Đọc truyện Tất Cả Dịu Dàng Dành Cho Em – Chương 36: Thăm đoàn làm phim
Editor: Hoàng Thái Tử.
Tuyết trắng xóa, dẫm chân xuống đất thì chân sẽ lún xuống tuyết.
Mỹ Đại mặc áo lông vũ thật dày, ôm túi chườm nóng, run rẩy nói: “Tuyết lớn như vậy, chút nữa Lưu Vận thật sự muốn đích thân diễn sao?”
Thẩm Hiểu Hiểu cũng bọc như con gấu to, tuy lạnh đến mức run bần bật nhưng cô vẫn nhàn nhã thoải mái lột hạt dẻ ăn.
Hạt dẻ nóng hổi, bị gió lạnh thổi một hồi đã lạnh đi một nửa.
Thẩm Hiểu Hiểu không để ý chút nào, đối với cô mà nói, lạnh hay nóng thì ăn cũng vậy, tuy rằng vị ngon hơi giảm nhưng cô không để ý.
Mỹ Đại cũng thò lại đây, cười hì hì lấy túi giấy bên cạnh cô sờ mấy cái.
“Mua ở phố nhỏ người Hoa hả? Là của anh chàng đẹp trai người lai kia xào?”
Mỹ Đại hỏi.
“Đúng vậy,” Thẩm Hiểu Hiểu gật đầu, “Hôm nay chị mua, anh ấy còn tặng thêm cho chị nửa cân.”
Mỹ Đại lấy một cái hạt dẻ hoàn chỉnh ra: “Quả nhiên, cho dù đi đến nơi nào nhan sắc xinh đẹp luôn là vũ khí sắc bén… Này này, chị nhìn kìa, Lưu Vận thật sự tự mình diễn!”
Giữa một mảng trời trắng xóa, Lưu Vận mặc áo choàng đỏ rực, chậm rãi đi tới.
Tóc đen xõa tung trên bờ vai, bên trong cô ta chỉ mặc một cái váy lụa màu trắng, gió thổi khiến váy lay động từng tầng, lộ ra đôi chân trơn bóng.
Mỹ Đại run lập cập, cảm thấy may mắn: “May là chị không có cảnh diễn như vậy, nếu không mùa đông mà còn chạy trong tuyết thế này chắc là lạnh đến bệnh luôn. Chân chị còn từng bị gãy xương, chắc chắn chịu không nổi gió lạnh thế này.”
Tham gia tổ làm phim một ngày, Thẩm Hiểu Hiểu lập tức có hiểu biết về thủ đoạn đổ máu của đạo diễn Nguyễn.
Toàn bộ phim đều thu âm ngay tại hiện trường, lấy cảnh thật quay chụp, ngoại trừ những động tác yêu cầu độ khó cao thì không được phép dùng thế thân.
Những diễn viên sau khi đã vào tổ, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì không được tự tiện rời khỏi tổ.
Thẩm Hiểu Hiểu không sao cả, cô vừa lúc muốn nhân cơ hội này né tránh Hoắc Thanh Huy một thời gian.
Ngày ấy anh đột nhiên tỏ tình, não bộ Thẩm Hiểu Hiểu chết máy giữa đường, sau đó…
“À… Tôi vẫn luôn xem anh như bạn bè.”
Từ chối theo khuôn sáo cũ.
Hoắc Thanh Huy không có cảm xúc kích động gì, im lặng một thời gian, nói: “Mặc kệ em có chấp nhận hay không, anh vẫn sẽ luôn chờ em.”
…
Thẩm Hiểu Hiểu lột một cái hạt dẻ, bỏ vỏ vào trong miệng, thịt hạt thì ném vào túi giấy bên chân.
Cô còn nhai nhai hai cái, lúc này mới phát hiện không đúng lắm nên phun ra.
Thật là choáng váng.
Cô cười khổ.
Cũng may Mỹ Đại đang ở khá xa vây xem Lưu Vận nên không chú ý tới cô.
“Hiểu Hiểu!”
Thẩm Hiểu Hiểu mờ mịt ngẩng đầu, thấy được Chu Hà.
Chu Hà cực kỳ sợ lạnh, mặc một cái áo lông vũ thật dài, dài đến tận mắt cá chân, cô ta còn bọc thêm một cái khăn quàng cổ thật dày, gọi tên cô một tiếng.
Thẩm Hiểu Hiểu cầm hạt dẻ đứng lên: “Sao vậy?”
“Hôm nay gió quá lớn, cảnh diễn của cô hôm nay không quay được,” Chu Hà ho hai tiếng, gió lạnh thổi vù vù vào miệng cô ta, “Chút nữa có khả năng sẽ có bão tuyết, cô về khách sạn trước đi.”
Thẩm Hiểu Hiểu đáp, kéo Mỹ Đại theo.
Bên quay chụp bên kia, đạo diễn Nguyễn đang mắng một người phụ trách nào đó xối xả, không rõ xảy ra vấn đề ở đâu, người phụ trách cong eo, liên tục gật đầu.
“Được… Được, thật xin lỗi…”
Âm thanh thổi qua đây, đứt quãng không liền câu.
Lưu Vận diễn xong, lập tức có người chạy qua phủ thêm áo lông vũ cho cô ta. Ở dưới nhiệt độ này, không có gì quan trọng bằng sưởi ấm.
Một đám bọc mập thành một đống cũng không để ý.
Kịch bản của Thẩm Hiểu Hiểu là hôm nay, đây cũng là cảnh quay đầu tiên của cô. Người tính không bằng trời tính, vừa mới dự báo sẽ có bão tuyết kéo tới, dưới tình huống này còn ra ngoài đóng phim quả thực là tìm đường chết.
Quần áo Lưu Vận mỏng, vì để có hiệu quả tốt nên đạo diễn Nguyễn không cho cô ta dán miếng làm ấm bên trong quần áo. Lúc này cô ta bị lạnh đến run rẩy, cái miệng nhỏ uống từng ngụm nước nóng.
Từ lúc này, Thẩm Hiểu Hiểu lập tức hiểu được tại sao Lưu Vận và Đinh Thính Xuân nổi tiếng hầu như là cùng một thời điểm, mà hiện tại hoàn cảnh lại trái ngược nhau.
Khách sạn đoàn làm phim đặt ở dưới chân núi, cách thành phố N náo nhiệt phồn hoa khoảng nửa giờ xe chạy, hoàn cảnh quanh thành phố tuyệt đẹp, có người Hoa tụ tập mở khu buôn bán nhỏ, nên dân bản xứ gọi là “phố nhỏ người Hoa”.
Trời bên ngoài giá rét, điều hòa ở khách sạn vẫn luôn mở đầy đủ. Thẩm Hiểu Hiểu bước từ ngoài cửa vào, giống như một bước tới mùa xuân.
“Lên lầu tắm nước nóng, nghỉ ngơi cho tốt,” Chu Hà dặn dò, “Hôm nay không quay được, cô chú ý thân thể một chút, đừng để bị cảm.”
Thẩm Hiểu Hiểu toàn bộ hành trình ăn hạt dẻ xem người ta diễn cảm thấy rất xấu hổ: “Được, cảm ơn cô.”
Thật ra vốn dĩ cô không cần vào tổ sớm như vậy. Nhưng sau khi Thẩm Hiểu Hiểu nói rõ ràng như vậy, gặp lại Hoắc Thanh Huy khiến cô cảm thấy rất không tự nhiên.
Càng nghĩ càng kỳ quái, vừa lúc đạo diễn Nguyễn chọn xong người, tài chính đập vào đúng lúc, chuẩn bị mọi thứ xong lập tức ra ngoài quay phim.
Thẩm Hiểu Hiểu cũng lấy danh nghĩa đi theo học tập nhanh chóng tới đây.
Chu Hà không rõ lắm giữa Thẩm Hiểu Hiểu và Hoắc Thanh Huy đã xảy ra cái gì, nhưng hôm qua Hoắc Thanh Huy vừa mới gọi điện thoại cho cô ta, hỏi vị trí khách sạn.
Cô ta đoán, đại khái là cặp đôi nhỏ cãi nhau, mâu thuẫn gây gổ các thứ. Nghĩ thầm cũng không phải chuyện lớn gì nên đưa địa chỉ cho anh.
Thẩm Hiểu Hiểu vào phòng, bổ nhào lên giường, ngủ một giấc đến khi đất trời đen kịt.
Cô còn mơ thấy ác mộng.
Đầu tiên là mơ thấy đêm đó Hoắc Thanh Huy tỏ tình với cô, tiện đường mơ thấy đêm tối đầu tiên cô gặp Hoắc Thanh Huy, cánh tay anh chảy máu ào ạt, dựa vào cục đá lớn, ánh mắt tuyệt vọng nhìn cô.
“Nếu như em cũng bỏ rơi tôi…”
Thẩm Hiểu Hiểu bỗng nhiên choàng tỉnh, cảm thấy trên người dính dính nhão nhão, duỗi tay sờ một cái, thì ra là bị dọa đến mức một thân toàn mồ hôi lạnh.
Cô hít một hơi khí lạnh thật dài, vỗ vỗ mặt, mặt ngẩn ngơ nhìn xa xăm.
Không biết có phải do trong lòng hổ thẹn với Hoắc Thanh Huy hay không mà cô luôn luôn nằm mơ những giấc mơ như vậy.
Thẩm Hiểu Hiểu đi tắm rửa, nước xối trên người cô, khiến cả người cô tỉnh táo lại.
Cô vẫn luôn xem Hoắc Thanh Huy như anh em.
Điều này không thể nghi ngờ.
Thẩm Hiểu Hiểu vừa lau tóc, vừa nhìn thời gian, đã là 5 giờ chiều.
Thay quần áo xong, cô kéo màn ra thì thấy bên ngoài khách sạn đã tích một lớp tuyết thật dày, đại khái là dày quá nên cành cây không chịu nổi, bị đè cong toàn bộ cành rơi xuống đất.
Gió đã ngừng, nhưng bông tuyết vẫn rơi không ngừng từng tảng từng tảng lớn, Thẩm Hiểu Hiểu nhớ tới trong sách nói “Gió tuyết như lông ngỗng”, có lẽ cũng là thế này.
Cửa phòng tích một cái vang lên, Thẩm Hiểu Hiểu quay đầu lại thì thấy Mỹ Đại đang đi đến.
Cô ta hình như có tâm sự gì đó, khóe miệng luôn cong lên giờ cũng hạ xuống, sau khi tiến vào thì nhìn Thẩm Hiểu Hiểu ngốc một lát, mới nói: “Đạo diễn Chu nói em lên kêu chị xuống, nói là tới giờ ăn cơm rồi.”
Khách sạn có nhà ăn riêng, nhưng trước đây đều để người làm đưa đồ ăn lên, không biết sao hôm nay Chu Hà lại gọi cô xuống cùng ăn chung.
Thẩm Hiểu Hiểu không nghĩ nhiều, lau khô tóc, trang điểm cũng không thèm, thanh tươi sảng khoái bước xuống lầu.
Khách sạn này phần lớn đều là nhân viên công tác trong đoàn làm phim, còn có những khách hàng khác, trời nam đất bắc lại đây, cô cũng không phải nổi tiếng lắm, căn bản không cần kiêng dè.
Mới vừa đi qua sảnh lớn, lập tức nghe thấy có người đang nói chuyện ở khu nghỉ ngơi đằng trước, nghe âm thanh này, hình như là Lưu Vận: “Tuyết lớn như vậy, sao anh lại tới đây? Tới thăm em sao?”
Âm thanh Lưu Vận uyển chuyển êm tai, cực kì có ý lấy lòng.
Cô ta thích yên lặng, luôn một mình đọc sách hoặc là nhắm mắt nghỉ ngơi. Từ khi vào tổ tới nay, Thẩm Hiểu Hiểu nói chuyện với cô ta cũng không nhiều lắm.
Hai người hiện tại, cùng lắm chỉ là “quen biết”.
Hôm nay là ngày mấy, sao cô ta cũng xuống dưới ăn cơm? Hay là cũng được Chu Hà kêu xuống dưới?
Thẩm Hiểu Hiểu vô tình nhìn trộm riêng tư của cô ta, nghĩ thầm người tới thăm đoàn phim chắc quan hệ cũng thuộc dạng thân mật lắm. Từ trong nước bay lại đây, ngồi máy bay ít nhất cũng tám tiếng, người bình thường không ai sẽ tốn công phí sức nhiều thế để tới đây.
Cô nhấc chân muốn đi, bất thình lình nghe được âm thanh lạnh như băng của Hoắc Thanh Huy: “Cô nghĩ nhiều quá.”
… WTF?
Chẳng lẽ là ảo giác?
Thẩm Hiểu Hiểu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hoắc Thanh Huy đứng đằng sau bể cá, biểu cảm lạnh lùng, có chút không kiên nhẫn.
Lưu Vận đứng đối diện anh, đưa lưng về phía Thẩm Hiểu Hiểu. Thẩm Hiểu Hiểu không thấy rõ mặt cô ta, chỉ nghe cô ta tự giễu cười một cái: “Em biết rồi.”
Thấy ánh mắt Hoắc Thanh Huy muốn chuyển sang phía Thẩm Hiểu Hiểu, cũng không rõ anh có thấy bản thân cô hay không, da đầu Thẩm Hiểu Hiểu tê dại, bước chân tăng nhanh giống như chạy trốn chạy tới nhà ăn.
Chu Hà đã có mặt, trừ cô ta ra thì Du Văn Ngạn cũng ở đó. Hai người chọn rất nhiều đồ ăn, bày đầy một bàn.
Thẩm Hiểu Hiểu tiến vào, trên mặt Chu Hà lộ ra một tia kinh ngạc: “Cô tới một mình? Không nhìn thấy…”
Cô ta nói một nửa, chần chờ không tiếp tục, sau đó hỏi: “Không thấy Lưu Vận sao?”
Lúc cô ta hỏi, trong tim Thẩm Hiểu Hiểu lập tức nặng trĩu.
Thì ra lí do Chu Hà gọi cô xuống ăn cơm là như thế này.
“Lưu Vận đang còn nói chuyện với người khác ở bên kia,” Thẩm Hiểu Hiểu ra vẻ thoải mái nói, “Cô gọi tôi xuống đây có chuyện gì không? Không có chuyện gì thì tôi về nghỉ ngơi trước, hôm nay có chút mệt, ăn uống không tốt lắm…”
“Ăn uống không tốt? Có phải do thời tiết lạnh quá nên sốt rồi phải không?”
Âm thanh Hoắc Thanh Huy vang lên sau lưng cô, cả người Thẩm Hiểu Hiểu cứng đờ, cả người như khúc gỗ.
Không kịp rồi, anh đã qua đây.
Thẩm Hiểu Hiểu nhìn quanh bốn phía, muốn tìm một chỗ để rời đi, nhưng mà không được, nhà ăn này chỉ có duy nhất một cánh cửa.
Cô bắt đầu tự hỏi về tính khả thi của việc nhảy cửa sổ.
Tiếng bước chân không nhanh không chậm chuyển qua bên cạnh cô rồi dừng lại, Thẩm Hiểu Hiểu vẫn không quay đầu.
Hoắc Thanh Huy cúi đầu nhìn cô, âm thanh vẫn ấm áp như cũ, giống như hai tháng gần đây không hề xảy ra chuyện gì.
Anh hỏi: “Có muốn anh mời một bác sĩ cho em không?”