Đọc truyện Tất Cả Đàn Ông Trên Thế Giới Này Đều Giống Người Yêu Cũ Của Tôi – Chương 46
Mà ngữ điệu bình thản khác thường của Thời Diệc Nam hôm nay cũng khiến Diệp Uyển Hương cảm thấy không đúng lắm, bà ngờ vực hỏi: “Đến thăm mẹ?”
“Phải.” Thời Diệc Nam đáp.
Diệp Uyển Hương lại hỏi: “Con tới thăm mẹ làm gì? Là cuối cùng đã nghĩ thông, nguyện ý nghe lời mẹ à?” Chẳng lẽ Thời Diệc Nam đã chán cái tên Bạch Nhất Trần kia nên bằng lòng chia tay cậu ta rồi?
“Quả thật tôi đã nghĩ thông một việc.” Thời Diệc Nam hạ mắt nhìn hư không, cười tự giễu, “Chờ tôi đến nói với bà đi.”
Dứt lời, Thời Diệc Nam chưa chờ Diệp Uyển Hương nói gì đã cúp mays.
Trong xe tràn ngập yên tĩnh, tiếng hít thở là thanh âm duy nhất có thể nghe rõ.
Thời Diệc Nam nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ xe, ngắm cảnh vật lướt nhanh qua sau lớp kính xám đậm.
Nam Thành là một thành phố phương Nam dịu dàng an tĩnh, mọi thứ ở đây đều dịu dàng như nước, giống tính cách của Bạch Nhất Trần, có thể bao dung tất cả —— bất luận là đau đớn hay trắc trở, hạnh phúc hay oan ức, toàn bộ đều chôn sâu dưới đáy lòng, người ngoài không thể nhìn thấy.
Thời Diệc Nam hơi ngả ra sau rồi nhắm mắt lại, trước mắt hắn hiện lên hình ảnh Bạch Nhất Trần cười nói với mình. Lúc ấy hắn hỏi Bạch Nhất Trần, có phải Diệp Uyển Hương từng tìm anh không, nhưng Bạch Nhất Trần lại bảo hắn ——
“Em chưa từng gặp cô, sao anh lại nghĩ thế?”
Song trên thực tế, sáng hôm đó Bạch Nhất Trần đã thật sự gặp mặt Diệp Uyển Hương. Sau khi đến Nam Thành, người đầu tiên bà tìm chính là Bạch Nhất Trần, bọn họ đã gặp nhau vào thời điểm hắn còn chưa biết Diệp Uyển Hương đã tới đây.
Có điều thứ hắn không biết còn nhiều lắm, hẳn sẽ không chỉ mỗi một việc bé bé này. Bạch Nhất Trần cũng dối gạt hắn, nên chuyện hiện tại cũng chỉ nhỏ bé không đáng kể.
“Sếp… Chúng ta đến rồi.” Xe dừng lại trước cửa khách sạn Hoa Đô, Bạch Duy Hoan nhìn Thời Diệc Nam đang nhắm mắt trầm mặc rồi mở miệng nhắc nhở.
Lời vừa dứt, Thời Diệc Nam đã mở mắt, Bạch Duy Hoan đối diện cặp mắt ấy, chỉ cảm thấy như mình nhìn một hồ sâu không đáy, một mặt nước phẳng lặng không hề có độ ấm hay gợn sóng.
Bạch Duy Hoan rũ mắt, nhìn chằm chằm ảnh phản chiếu của Thời Diệc Nam trên sàn cẩm thạch, theo sát hắn vào khách sạn Hoa Đô.
Diệp Uyển Hương ở phòng VIP trên tầng cao nhất của khách sạn. Từ đây có thể thu hết phong cảnh một góc Nam Thành vào tầm mắt, vị trí ngắm cảnh rất tốt, giá tiền một đêm cũng rất đắt đỏ.
Vì Thời Diệc Nam đã gọi điện báo cho Diệp Uyển Hương trước nên khi bọn họ đi ra từ thang máy, cửa phòng bà ta đang ở bây giờ không khóa, mà mở rộng đầy thịnh tình, như đang hoan nghênh bọn họ đã đến.
“Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại mà cần vị đại thần này đích thân đến gặp mẹ thế?” Diệp Uyển Hương mặc quần dài thanh nhã, trên mặt trang điểm kỹ lưỡng, tóc được uốn gọn gàng. Bà đang ngồi ăn sáng trước bàn, thấy bọn họ xuất hiện thì hỏi một cách không kiên nhẫn.
Bạch Duy Hoan nhìn bộ trang phục của bà ta, nghĩ chắc hôm nay Diệp Uyển Hương có sắp xếp hoạt động gì đó, nhưng cú điện thoại đột nhiên của Thời Diệc Nam đã quấy rầy kế hoạch của bà.
Quả nhiên, ngay sau đó Diệp Uyển Hương nói tiếp: “Có chuyện gì thì con nói mau, mẹ hẹn người đi dạo phố, lát nữa xe tới rồi.”
“Yên tâm, việc tôi muốn nói rất ngắn, tôi chỉ muốn hỏi bà một vấn đề.” Thời Diệc Nam kéo một chiếc ghế khác cạnh bàn ăn ra và ngồi xuống, mười ngón giao nhau đặt lên mặt bàn rồi bình tĩnh nói với Diệp Uyển Hương.
Diệp Uyển Hương đối diện tầm mắt của hắn, ánh mắt vô thức hơi né tránh một chút, trong lòng bỗng thấy hoảng hốt. Dù sao biểu hiện của Thời Diệc Nam quá mức khác thường, thậm chí bà cũng đã quên lần cuối bà bình tĩnh trò chuyện với Thời Diệc Nam là vào bao nhiêu năm trước.
Bà nuốt nước miếng, hơi nâng cằm cố gắng giả bộ trấn định: “Vấn đề gì?”
“Bốn năm trước chúng ta đã giao hẹn, tôi sẽ chia tay với Bạch Nhất Trần và cùng bà về Thời gia. Tôi sẽ chia tay dứt khoát, tuyệt đối không vương vấn không dứt, từ nay về sau chỉ làm người qua đường, mỗi người bình an, nên bà không thể làm khó em ấy.” Nói tới đây, Thời Diệc Nam dừng vài giây, “Nhưng bà lừa tôi, có phải không?”
Sau khi nghe Thời Diệc Nam, trái tim Diệp Uyển Hương chợt hẫng một nhịp, song bà đã sớm chuẩn bị cho việc bị phát hiện. Dẫu bây giờ bị Thời Diệc Nam khơi ra, bà cũng có thể nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng đáp: “Là tên họ Bạch kia kể cho con à?”
Thời Diệc Nam nhìn mắt bà chăm chú, nhẹ giọng nhắc nhở: “Bà vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Phải.” Diệp Uyển Hương hít sâu một hơi, trực tiếp thừa nhận.
Lúc trước bà dám kiếm chuyện với Bạch Nhất Trần, suy cho cùng vẫn bởi bộ dáng anh dịu ngoan nhẫn nại vào lần đầu gặp mặt khiến bà cảm thấy cậu ta nhất định sẽ không kể việc này cho Thời Diệc Nam —— lòng tự trọng và danh dự của Bạch Nhất Trần đều không cho phép.
Kết quả thì sao? Vẻ thanh cao ẩn nhẫn của cậu ta đều là giả vờ, bà biết mà, hôm đó bọn họ gặp nhau thì vứt cho bà mấy lời tàn nhẫn, nhất định lúc về Bạch Nhất Trần thêm mắm thêm muối kể cho Thời Diệc Nam, nên hôm nay hắn mới đến tìm bà “khởi binh vấn tội.”
Diệp Uyển Hương nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thời Diệc Nam, càng cảm thấy mọi chuyện đúng như bà phỏng đoán, thành ra Thời Diệc Nam còn chưa tức giận mà bà đã nổi nóng lên, dù sao bà cũng chẳng phải là người dễ tính gì cho cam.
“Những điều này là do nó nói cho con đúng không? Con vì nó nên hôm nay chạy đến đây chất vấn mẹ?” Diệp Uyển Hương cao giọng hỏi, “Vậy nó có nói cho con biết chính nó đã nói cái gì không? Nó không chỉ mắng mẹ mà còn chửi con là con chó quay đầu ăn cỏ cũ rất hèn mọn —— ”
“Không phải là Nhất Trần bảo tôi.” Thời Diệc Nam cắt ngang lời Diệp Uyển Hương rồi ném tập tư liệu Bạch Duy Hoan tra được tới trước mặt bà, để bà tự nhìn.
Hắn có sự kiên trì, cũng có thể nhẫn nại nghe Diệp Uyển Hương quở trách mình, nhưng tới tận bây giờ bà còn muốn bôi đen Bạch Nhất Trần, Thời Diệc Nam không nghe nổi nữa.
“Bà làm chuyện gì đều viết rõ trên mặt.” Thời Diệc Nam cong ngón tay gõ gõ lên đống tư liệu, “Nếu bà không muốn đọc, hoặc không nhớ rõ mình đã làm cái gì thì tôi có thể kể lại từng chuyện cho bà nghe —— ”
“Chân trước tôi vừa đi, sau lưng bà đã làm Nhất Trần mất công việc mà em ấy vất vả tìm được sau khi tốt nghiệp. Bà còn ngầm báo cho lão cha nuôi súc sinh Dương Hiêu Hòa của Nhất Trần, để lão ta trở về quấy rối em ấy. À đúng rồi, trước khi tôi và em ấy chia tay, hai người còn gặp nhau một lần nhỉ? Nhất Trần mắng tôi thế nào, có thể khó nghe hơn bà mắng em ấy chắc?”
Giọng điệu của Thời Diệc Nam rất thản nhiên, nói đến đây vẫn chưa có thay đổi gì, so với ngữ khí nói chuyện với Diệp Uyển Hương lúc trước thì đã có thể gọi là “hòa nhã”.
Thế nhưng thái độ “hòa nhã” này của hắn lại giống như ngòi lửa châm nổ sự phẫn nộ của Diệp Uyển Hương. Bà thấy ánh mắt hắn lộ vẻ hờ hững bèn trợn trừng bật dậy khỏi ghế: “Con không tin lời mẹ? Con cảm thấy mẹ thêm mắm dặm muối trong này?! Đấy là mẹ không kịp ghi âm những lời Bạch Nhất Trần mắng con, nếu không mẹ thật sự muốn bật cho con nghe nữa cơ!”
Thời Diệc Nam dựa lên ghế phía sau, ngửa đầu lạnh lẽo nhìn Diệp Uyển Hương như đang nhìn một tên hề nhảy nhót buồn cười. Hắn nói: “Tôi đến đây là muốn nói với bà về việc bốn năm trước, không phải là để nghe bà bôi đen Nhất Trần.”
Bấy giờ Diệp Uyển Hương mới triệt để hiểu rõ Thời Diệc Nam chẳng hề tin lời bà nói chút nào. Cũng khó trách, dù sao Bạch Nhất Trần ngụy trang thành công như vậy, sợ là Thời Diệc Nam đã sớm bị cậu ta lừa mơ mơ màng màng, trừ cậu ta ra thì không tin bất kỳ ai khác.
Diệp Uyển Hương giận dữ bật cười, cong môi đáp: “Được, con muốn nói với mẹ việc bốn năm trước đúng không? Nói thì nói, con cũng biết việc bản thân con đã thừa nhận —— về sau các con thành người qua đường, con đã gặp ai sẽ ngủ cùng người qua đường từ sáng đến tối? Mẹ đã tính trước rồi, đã sớm dự liệu con sẽ quay đầu gặm cỏ cũ, nên mẹ làm những việc đó thì có gì không đúng?”
“Hơn nữa, không phải tất cả những thứ nó chịu đều do con ban tặng sao?” Diệp Uyển Hương hỏi lại Thời Diệc Nam, “Mẹ cho con lựa chọn nhưng mẹ không ép con phải lựa chọn, đây đều là kết quả của con đường con tự chọn, bây giờ con đến chất vấn mẹ là có ý gì?”
“Là mẹ cầm dao ép nó tự sát ba lượt à?”
Diệp Uyển Hương từ trên cao nhìn xuống Thời Diệc Nam. Lúc nhìn con ngươi sâu thẳm lạnh lùng của hắn, oán hận trong lòng bà càng khó kiềm chế. Viền mắt bà đỏ ửng như đang tủi thân tột cùng, giọng nói dần mềm xuống thành tiếng khóc lóc: “Mẹ là mẹ con… Mẹ đã giúp con nhiều như vậy… Hôm nay con có thể có tất cả mọi thứ, mẹ đã bỏ ra bao nhiêu sức lực chứ? Con cho rằng đám con riêng cha con lưu lại đều là đèn cạn dầu hả? Nêu không có mẹ giúp con khuyên nhủ Thời Thanh Trạch cuối cùng sửa lại di chúc, con có thể kế thừa Thời gia à? Rốt cuộc tên họ Bạch kia cho con cái gì? Con muốn vì một người ngoài mà đến chọc giận mẹ ư?”
Bạch Duy Hoan yên lặng đứng cách đó không xa, không xen vào cuộc tranh cãi của mẹ con nhà này.
Sau khi Diệp Uyển Hương kết thúc âm tiết cuối cùng, gã thấy Thời Diệc Nam bị đám câu hỏi liên tiếp này dồn ép đến nỗi không thốt thành lời. Hắn trầm mặc nhắm mắt, trên mặt không có chút cảm xúc nào.
Mở mắt lần nữa, ít ánh sáng trong đôi mắt đã tiêu tan sạch, đen nhánh giống như bầu trời ngày mưa tối sầm.
Hắn gật đầu, nhẹ giọng nói: “Phải, bà nói đúng.”
“Tất cả mọi thứ ngày hôm nay đều là lựa chọn của tôi.” Thời Diệc Nam cũng đứng lên, chậm rãi nói tiếp, “Kẻ buộc em ấy tự sát không là bà, là tôi.”
Diệp Uyển Hương tạm dừng, không giả bộ khóc. Bà nhìn ánh mắt Thời Diệc Nam, bỗng nhiên nhớ đến lần trước đó hắn bình tĩnh trao đổi với bà là lúc nào —— đó là bốn năm trước, ngày hắn bảo bà là hắn sẽ chia tay với Bạch Nhất Trần.
Người đàn ông này, thời điểm thật sự lạnh lùng vô tình đều là không có cảm xúc gì, hắn bạc tình máu lạnh, sẽ không nổi giận cũng không phẫn nộ, chỉ lạnh lùng lựa chọn, mặc người khác cầu xin cỡ nào cũng tuyệt đối không thay đổi.
“Được, tôi hỏi xong vấn đề của tôi. Nói nốt việc cuối, sau này mỗi tháng tôi chỉ chuyển cho bà năm nghìn.” Thời Diệc Nam đứng thẳng người, cao lớn giống một ngọn núi sừng sững trước mặt Diệp Uyển Hương khiến bà hít thở không thông.
“Năm nghìn?” Diệp Uyển Hương cho rằng mình nghe nhầm, bèn hỏi lại một lần.
Thời Diệc Nam thản nhiên mở miệng: “Năm nghìn là đủ dùng với nhà bình thường rồi. Cha nuôi của Nhất Trần cũng nhận được năm nghìn hàng tháng, tôi thấy lão ta sống rất thoải mái, mẹ nhất định cũng có thể.”
“Con so tên súc sinh Dương Hiếu Hòa với mẹ?” Diệp Uyển Hương không dám tin, “Mỗi tháng có năm nghìn đồng, con đuổi ăn mày đấy à? Nên cuối cùng con vẫn vì tên họ Bạch đó mà trả thù mẹ?”
Thời Diệc Nam lạnh lùng liếc bà một cái rồi xoay người bước đi: “Bà nghĩ thế nào thì tùy, tôi đi đây.”
Diệp Uyển Hương nhìn bóng dáng không quan tâm của Thời Diệc Nam, không chút nghĩ ngợi đã cầm một bình rượu ném về phía hắn, gào khóc khản giọng: “Thời Diệc Nam! Tại sao người chết lại không phải mày!”