Tất Cả Đàn Ông Trên Thế Giới Này Đều Giống Người Yêu Cũ Của Tôi

Chương 67


Đọc truyện Tất Cả Đàn Ông Trên Thế Giới Này Đều Giống Người Yêu Cũ Của Tôi – Chương 67

Khi Tống Ngọc Hành đi rồi, Bạch Nhất Trần nằm ngủ trên chiếc ghế xếp dài trong phòng tranh tầng hai.

Ban đầu anh không muốn ngủ, nhưng lại quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi trên ghế chốc lát, ai dè một lúc sau đã thiếp đi.

Có lẽ vì trước khi ngủ luôn nghĩ về Thời Diệc Nam nên Bạch Nhất Trần cũng nằm mơ một giấc mơ liên quan đến hắn. Nhưng khác với dĩ vãng, lúc này đây anh có thể biết rõ đây là mơ.

Mơ là một loại hoạt động sinh lý kỳ diệu của con người, giống như ảo tưởng, phần lớn giấc mơ không bị khống chế, hơn nữa đôi lúc nó vô cùng chân thật, chân thật đến nỗi sau khi tỉnh lại bạn vẫn cứ cảm thấy đó là việc đã thật sự xảy ra.

Nhưng có ngoại lệ.

Đó là khi bạn lấy thân phận người đứng xem nhìn thấy một bản thân khác trong mộng, nhìn thấy tất cả sự kiện mình từng trải qua.

Mà khi nhận ra đây là một giấc mộng, Bạch Nhất Trần đang lên xe bus tuyến 17, trông thấy mình của lúc đó đang ngồi trên ghế.

Anh không ngồi xuống, chỉ nắm tay vịn đứng trong xe nhìn phiên bản trẻ tuổi của mình —— anh trẻ trung ngây ngô, trong mắt có khát khao và vô tri chưa bị thói đời đánh bóng.

Ngoài cửa sổ xe là bầu trời xám xịt tối tăm, nước mưa rơi xuống chảy thành giọt tí tách. Bạch Nhất Trần trẻ tuổi hơi nhíu mày, vì lúc lên xe trời chưa mưa nên cậu cũng không mang ô. Song không lâu sau, ánh mắt cậu dòm qua cửa sổ bỗng sáng ngời. Sau đó cậu vội quay sang chỗ khác, hồi hộp nhìn chằm chằm chiếc ghế trước mặt.

Xe bus tuyến 17 chầm chậm ngừng lại, một nam sinh mang theo chiếc ô kẻ xanh trắng đang bước lên từ cửa. Cậu ta nhìn khắp chiếc xe vắng vẻ, không lựa chọn ghế ở chỗ khác mà đi đến bên cạnh Bạch Nhất Trần mới dừng.

Cậu ta mang mùi ẩm ướt tươi mát đặc thù của mưa. Bạch Nhất Trần kia ngửi thấy, Bạch Nhất Trần nắm tay vịn đứng trong xe cũng ngửi thấy, mùi hương quen thuộc khiến người hoài niệm.

Bạch Nhất Trần chậm rãi đi sau lưng bọn họ, cùng trở lại đại học Nam Thành, băng qua khu thể dục nền đỏ quen thuộc trong sân trường. Anh thấy hai người bọn họ lén cầm tay nhau, hôn môi dưới ô cạnh hàng rào hoa của trường, không khỏi nở nụ cười —— đây là nụ hôn đầu tiên của anh và Thời Diệc Nam, nụ hôn đầu tiên của cả hai người. Không có bất kỳ kỹ thuật gì đáng nói, chỉ là đơn thuần môi chạm môi, mà khuôn mặt nóng như sắp thiêu cháy. Thế nên rất nhiều năm sau, anh có thể nhớ tới mưa lạnh hôm ấy và đôi môi mềm mại chạm vào nhau.

Bạch Nhất Trần hít sâu, cảm thấy dường như mình lại ngửi được mùi mưa trong veo ngày đó, trên môi cũng có cảm giác ấm áp, tựa lần đầu tiên Thời Diệc Nam hôn anh.


Mà khi thật sự mở to mắt, Bạch Nhất Trần cũng thật sự trông thấy Thời Diệc Nam đang hôn mình.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Thời Diệc Nam hơi lóe lên. Nhưng hắn không dừng lại, mà đưa tay xoa nhẹ tóc Bạch Nhất Trần, dịu dàng vuốt ve đôi môi anh.

Bạch Nhất Trần hơi híp mắt nhìn hắn, bàn tay đặt bên người khẽ run lên một cái. Cuối cùng anh vẫn không nén được, giơ tay nhẹ nhàng xoa gò má hắn —— giống như Bạch Nhất Trần trong mộng, cuối cùng mơn trớn nhẹ nhàng bờ mặt nghiêng của Thời Diệc Nam kia.

Tiếng mưa tí tách bên tai vẫn tiếp tục, giống như lời thì thầm dịu dàng của tình nhân. Trong bầu không khí yên tĩnh, cửa phòng tranh chợt bị đẩy ra, giọng Thời Diệc Nam cũng vang lên.

“Nhất Trần, em sao thế? Anh nghe Đường Ất nói em không thoải —— ”

Lời chưa dứt đã im bặt, lại đủ để đánh thức hai người trong phòng tranh.

Bạch Nhất Trần chống ghế ngồi thẳng người dậy, ngước mắt nhìn Thời Diệc Nam vừa hôn mình, lại quay đầu nhìn Thời Diệc Nam đứng ngẩn ngoài cửa, không nói gì.”

“Mẹ nó cậu —— ”

Vài giây sau, Thời Diệc Nam ở cửa rốt cuộc hoàn hồn, nắm chặt tay lao tới đánh mạnh một đấm lên một Thời Diệc Nam khác trước ghế anh. Hắn mở miệng muốn mắng người, nhưng vừa thốt ra ba chữ đã kịp phản ứng, lập tức ngậm miệng lại, cũng không đánh thêm nữa.

Bạch Nhất Trần có thể nhìn thấy bàn tay nắm chặt thành đấm buông bên người hắn, gân xanh trên mu bàn tay hiện rõ, hiển nhiên đã cực kỳ giận dữ, vẫn đang liều mạng đè nén bản thân.

Hắn thở hổn hển nặng nề rồi đột nhiên xoay người, chưa nói câu nào đã bước ra ngoài, từ đầu đến cuối không hề nhìn Bạch Nhất Trần,

“Đứng lại”. Giây phút hắn nắm lấy tay cửa, Bạch Nhất Trần nhẹ nhàng buông một câu, thành công khiến hắn dừng bước.

Bạch Nhất Trần xuống ghế đi về phái hắn, lại bị một Thời Diệc Nam khác kéo cổ tay. Thời Diệc Nam cạnh cửa nhìn thấy động tác này, năm ngón tay càng nắm chặt hơn, nhưng hắn vẫn không mở miệng nói chuyện.


Bạch Nhất Trần nhìn hai Thời Diệc Nam mặc giống nhau y đúc, nói với người đứng đối điện ở cửa: “Thử gọi tên em đi?”

Người kia không mở miệng.

Bạch Nhất Trần lại nhìn về kẻ còn lại, nói: “Anh ấy không nói lời nào, vậy anh nói đi.”

Mà tên Thời Diệc Nam này cũng không lên tiếng.

“Các người đều không muốn nói chuyện à?”

Trả lời Bạch Nhất Trần vẫn là sự yên tĩnh không tiếng động.

Bạch Nhất Trần cúi đầu nhìn chiếc khuy măng sét hình bụi gai ở cổ tay của Thời Diệc Nam gần anh, trầm mặc vài giây, sau đó anh bỗng nở nụ cười, nhưng đồng thời ánh mắt đỏ lên, chớp nhẹ mắt đã có giọt nước trong suốt chảy xuống.

Anh vừa khóc, Thời Diệc Nam ở cửa rốt cuộc không kìm được, khàn giọng hô khẽ tên anh: “Nhất Trần…”

Thời Diệc Nam cứng đờ tại chỗ, muốn tới gần Bạch Nhất Trần nhưng không dám, cũng không biết bây giờ nên làm gì, chỉ có thể giải thích trấn an anh: “Nhất Trần… Em đừng khóc, đều là anh không tốt…”

“Anh không cần xin lỗi em, anh có làm gì không tốt đâu?” Bạch Nhất Trần hỏi hắn.

Thời Diệc Nam không trả lời được. Hắn thừa nhận, tình cảnh lúc vào cửa ban nãy thật sự suýt nữa khiến hắn giận điên lên. Tuy nhiên, sau khi tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên của hắn cũng không phải là tiếp tục ở đây, mà là lập tức xoay người ra ngoài —— hắn không muốn để Bạch Nhất Trần phát hiện anh hôn sai người.

Nhất Trần của hắn bị bệnh, không nhận ra hắn là bình thường. Kẻ ti tiện chính là kẻ lợi dụng bệnh của anh, thừa dịp anh ngủ rồi hôn trộm anh.


Thấy hắn im lặng, Bạch Nhất Trần lại nhếch môi. Anh rũ mi, túm lấy cổ tay của người đứng trước mặt mình và chậm rãi nâng lên, nhìn khuy măng sét nơi cổ tay, chẩm ãi nói: “Rất giống, không hổ là học sinh tôi tự tay dạy.”

Thời Diệc Minh không thể im lặng thêm nữa, cũng khàn tiếng gọi Bạch Nhất Trần: “Thầy…”

Cậu phát ra chất giọng trẻ trung trong sáng, hoàn toàn khác với giọng trầm thấp của Thời Diệc Nam. Đó cũng là nguyên do vừa nãy Thời Diệc Nam không định nói chuyện —— thanh âm của hai người bọn họ không giống chút nào.

Dẫu có mặc quần áo giống hệt, đeo khuy măng sét giống hệt, nhưng chỉ cần mở miệng, Bạch Nhất Trần có thể phân rõ hai người bọn họ.

“Trời mưa rồi.” Bạch Nhất Trần không tiếp tục nhìn họ nữa, mà là đi đến cạnh cửa sổ giương mắt nhìn bầu trời đen sầm bên ngoài.

“Thầy ơi, tôi nghe nói thầy sắp kết hôn với Thời Diệc Nam, phải không?” Thời Diệc Minh nhìn bóng lưng anh, đau xót hỏi.

“Đúng thế.” Bạch Nhất Trần quay đầu lại, tầm mắt xẹt qua Thời Diệc Minh rồi dừng trên Thời Diệc Nam đứng sau lưng cậu ta, nhấn mạnh cho cậu ta nghe, “Tôi sẽ kết hôn với anh trai cậu.”

Thời Diệc Minh nghe vậy bèn lắc đầu đầy đau đớn, cầu xin Bạch Nhất Trần: “Vì sao chứ? Rõ ràng thầy đã…không nhận ra anh ta.”

Bạch Nhất Trần cũng lắc đầu, đi sạt qua vai Thời Diệc Minh: “Nhưng đời này tôi chỉ yêu một mình anh ấy.”

Anh đi tới cạnh Thời Diệc Nam, nhẹ giọng nói: “Chúng ta về nhà thôi.”

Lúc này Thời Diệc Minh không giữ lại nữa, chỉ khổ sở nhìn anh và Thời Diệc Nam đi xa. Sau đó cậu ta cúi đầu sờ chiếc khuy măng sét của mình, mặt sau nó cũng có khắc tên viết tắt của một người, có điều, chiếc khuy măng sét này không bao giờ là do người kia tặng.

Trên đường về nhà, Thời Diệc Nam không nói gì. Hắn thấy vẻ mặt Bạch Nhất Trần không ổn lắm, không dám kích thích anh.

Trái lại, chưa được bao lâu Bạch Nhất Trần bắt đầu nói. Anh ngắm vệt mưa dệt thành lớp màn ngoài cửa xe, nói với Thời Diệc Nam: “Không phải là em không thoải mái, là buổi chiều em hơi mệt nên ngủ một giấc ngay ở phòng tranh.”

“Sau đó em nằm mơ.”

“Em mơ về ngày anh đưa ô cho em, chúng ta hôn nhau cạnh hàng rào hoa.”


Xong mấy câu đó, Bạch Nhất Trần nhắm hai mắt, không nói thêm một chữ.

Cuối cùng xe dừng trước biệt thự, sau khi mở cửa vào nhà, Bạch Nhất Trần chỉ dừng ở tầng một lúc đổi giày, sau đó anh lập tức lên phòng vẽ tầng hai.

Thời Diệc Nam hơi khựng lại chỗ cầu thang rồi cũng theo lên phòng vẽ.

Khi hắn đẩy cửa vào, Bạch Nhất Trần đang nhóm lửa trong lò sưởi âm tường. Song động tác của anh không thông thạo, hồi lâu vẫn chưa tạo ra lửa, Thời Diệc Nam bèn đi qua giúp: “Để anh giúp em.”

“Được thôi.” Bạch Nhất Trần dịch sang bên để tạo chỗ trống cho hắn đứng.

Ngọn lửa ấm áp nhanh chóng xuất hiện giữa than củi, lóe sáng nhảy nhót trong mắt bọn họ. Bạch Nhất Trần lẳng lặng nhìn đám lửa ấy rồi bỗng đứng dậy ôm bản phác họa và giấy vẽ của anh tới, ném vào trong lửa.

Chờ khi ngọn lửa bén vào tranh giấy, đốt người trên giấy và cả tấm giấy trắng thành một đám tro tàn, Thời Diệc Nam mới kinh ngạc hoàn hồn.

Mà Bạch Nhất Trần đốt chúng còn chưa đủ, anh mau chóng đưa đến những bức tranh được gọi là vẽ vì Thời Diệc Nam, ném toàn bộ vào đống lửa.

“Nhất Trần…” Thời Diệc Nam mở to mắt đứng đờ tại chỗ, run rẩy hỏi Bạch Nhất Trần, “…Em đang làm cái gì?”

“Đốt tranh.” Bạch Nhất Trần trả lời hắn, thanh âm bình tĩnh không hề có chút cảm xúc dao động.

“Đốt tranh?” Thời Diệc Nam sững sờ, “Tại sao muốn đốt tranh?”

“Em vẽ sai.” Bạch Nhất Trần đáp, “Cho nên muốn thiêu hủy.”

Trái tim Thời Diệc Nam đột nhiên xiết chặt theo giọng nói của anh, viền mắt của hắn dần đỏ lên, bờ môi run run. Ngọn lửa rừng rực cuốn đi tranh vẽ người khác, cũng cuốn đi hắn. Thời Diệc Nam hoảng loạn luống cuống, hắn luôn cảm thấy, một khi đốt xong những bức tranh này, hắn và Bạch Nhất Trần sẽ không còn đường lui.

Hắn muốn vươn tay lấy lại các bức vẽ trong đám lửa, lại sợ hãi không dám làm hành động trái ngược với Bạch Nhất Trần.

“Không không… Nhất Trần, Nhất Trần…” Hắn đành cầu xin Bạch Nhất Trần, “Đừng đốt được không, có thể lưu cho anh một bức không? Một bức là được rồi, dù là bản phác họa cũng không sao.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.