Tất Cả Đàn Ông Trên Thế Giới Này Đều Giống Người Yêu Cũ Của Tôi

Chương 64


Đọc truyện Tất Cả Đàn Ông Trên Thế Giới Này Đều Giống Người Yêu Cũ Của Tôi – Chương 64

“Rốt cuộc bà muốn hại tôi thành dạng gì thì bà mới vui?” Thời Diệc Nam bình tĩnh nhìn Diệp Uyển Hương rồi ngơ ngác hỏi, sau đó lại nhìn về phía Giang Ân Thục, “Cô thì sao, Giang tiểu thư, cô tới đây làm gì?”

“Tôi tới để…” Giang Ân Thục quanh co, vì cô ta cũng chưa nghĩ ra nên chọn từ thế nào. Việc Bạch Nhất Trần bất ngờ gọi Thời Diệc Nam tới hoàn toàn ngoài dự kiến của cô ta, đừng nói đến sau khi hắn tới Bạch Nhất Trần còn phản ứng như thế. Tuy mục đích cuối cùng của cô và Diệp Uyển Hương là muốn Bạch Nhất Trần chia tay Thời Diệc Nam, nhưng tình huống bây giờ cũng quá…

Có điều, không cần cô nhiều lời, chỉ cần cô xuất hiện cùng Diệp Uyển Hương, Thời Diệc Nam cũng có thể đoán đại khái hai người họ định làm cái quỷ gì —— thậm chí ở một mức độ nào đó, bọn họ đã thành công.

Điều này khiến Thời Diệc Nam càng thêm chán ghét cô ta và Diệp Uyển Hương, cách nói chuyện cũng bắt đầu hùng hổ hơn, không nể hai người họ là phụ nữ nữa: “Cô tới làm gì? Cô và Thôi Thương Chi không hổ là một đôi, thích làm kẻ thứ ba phá hoại tình yêu người khác thế à? Cũng bởi Thôi Thương Chi không cắm sừng tôi thành công nên hiện tại anh ta phái cô tới quấy rầy tôi và Nhất Trần, mà cô cũng ngoan ngoãn nghe lời giống con chó của anh ta? Các người còn biết xấu hổ hay không hả?”

Lời nói khó nghe của Thời Diệc Nam bật ra, sắc mặt Giang Ân Thục thay đổi, không còn giữ nổi nụ cười giả dối trên gương mặt nữa. Bạch Nhất Trần nghe hắn nói thế thì hơi sửng sốt, giờ anh mới biết hóa ra Giang Ân Thục có quan hệ với Thôi Thương Chi, vậy lời cô ta nói hoàn toàn không đáng tin, tuy đến giờ cô ta vẫn chưa kịp nói gì. Bạch Nhất Trần chỉ muốn thắp nến cho Giang Ân Thục —— phải biết rằng bản lĩnh mắng người của Thời Diệc Nam là số một, thời đại học hắn và Diệp Uyển Hương chửi nhau còn khó nghe hơn thế này nhiều. Mấy năm nay hắn tu thân dưỡng tính, nâng cao tố chất, nên bình thường không nghe thấy hắn chửi ai. Hôm nay coi như Giang Ân Thục gặp may, cũng giúp anh ôn lại chút kỷ niệm khi Thời Diệc Nam mắng chửi người khác.

“Thời Diệc Nam! Con đang nói cái gì thế?!” Cuối cùng Diệp Uyển Hương không nhẫn tiếp được, bà ta hung hăng đập bàn, nhưng cũng chẳng phải vì muốn bảo vệ Giang Ân Thục, mà là muốn bao biện thay mình, “Cái gì gọi là mẹ muốn hại con?! Cho tới nay mẹ luôn muốn tốt cho con, mẹ hại con cái gì à! Không có mẹ, con có thể kế thừa Thời gia chắc?”

“Chính bà tự biết rõ mình đã làm những gì. Không có tôi, Thời gia cũng chẳng thành chỗ sống yên ổn của bà được.” Thời Diệc Nam xì một tiếng, lạnh lùng nói, “Bà định không cần năm nghìn tệ cuối cùng hàng tháng sao?”

Từ “năm nghìn tệ” vừa nói ra, ánh mắt ngạc nhiên của Bạch Nhất Trần và Giang Ân Thục chuyển sang Diệp Uyển Hương.

Mà Diệp Uyển Hương dứt khoát lành làm gáo vỡ làm muôi, tiếp tục nói: “Phải! Mẹ thừa nhận mẹ không giữ lời, đã làm vài việc không tốt đẹp lắm với “Nhất Trần” thân mến của con. Hiện tại mẹ cũng đã bị trừng phạt, mẹ nhận; mẹ biết con không thích mẹ, không tôn trọng người mẹ này, nhưng tại sao mẹ vẫn muốn xuất hiện trước mặt con? Mẹ chỉ muốn con kết hôn với phụ nữ, về sau có thể có con cái. Mẹ hy vọng con trải qua cuộc sống của người bình thường, chứ không phải suốt ngày lăn lộn cùng một người đàn ông!”

Lời khuyên nhủ tận tình này chân thành đến nỗi Thời Diệc Nam suýt tin, nhưng nếu Diệp Uyển Hương muốn hắn sống tốt thì vì sao nhất định phải tìm Giang Ân Thục đến kết hôn với hắn?”


“Cuộc sống của người bình thường?” Thời Diệc Nam buồn cười nhìn Diệp Uyển Hương, tiếp tục không nể nang, “Cái cuộc sống bình thường mà bà nói là muốn tôi cưới một người phụ nữ suốt ngày cắm sừng cho cha tôi giống bà, ví dụ như cưới Giang Ân Thục chờ cô ta cắm sừng cho tôi?”

“Tôi không phải Thời Thanh Trạch, nguyên nhân tôi không thích phụ nữ, trong lòng bà không tự biết sao?”

Lời này của Thời Diệc Nam ngầm chứa mỉa mai ác liệt, Bạch Nhất Trần nghe xong cũng không nén được muốn vỗ tay cho hắn, dù sao anh cũng không mắng được câu ác như thế, xem ra hắn thật sự căm hận Diệp Uyển Hương.

Tuy có lẽ những lời này sẽ khiến hắn đeo tội danh “bất hiếu” trên lưng, nhưng Bạch Nhất Trần cảm thấy, nếu anh có người mẹ như Diệp Uyển Hương thì chỉ sợ cũng sẽ không kìm được lòng thù hận.

Hồi nhỏ anh bị Dương Hiếu Hòa bạo hành thân thể, Thời Diệc Nam bị bạo hành tâm lý, trên bản chất hai người giống nhau. Có lẽ Thời Diệc Nam còn thảm hơn anh một chút —— ít nhất cho tới giờ anh chẳng hề kỳ vọng gì ở Dương Hiếu Hòa, mà trong một quãng thời gian nào đó hẳn Thời Diệc Nam vẫn từng yêu mẹ ruột mình nhỉ? Đáng tiếc người mẹ này chưa bao giờ yêu hắn.

Thật ra cú tát anh vừa dành cho Thời Diệc Nam là do bị kích thích. Anh không muốn đánh Thời Diệc Nam, chỉ là khi ấy Diệp Uyển Hương nói quá khó nghe, khó nghe đến nỗi anh không nén giận được, cũng rất uất ức —— Thời Diệc Nam là người yêu anh, vì sao anh phải luôn mặc mẹ hắn đến bắt nạt mình chứ?

Mà câu nói vừa nãy của Thời Diệc Nam và Diệp Uyển Hương đã giúp anh tỉnh ngộ, hóa ra lúc anh không biết, Thời Diệc Nam đã trút giận hộ anh, chỉ là hắn chưa từng nhắc với anh mà thôi.

Mắt thấy hai mẹ con nhà này giương cung bạt kiếm sắp đánh nhau, Bạch Nhất Trần hết giận rồi nhưng lại đau lòng cú tát ban nãy của mình dành cho Thời Diệc Nam, bèn vội vàng kéo tay hắn và trấn an: “Diệc Nam, đừng giận, đừng giận. Cô Diệp là mẹ anh đấy, anh nói thế không tốt lắm đâu.”

Dẫu Thời Diệc Nam đang nổi nóng, song Bạch Nhất Trần vừa nói hắn vừa lo về Diệp Uyển Hương, lập tức ngậm miệng mặc Bạch Nhất Trần kéo mình sang một bên.


“Đau không?” Bạch Nhất Trần vươn tay khẽ vuốt lên vết bàn tay trên mặt Thời Diệc Nam, thương tiếc nói: “Em vừa quá kích động, những lời kia đều không phải là thật lòng. Chẳng qua em rất giận nên mới đánh anh. Xin lỗi, Diệc Nam.”

“Không sao, không đau chút nào.” Thời Diệc Nam nghe Bạch Nhất Trần thừa nhận câu nói muốn chia tay chỉ là mất khống chế thì trợn tròn mắt. Bạch Nhất Trần có tặng hắn vài cái tát nữa, hắn cũng sẽ không kêu đau.

Dù Diệp Uyển Hương đã lĩnh giáo khả năng thay đổi sắc mặt của Bạch Nhất Trần, nhưng vẫn thầm hận không thôi khi thấy anh trở mặt cực nhanh, may là lúc này bà ta có chuẩn bị. Diêp Uyển Hương nín cơn tức trong lòng xuống, lạnh lùng xem kế tiếp Bạch Nhất Trần còn định nói gì.

Mà Bạch Nhất Trần lại không nói thêm nữa, anh hơi nghiêng mắt nhìn Diệp Uyển Hương chốc lát, sau đó cong khóe miệng bảo Thời Diệc Nam: “Thôi, chúng ta về đi. CÓ điều anh đi tìm chủ quán trà lấy đá xoa mặt trước đã, hình như sưng rồi.”

Thời Diệc Nam hiểu ý Bạch Nhất Trần muốn hắn rời đi. Hắn trầm mặc hồi lâu rồi vẫn nghe theo Bạch Nhất Trần, im lặng rời khỏi phòng.

Bạch Nhất Trần nhìn bóng dáng Thời Diệc Nam biến mất ở cửa, sau đso nhìn về phía DIệp Uyển Hương và Giang Ân Thục, hỏi: “Bà Diệp, cô Giang, tôi và người yêu phải đi bây giờ, hai người còn gì muốn nói không? Nói xong hết một lần đi, về sau chúng ta không gặp lại vẫn tốt hơn.”

Diệp Uyển Hương trừng hắn không nói, Giang Ân Thục liếc bà ta một cái, thấy bà ta không định nói chuyện thì nhất thời cũng không chắc rốt cuộc bà muốn làm gì, dù sao mọi việc hôm nay hoàn toàn không giống kế hoạch ban đầu của cô ta và Diệp Uyển Hương.

Ban đầu hai người định nói cho Bạch Nhất Trần rằng, có lẽ Thời gia và Giang gia sẽ kết thông gia, muốn sau khi trở về Bạch Nhất Trần tranh cãi với Thời Diệc Nam, vậy thì dẫu bọn họ không chia tay, nhất định tình cảm sẽ bị ảnh hưởng.


Đương nhiên nguyên nhân thật sự Giang Ân Thục quyết định đổ dầu vào lửa là bởi Diệp Uyển Hương thề thốt bảo cô ta, Thời gia tuyệt đối không cho phép tổng giám đốc là đồng tính luyến ái. Nêu Thời Diệc Nam không muốn cổ phần Thời thị bị ảnh hưởng, chắc chắn hắn sẽ chia tay với Bạch Nhất Trần, thế nên Giang Ân Thục mới “phối hợp” Diệp Uyển Hương một chút, xem có thể ghi âm thì cô có thể có thêm lợi thế dùng để kìm hãm Thời thị.

Diệp Uyển Hương chẳng có năng lực gì, Thời Diệc Nam bị tát một cú cũng không hề có ý muốn chia tay, may là cô ta đã lấy được đoạn ghi âm.

“Tôi ấy à ——” Giang Ân Thục cười qua quít đáp hai câu, cũng muốn nhanh chóng rời đi, lại vẫn định làm anh khó chịu một phen, “Tôi chỉ theo bác gái tới thăm anh một lát.”

“Chỉ là thăm tôi?” Bạch Nhất Trần cũng cười cười, “Chẳng lẽ không phải là cô thích Thời thị sau lưng Thời Diệc Nam à?”

Không chờ Giang Ân Thục nói, Diệp Uyển Hương đã cướp lời mắng anh: “Cậu cho rằng mọi người đều giống cậu chắc?”

“Giống cái gì?” Bạch Nhất Trần không kịp phản ứng tại sao Diệp Uyển Hương mắng mình.

Diệp Uyển Hương đá: “Vì Thời thị, cậu có dám nói rằng bản thân mình không vì bây giờ Thời Diệc Nam có tiền nên mới bám nó không rời không?”

“Đúng vậy.” Bạch Nhất Trần tức cười, anh thầm nghĩ, lời này của Diệp Uyển Hương thật sự không phải ám chỉ chính bà ta à? Cho nên anh thừa nhận một cách đúng lý hợp tình: “Đúng đúng đúng, tôi vì Thời thị sau lưng Thời Diệc Nam nên bám anh ấy không rời. Anh ấy còn chuyển nhượng toàn bộ cổ phần Thời thị trong tay cho tôi làm quà cầu hôn. Tôi rất vui vẻ.”

“Nhưng hiện tại Thời thị là của tôi, tôi không cần tiếp tục bám Thời Diệc Nam nữa. Vì vậy, bà Diệp à, bà cảm thấy tôi nên chia tay Thời Diệc Nam sao?” Bạch Nhất Trần rũ mắt ngắm chiếc nhẫn trên tay mình, rồi lại ngước mắt cười nói với Diệp Uyển Hương.

“Cậu nói gì?” Diệp Uyển Hương sửng sốt, “Cậu lặp lại lần nữa?”

“Thời Diệc Nam chuyển nhượng toàn bộ cổ phần Thời thị trong tay cho tôi.” Bạch Nhất Trần đầy thương hại mà lặp lại một lần cho bà nghe, suy nghĩ phút chốc, sau đó khẽ cười thành tiếng, “Do đó tại sao bà lại muốn ép Thời Diệc Nam chia tay tôi chứ, hẳn là bà nên khuyên nhủ tôi đừng vứt bỏ anh ấy khi tâm trạng không tốt.”


“Cái loại người như nó, sao có thể làm thế… Tôi không tin…”

“Tôi không tin….”

“Tôi phải hỏi nó, Thời Diệc Nam ——” Diệp Uyển Hương sững sờ tại chỗ, ngực phập phồng lên xuống, định đi tìm Thời Diệc Nam tự mình hỏi, nhưng còn chưa rời khỏi phòng bà đã bắt đầu lớn tiếng hô tên hắn, “Thời Diệc Nam ——!”

“Bà Diệp.” Bạch Nhất Trần nghe bà ta kêu to hai tiếng thì bỗng mở miệng ngăn cản, hỏi một vấn đề khó hiểu, “Đã từng có ai yêu bà chưa?”

Diệp Uyển Hương dừng bước, lại không trả lời.

Ánh mắt Bạch Nhất Trần nhìn bà càng tràn đầy cảm thông: “Không có à?”

“Nhưng tôi nghe Diệc Nam kể, hình như cha anh ấy từng yêu bà.”

“Câm miệng…” Diệp Uyển Hương thở dốc, oán hận nói. Bà cực kỳ ghét việc tên của Thời Thanh Trạch xuất hiện từ miệng bất cứ ai.

Bạch Nhất Trần nhếch môi, đi đến trước mặt Diệp Uyển Hương rồi chậm rãi nói: “Bốn năm trước, bà để người yêu tôi rời xa tôi.”

“Cho nên bây giờ —— tôi cũng muốn người duy nhất có khả năng yêu bà trên thế giới này rời xa bà.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.