Tất Cả Đàn Ông Trên Thế Giới Này Đều Giống Người Yêu Cũ Của Tôi

Chương 12


Đọc truyện Tất Cả Đàn Ông Trên Thế Giới Này Đều Giống Người Yêu Cũ Của Tôi – Chương 12

Nói đoạn, người thanh niên giơ cánh tay đang cầm viên thuốc màu trắng lên trước mặt Thời Diệc Nam, giọng nói lộ vẻ mong đợi: “Bác sĩ kê cho em đấy. Hôm nay anh uống rượu thì uống mấy viên đi, tốt cho thân thể.”

Trong bóng đêm, sắc mặt thanh niên tái nhợt, nụ cười có chút quỷ quyệt. Thời Diệc Nam hơi ngơ ngẩn nhìn anh, biết rõ hắn không cần uống thuốc này nhưng vẫn thuận theo ý Bạch Nhất Trần, tiếp nhận viên thuốc trong tay anh rồi bỏ thuốc vào miệng.

Thuốc viên không bọc vỏ đường bên ngoài, nhưng vừa vào miệng là tan ra, thậm chí còn hơi ngọt ngọt. Hắn nhấp một hớp nước Bạch Nhất Trần đưa tới, nuốt thuốc xuống và nói: “Là thuốc thì ba phần độc, dẫu là thuốc bồi bổ sức khoẻ cũng thế, em dùng ít thôi. Vài ngày nữa anh để Bạch Duy Hoan đặt chút dược liệu tới nấu dược thiện cho em, về sau cũng không cần uống những thuốc này nữa.”

“Anh còn có thể làm dược thiện à?” Bạch Nhất Trần nhìn hầu kết trượt lên trượt xuống của Thời Diệc Nam lúc nuốt thuốc, ánh mắt u ám, “Vậy mà anh còn để em nấu cơm mỗi ngày cho anh?”

Nhận ra sự không vui trong giọng nói thanh niên, Thời Diệc Nam tiến lên ôm eo ôm anh xoay nửa vòng tại chỗ. Hắn cắn vành tai của anh, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Đây không phải là vì em không ở bên người à, anh không thể chết đói được.”

Bạch Nhất Trần nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, không so đo mà chỉ hỏi hắn: “Thuốc uống ngon không?”

Câu hỏi này rất kỳ quái, nào có ai sẽ hỏi thuốc uống ngon hay không chứ?

Nhưng Thời Diệc Nam nhớ lại vị ngọt nhàn nhạt khi thuốc tan trong miệng, thành thật trả lời: “Hơi ngọt. Anh uống thuốc của em rồi, em có cần đi lấy thêm mấy viên không?”

Bạch Nhất Trần đặt môi ở nơi Thời Diệc Nam vừa chạm qua, uống cạn cốc nước, sau đó liếm liếm đôi môi ướt át: “Không cần, anh về là em không khó chịu nữa.”

Thời Diệc Nam nhìn đôi môi mướt rượt của thanh niên, không nhịn được phủ lên, liếm đi giọt nước bên trên: “Được, vậy em mau đi ngủ đi.”

“Ừm.” Bạch Nhất Trần mỉm cười, ôm lấy eo của người đàn ông, tình chân ý thiết mà nở nụ cười, lời buổi chiều Hạ Khởi nói lúc đưa thuốc cho anh vang vọng khắp tâm trí ——

“Thuốc này có vài tác dụng phụ, mấy lần dùng đầu tiên sẽ khá khó chịu, đặc biệt là lần thứ nhất. Cậu uống vào buổi tối trước khi ngủ, ngủ rồi có lẽ sẽ không cảm giác được, đợi bắt đầu có tác dụng cũng sẽ không khó chịu đến thế. Mấy hôm nay cậu ăn uống thanh đạm chút.”

Xưa nay thuốc Hạ Khởi kê cho anh luôn là loại tốt nhất.


Dù sao cũng là nhờ thuốc của hắn giúp anh sống an an ổn ổn nhiều năm như vậy.

Do đó, ngủ thẳng tới nửa đêm, Thời Diệc Nam liền nôn mửa.

Hắn cố sức bò dậy khỏi giường, lảo đảo lao đến phòng tắm nôn sạch đồ ăn chưa tiêu hóa hết trong hôm nay.

Hắn vừa tỉnh là Bạch Nhất Trần cũng tỉnh theo. Anh đứng ở cửa phòng nhìn Thời Diệc Nam nôn, chờ Thời Diệc Nam rốt cuộc không nôn được cái gì mới lo âu tới bên cạnh hắn, đưa giấy đưa nước cho hắn. Trong thanh âm của anh tràn đầy lo lắng: “Sao đột nhiên lại ói ra thế, có phải tối nay anh ăn nhầm thứ gì không?”

Thời Diệc Nam dùng giấy lau miệng rồi đến bồn rửa tay súc miệng. Chờ tiếng ong ong trong tai hơi nhỏ chút, hắn cau mày khàn giọng nói: “Ừm… Có thể là buổi tối ăn phải thứ không tốt gì đó.”

Thời Diệc Nam cho rằng lời hắn nói từng chữ rõ ràng, nhưng dù ở ban đêm yên lặng như tờ, thanh âm của hắn cũng rất nhỏ, cần tập trung lắng nghe mới có thể nghe rõ.

Bạch Nhất Trần ôm lấy eo hắn từ đằng sau, kề đầu lên lưng hắn rồi nhẹ giọng nói: “Em rất lo lắng cho anh.”

Thời Diệc Nam khựng lại hồi lâu, mới có thể sắp xếp ngôn ngữ trong đống tư duy hỗn độn để nghe hiểu những lời Bạch Nhất Trần vừa nói.

Hắn biết tại sao Bạch Nhất Trần lo lắng cho hắn như vậy. Thân thể hắn luôn khỏe mạnh, từ trước đến giờ rất hiếm khi sinh bệnh, nhưng một căn bệnh thông thường cũng thành bệnh lớn. Thời đại học hắn suýt chút nữa bị viêm phổi, cũng làm Bạch Nhất Trần mất nửa cái mạng —— vì chăm sóc hắn, Bạch Nhất Trần canh giữ bên giường hắn chăm sóc hắn ngày đêm không ngừng, kết quả sau đó hắn khỏe, anh lại ngã bệnh.

Thời Diệc Nam hất nước lạnh dội lên mặt, lắc lắc đầu mới trở nên tỉnh táo hơn. Hắn xoay người ôm thanh niên, hôn một cái lên tóc anh và nói: “Anh không sao, ngày mai sẽ khỏe. Anh sẽ ngồi ở nhà vệ sinh một lúc, em mặc kệ anh, nhanh đi ngủ đi.”

Bạch Nhất Trần dựa vào ngực Thời Diệc Nam, nhắm mắt lại không nói gì.

Mà trên thực tế sự “lo lắng” của Bạch Nhất Trần cũng không phải là không có lý do. Sang hôm sau Thời Diệc Nam vẫn chưa khỏe lại, hắn gần như nôn suốt một buổi tối, nôn đến mức sau đó chỉ nôn ra ít giấm chua vàng nhạt. Toàn bộ tóc tai hắn bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, chỉ có thể suy nhược nằm nhoài trên bồn cầu, mãi đến sáng sớm tinh mơ mới về giường nằm xuống.


Bạch Nhất Trần kéo chiếc ghế đẩu mềm đến bên giường, giúp Thời Diệc Nam chặn góc chăn, không để tý xíu gió lạnh thổi vào. Anh cầm bông ngoáy tai chấm ít nước ấm bôi lên đôi môi khô khốc của hắn. Sau đó anh nắm chặt bàn tay dày rộng của Thời Diệc Nam, viền mắt đỏ chót, run giọng nói: “Xin lỗi…”

Thời Diệc Nam thấy anh xin lỗi, không nhịn cười được: “Sao em lại nói xin lỗi? Là do tự anh ăn nhầm đồ, còn khiến em ngủ không ngon cả buổi tối nữa.”

Bạch Nhất Trần lắc đầu, sương mù nhanh chóng bao trùm đôi mắt: “Tay anh còn lạnh hơn tay em.” Dứt lời, Bạch Nhất Trần vội vàng đứng dậy lấy ra máy sưởi cầm tay trong tủ, nạp đầy điện và nhét vào lòng Thời Diệc Nam, “Em đi nấu ít cháo cho anh, chờ anh tỉnh lại rồi ăn nhé.”

Thời Diệc Nam nghe vậy bèn gật đầu, nhắm hai mắt lại. Nôn cả buổi tối, dù hắn khỏe mạnh cỡ nào, giờ khắc này cũng yếu ớt như là người bệnh nặng sắp chết. Mấy câu vừa nói với Bạch Nhất Trần đã tiêu hao toàn bộ sức lực của hắn, không có cách nào nói thêm được một chữ.

Bạch Nhất Trần chờ hô hấp của hắn chậm rãi lại mới xuống lầu.

Anh đỡ tay vịn cầu thang, cực kỳ gian nan như đạp trên mũi đao lưỡi lửa. Anh tới nhà bếp liền vội vàng vo gạo bật bếp, mãi đến tận khi gạo kê vàng nhạt chín nhừ mới tắt đi. Lúc ngẩng đầu lên, anh thấy hình ảnh mặt mình nhòe nhoẹt nước mắt phản chiếu trên cửa tủ kính.

“Xin lỗi…” Bạch Nhất Trần nhìn gương mặt nhem nhuốc nước mắt, lùi lại mấy bước, “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”

Anh không ngừng xin lỗi, ôm cánh tay từ từ ngồi xổm xuống.

Bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, Bạch Nhất Trần bật dậy từ trên mặt đất. Tuy rằng trước mắt từng trận chếnh choáng màu đen, nhưng anh vẫn lảo đảo rời khỏi bếp, vấp ngã bởi ghế sofa liền quỳ gối bò về phía trước, tiếp tục bò đến trước tủ thuốc mới dừng lại.

Anh nhìn chai thuốc bị xé nhãn mác trong tủ, tìm được chai hôm qua anh đưa Thời Diệc Nam uống rồi lấy nó ra, đổ một lượng lớn vào lòng bàn tay rồi nhét vào trong miệng. Anh đờ đẫn nhai nhai, nhai nát rồi khó khăn nuốt xuống.

Vụn thuốc thừa lưu lại trên mặt lưỡi và giữa răng môi, đắng ngắt làm người muốn ói.

Rõ ràng thuốc này đắng đến thế, nhưng tối hôm qua Thời Diệc Nam lại bảo anh là thuốc ngọt. Bạch Nhất Trần ngơ ngác nghĩ.


Những mảnh vụn thuốc được nuốt xuống, xẹt qua cuống họng làm anh đau đớn, như nuốt phải một đống cát vậy. Song cái đắng trong miệng còn chưa tiêu tan, Bạch Nhất Trần đã cảm thấy cổ họng thình lình dâng lên vị chua dày đặc. Dạ dày của anh như bị người dùng lực bóp mạnh một cái, bóp đến mức thức ăn trong dạ dày đều chảy ngược ra từ thực quản. Vì thế anh che miệng lại và vội vã chạy về nhà bếp, nằm nhoài trên bồn nước phát ra tiếng nôn khan thống khổ. Anh khom lưng nôn ra vụn thuốc vừa nuốt xuống chưa kịp tiêu hóa.

Những mảnh thuốc trộn lẫn cùng dịch dạ dày vàng nhạt, trông vô cùng ghê tởm. Bạch Nhất Trần ngửi mùi chua dịch dạ dày tỏa ra thì càng muốn ói, tầm mắt anh dần mơ hồ, trong tai cũng đang vang ong ong.

Anh sợ hãi nhắm mắt lại, không dám cử động, chỉ lo cảm giác đau khổ này lại kéo tới lần nữa.

Tối qua Thời Diệc Nam một đêm không ngủ, anh cũng không hề nhắm mắt, thân thể của anh mệt mỏi cực độ, trái tim đập cực nhanh như dấu hiệu sắp đột tử, đang kêu gào muốn anh nhanh đi ngủ, song Bạch Nhất Trần lại cảm thấy tinh thần của mình vô cùng phấn khởi.

Bởi anh phát hiện, hóa ra tối qua Thời Diệc Nam đã khó chịu như vậy.

Bạch Nhất Trần không mở mắt, mồ hôi lạnh thấm ướt mấy sợi tóc dính trên mặt anh. Anh mở vòi nước súc miệng, cuốn trôi toàn bộ cặn bã thuốc xuống cống xong mới mở mắt ra.

Sau đó anh ngắm hình ảnh của mình hắt ngược từ tủ kính rồi cười lớn tiếng.

—— Rốt cuộc Thời Diệc Nam đã chịu nỗi đau giống anh.

Giây phút này, Bạch Nhất Trần cảm thấy trên cõi đời không có chuyện nào tốt hơn chuyện này nữa.

Thân thể Thời Diệc Nam cực kỳ tốt, buổi trưa Bạch Nhất Trần gọi hắn uống chén cháo, chờ đến buổi chiều là hắn lại khỏe như vâm.

Trái lại, Bạch Nhất Trần nôn hết lần này đến lần khác trong nhà vệ sinh, như hắn tối hôm qua vậy. Anh mệt mỏi trở lại giường, không được bao lâu là bắt đầu phát sốt. Sắc mặt anh ửng đỏ bất thường, Thời Diệc Nam gọi anh vài câu đều không thấy trả lời. Hắn đi tới sờ trán thanh niên, phát hiện anh sốt cao nghiêm trọng.

Thời Diệc Nam cho rằng đây là do tối qua Bạch Nhất Trần chăm sóc hắn nên mới bị bệnh, vì thế hắn vội vã ôm người vào xe, chở anh đến bệnh viện để tiêm.

Mà coi như tiến vào khu cấp cứu của bệnh viện cũng không thể lập tức giảm bớt sự đau đớn trên người thanh niên, trước tiên cần phải đo nhiệt độ cơ thể rồi xét nghiệm máu, sau đó bác sĩ mới có thể kê đơn.

Thời Diệc Nam để Bạch Nhất Trần dựa vào vai hắn, ngồi trên ghế dài trong bệnh viện chờ đơn xét nghiệm. Hơi thở nóng cháy của Bạch Nhất Trần phả vào cần cổ hắn, mỗi phú mỗi giây đều đang nhắc nhở Thời Diệc Nam rằng lúc này thanh niên mắc bệnh nghiêm trọng đến mức nào. Hắn âm thầm tự nhủ trong lòng rằng, về sau nhất định không thể lại mắc bệnh nữa, dựa theo việc cứ lần nào hắn bệnh là Bạch Nhất Trần lại đau ốm, thêm mấy lượt thế này thì sức khỏe của thanh niên sẽ thực sự sụp đổ.


Bác sĩ đo nhiệt độ là hơn ba mươi tám độ, không cao lắm, có thể là do tối hôm qua bị lạnh. Thật ra uống thuốc là đủ, nhưng Thời Diệc Nam càng muốn để Bạch Nhất Trần truyền nước muối hơn —— như vậy hiệu quả sẽ nhanh, Bạch Nhất Trần cũng chịu ít khổ.

Nhưng Bạch Nhất Trần lại nói: “Thôi, chúng ta trở về đi, uống ít thuốc là được, dù sao cũng không sốt quá cao.”

“Sao lại không cao chứ?” Thời Diệc Nam cau mày nói, “Nếu em không muốn truyền nước thì chúng ta tiêm một mũi vào mông vậy?”

“Không tiêm, em sợ đau.” Bạch Nhất Trần quay đầu nhìn mặt đất, vô cùng không hợp tác.

“Nhất Trần…” Thời Diệc Nam còn muốn khuyên anh.

“Chúng ta trở về đi, được không?” Bạch Nhất Trần bỗng ngẩng đầu lên nhìn Thời Diệc Nam, nói như cầu xin, “Em thật sự sợ đau, hơn nữa em không thích bệnh viện.”

Thời Diệc Nam nhớ lại tình trạng bi thảm của Bạch Nhất Trần khi truyền nước trước kia.

Mạch máu Bạch Nhất Trần khá nhỏ, tuy rằng da dẻ rất trắng, có thể thấy rõ từng đường tĩnh mạch ngủ đông dưới lớp da, nhưng mạch máu của anh thật sự quá nhỏ. Dù là y tá có kỹ thuật thành thạo đến mức nào thì lúc tiêm cũng thường xuyên đâm sai một vài lần, lúc rút kim ra thấy không chọc trúng ven cũng không ấn lại vết thương cho cẩn thận.. Hầu như mỗi một lần truyền nước xong, trên mu bàn tay anh đều là một vùng xanh tím doạ người. Thời Diệc Nam nhìn mà lòng đau như bị ai vò xé.

Cuối cùng Thời Diệc Nam lựa chọn nhượng bộ: “Thế nếu buổi tối em vẫn sốt, chúng ta lại ra đây tiêm.”

Bạch Nhất Trần ngoan ngoãn đồng ý: “Được.”

“Vậy chúng ta về nhà đi.” Thời Diệc Nam hôn một cái lên trán anh, đỡ anh lên xe rồi thắt chặt dây an toàn cho anh.

Bạch Nhất Trần nhìn thoáng qua người đàn ông vừa ngồi vào chỗ lái xe sau khi chăm sóc mình như người mắc bệnh nặng. Anh hơi nghiêng người nói với hắn: “Diệc Nam, anh thật tốt với em.”

Thời Diệc Nam cười nhìn về phía anh: “Đương nhiên anh sẽ tốt với em rồi.”

“Ừm.” Bạch Nhất Trần khẽ đáp lời, sau đó quay đầu ngắm gương mặt Thời Diệc Nam phản chiếu trên cửa sổ xe, cũng không nhịn được bật cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.