Tát Nhĩ [cổ Đại Ngược Tâm]

Chương 23: Phiên Ngoại (lâm Trác Mộc - Thượng)


Bạn đang đọc Tát Nhĩ [cổ Đại Ngược Tâm] – Chương 23: Phiên Ngoại (lâm Trác Mộc – Thượng)

Từ trong cơn mê mang tỉnh giấc, ta hồ nghi nhìn đỉnh trần hoa văn điêu khắc tinh xảo.

Ta chống thân người ngồi dậy, cơn đau từ lồng ngực nổi dậy như muốn xé thịt, khiến ta khó khăn mà hít thở.

“Thái tử, ngài cuối cùng tỉnh rồi.”

Nghe có tiếng người, ta quay sang mà nhìn. Nhìn thái giám thân cận bộ dạng tái mét đứng bên cạnh, não bộ ta lúc này liền như hoạt động.

Ta nhận thức, đây là đâu và ta là ai.

Ta nhìn hắn, vì cơn đau ngay lồng ngực mà phải dựa vào gối mềm. Ta hỏi.

“Đã có chuyện gì? Sao bổn thái tử lại ở đây?”

Ta một mực yên lặng nghe người bên cạnh huyên thuyên một hồi, tóm gọn chính là bản thân gặp phục kích, nếu không phải có người ra tay cứu trợ, thì khả năng sống sót là bất khả thi.

Ta khẽ nhíu mày, bởi trong kí ức của ta, ngoài việc bản thân là ai, tất cả chỉ còn là một mảng màu đen nghi hoặc.

Kì lạ một điều, bản thân ta dường như cảm thấy đã quên mất một điều gì đó, mơ hồ không rõ là quan trọng hay không, chỉ cảm thấy day dứt đến khó thở.

Càng nghĩ thùy thái dương càng đau, ta nhịn không nổi mà rên một tiếng, dọa tới người bên cạnh lo sợ hô thái y.

Ta nằm trên giường, trên tay bị châm vô số kim nhỏ chi chít, tuy vậy tuyệt không thấy đau. Tâm trí cảm thấy thật mơ hồ, mông lung như bản thân lạc vào sương mù.

Ta khẽ hỏi.

“Là ai đã cứu bổn thái tử?”

Thái giám thân cận khẽ cúi người cốt để ta nghe thấy rõ. Hắn bảo.

“Là Hạ tiểu thư của Hạ quan thương ạ.”

Ta nhăn mày, cái tên này nghe quá xa lạ. Ta nhắm mắt, phất tay ý muốn tất cả rời đi, bởi ta cần yên tĩnh.

Trong không khí yên lặng không âm thanh này, ta mơ màng mà nhìn, không tiêu cự không mục tiêu.

Ta thầm nghĩ, bản thân mang ân một người, với bản tính coi trọng việc chữ đức như ta, ta quyết đối xử với người ân nhân của mình thật tốt.

Cho nên vài ngày sau khi bản thân đã có chút hồi phục, ta liền vác thân người đến Hà phủ, sau đó liền chứng kiến được ân nhân của mình.

Nàng ta một thân váy lam dài chấm đất, dung nhan xinh như lan thảo, bộ dạng không khuynh thành nhưng xinh xắn.

Ta hỏi nàng, nghĩ muốn ta báo đáp như thế nào? Chỉ thấy nàng hai mắt cong như trăng khuyết, đằm thắm lao vào ngực ta.

Cơ thể thiếu nữ xa lạ khiến ta có chút không thoải mái, thiếu chút nữa đã đẩy nàng ra, nhưng nghĩ tới, nàng có ân với ta nên liền nhịn xuống.

Sau đó, ta nghe thấy nàng nói.

Nàng bảo rằng.

“Trác Mộc, chúng ta vốn bên nhau thâm tình, thiếp làm sao nỡ đòi chàng trả ân? Chẳng lẽ chàng đã quên thiếp?”

Ta khẽ hồ nghi, đầu óc mê man.

Ta khẽ gật đầu, đúng vậy. Ta không nhớ được. Không thể nhớ rõ những kí ức trước đây.

Tựa như bị cái gì đó kìm hãm, giấu sâu đi mất.

Ta nhìn dung nhan trước mắt, nhìn nàng chân thành cùng tha thiết đậm sâu yêu thương dành cho ta.


Tâm không khỏi thấy tội lỗi vì trí nhớ của mình.

Vì tội lỗi, những ngày sau đó ta liền như con rối gỗ, đều nghe theo lời nàng, tập nuông chiều sủng nịch nàng, tập xem nàng như một người thương mà đối đãi.

Nhưng tâm ta càng tĩnh, mỗi khi nhìn nàng, ta nhớ tới nàng là ân nhân của mình, còn là người thương trước kia, cảm giác tội lỗi ngày càng chồng chất.

Một ngày nọ, khi cùng Hạ Ngân dạo chơi hoa viên, nàng ta nũng nịu với ta, bảo ta đối nàng không tốt.

Ta hỏi nàng có gì không tốt? Chỉ thấy nàng kêu ta keo kiệt, chưa giới thiệu nàng với bằng hữu của ta.

Ta có chút ngẩng người, bằng hữu?

Ta tự nhớ bản thân trước giờ, vì mang thân phận thái tử cao quý, nên bạn bè một người cũng không có.

Sau đó khi trở về, ta hỏi người bên cạnh.

“Bổn thái tử… có bằng hữu sao?”

Chỉ nghe thấy thái giám bên cạnh bộ dạng nhăn mi, hô hào nói rằng ta đương nhiên là có, sau đó hắn chạy đi, lúc quay về trên tay chính là ôm một hộp gỗ cầu kì, đẹp đẽ.

Ta nhận lấy hộp gỗ, hồ nghi mở ra.

Chỉ là một xấp thư từ.

Thế nhưng nhìn nếp thư ngay ngắn, còn được để trong một hộp gỗ nhung như thế, chứng tỏ trước đây ta rất nâng niu và coi trọng chúng.

Chợt trong kí ức mơ hồ xuất hiện một bóng dáng mờ mờ ảo ảo, bóng lưng cao cao tại tại đó, khiến cho ta thật muốn tiến tới gần. Nhưng là đầu đột nhiên thật đau, bóng dáng ấy liền tựa sương khói mà biến mất.

Tâm ta, đột nhiên trống rỗng lạ thường.

Ta cầm lên bức thư trắng, đọc hết tờ này đến tờ khác. Chữ trong thư đẹp tựa rồng bay phượng múa, vừa mang phong thái yểu điệu của nữ tử vừa phóng khoáng mạnh mẽ như nam nhân. Những câu hỏi thăm, những câu chuyện ngắn, những nét vẽ tinh nghịch ấy, khiến ta không khỏi cười ra tiếng.

Ta cảm thấy, vị bằng hữu này, thật.. thú vị?

Trác Mộc, bà tú thanh lâu lại tặng ta mấy cái phiếu giảm giá đây, khi nào huynh muốn có vinh dự, theo đại gia đi ăn đây?

Đọc tới đây, ta nhịn không được phì cười, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của đám nô tài, đành nhịn xuống, khôi phục bộ dạng lãnh đạm của mình.

Ta nhếch khóe môi, tâm trạng hưng phấn vuốt ve những tờ giấy.

Ta nhìn dòng chữ nhỏ cuối lá thư.

Đề hai chữ Tát Nhĩ.

Ta khẽ lẩm bẩm Tát Nhĩ rồi Tát Nhĩ.

Ta chợt nghĩ muốn gặp người này.

Lần đầu trong suốt quãng thời gian tỉnh lại, ta háo hức được nhìn thấy một người như vậy.

Ta xếp lại thư từ, cất vào chỗ cũ, lấy ra giấy trắng, cầm lên bút lông.

Ta suy nghĩ, nên viết cái gì?

Đột nhiên nhớ tới hồi sáng Hạ Ngân có nói ta về chuyện gặp gỡ bằng hữu, ta liền quyết định, hạ bút thành văn.

Viết xong ta khẽ nhìn lại, cảm thấy câu văn có chút không hay, liền vo thành một cục quăng đi, viết lại tờ mới.


Một tờ rồi lại một tờ.

Bởi ta có cảm giác, bản thân không muốn đối phương đọc thấy bút tích lủng củng của mình.

Đến tờ thứ mấy ta cũng không biết, chỉ biết lần này mới hài lòng mà giao cho thái giám bên cạnh, hạ lệnh đi truyền thư.

Ta nhìn bóng lưng ở phía xa của thái giám thân cận, tuy ngoài mặt lãnh đạm nhưng chỉ ta biết, tâm ta chính là nhảy nhót háo hức.

Ta hệ lệnh.

“Bảo Hạ tiểu thư ở bên ngoài đợi bổn thái tử.”

Sau đó liền phất tay áo đi vào trong thay y phục.

Khi ta ở ngoại thành nhìn tới vị bằng hữu trong quá khứ bị bỏ sót của mình, bản thân chính là bị bằng hữu này dọa cho kinh ngạc.

Bởi bằng hữu của ta thế nhưng lại là một nữ nhân.

Một nữ nhân xinh đẹp cực kì.

Dung nhan như đóa mẫu đơn nổ rộ trong sương đêm, cao quý câu hồn. Ba vạn tóc đen theo gió nghịch ngợm tung bay, đôi con ngươi to tròn ánh nước, tựa làn thu thủy, môi anh đào da trắng nõn như đồ sứ. Cưỡi trên ngựa trắng, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.

Nàng hai mắt cong như trăng khuyết, sáng như vạn vì tinh tú, ôn nhu gọi một tiếng.

“Trác Mộc.”

Tâm ta dường như bị ép đến khó thở.

Ta mơ hồ thấy e ngại, sợ bản thân chỉ cần nhắm mắt một cái, người trước mắt liền đạp mây mà biến mất.

Đột ngột trong đầu ta hiện ra hình ảnh của Hạ Ngân, cảm xúc tội lỗi liền như thác chảy ầm ầm. Ta nhịn xuống cảm xúc kì lạ trong ngực, tự mình thôi miên bản thân rằng do quá lâu không gặp lại nhau nên mới như thế.

Ta phá lệ, lần đầu ôn nhuận với một người, cười với thân ảnh tuyệt luân trước mắt.

Sau đó, ta không dám lại nhìn nàng, đành quay lưng mà đi, bên ngoài mặc dù lãnh đạm nhưng chỉ có ta mới biết, hai tai vểnh lên của bản thân ra sức nghe tiếng bước chân trầm bổng của nàng.

Theo tiếng chân nàng, tâm ta đều muốn nhảy theo nhịp.

Ta khẽ lắc đầu, mắng bản thân kì lạ.

Tự nhắc nhở người đằng sau chính là bằng hữu. Chỉ là bằng hữu.

“Trác Mộc, huynh kêu ta ra đây là có chuyện gì thế?”

Âm thanh ôn nhuận đinh đang như gió xuân, tựa chuồn chuồn đáp lên bề mặt hồ gây sóng rồi bay đi của ta.

Sau đó ta nhìn thấy Hạ Ngân từ xa, nhìn nàng ấy ôn nhu hạnh phúc chạy tới, ta khẽ bảo rằng.

“Ta muốn giới thiệu với ngươi người trong lòng của ta.”

Ta vươn tay đón lấy thân ảnh nhỏ nhắn của Hạ Ngân. Ta chợt tò mò, bằng hữu của ta sẽ ra sao sau câu nói của ta đây?

Đột nhiên không lâu sau ta nghe thấy âm thanh cười rộ lên, đinh đang như tiếng chuông đồng.


Ta khẽ xoay người, sau đó tâm như đóng băng.

Bởi người trước mắt dung nhan rực rỡ tươi cười, khóe mắt óng ánh chảy ra những viên pha lê xinh đẹp, tia nắng chiếu xuống người nàng, một cỗ bi thương châm chọc như vậy, khiến ta thấy không thoải mái.

Chưa để ta thắc mắc, chỉ thấy nàng hai mắt ánh lên sắc lạnh, không cam lòng cưỡi ngựa bỏ đi.

Để lại ta với bóng lưng nồng đậm bi ai.

Trong ngực ta dấy lên xúc cảm thôi thúc muốn chạy theo nàng. Đuổi theo bóng lưng cao cao tại tại đó.

Nhưng là bước chân, lại nặng như đeo kiềng. Ta chỉ biết, trơ mắt nhìn người kia tựa bồ câu bay đi.

Ta vì sửng sốt, bên tai ù ù không nghe rõ Hạ Ngân luyên thuyên cái gì.

Ta chỉ biết, ngực ta giờ đây cảm thấy rất khó chịu.

Vì cái gì ta cũng không rõ.

Sau đó mấy ngày ta cũng không được gặp lại nàng ấy. Ta như người ngốc, ngồi ngẩng người chờ đợi, nhưng không rõ bản thân mong đợi điều gì.

Sau đó đột ngột thái giám cung cúc của phụ hoàng đem thánh chỉ tới, hạ lệnh ta phải cùng Tát Nhĩ thành hôn.

Ta như bị sét đánh, nhìn chăm chú bảng rồng trong tay.

Hạ Ngân từ đâu biết tin, chạy tới khóc lóc với ta.

Bộ dang hoa lê đái vũ, oán trách ta phụ nàng. Nàng bảo rằng.

“Bằng hữu chàng không ngờ lại như thế, biết chúng ta coi trọng nhau, lại còn van cầu hoàng thượng ban thánh chỉ với chàng! Thiếp phải làm sao đây?!”

Tâm vốn hoang mang của ta nhìn tới Hạ Ngân đau thương như thế, tội lỗi nảy lên nhưng sau đó liền bị cỗ tức giận chật vật che đi.

Ta thầm nghĩ, nàng ấy từ đầu làm bằng hữu của ta có phải ngắm đến địa vị Thái tử phi hay không?

Nếu không phải vì cớ gì khi nghe tin ta cùng Hạ Ngân, liền nhịn không nổi chạy đi cầu thánh chỉ bản hôn?

Ta tức giận, cực kì tức giận.

Chỉ cần nghĩ tới nàng ấy vì địa vị mà tới bên ta, tâm liền hung hăng khó thở.

Ta khẽ liếc Hạ Ngân khóc lóc bên cạnh, ôm lấy nàng ta vào lòng, khẽ bảo.

“An tâm, bổn thái tử sẽ không để nàng thiệt thòi.”

Sau đó ta liền cho rằng, Tát Nhĩ cũng không phải người tốt đẹp gì.

—————————————————————–

Ngày thành hôn diễn ra, trên dưới phủ Thái tử ngập trong không khí rộn ràng. Duy chỉ mình ta là cảm thấy thật đáng ghét.

Trong lúc ta còn đang trò chuyện khách sáo với khách khứa, bên tai liền nghe tới âm thanh vang vang của mai nương.

“Tân nương tới!”

Ta khẽ liếc nhìn qua.

Bộ hỉ phục đỏ rực thêu chỉ vàng, phượng tung cánh bay nhảy, cầu kì kiêu sa. Làn da trắng càng nổi bật, đi với màu đỏ của hỉ phục, tạo cảm giác câu hồn đoạt phách. Vòng eo nhỏ nhắn tựa như một nắm tay là có thể bóp gãy, đầu đội khăn voan, một cơn gió nhẹ thổi ngang qua, lộ ra một góc dung nhan bên dưới, chỉ là một góc, nhưng tư sắc ấy, độc nhất vô nhị. Làn váy theo bước chân mà lay động, như đóa mẫu đơn yêu diễm.

Lồng ngực rung lên, ta hồ nghi.

Vì cớ gì mỗi lần thấy nàng, tâm dường như không còn là của mình?

Vì thế, ta càng căm hận bản thân, chán ghét xúc cảm này, liền lạnh lùng mà nhìn nàng.

Ta càng căm hận bản thân khi mở lên khăn voan, nhìn nàng động lòng người nhu tình kêu tướng công.

Ta lạnh lùng, châm chọc nàng mưu mô quỷ kế.


Cho nên đêm hoa chúc đầu tiên, ta hạ lệnh đuổi nàng tới Tẩy uyển, tựa như lãnh cung trong hoàng cung.

Việc làm này của ta, khiến cho Hạ Ngân vui vẻ mặt mày.

Tuy nhiên cảm xúc trong ngực vẫn rất kì lạ. Ép ta đến không thể an giấc.

Ta thầm nghĩ, hẳn do bản thân quá mệt mỏi, chỉ cần vài ngày sau liền có thể khôi phục lại trạng thái bình thường.

Đêm hoa chúc, ta không ngủ ngon giấc.

—————————————————————–

Mấy ngày sau đó, Thái tử phi của ta khiến cho ta cảm thấy ngạc nhiên về hành động của nàng.

Trong lúc ta vốn ở ngự thư phòng ngồi họa chân dung theo ý Hạ Ngân, nàng ấy một thân váy lam uyển chuyển phá cửa bước vào, dáng vẻ vốn nhu tình hô tướng công của nàng bị những vệt đen bám trên da mặt phá hỏng.

Dung nhan lem nhem than bùn tựa như mèo mun, hai mắt cong như trăng khuyết rực rỡ như pháo bông nhìn ta, âm thanh đinh đang nói.

“Tướng công, thiếp có pha Tuyết liên cho chàng, chàng mau uống đi.”

Tuyết liên, loại trà thượng đẳng nhất trong các loại trà và cũng là loại khó pha nhất.

Ta nhìn bát nước trong vắt, hương thơm tỏa ra nhè nhẹ đem theo cảm giác mát lạnh trên tay nàng.

Nhìn bộ dạng nàng lấm đen màu than, nào có khí tức cao quý của tiểu thư khuê các?

Ta hạ mi mắt, lạnh nhạt bảo.

“Để đó đi.”

Sau đó liền vùi đầu vào bức họa, tay họa gì ta không biết, chỉ biết đầu óc thật trống rỗng, sự chú ý đều đổ dồn lên thân ảnh ngày càng gần của người kia. Bên mũi nhạy cảm ngửi tới hương thơm trên người nàng.

Rất khác với mùi son phấn trên người nữ tử khác.

Của nàng dịu nhẹ, tựa như thuốc an thần, khiến tâm ta trở nên yên bình.

Sau đó đột ngột ta nghe thấy âm thanh nàng thì thào.

“Tướng công, chàng họa ta đi.”

Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng.

Vì tới gần nên gương mặt nàng cách ta không quá xa, ta thẩn người nhìn con ngươi đen ánh nước đầy vẻ ai oán của nàng.

Sau đó ta chỉ biết yên lặng, nhìn nàng biến hóa vẻ mặt, đỏ rực như trái táo chín, chật vật chạy ù đi.

Tựa như con mèo nhỏ bị bắt gặp lúc ăn trộm vậy.

Tâm ta, bồi hồi đến đáng hận.

Ta nhìn lại bức họa trên bàn, sau đó hoàn toàn khiếp sợ.

Người trong bức họa cười rộ lên nhu tình, nốt đồng tiền càng điểm xuyến khiến nàng trở nên động lòng người.

Ta xé nát bức họa, bởi Hạ Ngân không có đồng tiền trên mặt.

Ta không hiểu rõ bản thân rốt cuộc bị gì, vì cớ gì lại chỉ có thể nghĩ tới người kia?

Nàng ấy chẳng phải vì địa vị mà tới bên ta sao?

Càng phẫn nộ, cho nên ta liền hất đổ chén Tuyết liên cao quý trên bàn.

Lạnh lùng nhìn giọt nước ấy thấm đẫm xuống đất, sau đó tâm mới bình thản trở lại.

Kể từ đó ta quyết không họa chân dung.

Dù cho Hạ Ngân có van nài đi chăng nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.