Tát Nhĩ [cổ Đại Ngược Tâm]

Chương 5: Ngũ Chương.


Bạn đang đọc Tát Nhĩ [cổ Đại Ngược Tâm] – Chương 5: Ngũ Chương.

Ngồi trên bệ đỡ lan can trước cửa phòng, ta nhẹ lau khô mái tóc ẩm ướt của mình. Ta mặc kệ bản thân chỉ đơn điệu vận đồ ngủ trắng mỏng ngồi hứng khí trời mát mẻ, bởi Tây uyển vốn còn ai ngoài ta đâu?

Ta nghe nho nhỏ âm thanh huyên náo cùng ánh đèn rực sáng từ phía cổng phủ xa xa, biết chàng hội cùng người kia trở về, ta vốn dĩ phải đi đón nhưng nghĩ nghĩ bên chàng có ai, liền đơn giản quăng suy nghĩ đó đi ngay lập tức.

Ta sợ nếu bản thân lại đi đón, sẽ lại đau lòng.

Dù bản thân ta thật sự rất muốn nhìn chàng một cái, quả nhiên giống như công chúa than thở, ta thật sự ngốc hết thuốc chữa rồi.

Khí lạnh luồn vào cơ thể ấm áp của ta, hại ta nhịn không được đánh cái rùng mình, cũng thoát khỏi mớ suy nghĩ như bong bóng.

Sau đó ta thiếu chút nữa bị thân ảnh đứng đằng kia dọa sợ khiến cho tim muốn nhảy ra ngoài.

Ta chớp chớp hai con ngươi đang kinh ngạc trừng lớn của mình, ta có phải ngốc đến ảo tưởng rồi hay không, vì cớ gì Lâm Trác Mộc lại tới cái chỗ tồi tàn này của ta?

Ta nhìn chàng thân cao uy vũ, ngọc thụ lâm phong, hắc bào bao quanh làm nổi bật làn da trắng khỏe của chàng, khí tức lạnh nhạt kết hợp với dung nhan họa thủy, quả nhiên là câu hồn chết người.

Nhưng là ta dù si mê nhưng cũng tỉnh táo để nhận thức rõ một điều, chàng có điểm kì lạ.

Ta ngây ngốc nhìn chàng từ tốn tới gần, đến khi chàng cách ta chỉ có ba bước, ta buộc phải ngẩng cao đầu để nhìn chàng. Bởi ta ngồi, còn chàng thì đứng.

Ta nhìn dung nhan cứng ngắc của chàng, nhìn thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt chàng, như thế nào nhỏ bé như thế nào hèn mọn.


Ta khẽ run, cảm thấy xót trong lòng.

“Tướng công?”

Ta đánh gãy không khí yên tĩnh của hai người, sau đó cảnh tiếp theo khiến ta sau này đều thắc mắc mà kinh ngạc, đó chính là chàng, thế nhưng lại vươn tay, nắm đôi tay nhỏ đang lau tóc của ta, kéo ta vào lòng.

Ta ngây người đụng vào lòng ngực to lớn cứng cáp xa lạ.

Mặt ta, không khỏi vừa hồng vừa trắng. Ta sợ hãi, khẽ run kháng cự.

“Tướng công chàng làm gì vậy?”

Ta không hiểu chàng nghĩ gì, cũng không rõ được hành động của chàng có ý gì. Ta sợ hãi, dù ta không rõ nguyên nhân vì sao lại sợ đến như thế.

Sau đó mặc ta kháng nghị, chàng một tay ôm eo ta, một tay cầm cổ tay ta, kéo ta vào bên trong tẩm điện tối thui, chỉ nương theo ánh trăng mà nhìn đường.

Lòng ta thấp thỏm tựa ăn trộm bị phát giác, ta nhăn mày mỏng, run giọng kêu tướng công một lần nữa.

Theo âm thanh run run của ta, ta cảm nhận được cơ thể chàng cứng ngắc, sau đó bên mũi ta nhạy bén ngửi được hương thơm nồng nàn từ rượu.

Ta giác ngộ.

Hóa ra chàng trở nên kì lạ như vậy, là do rượu.

Cho nên ta thông cảm chàng say, đầu óc mơ hồ làm phiền ta, mặc cho chàng bưng ta đi đâu thì tùy chàng. Bộ dạng của nữ tắc điển hình như vậy, ta làm thật nhuần nhuyễn.

“Ở ngoài lâu như vậy, nàng không thấy lạnh sao?”

Ta ngây ngốc nhìn dung nhan nhăn mày tức giận cách mình không tới một gang tay trước mắt. Bên mũi lại càng nghe đậm mùi rượu, ta nhận ra tình cảnh bản thân thế nhưng được ngồi trên đùi chàng, ta không khỏi thầm đổ mồ hôi một phen.

Bình thường dù ta có cầu đến cách mấy, thì phạm vi giữa chàng ta cách nhau tận một trượng. Nay đột ngột nhìn chàng gần như vậy, ta chính là nảy sinh tâm trạng lo sợ cùng không thích ứng kịp.

Cho nên rất lâu sau đó, ta mới cứng ngắc lắc đầu than không lạnh.

Ta không dám nhìn thẳng ánh nhìn chàng, nhưng sau đó lại nhịn không được mà nhìn. Nhìn một cái liền ngây ngốc, ta không rõ, ánh mắt của chàng giờ đây là ý gì?


Ta không thể hiểu nổi.

Đột ngột chàng nổi giận, không đợi ta kịp suy nghĩ liền thô bạo đẩy ngả ta xuống. Lưng va chạm giường cứng, ta khó chịu đến muốn chửi người.

Nhưng sau đó, ta chính là sợ hãi đến cực độ.

Ta nhìn thấy chàng hung ác xé nát bộ đồ trên người ta, ta hốt hoảng giãy dụa, kêu lên.

“Tướng công! Chàng muốn làm gì?!”

Nhưng chàng không đáp lại ta, chỉ điên cuồng xé rách đồ, đến khi trên người ta chẳng còn gì, hoàn toàn bại lộ dưới ánh nhìn của chàng, ta bị dọa đến ngây ngốc.

Sau đó chàng giữ chặt người ta, đâm mạnh vào phía dưới.

Ta đau đến thét một tiếng lớn.

Không màn dạo đầu.

Không ôn nhu.

Không ôm ấp.

Chàng chỉ đơn thuần, làm đau ta.

Đau đến xé rách thân người.


Ta nhìn hình ảnh chàng chìm trong bóng đêm, không nhìn được gương mặt như tiên của chàng, bên tai chỉ vang vảng tiếng thở dốc ồ ồ như dã thú, hai mắt ta trừng lớn nhìn mơ màng.

Mắt ta cay xè, gương mặt lại ướt một mảng.

Nhưng ta không đưa tay chạm vào khóe mắt ta được, bởi đôi tay chàng, như gọng thép, khóa tay ta, ép buộc ta đón nhận từng cái đau đớn phía dưới cùng bên trong.

Ta không biết, vì sao chàng nổi giận làm đau ta. Ta thật sự ngây ngốc không rõ.

Chợt bên tai ta như có như không vang vang hai chữ Hạ Ngân.

Tâm ta trống rỗng.

Thân thể đau, nhưng không bằng cơn đau bên trong lòng.

Ta cảm nhận được chàng nhìn ta, ta dùng hết sức lực bình sinh, giựt tay khỏi tay chàng, sau đó trối chết che đi gương mặt.

Ta không muốn chàng thấy ta chật vật bi thương, ta cắn răng, cắn đến môi đau xót, quyết liệt nhịn xuống âm thanh nức nở trong cuống họng.

Sau đó ta vì đau đớn mà ngất đi. Những chuyện về sau ta hoàn toàn không biết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.