Tất Cả Dịu Dàng Dành Cho Em

Chương 19: Lão đại, sinh nhật vui vẻ


Đọc truyện Tất Cả Dịu Dàng Dành Cho Em – Chương 19: Lão đại, sinh nhật vui vẻ

Editor: Hoàng Thái Tử.

May mắn là thời gian nghỉ ngơi không dài, chỉ nghỉ ngơi một chút là bắt đầu quay tiếp.

Một thân quần áo hôm nay của Hoắc Thanh Huy làm Ứng Quế Phàm không nhận ra, còn tưởng là trợ lý mới của Thẩm Hiểu Hiểu.

“Lại đây nào Hiểu Hiểu, tới giờ quay rồi.”

Ứng Quế Phàm gọi Thẩm Hiểu Hiểu, khi thấy Đinh Thính Xuân đã chầm chậm đi tới, hỏi cô ta: “Cô lại đây làm gì? Đoạn diễn này không phải là xài diễn viên đóng thế à?”

“Tôi qua nhìn, sẵn học tập một chút,” Đinh Thính Xuân vờ như không nghe thấy ý tứ trong lời nói của Ứng Quế Phàm, cười mỉm nói, “Tôi nghĩ Thẩm tiểu thư hẳn sẽ không để ý đâu nhỉ?”

Cặp mắt hạnh nhân của cô ta nhìn chằm chằm Thẩm Hiểu Hiểu, trong ánh mắt mang theo khiêu khích.

“Được, đừng đứng ở đây cản đường,” Ứng Quế Phàm chỉ cái ghế bên cạnh, “Thính Xuân, cô qua bên kia ngồi, đừng làm cản trở công việc quay phim.”

Thẩm Hiểu Hiểu cười cười với Đinh Thính Xuân, lộ ra hai cái răng nanh nhòn nhọn, nhìn vô cùng ngây thơ vô hại. Trong lòng Đinh Thính Xuân tức không chịu được, hận đến mức tim gan ngứa ngáy, muốn nhổ phắt hai cái răng đó đi.

Thẩm Hiểu Hiểu ba bước thành hai đi lại, nhân viên công tác cột chắc dây thép sau lưng lại cho cô.

Hoắc Thanh Huy cau mày.

Cái dây thép này mỏng như vậy, có được không đây?

Đây là lần đầu tiên anh đến hiện trường quay phim để xem, nhìn thấy người An Tân Tri cũng treo lên, đã lấy lại bình tĩnh được một chút.

An Tân Tri béo như vậy mà có thể treo lên được, Thẩm Hiểu Hiểu chắc cũng không bị sao đâu nhỉ.

Thẩm Hiểu Hiểu bay từ từ lên không trung, bày xong tư thế tay cầm kiếm đứng đối diện với An TânTri.

Đúng lúc này, một người mặc hồng trang bay từ phía sau lưng cô tới, lập tức đâm kiếm thẳng tới ngực cô.

Thẩm Hiểu Hiểu nghiêng người qua một bên, kiếm kia cắt qua ống tay áo, máu đỏ trào ra ồ ạt. Đó chỉ là túi máu trước đó đã được cột chặt lại thôi, lượng máu cũng không nhiều lắm, chỉ ướt quanh quần áo.

Hoắc Thanh Huy không biết, anh chỉ thấy cánh tay của Thẩm Hiểu Hiểu có “vết chém”, trán lập tức nổi gân xanh, không nói lời nào lập tức bước về phía cô.


May mắn Mỹ Đại nhìn thấy được, túm gắt gao tay áo của anh, vội vàng nói: “Chủ tịch, ngài bình tĩnh một chút, đó là giả, Hiểu Hiểu còn đang đóng phim mà!”

Âm thanh cô ta vừa nhanh vừa vội, Đinh Thính Xuân ngồi ở đằng trước quay đầu nhìn lại.

Liếc mắt đã thấy được Hoắc Thanh Huy.

Cô ta có chút ngốc.

Sao Hoắc Thanh Huy lại ở đây? Anh tới nhìn Thẩm Hiểu Hiểu đóng phim? Anh vẫn chưa ghét bỏ Thẩm Hiểu Hiểu nữa à?

Biểu cảm của Đinh Thính Xuân rất phức tạp.

Vị này, tính cách thật sự là khác tên Hoắc Thanh Hi kia không ít đâu.

Nghe Mỹ Đại nhắc nhở xong, Hoắc Thanh Huy im lặng. Tầm mắt anh chưa từng rời khỏi Thẩm Hiểu Hiểu, nhìn cô và em gái đồ hồng đấu kiếm lẫn nhau, rồi nhìn An Tân Tri túm em gái đồ hồng đi mất.

Còn Thẩm Hiểu Hiểu treo giữa không trung, ngoại trừ nhíu mày đau đớn vì “trúng kiếm”, còn lại đều cắn chặt răng, nghiêm túc mà không làm mất đi vẻ đẹp khiến người người khinh ghét.

Cảnh cuối cùng hạ màn là Thẩm Hiểu Hiểu rơi xuống mặt đất, kiếm trong tay rơi xuống đất leng keng một tiếng. Cô duỗi tay che lại bả vai đang bị thương, dùng sức bóp bóp túi máu, máu giả giấu bên trong chậm rãi tràn ra từ các kẽ tay.

Áo trắng máu đỏ, da trắng tóc đen, cô cau mày, đẹp như một bức họa.

“Cắt!”

Đạo diễn vừa dứt lời, Hoắc Thanh Huy đã vọt qua.

Anh vội vàng cầm cánh tay cô lên, nhìn nhìn miệng vết thương: “Em có khỏe không? Có đau không?”

Thứ đồ màu đỏ kia dính vào tay anh, nhão nhão dính dính, không giống như là máu.

“… Đạo cụ thôi mà, sao có thể làm người bị thương được chứ?” Thẩm Hiểu Hiểu cười đẩy tay anh ra.

Ứng Quế Phàm nhìn lại cảnh quay vừa rồi, cực kì hài lòng, cảnh quay kế tiếp là của Đinh Thính Xuân, đoạn này cần phải lộ mặt, không thể để cô ta dùng thế thân nữa.

Còn Thẩm Hiểu Hiểu thì đêm nay không có cảnh quay của cô. Ứng Quế Phàm đang muốn quay qua nói với cô một tiếng, kết quả nhìn thấy tên trợ lý nam kia kéo kéo cánh tay của Thẩm Hiểu Hiểu, dáng vẻ rất thân mật.


Ứng Quế Phàm không nhận ra đó là Hoắc Thanh Huy, trong lòng thì cảm thán, Hoắc Thanh Huy hết lòng hết dạ cố gắng, vai nữ chính cũng đưa cho cô, đáng tiếc trái tim của cô gái ấy đã thuộc về… Từ từ đã.

Cô ta thấy rõ mặt của Hoắc Thanh Huy, nhất thời nghẹn một hơi, nhìn trân trối: “Hoắc đổng?”

Hoắc Thanh Huy gật đầu: “Chào đạo diễn Ứng.”

“Vâng…” Ứng Quế Phàm đi tới trước vài bước, hỏi, “Ngài đến đón Hiểu Hiểu?”

“Ừ,” Hoắc Thanh Huy hỏi, “Hôm nay cô ấy còn phải quay bao lâu nữa?”

“Hôm nay đã kết thúc, Hiểu Hiểu có thể trở về nghỉ ngơi rồi,” Ứng Quế Phàm cười, khóe mắt nổi lên chút nếp nhăn, “Hôm nay biểu hiện của Hiểu Hiểu rất tốt, đặc biệt là hai cảnh đấu kiếm vừa rồi, chỉ cần một lần là đã qua, rất không tồi.”

Trên mặt Hoắc Thanh Huy cũng hiện ra nụ cười, anh thích nghe người khác khen Thẩm Hiểu Hiểu. Anh buông ống tay áo của Thẩm Hiểu Hiểu ra, lễ phép hỏi: “Hiện tại tôi có thể mang Hiểu Hiểu đi được rồi chứ?”

“Có thể có thể.”

Ứng Quế Phàm quay đầu lại nhìn khung cảnh bên kia, thấy camera đã vào vị trí, cô ta nói: “Tôi đi trước đây, chủ tịch Hoắc. Nếu có chuyện gì hãy liên hệ kịp thời với tôi. Còn Hiểu Hiểu… Quay về đây trước giữa trưa ngày mai là ổn, phần diễn của cô ấy đều quay sau giờ ngọ.”

“Chào đạo diễn Ứng.”

Ứng Quế Phàm vội vàng chạy đi, Hoắc Thanh Huy rũ mắt nhìn cô: “Em muốn đi đâu tháo trang sức xuống? Có muốn thay quần áo này không?”

Đương nhiên là muốn thay rồi.

Thẩm Hiểu Hiểu chỉ chỉ vào phòng hóa trang: “Tôi ở bên kia.”

“Tôi đưa em qua đó,” Hoắc Thanh Huy nói, “Đêm nay tôi có chuyện muốn tìm em.”

“Chuyện gì vậy?”

Thẩm Hiểu Hiểu có chút tò mò.

Hoắc Thanh Huy không trả lời, khóe môi hơi nâng lên: “Tạm thời giữ bí mật.”


Giọng điệu vô cùng sung sướng.

Thẩm Hiểu Hiểu không hiểu chuyện gì, đi đến phòng hóa trang. Lúc chuyên viên trang điểm tháo trang sức xuống cho cô, Hoắc Thanh Huy đứng ở một bên cười mỉm nhìn cô.

Chuyên viên trang điểm không biết thân phận của Hoắc Thanh Huy, giống với những người khác, đều tưởng là trợ lý của Thẩm Hiểu Hiểu.

Cô ta nói với Thẩm Hiểu Hiểu: “Thẩm tiểu thư vừa mới quay hay lắm đó, tôi có ra ngoài nhìn một cái, chưa thấy ai có dáng người tốt như Thẩm tiểu thư đâu.”

“Chị đừng khen tôi mà,” Thẩm Hiểu Hiểu cười, “Tôi sẽ kiêu ngạo đó.”

“Thẩm tiểu thư có kiêu ngạo thì làm gì kiêu ngạo qua nổi cái vị cách vách kia?” Chuyên viên trang điểm bĩu môi, biểu cảm có chút khinh thường, “Cả ngày chỉ biết làm lố, người khác muốn xin chữ ký cô ta thôi mà lỗ mũi cũng muốn hất lên tận trời. À, đúng rồi, Thẩm tiểu thư, cô có thể ký tên cho tôi không?”

Chuyên viên trang điểm có chút xấu hổ: “Tôi cảm thấy sau khi cô quay xong bộ phim này, chắc chắn sẽ nổi tiếng.”

“Cảm ơn chị Đinh, lời vàng ý ngọc của chị Đinh tôi nhận.”

Chuyên viên trang điểm cầm vở cho cô, Thẩm Hiểu Hiểu cúi đầu ký tên vào. Chữ cô rất ngay ngắn xinh đẹp.

Vẫn quen thuộc như vậy.

Khi cô viết chữ Thẩm, nét cuối cùng luôn thích kéo thật dài ra, cực kì giống đuôi của một con công kiêu ngạo.

Hoắc Thanh Huy vẫn yên tĩnh đứng trong phòng hóa trang, khi Thẩm Hiểu Hiểu đi thay quần áo, anh ngoan ngoãn đứng chờ ở ngoài.

Người trong phòng hóa trang không nhiều lắm, phòng lại nhỏ, có chút vướng víu, chuyên viên trang điểm nhìn anh vài lần, hỏi: “Cậu là trợ lý của Thẩm Hiểu Hiểu?”

Hoắc Thanh Huy gật đầu.

“Cậu tên gì? Sao trước đây chưa từng thấy cậu?”

“Hoắc Liễu,” Anh nhấp miệng nói, “Tôi mới tới.”

Trên mặt chuyên viên trang điểm lộ ra biểu cảm “Thì ra là thế”, cô ta nhìn nhìn khắp nơi, không có người, lập tức thò lại gần nhỏ giọng hỏi anh: “Ai cũng nói Thẩm tiểu thư có chống lưng, chuyện này cậu có biết không?”

Hoắc Thanh Huy lắc đầu.

Chuyên viên trang điểm nhìn dáng vẻ của anh hỏi một câu là hết ba câu không biết, nghĩ thầm có lẽ là do mới tới, nếu hỏi cũng không hỏi ra được gì.

Cô ta cảm thán: “Tôi thấy cậu lớn lên cũng không tồi đâu, sao không đi cast nhân vật nhỏ nào đó? Nói không chừng có thể nổi tiếng đấy.”

Hoắc Thanh Huy nói: “Tôi không thích mấy thứ này.”


Cuộc nói chuyện dừng ở đây, Thẩm Hiểu Hiểu thay xong bộ quần áo thể thao của mình, tóc búi lên tùy ý.

Hoắc Thanh Huy dừng xe cách đó không xa, Thẩm Hiểu Hiểu lên xe, hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”

“Chút nữa em sẽ biết.”

Thẩm Hiểu Hiểu cảm thấy hôm nay Hoắc Thanh Huy có chút thần bí, hỏi anh cái gì anh cũng không chịu nói.

Trên mặt vẫn luôn nở nụ cười, dịu dàng vô hại.

Hoắc Thanh Huy đi càng ngày càng xa, đi qua giao lộ nam, cuối cùng dừng trước một tòa nhà mang theo hương vị cổ xưa.

Có đứa bé mặc trang phục giữ cửa, đón hai người đi vào.

Đây là một khu vườn xây theo mô hình tòa nhà của vùng sông nước phương nam, ngói đen tường trắng, treo mấy cái đèn lồng màu đỏ, trên đó chỉ có một chữ “Tần” lớn. Đi qua cổng vòm, rồi lại qua một con đường mòn xuyên qua rừng trúc là thấy một hồ sen lớn đến mức không thấy điểm cuối.

Có một hành lang cong cong vẹo vẹo rất dài dẫn đến trung tâm hồ sen, Hoắc Thanh Huy mời Thẩm Hiểu Hiểu đi trước, hoa sen hai bên đỏ thẫm trắng muốt, màu sắc không giống nhau, gió nhẹ thổi qua khiến hoa sen tỏa ra mùi hương thoang thoảng.

Một buổi trưa đầy mệt mỏi của Thẩm Hiểu Hiểu cứ thế tan thành mây khói.

Cô đi vào cái đình nhỏ ở giữa hồ sen.

Trên bàn đá giữa đình, có một cái bánh kem bơ trái cây, nến đang lấp lánh ánh sáng.

Hoắc Thanh Huy đứng sau lưng cô nhẹ giọng nói: “Lão đại, sinh nhật vui vẻ.”

Văn án truyện khác cùng tác giả:

《 hải nha, hảo khó truy a 》

Trên đường đi nghỉ phép của Đàm Yên, cô gặp được một chuyện nửa vui nửa buồn.

Buồn chính là gặp lại Lâm Khê đáng thương bị cô ngủ xong rồi vứt bỏ.

Vui chính là anh ta mất trí nhớ rồi.

Ngày thứ hai, Đàm Yên phát hiện mình đã vui mừng quá sớm rồi.

Lâm Khê ôm một bó hoa hồng đứng trước cửa phòng cô, cười đến mức hiền lành ngây thơ: “Đàm tiểu thư, xin hỏi em đã có bạn trai chưa?”

*thiếu nữ vẽ tranh minh họa bạo lực X tiểu thiếu gia bên ngoài lạnh lùng bên trong mãnh liệt như lửa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.