Đọc truyện Tất Cả Tra Công Đều Đuổi Theo Cầu Tái Hợp – Chương 40: Bán Diện Trang 18
Khi Chung Tri xử lý xong mọi chuyện, màn đêm đã buông xuống.
Vốn dĩ việc lấp kín miệng dư luận đối hắn với mà nói là một chuyện rất đơn giản, nhưng sự kiện lần này lại có tính chất bất đồng.
Trác Nhất Thần tham dự vào, ngược lại biến chuyện này thành bàn cờ của hắn và Trác Nhất Thần.
Đến tột cùng là Trác Nhất Thần ôm suy nghĩ như thế nào, Chung Tri căn bản không muốn biết, hắn chỉ biết chuyện lần này không phải chuyện tốt.
Bởi vì tên đó có tâm tư mơ ước người kia, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Người kia là của hắn, từ đầu sợi tóc đến ngón chân đều là của hắn.
Chung Tri liếc mắt nhìn máy theo dõi.
Trong bảy tám tiếng này, người kia đến gần cửa bốn lần, phạm vi hoạt động vẫn luôn ở phòng khách và phòng ngủ, cũng không có ý đồ rời khỏi.
Chuyện này làm Chung Tri dễ chịu hơn không ít, nhưng nội tâm lại ẩn ẩn có chút lo âu.
Người kia hẳn là đã thấy tai tiếng lan truyền trên mạng rồi, rốt cuộc sẽ có phản ứng gì?
Nếu không có chút phản ứng nào……!
Chung Tri vô thức nắm chặt trang giấy, không nhận ra giờ phút này mình lại đang đứng ngồi không yên.
Trợ lý đứng bên ngoài gõ gõ cửa.
Chung Tri ngước mắt nói: “Vào đi.”
Trợ lý đẩy cửa tiến vào, trong tay ôm một cái thùng giấy: “Đây là lấy được từ chỗ Tạ gia, là một ít đồ dùng hàng ngày của Tạ thiếu, bởi vì chúng ta đã bỏ ra một khoản giúp ba Tạ thiếu vận chuyển công ty, nên hôm nay thái độ của ông ta rất không tồi, chủ động kêu vú Dương thu thập mấy thứ này giao cho tôi.”
Ba Tạ Tiểu Phi vẫn không biết gì, còn tưởng rằng con trai mình ra nước ngoài góp vốn cho nên công ty mới có thể khởi tử hồi sinh, mà con trai tạm thời không trở về cũng là vì đang bôn ba bận rộn.
Trợ lý đi lấy đồ đạc cũng bị ba Tạ nghĩ là cấp dưới của con trai mình.
Chung Tri nhìn thùng giấy, nói: “Đưa đến đây.”
Trợ lý đặt thùng giấy lên bàn, Chung Tri đứng nhìn lướt qua một lượt.
Bên trong có một ít thú bông Tạ Tiểu Phi dùng từ nhỏ, mấy bộ quần áo, còn có một quyển sổ có khoá bằng kim loại đặt trong một góc, có vẻ là đã dùng thật lâu, các cạnh đều bị mòn.
Tám năm trước người này biến mất không một lý do, cũng không để lại cho Chung Tri một câu, một chữ nào.
Tin y xuất ngoại cũng là do Chung Tri nghe được từ trong miệng người khác.
Hắn không có cách nào để hình dung cảm giác của mình khi biết được tin tức này.
Hắn đã đến Tạ gia tìm Tạ Tiểu Phi mấy lần, ôm một tia hy vọng cuối cùng lẻn vào phòng.
Tất cả những gì hắn có của người này chỉ là những ký ức không chân thật, ngay cả một thứ đồ vật mang theo hơi thở của y cũng không có.
Khi đó hắn đã nghĩ mình sẽ đến Tạ gia mang đi một cái gì đó của y, tốt xấu gì cũng có thể an ủi bản thân những ngày sau này.
Nhưng hắn đã không.
Hắn sợ mỗi lần nhìn thấy đồ của người, hắn sẽ càng thêm hận y một chút.
Tháng ngày qua, những ký ức cũng đã bắt đầu trở thành một giấc mộng, chỉ có hắn suốt đêm không ngủ mới là sự thật.
Nhưng bây giờ hắn đã nắm chặt người này trong lòng bàn tay, y đã không thể trốn thoát được nữa.
Có lẽ hắn đã có can đảm để đối mặt với chuyện bị vứt bỏ năm đó.
Hắn chiếm hữu người này, chiếm hữu tất cả những thứ của người này, tất cả đồ vật y đã dùng qua, cho dù là rác rưởi cũng phải có được.
Trợ lý nói: “Lúc vú Dương đưa mấy thứ này cho tôi có nói, cái này hình như là nhật ký của Tạ thiếu, cậu ấy thường xuyên viết gì đó vào mỗi tối.”
Nhật ký?
Mày Chung Tri giật giật, theo bản năng mở quyển sổ ra, nhưng cạnh sổ đã bị khóa, nếu cố gắng mở ra thì có lẽ sẽ bị hư hỏng.
Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn buông tha, nói: “Tìm chìa khóa.”
Trợ lý gật gật đầu.
Chung Tri rũ mắt nhìn quyển sổ, ánh mắt có chút dao động, hắn không biết nơi này sẽ có cái gì.
Dựa theo hắn phỏng đoán, nếu năm đó y chỉ cá cược với người khác, đùa bỡn hắn, như vậy thì trong quyển sổ này hẳn là sẽ có mấy thứ đó.
Đương nhiên, cũng có khả năng trong quyển sổ này không hề có một lời nào liên quan đến hắn.
Dù sao thì cũng chỉ là hắn đơn phương tình nguyện, trong mắt đối phương không là gì cả, không xứng được viết vào nhật ký.
Chung Tri nắm chặt quyển sổ, ngón tay trở nên trắng bệch.
Một lát sau đột nhiên hỏi: “Người làm ở nhà đó có ai nói gì về chuyện của cậu ấy nữa không?”
Hắn muốn biết hết thảy về y.
“Có một chút, nói sau khi Tạ thiếu về nước, hình như trạng thái tinh thần không tốt lắm.” Trợ lý chần chờ nói: “Có thể là bởi vì chuyện trong nhà, nhưng vú Dương nói có lẽ nguyên nhân không chỉ là cái này.”
Chung Tri ngước mắt nhìn lên.
Trợ lý nói tiếp: “Nói là cậu ấy thường xuyên nhìn một sợi dây chuyền phát ngốc.
Còn có, năm đó trước khi xuất ngoại, hình như có cãi nhau với ba Tạ ở thư phòng một trận, nhưng nguyên nhân cụ thể của trận cãi vã là gì thì không rõ.”
“Cãi nhau?”
Mí mắt Chung Tri giật giật, trong lòng lập tức xuất hiện một cảm giác không nói nên lời, máu toàn thân dâng trào.
Yết hầu lăn lộn, thanh âm hơi khàn: “Còn gì nữa không?”
Trợ lý nói: “Đã hết.”
“Được, ra ngoài đi.” Chung Tri dừng một chút, nói.
Trợ lý đi rồi, hắn đứng phía sau mặt bàn, ngón tay bất động đặt lên quyển sổ.
Ánh đèn chiếu xuống thân hình to lớn, làm hắn thoạt nhìn giống một pho tượng, có vẻ hơi cô tịch.
Không biết qua bao lâu, hắn lấy một sợi dây chuyền từ trong lòng ra, sau khi lấy nó từ chỗ Tạ Tiểu Phi, hắn vẫn luôn để ở nơi này.
Mà Tạ Tiểu Phi cũng vẫn luôn không hỏi tới chuyện này.
Chung Tri nâng tay lên, dây chuyền đong đưa trước mắt, màu bạc phản xạ ánh sáng loé lên rơi vào mắt hắn.
Qua tám năm, nếu sợi dây chuyền chất bạc bình thường này luôn bị vứt bỏ ở trong góc thì chắc chắn sẽ hoá đen, thế nhưng sợi dây chuyền này vẫn loé sáng, không có nhiều dấu vết biến sắc.
Nói lên rằng người này đã rất trân quý nó.
Chung Tri nhìn sợi dây chuyền một lúc lau, sau đó chậm rãi khép lòng bàn tay lại.
Yết hầu hắn khô khốc đến nỗi không thể phát ra âm thanh.
Hắn như đang liều mạng tìm kiếm dấu vết còn sót lại, tìm được rồi thì nội tâm bắt đầu chấn động không thôi.
Hắn chần chờ, hắn sợ hãi khi phải đi xác nhận, sợ chút ngọt ngào bây giờ chỉ là hư ảo.
—— rốt cuộc là đã từng thích tôi chưa?
—— rốt cuộc là vì sao phải rời khỏi, vì sao lại vứt bỏ tôi không chút do dự như vậy?
—— rốt cuộc có từng nghĩ rằng tôi sẽ điên cuồng đi tìm cậu trong suốt tám năm hay không?
Hắn không dám hỏi kẻ lừa đảo đó.
…………!
Chung Tri lái xe trở lại dưới lầu chung cư, nhưng vẫn ngồi trong xe thật lâu không đi lên.
Thời tiết bên ngoài rất lạnh, lúc hắn đẩy cửa xe ra bước lên lầu, áo khoác áo đã sắp kết băng.
Trước kia khi chỉ có một mình, hắn không có khái niệm gì gọi là về nhà, dù là trở lại chung cư hay là ở khách sạn ngủ một đêm cũng không sao.
Bởi vì đối với hắn mà nói, nơi nào cũng giống nhau.
Nhưng bây giờ, hắn đứng trong thang máy, trong đầu bắt đầu tưởng tượng lúc này người kia đang làm gì.
Hẳn là đã ngủ rồi.
Chung Tri nhấc cổ tay lên nhìn, rạng sáng 1 giờ.
Hắn đi đến trước cửa, móc chìa khóa ra mở cửa bước vào, đèn đã sớm tắt, cả căn nhà tối om.
Tuy rằng đã sớm biết người này sẽ không chờ mình trở về, nhưng trong lòng vẫn ôm chút hy vọng không nên.
Hắn nhẹ bước vào, bên trong an tĩnh như không có người tồn tại.
Chung Tri đứng ở chỗ huyền quan, rũ mắt, nói không thất vọng là giả.
Tám năm này hắn luôn ảo tưởng có một ngày người này sẽ mở đèn chờ hắn trở về, sau khi hắn trở về sẽ ôm người này lên giường —— ngay cả tư thế ôm, độ ấm ở lòng bàn tay cũng tưởng tượng rõ mồn một.
Nhưng nó cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Trên thực tế, người này căn bản không hề để bụng.
Chung Tri hơi nhếch miệng, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó mở đèn chỗ huyền quan.
Phòng khách cũng sáng lên một chút.
Nhưng ngay sau đó, hắn sững sờ tại chỗ.
Trên sô pha có một người đang cuộn tròn, trên người không đắp chăn hay gì cả, chỉ ôm gối nằm không ở đó, đôi mày nhăn lại, quần áo trên người cũng không thay, vẫn là bộ đồ ban ngày trước khi hắn ra cửa, như là đã đợi ở nơi đó hồi lâu, thẳng đến khi không chịu nổi nữa mới mệt mỏi thiếp đi.
Đây là……!đang đợi hắn trở về?
Người kia nằm nghiêng người trên sô pha, lông mi gắt gao nhắm lại, sắc mặt rõ ràng không được tốt, tóc cũng lung tung lộn xộn như là đã bị vò loạn, thùng rác ở chỗ sô pha còn có vỏ lon bia.
Lúc này Chung Tri đã nghĩ mình xuất hiện ảo giác.
Hắn ngừng thở, đứng tại chỗ nhìn Tạ Quan Sư, toàn thân cứng đờ không dám tới gần, sợ một khi tới gần, giấc mộng sẽ tan biến.
……!
Không biết qua bao lâu, hắn mới cẩn thận tiến lên vài bước.
(quát pát dphh___)
Hắn ngồi xổm trước mặt Tạ Quan Sư, ngón tay trắng bệch chạm lên mặt y.
Gương mặt ngủ say này rất ấm áp, hiển nhiên không phải nằm mơ.
Ý thức được điểm này, hô hấp của Chung Tri tức khắc trở nên dồn dập, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt, máu dồn thẳng lên đỉnh đầu, tất cả những ý nghĩ bắt đầu tuôn ra trong lòng, nhưng hắn nỗ lực áp chế chúng lại, thu hồi ngón tay lạnh lẽo tránh làm lạnh đối phương.
Hắn chưa từng nghĩ tới một màn này thế mà lại có thể đi ra từ ảo cảnh, biến thành hiện thực.
Người này thật sự đang đợi hắn.
Thật sự có một người ở trong nhà chờ hắn trở về.
Hắn vẫn không thể tin được, nhưng trong mắt đã xuất hiện chút sự sống, lần đầu tiên trong tám năm này.
……!
Lông mi Tạ Quan Sư run run, giống như đã cảm giác được có người ở trước mặt mình, vì thế chậm rãi mở mắt ra, lập tức nhìn thấy Chung Tri đang nhìn chằm chằm mình, hốc mắt có hơi hồng hồng.
“Cậu về rồi?” Tạ Quan Sư hỏi theo bản năng, bởi vì mới vừa tỉnh lại, thanh âm có hơi khàn khàn dinh dính.
Giống như bị cảm lạnh vì ngủ ở đây đợi hắn.
Khoé mắt Chung Tri vẫn còn treo chút sương hàn ở bên ngoài, nhưng hốc mắt đã hơi đỏ lên, hắn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, nhìn Tạ Quan Sư không chớp mắt, thanh âm dịu dàng khác thường: “Ừm, cậu ngủ ở đây bao lâu rồi?”
Tạ Quan Sư ngồi dậy, xoa xoa đầu nói: “Không lâu.”
Chung Tri nuốt nước bọt, vươn tay về phía y: “Về phòng ngủ đi.”
—— như vậy là đủ rồi.
Tạ Quan Sư hồi thần từ trạng thái mơ màng, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, nhíu mày nhìn chằm chằm cánh tay vừa duỗi lại.
Ngay sau đó không nói lời nào xỏ dép lê vào, đứng lên.
Chung Tri khựng lại.
Tạ Quan Sư đẩy hắn ra, sắc mặt có hơi khó coi, trực tiếp đi vào phòng ngủ, đóng sầm cửa ngay trước mặt hắn.
Tiếng đập cửa “rầm” vang lên, rất là lớn.
Cách một cánh cửa, trong thanh âm Tạ Quan Sư tràn ngập oán giận: “Đã có nữ minh tinh rồi thì rốt cuộc đến khi nào cậu mới thả tôi ra ngoài?”.