Tất Cả Tra Công Đều Đuổi Theo Cầu Tái Hợp

Chương 52: Vạn Nhân Mê 7


Đọc truyện Tất Cả Tra Công Đều Đuổi Theo Cầu Tái Hợp – Chương 52: Vạn Nhân Mê 7


Tạ Quan Sư dọn dẹp cùng Tần Dung một chút, sau đó đi đường vòng xuống núi, cẩn thận tránh mặt đoàn người Chu Kị, đi về phía tây.

Tuy rằng vòng đường hơi xa mới có thể tới Tiên phái Đệ nhất, nhưng không gặp phải bọn Chu Kị là được rồi.
Tạ Quan Sư đã từng hỏi xem Tần Dung có biết người muốn giết hắn đêm đó là ai không, nhưng Tần Dung khi đó đang thức tỉnh huyết mạch, cả người đều rơi vào trạng thái không tỉnh táo, huống chi Chu Kị còn đeo mặt nạ, cho nên hắn không thể biết sau lớp mặt nạ đó là ai.
Tạ Quan Sư do dự nửa ngày, không biết có nên nói ra hay không.
Nếu nói cho hắn biết, với tính cách thành thật thuần phác này của Tần Dung, thì khi gặp lại Chu Kị chắc chắn hắn sẽ không thể kiềm nén phẫn nộ trong lòng, bại lộ dấu vết, rút dây động rừng.

Nhưng nếu không nói thì hắn lại không có phòng bị với Chu Kị, đến khi Tạ Quan Sư rời khỏi thế giới này, hắn lại bị Chu Kị hại lần nữa cũng không chừng.
Thật là khó xử.
Sau khi hai người xuống núi thì tìm một con ngựa, đi thẳng về phía tây.
Cuối cùng Tạ Quan Sư vẫn không nói rõ.
Nhưng tâm Tần Dung hoảng hốt cả một ngày, hẳn là đã đoán được người muốn giết mình đêm đó là ai.
Hắn cũng không ngốc, ước chừng cũng đã đoán ra, theo như lời công tử thì, trong cơ thể hắn có linh căn đặc thù, bởi vì vậy mà dẫn đến ghen ghét.

Mà trong tương lai, những chuyện này tuyệt đối sẽ chỉ nhiều hơn chứ không ít đi, Tu chân giới chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé.

Giờ chỉ là một Chu Kị, sau sẽ này sẽ có ngàn vạn người còn độc ác hơn Chu Kị đến muốn lấy mạng mình.
Hắn mới ra khỏi thôn mà đã gặp phải nhiều chuyện như vậy, vì vậy chỉ trong thời gian nửa tháng ngắn ngủn mà trở nên thành thục trầm trọng hơn rất nhiều, đồng thời cũng ít nói hơn.
Cùng lúc đó, Tạ Quan Sư bắt đầu dạy cho hắn một ít tâm pháp đơn giản.
Vốn trong cơ thể Tần Dung có tiên căn nghịch thiên tồn tại, nguyên thân Thẩm Nghi Đăng cũng có thiên tư vô cùng lợi hại, nhưng nếu so với Tần Dung thì vẫn kém hơn.

Tốc độ hấp thụ linh khí của Tần Dung cực kỳ nhanh, nhưng dù gì thì sự nỗ lực ngày đêm của hắn cũng góp một phần không nhỏ.
Nửa tháng sau, hắn đã chính thức nhập môn, nhanh chóng vượt qua tầng Luyện Khí, bắt đầu đến Trúc Cơ.
…………

Trên con đường họ chọn đi đến Tiên phái Đệ nhất, không thể không đi qua Vạn Yêu Cốc, là nơi có rất nhiều ma tu và yêu tu tụ tập, một địa phương hỗn loạn.

Lúc trước, khi Thẩm Nghi Đăng vẫn chưa ngã xuống, ở Vạn Yêu Cốc có rất nhiều ma tu trú ngụ, trong đó có bao gồm một ít cấp dưới cùng đệ đệ không có huyết thống với y.
Nói cách khác, khả năng gặp được người quen là khá lớn.
Hiện tại toàn bộ tu chân giới đều lưu truyền rằng, Thẩm Nghi Đăng đã chết vào ba tháng trước, có người tin, nhưng đại đa số vẫn không tin.

Giờ sự truy bắt của bạch đạo với Thẩm Nghi Đăng vẫn chưa được hoãn lại, một khi Tạ Quan Sư lộ diện, chắc chắn sẽ tạo nên một trận tinh phong huyết vũ lần nữa.
Nhưng những thứ đó không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của y, cho nên y vẫn hy vọng có thể tận lực tránh những chi tiết không cần thiết.
Bởi vậy, trước khi tiến vào Vạn Yêu Cốc, y tìm một nơi để dịch dung cho mình.
Tần Dung luôn canh giữ bên ngoài, chờ khi Tạ Quan Sư ra khỏi dịch dung quán, hắn vừa thấy đã ngẩn ra.
Đứng trước mặt là một nam nhân trẻ tuổi, thân hình thon dài giống hệt trước kia, nhưng khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi.

Tư dung tuyệt sắc lúc trước đã biến mất, thay vào đó là một gương mặt tương đối bình thường.

Khóe mắt phong tình hơi nhếch lên đã không còn, hốc mắt xuất hiện thêm vài nếp nhăn, biến thành một người ôn hòa.
“Còn nhìn ra được không?” Tạ Quan Sư nhỏ giọng hỏi.
Tần Dung lắc đầu, lại gật đầu.

Nếu hắn không ở cùng người này thường xuyên thì có lẽ sẽ thật sự không nhìn ra, nhưng mấy ngày nay đầu óc của hắn đều là y, sao có thể không nhìn ra cơ chứ?
Tạ Quan Sư vươn ngón trỏ nhấn đầu hắn, cười nói: “Đi.”
Tần Dung sờ sờ đầu, vẫn thấy hơi mơ màng, đáy lòng hắn kêu vang, không ổn rồi, mặc dù y không còn gương mặt yêu dã đó nữa, nhưng cảm giác tim đập như muốn bay ra ngoài của hắn vẫn còn……
Mắt thấy Tạ Quan Sư đã đi xa, hắn vội vàng xách tay nải lên đuổi theo.
…………
Sâu trong Vạn Yêu Cốc.
Dây đằng che kín trời, gần như không có một tia nắng nào lọt qua, trong nhà gỗ bày biện đơn giản, một thiếu niên có dung mạo gần giống Thẩm Nghi Đăng khoanh chân ngồi ở giữa.


Hắn đang đả tọa, tu luyện ma công, trên đỉnh nhà gỗ tụ tập linh khí đen tối, trong đó xen lẫn mấy Ám Linh hình dạng đáng sợ, tất cả đều bị tu vi cường đại của hắn triệu hoán đến.
Qua một lát, có một Ám Linh không chịu nổi áp lực, bay vào từ khe hở trên trần nhà, “Bùm” một tiếng quỳ trước mặt hắn.
“Tư tế đại nhân.” Ám Linh run rẩy nói.
Thiếu niên được gọi là tư tế ước chừng chỉ mười chín tuổi, gương mặt xinh đẹp, khí chất toàn thân tương tự như Thẩm Nghi Đăng.
“Tìm được ca ta chưa?” Hắn chậm rãi mở mắt, không biết suy nghĩ gì, gương mặt lạnh băng.
“Vẫn chưa.” Ám Linh kia vừa nói xong, lập tức như bị lửa đốt cháy, thống khổ lăn qua lại trên mặt đất kêu rên, qua nửa nén hương mới dần hoãn lại, nó phủ phục trên mặt đất, không thể bò dậy, run giọng nói: “Chúng ta đã nghĩ cách, đi tìm khắp nơi, nhưng thật sự là không thể bắt được một hơi thở nào, sợ là……”
Lời còn chưa nói xong, nhưng ý đã rõ ràng —— sợ là đã chết, không tồn tại trên thế gian.
Câu này vừa vang lên, Ám Linh này và tất cả Ám Linh nhút nhát không dám đi xuống trên trần nhà đều kêu thảm một tiếng, ngay lập tức tan biến.
Thẩm Nghi Hoàn chậm chạp miết lòng bàn tay, xanh mặt đứng lên, rời khỏi phòng.
Vậy mà chết rồi sao? Cuối cùng cũng chết, thật tốt.
…………
Sau khi dịch dung, Tạ Quan Sư và Tần Dung tiến vào Vạn Yêu Cốc, một đường thông thuận.

Thật ra Vạn Yêu Cốc là một vài trấn nhỏ, không có gì khác với các trấn nhỏ ở nhân gian, chẳng qua tiểu thương lui tới đều là ma tu giữa mày có hồng văn và yêu tu hình thù kỳ quái mà thôi.

Còn có một ít đạo tu sa đoạ cũng tới đây uống rượu hoa, cho nên Tần Dung mang đấu lạp* đi bên trong cũng không khiến cho ai chú ý.
Chẳng qua, khi đi vào trong mười mấy dặm, trấn nhỏ dần dần biến mất, thay vào đó là rừng rậm âm trầm khủng bố.
Trên mười mấy trấn nhỏ đều dán thông cáo treo giải thưởng.
Tạ Quan Sư và Tần Dung chen vào xem, chỉ thấy gương mặt trên thông cáo chính là Thẩm Nghi Đăng.

Bức vẽ kia giống như đúc, may là Tạ Quan Sư đã dịch dung, nếu không thì chắc chắn sẽ bị nhận ra.
Mà cấp bậc đại ma đầu như Thẩm Nghi Đăng đây, toàn bộ Tu – Tiên giới cũng chưa có mấy ai từng gặp qua.


Dù ngày đại chiến đó y có đeo mặt nạ, nhưng sau đó mặt nạ đã bị đánh bay, thành ra bị vài người chiến đấu bên trong nhìn thấy, như là Chu Kị.
Người có thể vẽ gương mặt y rõ ràng như vậy, chắc chắn là người cực kì quen thuộc với y.
Quả nhiên, người ra tiền thưởng phía dưới chính là Thẩm Nghi Hoàn.
Thẩm Nghi Hoàn.
Tạ Quan Sư chỉ biết người này là đệ đệ của nguyên thân, trong cuộc đại chiến vào ba tháng trước, chính bởi vì bị vị đệ đệ này phản bội nên Thẩm Nghi Đăng mới ngã xuống vách núi, tu vi bị hủy hoại hoàn toàn.
Xem ra là kẻ thù.
502:【Anh Tạ, Thẩm Nghi Hoàn là phó bản thế giới này, công lược cũng được 8000 tích phân, không phải cậu đang thiếu tích phân sao?】
Tạ Quan Sư thấy khá hứng thú, nói:【Truyền tư liệu hắn cho ta.】
502 nói: 【Thẩm Nghi Hoàn là đệ đệ Thẩm Nghi Đăng, nhưng không phải là thân sinh, mà là hài tử được phụ thân là ma tu danh chấn thiên hạ của Thẩm Nghi Đăng nhận nuôi.

Hai người cùng nhau lớn lên trong ma cung, không tránh khỏi việc cạnh tranh vị trí cung chủ, cho nên cũng đã từng giết hại lẫn nhau không ít lần.

Mà phụ thân Thẩm Nghi Đăng lại rất điên cuồng, ra một quy định cho hai tiểu hài tử, ai thua một ván thì phải thừa nhận một chưởng của lão.】
Tạ Quan Sư:【……】
Phụ thân Thẩm Nghi Đăng chính là người lợi hại nhất Ma giới, cũng là người đầu tiên suýt tu thành yêu, một chưởng của lão cũng không phải đơn giản là phất tay hay gì đó, mà là một chưởng có thể đánh vỡ lục phủ ngũ tạng.
Tạ Quan Sư hỏi:【Lỡ như ông ta đánh chết con mình luôn thì làm sao?】
502 giải thích nói:【Lần nào ông ta cũng chú ý đúng mực, chừa cho con mình một hơi thở cuối cùng, tuy rằng lục phủ ngũ tạng đều vỡ vụn, nhưng nếu tu bổ lại thì vẫn có thể sống.】
Tạ Quan Sư chẳng còn lời gì để nói, bảo sao y vừa xuyên qua đã phát hiện thân thể này có rất nhiều vết thương.

Theo đạo lý mà nói, Thẩm Nghi Đăng trước trận chiến đó là ma đầu mà toàn bộ tu chân giới nghe tiếng đã sợ vỡ mật, người có thể đánh y gần như chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
502 lại nói:【Sau này Thẩm phụ tẩu hỏa nhập ma, cần lấy người thân cận có tu vi cao làm thuốc dẫn luyện chế thuốc chữa thương, thế nên để Thẩm Nghi Đăng và Thẩm Nghi Hoàn đánh một hồi.

Kết quả, Thẩm Nghi Đăng dùng toàn lực ứng phó, Thẩm Nghi Hoàn thua, bị dùng làm thuốc dẫn của Thẩm phụ.

Mà sau khi trở thành dược nhân, vô luận tu vi cao như thế nào cũng không thể tu đến tầng độ kiếp.】
Đối với tu sĩ tu chân giới mà nói, vô luận là đạo tu, ma tu hay yêu tu, mục tiêu cuối cùng cũng đều là tu thành chính quả, sau độ kiếp mới có thể trường sinh bất lão.
Mà Thẩm Nghi Hoàn hoàn toàn mất đi khả năng này.
Tạ Quan Sư:【Cho nên hắn hận người ca ca này.】
502 nói:【Nhưng tư liệu biểu hiện, quan hệ lúc nhỏ của Thẩm Nghi Đăng và Thẩm Nghi Hoàn cực kỳ tốt.】

Tạ Quan Sư hỏi:【Vậy nhiệm vụ liên quan đến hắn là gì?】
502 lập tức trở nên bỉ ổi, nói:【8000 tích phân, cậu ngẫm lại xem nó là gì, chắc chắn là nhiệm vụ gần giống như nhiệm vụ chính.】
Tạ Quan Sư:【Làm hắn yêu tôi? Vậy thì cáo từ, tôi từ bỏ 8000 tích phân.】
502:【……】 Cậu giãy giụa một lát thì chết hả?!
Tạ Quan Sư kéo Tần Dung ra khỏi đám người, đi được vài bước, y bỗng phát hiện Tần Dung không theo kịp, lập tức quay đầu lại.
Vóc người Tần Dung đã cao hơn một tháng trước không ít, thiếu niên như ngọc, đứng trong đám người như hạc trong bầy gà, rất dễ phân biệt.

Hắn đứng yên tại chỗ, nâng mắt lên nhìn Tạ Quan Sư chăm chú, biểu cảm trên gương mặt phức tạp khó hiểu.
“Làm sao vậy?” Lòng Tạ Quan Sư vang lộp bộp một tiếng, quay lại hỏi.
Tần Dung rũ mi, không nhìn vào y nữa, đè giọng hỏi: “Ngươi chính là……?”
Xem ra là nhìn thấy bức thông cáo kia, biết y là Thẩm Nghi Đăng – tên ma tu không chuyện ác nào không làm trong lời đồn rồi.
Lúc này Tần Dung nhìn như đang giãy giụa kịch liệt, không thể phân biệt thiện ác, đúng sai, cả người bị vây giữa hỗn độn mờ mịt.

Với lập trường của một người đã được dạy dỗ từ nhỏ như hắn mà nói, hẳn là sẽ đứng bên mặt đối lập với Thẩm Nghi Đăng.
Giờ hắn sẽ đâm một kiếm tới hay là quay đầu rời đi, tuyệt đối không cấu kết với y làm việc xấu? Tạ Quan Sư không xác định được.
“Đúng.” Tạ Quan Sư trả lời.
Tần Dung cúi đầu nhìn mũi chân mình, cọ đế giày trên mặt đất.
Một lát sau mới nói: “Ta đã biết, công tử, chúng ta tiếp tục lên đường đi.”
Bả vai căng thẳng của hắn hạ xuống một chút, như thể cảm thấy nhẹ nhàng sau khi nghe được đáp án.
Tạ Quan Sư ngẩn ra, không biết rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì.
Hai người im lặng đi một đoạn đường, khi đến nơi giăng đèn kết hoa, Tần Dung bỗng nhiên ngừng lại.
Khi hắn nghe thấy người này là ma tu, thế mà lại âm thầm cao hứng, thật giống như đối phương càng sa đọa, càng gần mặt đất thì hắn sẽ có thể đến gần đối phương một chút.

Hắn cảm thấy rất bối rối, nhưng đó là bởi vì đã ở cùng y lâu như vậy, nhưng lại chẳng biết chút gì về đối phương mà thôi.
Tạ Quan Sư cảm thấy hắn muốn nói gì đó, vì thế hỏi: “Sao, có chuyện muốn nói?”
Tần Dung nghiêng đầu nhìn về phía y, đôi mắt long lanh, bỗng nhiên nói: “Nếu công tử là ma tu, như vậy ta cũng muốn tu ma, công tử, làm thế nào để tu ma?”
Tạ Quan Sư: “…………” Tu cái đầu mi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.