Đọc truyện Tát Nhĩ [cổ Đại Ngược Tâm] – Chương 32: Tâm Sự Nhỏ + Đoản Ngắn Về Truyện. 🔥🔥
Chào các bạn, tôi chỉ muốn nói một vài lời ngắn ngủi thôi.
Rằng “Tát Nhĩ” là công sức của tôi, là chất xám cũng như những cảm xúc của tôi thả vào trong đấy, sẽ chẳng có gì “kịch tính” xảy ra ở đây nếu không phải vô tình đi dạo wattpad, bắt gặp một “tình trạng sao chép thông minh” của một bạn tác giả nào đó ngoài kia.
Thật sự khi đọc dòng dẫn giới thiệu ngắn bìa truyện, tiến vào chương một, tên đặt chương như đệ nhất chương, nhị, tam, tứ,… kể cả chốn “lãnh cung” Tây uyển của Tát Nhĩ vẫn ở đó, có chăng chính là một ít thay đổi về cấu trúc câu, văn vẻ nhưng nội dung là một bản khác của Tát Nhĩ!
Tôi lướt vội xuống những chương sau, trong đầu lập tức hiểu rằng, chỉ sợ bạn này chính là bê ở truyện này một ít, truyện kia một túm, gắn đầu rồng đuôi phượng, vẽ hoa lên tác phẩm của mình.
Tôi không biết bạn là ai, cũng chẳng quan tâm bạn nghĩ cái gì, nếu bạn từng đọc Tát Nhĩ, tôi cám ơn và vui mừng vì điều đó nhưng không có nghĩa bạn có quyền được bê con người ta về đặt tên mình cả. Nó vô lý vỡi chưởng và bực bội kinh khủng luôn đó nhé!
Bản thân tôi cũng chẳng ki bo keo kiệt, rất nhiều chỗ khác bê Tát Nhĩ đi tôi đều không nói gì vì họ đều để nguyên tên chính chủ, giữ lại đầy đủ nội dung, thậm chí có bạn xin chuyển ver tôi cũng không ngăn cản. Vậy đấy, bình sinh ghét nhất là vô tình bắt gặp chuyện này, hy vọng các bạn đọc yêu quý Tát Nhĩ sẽ hiểu và thông cảm cho tôi.
Gửi đến những bạn có ý định sao chép một cách thông minh, thành công bằng chính cảm xúc, sức lực của mình nó tuyệt vời hơn chuyện mượn chắp vá đấy.
Tôi không bê tên tác giả, cũng như dẫn link truyện vào đây, nhưng không phải trong máy không có bằng chứng. Hy vọng bạn đủ thông minh và có tâm với thế giới viết lách phức tạp này.
Cám ơn các bạn đã giành thời gian đọc đến đây.
Tiện thể pr nhẹ: Hiện tại tôi đang cho ra 1 tác phẩm mới với tên “Sách Niệm Đường Lệ”. Nếu bạn có hứng thú hãy vào tường nhà tôi nhé, cũng có thể search google là ra.
Chúc các bạn một ngày tốt lành.
Mễ Bối.
Tát Nhĩ hừ lạnh, ngồi trên ghế thái phi ra sức dùng quạt bồ đề phủi tan đi hỏa diễm bốc lên đầu
Lâm Trác Mộc ngồi kế bên, một tay lật sách, một tay sắp xếp điểm tâm trên bàn, hai mắt chăm chú nhìn từng dòng chữ ngay ngắn trên trang giấy, cất giọng ôn hòa hỏi.
“Bánh hoa quế nhé? Hay nàng muốn bánh đậu xanh?”
Quạt bồ đề lập tức đập lên lưng thánh giá, Viên Hầu cùng Thái tử ngồi kế bên vốn còn đang lo đắm đuối nhìn điểm tâm thơm phưng phức mà chảy nước miếng, thấy vậy không khỏi giật mình ôm lấy nhau, lo sợ nhìn dung nhan nữ nhân đằng đó dữ tợn, không dám thở mạnh một tiếng.
Tát Nhĩ hai mắt hừng hực lửa cháy, nghiến răng nhìn dung nhan họa thủy trời sinh của nam nhân kế bên mà nói.
“Chàng còn tâm trạng ăn ư? Suốt ngày ăn ăn ăn ăn, nhìn xem, khác gì tiểu trư Viên gia gia nuôi đâu?”
Bàn tay định bốc điểm tâm của Thái Tử lập tức rụt về.
Lâm Trác Mộc cũng không sợ hãi kiều thê phát hỏa, lại chẳng để hành động đánh thiên tuế của nàng vào mắt, lập tức mặt mày sáng lạn tuấn tú tới gần, ôm người vào lòng, sóng mắt ôn nhu mà cất lời.
“Làm sao lại phát hỏa rồi? Là điểm tâm không hợp khẩu vị hay nàng muốn thứ khác?”
Ở trong lòng hắn, nàng vốn đang hừng hực lửa giận, lập tức hạ hỏa ngay, lòng có chút ngọt như đường, tuy nhiên vẫn như cũ hừ lạnh ra tiếng, hai tay vòng ra sau ôm eo nam nhân, không vui dẩu môi mà bảo.
“Bị người khác đem vào bản thảo còn không nói, ngay cả tên cũng đổi, thiếp cảm thấy thật không vui.”
Lâm Trác Mộc ôn nhu đem tóc mai của nàng gạt sang một bên, nghe kiều thê ai oán, không khỏi dở khóc dở cười, ôn hòa mà bảo.
“Nàng cũng không thể quản được người ta làm loạn, cần chi phải quan tâm bọn hắn? Chỉ cần biết, ở trong lòng ta, ở Cao Lỗ, chỉ có một Tát Nhĩ là được. “
Dứt lời liền ôn nhu hạ môi xuống mi tâm kiều thê.
Hoàng hậu nương nương lập tức dập hỏa, thần thái sáng lạn, hai mắt là tia vui vẻ chói lọi. Một màn thâm tình này, thành công chọt mù mắt người bên cạnh.
Thái tử nhìn Viên Hầu: Giờ làm sao đây?
Viên Hầu híp mắt: Ngôn tình miễn phí, không xem tiếp thì quá thiệt thòi.
Thái tử:…..
Lâm Trác Mộc: “Thế giờ nàng muốn bánh hoa quế hay đậu xanh?”
Tát Nhĩ: “Không có khẩu vị.”
Lâm Trác Mộc: “Vậy thì đem xuống thôi.”
Nha hoàn đưa điểm tâm lui xuống, Thái tử và Viên Hầu ngơ ngác nhìn theo.
Ơ hay, kêu họ đến thưởng điểm tâm, rốt cuộc một miếng cũng không được vào miệng??
Mễ Bối.
Giờ mới thật sự tạm biệt nè ha ha. Có ai đọc hết không? (Âm hiểm cười lớn)