Tất Cả Đàn Ông Trên Thế Giới Này Đều Giống Người Yêu Cũ Của Tôi

Chương 41


Đọc truyện Tất Cả Đàn Ông Trên Thế Giới Này Đều Giống Người Yêu Cũ Của Tôi – Chương 41

Thời Diệc Nam không lên tiếng, nhưng sự trầm mặc của hắn đã ngầm thừa nhận điều này.

Lúc này Bạch Duy Hoan thật sự cảm thấy Thời Diệc Nam không bình thường. Hắn vốn là kẻ ghét hút thuốc nhất, Diệp Uyển Hương hút thuốc trong văn phòng hắn còn khiến họ tranh cãi thành như vậy, sao bây giờ lại muốn tự trải nghiệm cơ chứ?

Nhưng Thời Diệc Nam cũng không có nghĩ ngợi quá nhiều. Một tay hắn nghịch bút, một tay khác chống bàn che môi, im lặng không nói. Nếu Bạch Nhất Trần ở đây, nhất định anh chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra tâm trạng của Thời Diệc Nam hiện giờ rất không ổn, dù trên mặt hắn không mang cảm xúc gì, thậm chí lông mày cũng không cau lại.

Có điều Bạch Duy Hoan theo Thời Diệc Nam gần bốn năm, đương nhiên gã biết Thời Diệc Nam phiền muộn thông qua động tác bản năng.

Công ty không có vấn đề gì, Diệp Uyển Hương không đến. Vậy điều có thể khiến Thời Diệc Nam trầm tư như thế, cũng chỉ có người yêu hắn —— Bạch Nhất Trần.

Bọn họ cãi nhau à?

Bạch Duy Hoan suy đoán trong lòng, nhưng rồi gã lại không cho là vậy. Dù sao gã cũng là người gặp Bạch Nhất Trần vài lần, thanh niên dịu dàng tĩnh lặng, tình cảm giữa anh và Thời Diệc Nam hình như cũng rất tốt, bọn họ có lý do gì cãi nhau chứ?

Thời Diệc Nam trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hỏi Bạch Duy Hoan một vấn đề khó giải thích được: “Bạch Duy Hoan, cậu cảm thấy, dưới tình huống nào thì một người mới lựa chọn tự sát?”

“Tất nhiên là do cảm thấy sống còn khó hơn chết, không thiết sống nữa.” Bạch Duy Hoan thuận miệng trả lời.

Trên thế giới không phân ngày đêm, không phân thật giả, nơi đông người nhất mãi mãi là bệnh viện. Tại sao? Vì bất luận là người hay động vật, bản năng bẩm sinh là sống.

Từ hít thở đến ăn uống, các bản năng không cần người giáo dục này, cũng là vì nhu cầu “sống sót” tồn tại.

Chẳng lẽ những người thật sự tự sát lại không hiểu rằng cái chết là quyết định khó khăn đến nhường nào ư? Đương nhiên họ hiểu rõ, nhưng sống tiếp càng gian nan hơn cái chết, với họ, chết lại là một loại giải thoát.

“Sếp…anh có bạn bè hay người thân tự sát qua đời à?” Bạch Duy Hoan cẩn thận hỏi. Gã nghĩ đây có lẽ là lời giải thích duy nhất cho tâm tình ủ dột của Thời Diệc Nam.


“Không có.” Thời Diệc Nam kinh ngạc nói, rồi bổ sung, “Không có người qua đời.”

Dứt lời, hắn khựng lại vài giây mới tiếp tục nói: “Bốn năm trước lúc tôi về nhà, anh tôi chết rồi nhưng cha tôi chưa chết. Ông ta bị ung thư phổi, chữa bằng hóa trị khiến tóc rụng hết, mà vẫn rất muốn sống.”

“Đương nhiên nếu ông ta không chết thì hôm nay tôi cũng sẽ không ngồi ở đây.” Thời Diệc Nam nở nụ cười, khốn nỗi tiếng cười của hắn cứng ngắc tê dại, nghe không ra rốt cuộc hắn đau buồn hay vui vẻ, hoặc là mang cảm xúc gì khác.

Bốn năm trước, khi Thời Diệc Nam về Hoa Thành thăm Thời Thanh Thạch, quả thực người đàn ông ấy chưa chết, song đó cũng là lần cuối hắn gặp ông. Bọn họ gặp nhau trong bệnh viện, Thời Thanh Trạch vừa làm xong lần hóa trị thứ sáu, cả người suy yếu nằm trên giường. Dù mắt ông mở, Thời Diệc Nam vẫn cảm thấy ông chẳng khác nào đã chết.

Trong mắt ông, ngoại trừ khát vọng sống và sợ hãi cái chết thì không còn gì khác. Lúc nhìn thấy đứa con mình ghét nhất, trong mắt ông ta cũng không toát ra sự chán ghét. Ngay cả việc Diệp Uyển Hương báo cho ông rằng Thời Diệc Bắc xảy ra tai nạn xe cộ chết rồi, Thời Thanh Trạch cũng không có phản ứng lớn, giống như kẻ đã chết không phải là đứa con ông ta thích nhất., mà chỉ là một người xa lạ thôi.

Ông cứ thế im lặng nằm trên giường. Chỉ khi có bác sĩ cầm bệnh án tới, đôi mắt ông mới trợn to, dò hỏi bác sĩ xem mình còn có thể sống bao lâu. Thời Diệc Nam cảm thấy, mỗi lúc đó ông mới giống người sống.

Chẳng qua, cuối cùng Thời Thanh Trạch vẫn chết sau một tháng hắn đến Hoa Thành.

Bất kể là tự đưa tang cho Thời Diệc Bắc hay là tham gia tang lễ của Thời Thanh Trạch, Thời Diệc Nam đều không khóc, thậm chí viền mắt hắn còn chẳng đỏ lên chút nào. Hắn luôn cảm thấy sinh lão bệnh tử đều là điều bình thường của cuộc sống. Ai nên chết vào lúc nào đều là việc định trước, hắn không cần rơi lệ vì người đã chết.

“Nếu cậu bị ung thư phổi, liệu cậu sẽ tự sát sao, Bạch Duy Hoan?” Thời Diệc Nam lại hỏi.

Bạch Duy Hoan nói: “Sẽ không đâu. Dù là giai đoạn cuối tôi cũng sẽ đi trị liệu, ngộ nhỡ còn cơ hội sống sót thì sao.”

“Đúng thế, không ai muốn chết cả.” Thời Diệc Nam nói, không biết là đang nói cho Bạch Duy Hoan nghe, hay đang nói cho bản thân nghe.

Thời Thanh Trạch biết rõ mình mắc bệnh hiểm nghèo, là ung thư phổi giai đoạn cuối không trị hết được, nhưng ông vẫn liều mạng dùng hóa trị để giãy giụa một hồi trước khi chết. Hóa trị đau đớn như thế, thậm chí trong bệnh viện còn lan truyền câu nói —— chữa bệnh bằng hóa trị càng nhiều sẽ chết càng nhanh. Trải qua một lần rồi lại một lần khổ sở hóa trị, không bằng chết cho xong.


Còn Bạch Nhất Trần?

Thân thể anh không tính là đặc biệt khỏe mạnh, nhưng có thể coi là tạm hài lòng. Anh hay, thích trồng hoa, thích hội họa, là một người nhiệt tình yêu thương cuộc sống. Anh không cha không mẹ, không người thân, đến bạn tốt cũng chẳng được vài người, cha nuôi được xem như “người thân” duy nhất còn đánh đập anh. Tuy nhiên, những điều này cũng không hao mòn đi ý chí sống của anh hay tương lai tốt đẹp anh từng ngóng trông.

Bây giờ bình tĩnh hồi tưởng lại, Thời Diệc Nam vẫn có thể nhớ tới thời điểm mình và Bạch Nhất Trần sống chung ở phòng trọ, Bạch Nhất Trần nằm trong ngực hắn, ôm tay hắn và nói, sau này anh phải nuôi một con mèo, phải có vườn hoa nhỏ của riêng mình, muốn đổi hết đèn phòng thành màu vàng ấm áp, còn muốn vĩnh viễn ở bên hắn.

Kết quả, hắn lại làm một người kiên cường như vậy chọn tự sát, bỏ qua hy vọng sống tiếp.

Rốt cuộc hắn đã khiến Bạch Nhất Trần tuyệt vọng cỡ nào, mới lựa chọn cái chết cơ chứ?

“…Sếp?” Bạch Duy Hoan nhìn vẻ mặt điên cuồng của Thời Diệc Nam, giật mình mở miệng.

Thời Diệc Nam tránh mắt, hít sâu một hơi rồi khàn giọng nói với Bạch Duy Hoan: “Cậu đi điều tra mấy việc cho tôi.”

“Được.” Bạch Duy Hoan đáp, “Sếp muốn điều tra cái gì?”

“Cậu giúp tôi tra xem, Nhất Trần… Bạch Nhất Trần, chính là bạn trai tôi…” Thời Diệc Nam sợ Bạch Duy Hoan không nghe rõ, đặc biệt lặp lại vài lần, “Tra xem suốt bốn năm chúng tôi chia tay, em ấy…em ấy vượt qua thế nào.”

Sau khi nghe xong, Bạch Duy Hoan sững người tại chỗ. Bình thường thư ký hoặc trợ lý nghe thấy cấp trên của mình muốn mình đi thăm dò chuyện thế này, e rằng là người kia cắm sừng cấp trên. Nhưng gã nhìn bộ dáng của Thời Diệc Nam, lại liên tưởng đến các vấn đề Thời Diệc Nam vừa đột nhiên hỏi, Bạch Duy Hoan bỗng cảm thấy có luồng khí lạnh chảy dọc từ lòng bàn chân lên trán. Gã nuốt một ngụm nước bọt, nói: “…Dạ.”

Thời Diệc Nam vung tay ra hiệu Bạch Duy Hoan rời khỏi phòng làm việc, để hắn một mình bình tĩnh lại chút.


Trên đường tới cửa, Bạch Duy Hoan ngẩng đầu nhìn Thời Diệc Nam. Hắn chìm trong ánh sáng, không thấy rõ cảm xúc trên mặt. Có điều, hắn vẫn luôn duy trì động tác xuất hiện mỗi khi tâm trạng không tốt, không nhúc nhích.

Bạch Duy Hoan không còn dám trì hoãn thời gian, dừng lại toàn bộ công việc trên tay mình để tìm người điều tra tất cả mọi chuyện xảy ra với Bạch Nhất Trần trong bốn năm sau khi Thời Diệc Nam bỏ đi.

Bạch Duy Hoan không dám trì hoãn thời gian nữa, vội dừng tất cả công việc trên tay mình

Cửa phòng bị đóng “cạch” lại.

Một giây sau, điện thoại đang đặt trên mặt bàn của Thời Diệc Nam rung lên, màn hình chợt lóe sáng rồi tắt.

Thân thể Thời Diệc Nam cứng như gỗ, nghe động tĩnh cũng chỉ giật giật mi mắt nhìn về phía màn hình. Khi thấy rõ tên người nhắn tin, hắn đột nhiên chuyển động, luống cuống tay chân mở khóa màn hình và kiểm tra tin nhắn.

Hắn bối rối hoảng loạn vì đó là tin nhắn Bạch Nhất Trần gửi cho mình ——

[Việc công ty có bận không? Tâm trạng anh buổi chiều có vẻ không tốt lắm, tối về ăn cơm không? Em nấu canh bí đỏ ngọt cho anh 030]

Thời Diệc Nam đọc đi đọc lại tin nhắn mấy lần, hơi thở bỗng dồn dập lên. Hắn gục lên bàn, hồi lâu sau mới trả lời Bạch Nhất Trần với giọng điệu bình thường và cảm vững vàng: [Sẽ về, bảo bối, em không cần nấu đâu. Tối anh sẽ về sớm hơn chút, anh nấu là được rồi.]

[Được, thế anh về sớm chút nhé.]

[Ừ, anh yêu em.]

[Em cũng yêu anh]

Thời Diệc Nam đọc hết toàn bộ những lời nhắn lại của Bạch Nhất Trần, lặng im vài giây. Đến khi màn hình điện thoại đen thui, hắn ném nó xuống đất, rồi lấy ngón tay vuốt tóc trên trán ngược ra sau, chống trán trầm mặc.

Hắn hoàn toàn không biết mình đang làm gì. Hắn cần dùng ý chí mạnh mẽ mới có thể gõ xuống những dòng chữ buồn nôn —— hắn khinh bỉ chính mình, nhất là sau khi hắn đã làm việc quá đáng cỡ nào với Bạch Nhất Trần, mà bây giờ lại nói mấy lời yêu thương đó. Thời Diệc Nam cảm thấy kỳ thực Diệp Uyển Hươn nói không sai, hắn làm bộ si tình thật sự là buồn nôn cực độ.


Nhưng hắn lại không thể không dùng mặt buồn nôn này để đối diện Bạch Nhất Trần.

Hắn thấp giọng cười. Mười mấy phút sau, hắn gọi Bạch Duy Hoan vào và hỏi gã: “Cậu tra được chưa?”

Bạch Duy Hoan kinh ngạc nhìn Thời Diệc Nam, giải thích: “Sếp, chúng ta vừa tìm người thôi… Còn chưa sắp xếp lại tư liệu nữa.”

“Nhanh một chút.” Thời Diệc Nam thản nhiên gật đầu, nói xong hai chữ này liền để Bạch Duy Hoan đi ra ngoài.

Thời Diệc Nam cảm thấy bản thân như một tên tội phạm tử hình ngồi chờ trên ghế điện. Hắn đã không thể nào chịu đựng thời gian chờ đợi quá lâu. Hắn vốn đã không có cách nào bình tĩnh suy ngẫm những việc khác, hắn chỉ muốn biết mấy năm nay Bạch Nhất Trần trải qua thế nào, anh tự sát bao giờ và tại sao việc gặp bác sĩ tâm lý cũng phải gạt mình.

Chỉ cần hắn nghĩ tới buổi sáng Bạch Nhất Trần cười tạm biệt hắn, lừa hắn nói là muốn đi tìm Nhạc Đống ăn trưa, kết quả vừa xoay người đã đi gặp bác sĩ tâm lý. Thời Diệc Nam cảm thấy mình sắp điên rồi.

Trước đây Bạch Nhất Trần là người thế nào?

Anh sẽ cười, sẽ đỏ mặt, sẽ giận dữ với hắn, nhưng xưa nay sẽ không nói dối hắn.

Mà hiện tại Bạch Nhất Trần vẫn cười, vẫn vì thân mật quá mức mà đỏ mặt, lúc không vui cũng sẽ cau mày, song anh cũng đã học được việc nói dối không đổi sắc. Mà làm người ngủ bên gối mỗi đêm, hắn lại không nhận ra đâu là thật đâu là giả.

Nếu tất cả đều là giả thì sao?

Bạch Nhất Trần nói là vẫn yêu hắn như cũ, không hề hận hắn…Nếu những điều này đều là giả thì sao? Hắn vốn không phân biệt được.

Từ khoảnh khắc trông thấy Bạch Nhất Trần rời khỏi phòng tư vấn tâm lý Hạ Thiên ban sáng, Thời Diệc Nam cảm thấy có một đám lửa hừng hực cháy trong ngực hắn. Đám lửa đó thiêu đốt máu thịt hắn, khô cạn từng chút dưỡng khí trong máu hắn, khiến hắn không thể thở nổi.

hời Diệc Nam thấy mình không thể đợi thêm nữa. Hắn không kịp đợi Bạch Duy Hoan chậm chạp thu thập tư liệu. Nếu hành động của Bạch Duy Hoan chậm hơn, vậy có phải là hắn cần chờ tới ngày mai không? Bây giờ hắn phải biết việc Bạch Nhất Trần từng trải qua trong bốn năm kia ngay.

Vì vậy Thời Diệc Nam làm một việc mà trước đây hắn cảm thấy mình vĩnh viễn sẽ không làm —— gọi điện thoại cho Nhạc Đống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.