Cẩm Tú thường không hiểu những điều mà Lịch tử nói. Nhưng lúc này, trong giây lát, Cẩm Tú đột nhiên hiểu những câu nói của Lịch tử, và cũng hiểu vì sao Quách Trường Ạn gọi điện cho cô.

Trước mặt cô những ký ức như những thước phim lần lượt hiện về. Ngày còn bé, cả ngày chơi trò đánh nhau, hò hét với lũ tiểu tử trong ngõ, mỗi khi gặp phải “kẻ địch” dường như người rat ay giúp đỡ luôn là Quách Trường An. Nhưng chỉ cần Quách Trường An có lỗi với cô là cô nổi nóng, thậm chí là đẩy Quách Trường An một cái, đá, túm lấy áo, hình như Quách Trường An chưa bao giờ phản kháng. Sau đó khi cô đánh nhau với bất cứ đứa trẻ nào, anh cũng đều giúp cô.

Ngày đó cô gọi anh là đồ bốn mắt bởi anh đeo cặp kính cận dày cộp, không biết vì sao bây giờ anh không đeo kính nữa. Quách Trường An không đeo kính hình như trông dễ nhìn hơn.

Nhưng dường như những câu nói của anh càng khiến người ta bực mình hơn trước đây.

Có đi thì phải có lại. Cẩm Tú miễn cưỡng gửi tin nhắn cho Quách Trường An chỉ vẻn vẹn bốn chữ: “Thượng lộ bình an.”

Quách Trường An đang lái xe, anh thấy túi mình rung rung, mở điện thoại ra xem thì thấy tịn nhắn của Cẩm Tú, anh chăm chú nhìn vào bốn chữ trên màn hình điện thoại một hồi lâu, ánh mắt lạnh lùng dường như ấm áp hơn, anh nhoẻn miệng, nụ cười hiếm hoi nở trên khuôn mặt

2

Hết giờ làm, mọi người kéo nhau ra về, khu nhà nhanh chóng lấy lại yên tĩnh vốn có. Ánh nắng từ ô cửa sổ phía sau rọi vào căn phòng trống rỗng, mỗi ô làm việc đều đã ở trong trạng thái tĩnh lặng, chỉ có ánh nắng nhạt, lặng lẽ len lỏi trong căn phòng.

Tiếng điện thoại vang lên tại bàn làm việc của Cẩm Tú.

Văn phòng có hơn hai mươi ô, số điện thoại của mỗi ô đều có những số đằng trước giống nhau, chỉ khác mấy số đuôi. Cuộc điện thoại gọi thẳng vào máy bàn của Cẩm Tú, chắc chắn có người muốn tìm Cẩm Tú.

Liệu có phải là điện thoại của Kỷ Viễn không? Cẩm Tú vội vã nhấc máy, cô vẫn chưa nguôi giận, chuẩn bị trách móc Kỷ Viễn mấy câu, sau đó mới hòa giải. Không thể vì mấy ngày anh ta không gọi điện mà tha thứ cho anh ta. Nếu không lần sau anh ta sẽ cứ chứng nào tật nấy, chọc tức Cẩm Tú cũng không cần tốn công sức dỗ dành cô. Chỉ cần trốn biệt mấy ngày, không gọi điện, không nhắn tin là mọi việc lại đâu vào đấy!

Không thể để thói xấu này phát huy được!

Nhưng âm thanh ở đầu dây bên kia đã làm trái tim đang đập loạn nhịp của cô như đóng băng.


Hóa ra cuộc điện thoại này là gọi tới đường dây tâm sự.

“Xin hỏi đây có phải là đường dây nóng hôn nhân gia đình không? Chị là Khả Tâm đúng không ạ?” Giọng một người con gái nhẹ nhàng ở đầu dây bên kia, giọng nói hơi khàn khàn.

“Ừ, chào em, chị là Khả Tâm, em có chuyện gì không?” Cẩm Tú đáp.

Trong tờ báo tối, Cẩm Tú phụ trách bốn trang, trong đó có một trang cửa sổ tâm tình. Bút danh của cô là Khả Tâm, chuyên mục cửa sổ tâm tình này chủ yếu là nơi chia sẻ về hôn nhân gia đình.

Cuộc điện thoại của cô gái đó gọi tới muốn tìm Cẩm Tú tâm sự những đau khổ trong hôn nhân. Giọng người con gái có chút đau thương, cảm giác như thể cô sắp òa lên khóc, Cẩm Tú tạm gác sự tức giận với Kỷ Viễn, để nghe cô gái tâm sự.

“Bây giờ em thấy buồn lắm, nói thế nào bây giờ, chị Khả Tâm ơi, có một quãng thời gian, em không biết nên kể với chị thế nào về hoàn cảnh của em, em….”, cô gái nói tới đó rồi không nói gì nữa.

Cẩm Tú yên lặng trong giây lát rồi nói: “Không có vấn đề gì, chị vẫn đang nghe đây, em cứ nói đi.”

Một hồi lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng cô gái nọ, nhưng cô gái ấy vẫn chưa cúp máy, bởi trong điện thoại vẫn vọng lại tiếng thở nhẹ của cô gái.

Càng gặp những tình huống như thế này càng không thể lên tiếng thúc giục. Cẩm Tú vấn kiên nhẫn chờ đợi câu chuyện của cô gái. Cẩm Tú nhẹ nhàng an ủi: “Em hãy uống một cốc nước ấm trước nhé, nếu em vẫn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào thì không cần kể với chị vội, chúng ta hãy nói chuyện khác nhé, ví dụ như em thích mặc quần áo như thế nào, khoảng bao lâu thì em dạo quanh các cửa hàng thời trang một lần, nếu em muốn có người đi cùng em, chị đã từng học qua thiết kế thời trang, chị có thể tham mưu cho em đấy.”

Đầu dây bên kia bỗng có tiếng khóc.

Cẩm Tú cảm thấy hồi hộp. Đây là lần đầu tiên có người gọi điện tâm sự mà khóc như thế này. Thông thường mọi người đều hẹn Cẩm Tú tới quán trà để gặp mặt, họ sẽ kể lể cho tới khi cảm thấy đau khổ nhất, họ sẽ nghẹn ngào, họ sẽ rơi lệ. Nhưng đây là lần đầu tiên Cẩm Tú gặp phải trường hợp có người gọi điện, trong điện thoại chưa nói gì mà đã khóc như thế này. Cô biết được tầm quan trọng của những câu nói của mình đối với cô gái nọ, bởi thế cô dùng từ hết sức thận trọng, cô sợ chỉ một chút sơ suất sẽ khiến cô gái ấy đau lòng. Cô bèn thăm dò: “Nếu khóc, em cảm thấy nhẹ nhàng hơn thì hãy khóc cho thật thoải mái, nhưng chị không biết chị có thể giúp gì được cho em.”

Cô gái đột nhiên khóc to hơn, vừa khóc cô vừa nói: “EM cảm thấy rất khó chịu, em muốn tìm một người nghe em nói chuyện.” Tiếng khóc của cô gái càng to hơn.

Cẩm Tú đang muốn an ủi thêm cô gái ấy thì điện thoại đột nhiên không có tín hiệu.

Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh. Cảm giác yên ắng tới đáng sợ, tới mức có thể nghe thấy được tiếng đập của con tim.

Cẩm Tú không dám về, sợ cô gái đó gọi điện tới sẽ không có ai nghe, như thế sẽ càng khiến cô ấy cảm thấy bế tắc và không có lối thoát. Tuy số điện thoại của cô đã được ghi trong mục cửa sổ tâm tình nhưng nếu ngộ nhỡ cô gái ấy chỉ nhớ số điện thoại văn phòng của cô thì sao?

Nhưng cô đợi rất lâu mà tiếng chuông điện thoại vẫn không vang lên. Cẩm Tú cảm thấy hơi lo cho cô gái ấy, sợ cô ấy nghĩ quẩn mà làm liều, cô bèn gọi điện cho trưởng ban Đỗ của ban tình báo công an, nhờ anh tra xem cuộc điện thoại gọi tới đường dây nóng của cô là từ đâu. Ban tình báo công an và tòa soạn có mối quan hệ qua lại với nhau, tất cả các cuộc điện thoại gọi tới tòa soạn đều được kiểm soát. Trưởng ban Đỗ đã nhanh chóng tìm ra kết quả.

“Gần khu biệt thự số 83, ngõ Hồ Điệp.” Trưởng ban Đỗ thông báo, “Nếu không có khả năng nào khác thì chắc chắn là từ biệt thự số 83”.

Nếu như đúng là số 83 ngõ Hồ Điệp thì đúng rồi. Bởi giọng nói của người con gái trong điện thoại, Cẩm Tú cảm thấy rất quen.

Tai của Cẩm Tú hình như có chức năng ghi nhớ thông tin, những âm thanh mà cô đã từng nghe một lần, cho dù rất lâu sau cô mới nghe lại nhưng cô đều nhớ.

Biệt thự số 83 ngõ Hồ Điệp, người con gái với nỗi oán hận thầm kín.

Khi ấy là lúc Cẩm Tú vừa mới vào tòa soạn không lâu, ở căn nhà số 83 ngõ Hồ Điệp đã xảy ra một vụ mưu sát. Lúc ấy nữ chủ nhân của căn biệt thự bị buộc vào tội mưu sát mẹ chồng, sau đó vì không đủ chứng cứ nên người con gái đó được thả ra. Khi ấy chuyên mục “Cửa sổ tâm tình” của Cẩm Tú vừa mới bắt đầu hoạt động, cô gái ấy đã gọi điện thoại tới tâm sự với Cẩm Tú những điều đau khổ trong hôn nhân của cô.

Cô gái ấy tên là Tô Gia Văn, hai mươi bảy tuổi. Cô kết hôn được ba năm thì mối quan hệ giữa cô và mẹ chồng ngày càng trở nên tồi tệ, thậm chí xung khắc tới mức như nước với lửa.

“….Sau khi kết hôn em sống trong biệt thự của mẹ chồng. Em nhận thấy bà rất kì quái, bà thường đứng trước cửa phòng chúng em nghe lén chúng em trò chuyện, có một lần em và chồng “yêu nhau” xong, em vào buồng tắm, vừa đẩy cửa ra thì nhìn thấy bà đứng trước cửa, em giật mình tới mức hồn vía muốn bay lên trời.”

“….Sau khi em có bầu, chồng em bưng nước cho em rửa chân, mẹ chồng em nhìn thấy thì nói bóng nói gió. Thấy chồng em quét nhà, giặt quần áo thì bà lại bắt em làm cho bằng được, bà nói phụ nữ có bầu thì phải rèn luyện nhiều sinh con mới dễ. Bây giờ còn ai đẻ thường nữa, đều là đẻ mổ cả, nhưng bà cứ ngăn cấm cho bằng được, bà nói đẻ thường con mới khỏe mạnh. Trong lòng bà chỉ có cháu mà thôi, chứ không có em. Lúc sinh con, may mà em không đau tới chết.”

“….Mẹ chồng nghĩ đủ mọi cách để không cho vợ chồng em gần nhau. Lúc rảnh rỗi, không có việc gì thì bà chuyện trò với em và nói xưa kia đế vương không sống thọ đều vì chuyện phòng the, bà còn nói nếu phụ nữ đòi hỏi quá nhiều thì là kẻ dâm đãng, chết rồi phải xuống địa ngục. Phụ nữ phải biết tiết chế dục vọng, giữ cho tâm hồn thanh tịnh. Bà còn bảo em phải khuyên nhủ chồng cần có chí tiến thủ, đừng có suy nghĩ nhiều về chuyện phòng the. Buổi tối, khi vợ chồng em vừa có chút cảm hứng thì mẹ chồng em đã gõ cửa, không phải bà đau đầu thì cũng là đau lưng, giúp bà đấm bóp một hồi xong thì vợ chồng em cũng không còn cảm hứng nữa. Bà còn tự ý đổi chỗ làm cho chồng em, chồng em chuyển chỗ làm ra ngoại ô, tuy lương có cao hơn, nhưng không tiện về nhà chút nào. Bởi quan hệ giữa em và mẹ chồng không tốt, luôn xảy ra xích mích nên về tới nhà chồng em lại phải làm nhiệm vụ phân xử. Sau đó, cứ tới cuối tuần anh ấy mới chịu về nhà. Về tới nhà, chúng em cũng rất khó gần nhau, bởi mẹ chồng em luôn tìm cách giữ chồng em ở phòng bà tới rất muộn mới “tha” cho chồng em về. Cuộc hôn nhân của em đã không như những gì em mong muốn, chúng em đang sống cuộc sống tẩu hôn. Một tháng trước đây em nhận thấy chồng em rất hiếm khi động vào em, em phát hiện ra những tin nhắn lạ trong điện thoại của anh ấy, hóa ra anh ấy đã có bồ. Nếu không phải vì mẹ chồng em ngăn cản chúng em bên nhau thì anh ấy đã không thể có bồ. Em hận người đàn bà ác độc ấy, trong mơ em cũng muốn giết chết bà ấy. Nhưng em tuyệt đối không phải là người sát hại bà, bà ấy chết là vì ông trời thương xót em.”

“Em không li hôn, dựa vào cái gì mà em phải li hôn, cho dù có li hôn, em cũng phải dành lấy nửa căn nhà. Em đã làm dâu cho nhà họ ba năm, sinh một đứa cháu cho họ, vậy mà em phải li hôn tay trắng sao. Lúc đầu mẹ chồng em đã hứa cho em căn biệt thự ấy, vậy thì dựa vào cái gì mà bắt em phải ra đi trắng tay? Người có lỗi với cuộc hôn nhân này là anh ta chứ không phải là em. Em hận người đàn bà ấy, em muốn cầm dao phanh bà ấy ra từng mảnh.”

Tô Gia Văn nghiến răng trong điện thoại.

Đó là lúc Cẩm Tú mới làm biên tập không lâu, khả năng ứng phó với những sự việc bất ngờ như thế này còn chưa nhiều. Cô sững sờ cầm điện thoại, bên đầu dây kia đã cúp máy rồi. Cẩm Tú vẫn còn nhớ địa chỉ số 83 ngõ Hồ Điệp. Sau đó, chủ nhân của ngôi biệt thự ấy cũng trở về. Vụ mưu sát ấy cũng không ai nhắc tới nữa. Nghe nói người đàn bà ấy thần kinh không ổn định, hay đột nhiên mất tích ba, bốn ngày, không phải là đi tới vùng khác thăm bà con thì cũng là mang ba lô đi du lịch. Đứa cháu của bà đã được gửi tới trường của giới thượng lưu, bởi thế người thiếu phụ tên Tô Gia Văn ấy là người thường xuyên sống trong ngôi biệt thự số 83.

Nếu người vừa gọi điện tới đường dây tâm tình là Tô Gia Văn ở ngôi biệt thự số 83 ngõ Hồ Điệp, thì những tiếng oán hận của người con gái năm nào đã không còn, chỉ còn lại tiếng nói bi thương của người thiếu phụ trẻ. Tình yêu và hôn nhân đối lập mà thống nhất. Đối lập là bởi vì bốn chữ trong hai từ đó không có chữ nào cùng nghĩa với chữ nào, thống nhất là bởi vì một chàng trai và một cô gái, có thể là vì tình yêu mà đến với nhau, kết hôn cùng nhau.

Cẩm Tú và Kỷ Viễn lấy nhau cũng vì tình yêu. Nhưng giờ đây cô lại cảm thấy trong cuộc hôn nhân của họ có đầy những biến cố. lẽ nào chỉ vì hôn nhân của họ mang hình thức của cuộc tẩu hôn sao? Thực tế tẩu hôn không có gì là không tốt, vừa có thể cảm nhận được cảm giác lãng mạn của niềm vui tân hôn, lại vừa cảm nhận được niềm vui của cuộc sống độc thân. Đương nhiên, tẩu hôn sẽ không nâng cao chất lượng cuộc sống gia đình, chỉ có điều cô và Kỷ Viễn không thể xử lý tốt một vài vấn đề nhỏ nào đó.


Xem ra con đường tẩu hôn này vừa nặng nề, vừa xa xôi. Muốn tiếp tục bước đi trên con đường này, thực sự không thể chỉ có tình yêu là đủ. Cứ lấy ví dụ như chuyện lần này, Kỷ Viễn là người sai trước nhưng anh ta không chân thành xin lỗi, chứng tỏ anh ta cho rằng anh ta không sai, và còn chứng tỏ anh ta hoàn toàn không coi người vợ như Cẩm Tú ra gì. Vậy thì Cẩm Tú phải làm thế nào?

Cẩm Tú phải để anh ta xin lỗi trước, phải để anh ta biết được sự quan trọng của một người vợ chứ không phải dùng việc li hôn để giải quyết vấn đề.

Có lúc Cẩm Tú cũng không thể nói rõ được vì sao cô yêu Kỷ Viễn. Là yêu cách nói chuyện hóm hỉnh, hài hước của anh hay yêu những màn kịch dỗ dành phụ nữ của anh, hau cô yêu cách anh ta “làm chuyện ấy”?

Cô nghĩ mãi mà không hiểu. Lúc đầu Kỷ Viễn nói với cô, không có nhà anh cũng lấy cô, nhưng khi cô tẩu hôn, cô chỉ nghĩ có một đêm mà anh đã đồng ý. Hai thành một là hôn nhân, một thành hai là độc than. Huống hồ cô thích Kỷ Viễn, chỉ cần Kỷ Viễn luôn giữ được tình yêu với cô thì có thế nào cô cũng chấp nhận được.

Ban đầu Kỷ Viễn theo đuổi cô cuồng nhiệt, dường như chỉ cần một phút không nhìn thấy cô là trái tim anh như lửa đốt, nhưng bây giờ họ đã xa nhau một tuần mà một tin nhắn anh cũng không gửi cho cô mà anh ta lại là người sai trước, dù có thế nào thì anh cũng phải dỗ dành cô chứ.

Trong lúc Cẩm Tú đang miên man suy nghĩ thì điện thoại của cô vang lên.

Chắc là Kỷ Viễn gọi tới?

3

Trong căn phòng ngầm dưới đất của quán cà phê, Kỷ Viễn đang ngồi uống rượu, ăn hoa quả, hát hò, vui chơi một cách phấn khích.

Cô gái ngồi bên cạnh Kỷ Viễn uống với Kỷ Viễn vài cốc bia, nhìn Kỷ Viễn gào thét bài “Người đàn ông hèn nhát”, bèn hỏi thăm dò: “Anh à, anh còn ngồi đây hát nữa à, hôm nay là cuối tuần, anh không về cùng chị ấy sao?”

“Đừng có nhắc cô ấy với tôi, ai mà nhắc cô ấy với tôi thì tôi sẽ cho người ấy biết tay.” Kỷ Viễn một tay cầm micro, một tay cầm chai bia, lắc qua lắc lại, tự lấy làm sung sướng.

Cô gái ngồi lặng lẽ uống cạn cốc bia, khuôn mặt xinh đẹp thoáng chút buồn. “Anh đã lấy người ta về rồi thì nhắc tới chị ấy thì có gì mà không được?”

“Lấy thì làm sao? Ông mày vui lên thì lấy, không tin à?” Kỷ Viễn nháy mắt với cô gái và nói.

“Ông trời là số một, anh là số hai, có gì mà anh không dám làm, làm sao mà em không tin được?” Cô gái thủ thỉ, với vẻ mặt dịu dàng, nhưng giọng nói của cô không hề mềm mại chút nào.

Kỷ Viễn quay đầu nhìn cô, thấy cô gái có phần không vui liền hỏi: “Không muốn uống rượu cùng anh à?”

Cô gái từ nãy tới giờ ánh mắt lúc nào cũng ủ rũ, vừa nghe thấy câu nói ấy của Kỷ Viễn, cô vội vàng ngẩng đầu, đôi mắt to ánh đầy ấm ức, cô chu miệng nói: “Em có tình nguyện không mà anh còn không biết à, lại còn muốn em phải nói lần nữa sao?”

Kỷ Viễn nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, anh hét lên: “Tiểu Ngư, Tiểu Ngư, xem mắt của em kìa, sao lại giống như đang mưa thế kia?”

“Em thích mít ướt đấy thì có làm sao không?” Người con gái chớp chớp mắt, đúng là mắt cô đã ướt nhòa.

Nếu cứ thế này thì chẳng có gì là vui cả. Kỷ Viễn không muốn đối diện với một người con gái đang rơi lệ.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, sau đó có hai người bước vào. Một người trong số đó lớn tiếng quát.

“Anh, ngoài kia có mấy người, chúng đánh tiểu trạch rồi, lại còn muốn tìm Đào Tử tính sổ”.

Kỷ Viễn nhảy dựng lên, vừa đi vừa hỏi: “Ai đánh Tiểu Trạch, có bị thương ở đâu không?”

“Bên ngoài đang loạn lắm, chúng không biết phép tắc gì cả, vừa vào đã đánh Tiểu Trạch chảy cả máu mặt.” Người được hỏi lên tiếng đáp.

Kỷ Viễn bừng bừng tức giận bước ra ngoài, đi qua góc căn phòng, anh rút luôn con dao vừa dùng gọt dưa hấu.

Tiểu Ngư muốn ngăn anh, nhưng cô chưa kịp nói nên lời. Kỷ Viễn như con ngựa hoang lao ra khỏi phòng.

Bên ngoài đã loạn lên. Kỷ Viễn xắn tay áo xông lên đánh nhau với những kẻ đó.

Bàn ghế bị lật tung, chai lọ bị đập tan tành, khăn trải bàn vứt tung tóe, quấn lấy chân người, có người ngã xoài ra đất, có người dẫm đạp lên cả khăn trải bàn, tiếng khóc, tiếng mắng chửi, tiếng ẩu đả, tiếng kêu thảm thiết hòa lẫn cả vào nhau…

Nửa tiếng sau, trên giường bệnh của một phòng khám nhỏ, cô y tá với chiếc áo blu trắng đang giúp Kỷ Viễn băng bó hai vết thương trên cánh tay. Vết thương không lớn, nhưng Kỷ Viễn bắt cô y tá phải dùng hết hai cuộn băng garo.

“Anh à, trông anh cứ như người bị thương trên phim ấy.” Tiểu Ngư đang giúp cô y tá băng bó vết thương, ánh mắt cô không rời khỏi vết thương của Kỷ Viễn, trong ánh mắt đầy sự lo lắng xót xa.

“không phải là em hỏi anh là có về nhà với vợ không à, không phải là anh không về mà là vì không có cớ gì và cũng không biết xin lỗi cô ấy như thế nào, bây giờ thì anh đã có cớ.” Khuôn mặt Kỷ Viễn dương dương tự đắc, không hề tỏ ra đau đớn vì bị thương.

Phụ nữ mà, tới lúc có thể dỗ dành được thì tuyệt đối đừng tiếc những lời ngọt ngào. Nhưng tới lúc phải lừa dối thì đừng nhẹ tay, cũng đừng phí những ý nghĩ ác độc, không phải là sợ không nghĩ ra, mà là sợ không dám làm.

Mặt Tiểu Ngư tối sầm lại, cô không nói gì, ánh mắt cô như ánh mặt trời vây quanh đóa hướng dương là Kỷ Viễn.

Hoa hướng dương bước ra khỏi phòng khám, rời khỏi tầm nhìn của cô, ánh mắt của cô dần dần trở nên trống rỗng và u buồn. Cô sờ vào chiếc điện thoại trong túi. Đó là chiếc điện thoại Kỷ Viễn đưa cho cô.

Có lẽ đây là chiếc điện thoại mà Kỷ Viễn đã dùng rất lâu, anh đang muốn đổi sang một chiếc mới, chắc là anh coi cô như cái thùng rác, vứt nó lại cho cô, chứ đó không phải là tín vật tình cảm gì cả, có lẽ cô đã nghĩ quá nhiều.

4

Tiếng điện thoại vang lên, khiến Cẩm Tú định thần lại.

“Kỷ Viễn, là anh có phải không?” Cẩm Tú nhấc điện thoại vội vã hỏi.


“Là đường dây nóng Hà Tân phải không? Em tìm chị Khả tâm.” Một giọng nói trong vắt vang lên ở đầu dây bên kia. Giọng nói ấy chắc chắn của một người con gái còn ít tuổi.

“Ừ, chị đây.” Cẩm Tú hơi thất vọng.

Thì ra lại là một cuộc điện thoại tâm tình.

Kỷ Viễn vẫn không gọi điện cho cô. Rốt cuộc Kỷ Viễn đang làm gì? Nếu thực sự muốn ly hôn thì cũng không nên cắt đứt mọi liên hệ. Cẩm Tú ảo não, cô hơi đau lòng và cảm thấy tinh thần suy sụp. Nhưng cô vẫn cố hết sức vứt bỏ mọi xúc cảm của bản thân sang một bên, lắng nghe câu chuyện tâm tình từ đầu dây bên kia.

Có hai số điện thoại đường dây nóng, một là số điện thoại ở văn phòng của Cẩm Tú, một là số di động của Cẩm Tú. Điện thoại di động của cô mở 24/24 giờ, nửa đêm mà có điện thoại gọi tới đường dây nóng thì cũng có gì là lạ.

“Chị là Khả Tâm phải không ạ? Em muốn kể cho chị một câu chuyện, câu chuyện của chính em.” Cô gái nói: “Em không biết bây giờ gọi điện cho chị có làm ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của chị không?”

Bây giờ mới hơn bảy giờ tối, sao cô ấy lại nói bây giờ đã là thời gian nghỉ ngơi nhỉ. “Em nghĩ xem gọi điện thoại vào đường dây nóng lúc này có phải là ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi không?” Cẩm Tú muốn nói ra điều đó, nhưng cô không thể nói như vậy, cô biết có rất nhiều người chỉ tới khi màn đêm buông xuống mới có thể thổ lộ tâm tình với người khác, nghĩ vậy cô bèn dịu dàng đáp:”Không sao, chị rất vui khi nhận được điện thoại của em, có chuyện gì em cứ kể cho chị nghe.”

“Từ trước tới giờ em chưa từng kể chuyện này với ai, với người em yêu em cũng chưa bao giờ kể…”Cô gái trầm ngâm trong giây lát rồi chậm rãi nói:”Chị có nghe không?”

“Chị vẫn đang nghe đây.” Cẩm Tú trả lời. nghe giọng nói là có thể đóan biết được rằng cô gái này chắc chỉ hơn hai mươi tuổi một chút. Cô gái mới biết yêu, cô đã yêu một người con trai hết lòng. Nhưng cô nhút nhát với chính tình yêu của mình, cô có chút do dự muốn tâm tình với người khác, nhưng lại sợ những điều cô tâm sự làm lộ ra bí mật riêng tư của cô.

Những cô gái như thế, Cẩm Tú đã gặp nhiều, Cẩm Tú luôn nhận những cuộc điện thoại như thế này vào nửa đêm hoặc lúc trời vừa chập tối. Hai đầu điện thoại, hai người con gái, một người đang tâm tình trút bầu tâm sự, một người thì lặng lẽ lắng nghe, thời gian cứ thế trôi qua cùng với câu chuyện của họ, không biết từ lúc nào, chiếc điện thoại đã được bàn tay ủ ấm, hai trái tim như đang giao lưu với nhau, thời gian dường như ngừng trôi, trên thế gian này chỉ còn lại yêu và được yêu.

“Em đã yêu một người, anh ấy giống một tia chớp, bước qua tuổi hai mươi của em. Trước đây dường như em sống trong bức tường thành ngột ngạt, khi anh ấy xuất hiện, bầu trời của em như xuất hiện ánh mặt trời, anh ấy đã kéo em ra khỏi bức tường thành ấy, em luôn đi bên anh ấy, bay cùng anh ấy, cho tới khi em hiểu rằng mình đã yêu anh ấy, thì em cùng anh ấy đã đi quá xa, không thể quay đầu lại…” Giọng nói của người con gái nhẹ nhàng tựa giấc mơ.

Cẩm Tú nhớ đến cảm giác mà Kỷ Viễn dành cho cô, cũng giống như tia chớp phá tan cuộc sống khô khan và buồn tẻ của cô.

“Có những điều, chỉ khi xảy ra rồi, chúng ta mới thực sự biết nó đã xảy ra, điều này không thể trách em, trong tình yêu, không ai chống lại được cám dỗ.” Cẩm Tú nhẹ nhàng an ủi người con gái ở đầu dây bên kia và cũng giống như đang an ủi chính mình.

Lần đầu tiên khi nhận cuộc điện thoại từ đường dây nóng, Cẩm Tú cảm thấy không tập trung tâm trí. Cô bấm phím ghi âm trong điện thoại, như thế cho dù lúc nào nghe cô có bỏ qua chi tiết gì, thì tới khi chỉnh sửa bản thảo cô cũng có thể dựa vào đó để bổ sung. Đầu dây bên kia, người con gái lại bắt đầu tâm sự.

“Anh ấy là ông chủ của em, nhưng em quen anh ấy không phải trong cửa hàng của anh. Em vốn bán bia trong một quán rượu, tối hôm đó em mãi mãi không thể nào quên, có hai tên say đã túm lấy em ép em uống rượu. Em cãi nhau với họ, hai tên say ấy đã đánh em. Lúc ấy anh đã xuất hiện, cầm ghế đánh túi bụi vào hai tên say đó, anh ấy cũng bị thương. Trong giờ phút ấy, em đã thích anh. Từ trước tới giờ ai đã vì em mà đánh nhau đâu. Sau khi biết anh ấy mở cửa hang, em đã tới làm trong cửa hàng của anh. Hàng ngày được nhìn thấy anh, trong lòng em cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc lắm chị ạ. Anh ấy thích gội đầu bằng dầu gội đầu bạc hà, mỗi buổi sáng sau khi gội đầu, anh ấy đi qua chỗ em, em cố hết sức để hít lấy mùi thơm từ mái tóc anh. Anh ấy thích hút thuốc quế hoa, thế là em mua một cây, tối nào em cũng lấy một điếu đặt lên mũi ngửi. Khi đó, em cảm thấy được anh ấy ở rất gần, rất gần bên em, như thể đang ngồi bên cạnh em vậy…”

Giọng nói của người con gái văng vẳng bên tai, Cẩm Tú cảm giác đó như một giấc mơ xa vời đối với cô. Trước mắt cô đột nhiên hiện lên hình ảnh: Kỷ Viễn múc một chậu nước để gội đầu, còn cô tay cầm dầu gội đầu hương bạc hà đưa cho anh, anh cúi đầu đón lấy dầu gội đầu từ tay cô, khuôn mặt cười rạng rỡ. Ánh mặt trời chiếu rọi vào chậu nước, khung cảnh ấy, ấm áp và ngọt ngào như mùa xuân.

“Có thể em không cần phải yêu trong đau khổ như thế, em hãy nói rõ tình cảm của mình với anh ấy…” Cẩm Tú gợi ý.

“Người đàn ông mà em yêu đã lấy vợ rồi, làm sao em có thể bày tỏ với anh ấy?” Người con gái đáp

Yêu một người đàn ông đã có vợ sao?

Vậy mà còn thẳng thắn tâm sự câu chuyện của mình sao?

Cẩm Tú trùng lòng trong giây lát.

Trước khi kết hôn với Kỷ Viễn, Cẩm Tú không hề có khái niệm về chuyện có người trong số bạn học của cô làm người tình của đại gia. Chỉ là cách kiếm tiền hơi khác người mà thôi, tuy không thích nhưng cô không phản đối hành động của người khác. Bây giờ kết hôn rồi, cô đột nhiên cảm thấy những người phụ nữ bằng lòng làm lẽ của người khác thật đê hèn, thật đáng sỉ nhục.

Đây là một sự thay đổi đột ngột trong suy nghĩ của cô.

Nhưng với vai trò của một người biên tập. Cẩm Tú chỉ có thể an ủi người con gái đó. Và hỏi cô có thể chỉnh sửa câu chuyện này và đưa vào mục tâm tình hay không, người con gái trầm tư trong giây lát rồi đáp: “Chị có thể nói chuyện với em thêm một lát được không?”

Cô gái ấy đang chìm trong cảm giác cô độc, mặc dù Cẩm Tú vẫn đang đợi điện thoại của Kỷ Viễn, nhưng lời thỉnh cầu của cô gái nọ không dễ gì từ chối, và cô cũng không nhẫn tâm cự tuyệt, huống hồ đây lại là công việc

Tình yêu, hôn nhân, là những chủ đề muôn thuở của phái nữ. có rất ít chàng trai gọi điện tới đường dây tâm sự này. Không thể nói rằng đàn ông không có lo âu gì ở phương diện này, chỉ cớ thể nói rằng phụ nữ quá mềm yếu, quá để tâm, quá cố chấp mà thôi.

Khi sắp kết thúc cuộc điện thoại, Cẩm Tú hỏi: “Em có thể cho chị biết tên của em được không? Chị sẽ đăng ký trên báo. Nếu có thể, chị sẽ chỉnh sửa câu chuyện của em và đưa lên trang tâm tình, em không phiền chứ?”

Đầu dây bên kia, người con gái im lặng một lúc rồi nói: “Tên em là Tiểu Ngư. Chị có thể đưa lên báo cuộc trò chuyện này.”

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với người con gái nọ, điện thoại của Cẩm Tú cũng sắp hết pin.

Bên ngoài, trời đã tối hẳn. Thành phố đã lên đèn, bên ngoài những dòng xe tấp nập, còn ồn ào hơn cả ban ngày. Cuộc sống về đêm ở chốn phồn hoa bắt đầu. xem ra cuối tuần này cô phải ở một mình rồi, trong lòng Cẩm Tú đột nhiên cảm thấy hơi buồn. Dường như nỗi buồn của người con gái ấy đã truyền sang cô, lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực và không biết nên làm thế nào đối với cuộc sống tẩu hôn hai người yêu nhau mà không chung sống cùng nhau hàng ngày.

Điện thoại của Cẩm Tú đột nhiên đổ chuông liên hồi.

“Cẩm Tú, không xong rồi, cậu tới ngay đây đi, tớ sắp chết rồi….” Trong điện thoại vang lên tiếng của một người con gái. Tiếng nói ấy vừa gấp gáp, vừa hoảng loạn, thậm chí còn như đang run lên. Là điện thoại của Tả Thi Giao.

“Tả Thi Giao, cậu làm sao thế? Cậu có ở đó không?” Cẩm Tú vội vã hỏi.

“Tớ vẫn ở nhà trọ, cậu mau tới đây đi…” Tả Thi Giao nói.

Đột nhiên câu chuyện bị ngắt quãng. Cẩm Tú giật mình, lẽ nào Tả Thi Giao gặp chuyện gì. Cô muốn gọi lại cho Tả Thi Giao nhưng phát hiện điện thoại đã hết pin.

Tả Thi Giao là người nếu có việc gì cũng tuyệt đối không tìm đến Cẩm Tú, nhưng qua cuộc điện thoại này thì dường như cô ấy đang gặp chuyện phiền phức. Làm sao mà hôm nay cô ấy không sợ bị Cẩm Tú cười chê mà lại gọi Cẩm Tú tới?

Cẩm Tú vừa lo lắng không biết Tả Thi Giao gặp phải chuyện gì, vừa vội vã chạy xuống lầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.