Đọc truyện Tart Hoa Hồng – Chương 37: “Anh có thể nhìn em không.”
Đâu phải Trần Vọng chưa từng thấy mấy thiếu nữ mười tám đôi mươi, bao nhiêu năm qua, thực ra cũng có không ít cô gái từng âm thầm thổ lộ với anh, xinh đẹp trong sáng, táo bạo lạt mềm buộc chặt, trước đó lúc còn ở trong đội, còn có cậu nhóc trêu chọc anh, thấy gái đẹp mà phàm tâm bất động, trông như tên hòa thượng, chỉ e bạn gái anh phải là tiên nữ Yamato Nadeshiko hạ phàm.
(Yamato Nadeshiko: Chỉ một người phụ nữ được lý tưởng hóa, hội tủ các yếu tố đĩnh đạc, đàng hoàng, tốt bụng, hiền lành, duyên dáng, khiêm tốn, kiên nhẫn, đạo đức, tôn trọng, nhân từ, trung thực, từ thiện, ngoan đạo, trung thành…)
Lúc ấy trong đầu Trần Vọng hiện lên gương mặt khóc thút thít.
Đôi mắt đen lúng liếng rưng rưng nước mắt, chóp mũi cao thẳng vểnh lên, mi mắt cũng bị cô dụi sưng đỏ, tự cho là rất hung dữ nhìn chòng chọc anh, tủi thân mắng anh là đồ khốn nạn.
Thực tế chẳng liên quan gì tới mấy chữ Yamato Nadeshiko.
Khi đó đoàn văn công còn chưa giải tán, có cô gái rất cố chấp với anh, cô gái xinh xắn yêu kiều, oanh oanh liệt liệt theo đuổi người ta, xinh đẹp đến mức đàn ông âm thầm nói trong lòng, giống như Tiểu Hồ Lô, Tô Đát Kỷ chuyển thế.
Khoảng thời gian ấy, đám nhóc con do Trần Vọng dẫn dắt đều lấy làm nghi ngờ, có phải đại ca bọn họ có chướng ngại khó mở lời về phương diện nào đó hay không.
Trần Vọng nghe Lục Chi Châu cười ngặt nghẽo kể lại với mình, nhưng lúc ấy anh không để ý một chút nào.
Dù sao cũng không phải Liễu Hạ Huệ thanh tâm quả dục gì cho cam, chỉ là trong lòng đã bị một cô nhóc vô lương tâm chiếm chỗ từ lâu, những người khác không lọt mắt được.
Mà cô nhóc vô lương tâm lúc này đang ngồi trên đùi cởi áo anh ra, cặp đùi mềm mại kẹp lấy chân anh, vụng về và non nớt mà trêu chọc.
Mẹ nó chứ đây mới là Tô Đát Kỷ.
Trần Vọng cảm thấy cả người mình bị chia làm hai nửa, một nửa bị dục vọng và tà niệm từ từ kéo xuống, một nửa vẫn đang gắng gượng khống chế, không ngừng đưa ra cảnh cáo.
Cô nàng cởi được một nửa hàng khuy, động tác càng ngày càng chậm, vành tai càng ngày càng ửng đỏ, đôi chân dựa vào sofa căng thẳng đến mức không tự chủ thu vào, dán vào chân anh cách lớp quần, cọ xát.
Trần Vọng khựng người, vội vàng giơ tay lên, nắm chặt lấy tay cô.
Mạnh Anh Ninh bị anh túm lấy, rụt người lại, sau đó từ từ đưa mắt lên, nhìn anh.
Ánh mắt chàng trai sâu thăm thẳm, đáy mắt có tia sáng nguy hiểm mà sắc nhọn, như dã thú nhìn con mồi.
Ánh mắt như vậy, lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Mạnh Anh Ninh mím môi nhìn anh, ngón tay bất an co lại.
Qua nửa buổi, Trần Vọng nghiêng nửa thân trên về phía trước, tới gần cô, bàn tay tự nhiên đỡ lấy eo cô: “Muốn làm gì?”
Lòng bàn tay khô ráo, nhiệt độ rất cao, chạm vào người cô cách làn váy mỏng manh, có cảm giác rất xa lạ.
Giọng Mạnh Anh Ninh run lên: “Thì.. cởi áo.”
“Cởi áo,” Trần Vọng từ từ lặp lại một lần nữa, dường như cảm thấy hơi buồn cười, “Em có biết em đang ở nhà anh không?”
Giọng nói trầm khàn truyền vào tai, mài đến mức tai như tê dại.
Mạnh Anh Ninh không nói gì nữa, răng cắn lấy môi dưới.
“Nói chuyện đi.”
“Biết…” Mạnh Anh Ninh nhỏ giọng nói.
“Biết ư?”
Trần Vọng nheo mắt lại nhìn cô, giọng trầm như đang thầm thì: “Có biết em cứ như vậy cởi áo xong, đàn ông sẽ muốn làm gì không?”
Ngón tay đỡ eo cô khẽ ma sát giống như đang ám chỉ.
Sau đó cảm nhận được rõ ràng cô gái trên đùi mình đang run lên, hàng mi run rẩy đưa mắt nhìn, đôi mắt long lanh yếu ớt ngước nhìn anh, giọng nói nhẹ bẫng, nhẹ đến mức gần như không nghe thấy: “Biết…”
Cô nhỏ giọng lặp lại lần nữa: “Em biết.”
Ngón tay Trần Vọng giữ lấy eo cô chợt nắm chặt lại, khàn giọng chửi thề một tiếng.
Anh chợt buông tay ra, ngả người ra sofa, hàm răng cắn chặt, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn chòng chọc cô.
Cắn răng nghiến lợi.
Nếu ánh mắt có thể ăn thịt người, bây giờ cô đã bị tiêu hóa sạch sẽ, có lẽ ngay cả vụn xương cũng không thừa, Mạnh Anh Ninh nghĩ.
Qua nửa buổi, Trần Vọng mới lại lên tiếng, nặng nề gọi cô: “Mạnh Anh Ninh, anh mặc kệ em muốn chơi trò chơi trưởng thành gì, đừng tìm tới anh, anh không hùa theo đâu, nghe rõ chưa?”
Mạnh Anh Ninh cắn mạnh lưỡi một cái, trong miệng có mùi máu tanh rịn ra, cô cố gắng kiềm chế sự khó xử mà kiên trì nói: “Nếu em thực sự muốn chơi cái gì, không cần em chủ động, sẽ có người tới.”
“Thế chẳng phải tốt quá hay sao,” Trần Vọng nhếch môi lên, “Đổi sang người khác, đỡ tốn thời gian và công sức, em không thích à?”
“Không thích.” Mạnh Anh Ninh nói.
Vẻ mặt Trần Vọng thờ ơ.
“Em không thích, em không muốn đổi,” Mạnh Anh Ninh nói, “Em cứ muốn anh đấy.”
Trần Vọng trầm mặc nhìn cô.
Cô bây giờ “vò mẻ chẳng sợ rơi”.
Dù sao cũng đã đến mức này rồi, đã nói tới như vậy rồi.
Có gì đâu mà giấu, có gì đâu mà tránh, có gì mà phải xoắn xuýt, có gì mà phải che đậy.
Thích một người nên là một chuyện quang minh chính đại, cô đâu có làm việc gì xấu, chỉ là cô thích anh thôi mà.
Hồi nhỏ vừa thấy anh đã tránh né, sau này trốn tránh lại không khỏi tìm anh, tìm xem anh ở đâu.
Không biết thay đổi từ khi nào.
Muốn gặp anh, muốn được ở bên anh.
Dù có ầm ĩ cãi cọ cũng được, cô thích anh trầm mặc, mất kiên nhẫn lại không thể làm gì mà nhìn mình, hỏi cô có muốn ăn bánh táo không.
Những lúc như vậy, Mạnh Anh Ninh lại cảm thấy, anh cũng rất quan tâm tới cô.
Anh đang dỗ dành cô.
Căn phòng khách yên tĩnh, Mạnh Anh Ninh chống tay lên đùi anh, cô cúi đầu, cố gắng mặc kệ mọi cảm giác xấu hổ: “Em biết làm như vậy sẽ xảy ra chuyện gì, không phải em không biết, chỉ là, dù có như vậy.. cũng được.”
Đến chính bản thân Mạnh Anh Ninh cũng không biết mình đang nói gì, cô không quan tâm mà nói lộn xộn: “Mười năm rồi anh không gặp em, mười năm rất dài, không phải em không biết chuyện gì, không phải cái gì em cũng không biết, em không phải trẻ con, vả lại bây giờ em cũng rất ổn, dáng người.. cũng không tệ đến vậy, hẳn là anh cũng không thua thiệt gì cả.”
Cô cắn môi, rất cố chấp, tủi thân bảo rằng: “Trần Vọng à, em trưởng thành rồi.”
Em trưởng thành rồi, anh có thể nhìn em không.
Cô nói xong hồi lâu, Trần Vọng không nói gì.
Mạnh Anh Ninh không biết đã vài phút hay vài thế kỷ trôi qua, cô nghe thấy anh khẽ thở dài một tiếng.
Trần Vọng đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, bàn tay anh rất lớn, lòng bàn tay khô ráo ấm áp.
“Ninh Ninh à.”
“Sau này đừng nói những lời như vậy,” Trần Vọng nhìn cô, khẽ nói, “Con gái phải tự yêu thương bản thân.”
Nghe giọng anh có chút đè nén mỏi mệt, khàn khàn và hết mực dịu dàng.
Đôi mắt u tối mờ ảo, cô không đọc được cảm xúc trong đó.
Anh nói như vậy.
Trước mắt trở nên mơ hồ.
Mạnh Anh Ninh mới nhận ra không biết mình đã khóc từ khi nào.
Trần Vọng đã nhìn ra từ lâu rồi.
Cô thích anh, thực ra anh đã nhìn ra được hết, cho nên khoảng thời gian này thi thoảng anh lại nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò đầy phức tạp.
Anh biết rõ mọi chuyện.
Chuyện rõ rành rành như vậy, khoảng thời gian qua cô hành động lộ liễu như vậy, không nhìn ra được mới là bất thường.
Trước giờ không bóc mẽ, đến hôm nay cái gọi là trò chơi người trưởng thành, cái gọi là cô đổi người khác, chẳng qua chỉ là từ chối mà thôi.
Vậy mà cô hết lần này tới lần khác vẫn chưa hết hy vọng, không đụng phải tường thì không chịu quay đầu, cứ khăng khăng muốn truy ra kết quả.
Cô quăng tự tôn mà mình kiên trì bấy nhiêu năm qua xuống đất, dè dặt đưa tâm tư mình cất giấu bấy lâu ra, dè dặt nâng trái tim lõa lồ tới trước mặt anh, cô muốn nói anh hay.
Anh xem, nó đang đập vì anh.
Chỉ vì anh mà thôi.
Em cũng làm được mà.
Nhưng anh lại không muốn.
Anh nói cô không thương bản thân mình.
Nhất định anh cho rằng cô là hạng con gái tùy tiện, tùy tiện bám lấy người đàn ông, không biết xấu hổ, ngay cả thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau từ nhỏ cũng không buông tha.
Mạnh Anh Ninh khó chịu cúi đầu, cắn chặt môi, đè nén tiếng khóc.
Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt anh.
Cô lảo đảo bò khỏi người anh, động tác vô cùng bối rối, ầm ầm, chiếc túi và lọ i ốt nằm trên sofa bị đẩy rơi xuống đất.
Mạnh Anh Ninh ngồi xổm người xuống, luống cuống nhặt đồ và túi lên: “Em xin lỗi.”
Nước mắt rơi xuống sàn nhà, tí tách, tí tách, thành những giọt nước tròn tròn nho nhỏ đọng lại dưới mặt đất: “Em xin lỗi…”
Mạnh Anh Ninh cúi đầu nhặt bông ngoáy tai rơi xuống đất: “Anh tự thay thuốc đi, canh cũng sắp xong rồi, cơm ở trong nồi..”
Cô cố kiềm chế tiếng khóc, nói rất vội: “Mấy đồ ăn không biết nấu thì cứ để tạm đó, nhớ phải uống canh, thịt bò kia đắt lắm, anh đừng bỏ ăn..”
Mạnh Anh Ninh nói rồi đứng dậy, rảo bước tới cửa, nắm lấy áo khoác và túi của mình, cúi đầu đi giày.
Cửa chống trộm bị đẩy ra, sau đó lại đóng lại.
Cô không nhìn anh nữa.
Trần Vọng dựa vào sofa, ánh mắt trống rỗng.
Dưới bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, anh nhắm đôi mắt lại, lại mở ra, đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.
Hành lang khu nhà cũ vang lên tiếng giày cao gót giẫm lên bậc thang, sau một tiếng vang nhỏ, lại khôi phục sự yên tĩnh.
Trần Vọng đi xuống tầng, lúc đi ra Mạnh Anh Ninh đã ra tới cổng khu.
Gió đêm yên ả, cô cầm áo khoác trong tay, không mặc vào, chiếc đai lưng dài kéo lê dưới đất, vậy mà cô hoàn toàn không phát hiện ra, cúi gằm đầu từ từ bước về phía trước.
Trần Vọng vẫn duy trì khoảng cách, lặng lẽ theo sau cô.
Anh nhìn cô ra khỏi khu dân cư, rẽ vào lối đi bộ, tầm giờ này vẫn chưa quá muộn, thi thoảng lại có hai ba người đi đường lướt qua cô.
Cô đi dọc theo ánh đèn đường vàng mờ tối bước về phía trước, đi qua bến xe bus, lại qua ga tàu điện.
Tiến lên phía trước là một trường trung học, lúc này học sinh vừa tan tiết học thêm buổi tối, mấy cô cậu thiếu niên mặc đồng phục cười hì hì ra ngoài, cổng trường học có một chiếc xe đẩy bán đồ ăn vặt thơm nức, mùi dầu chiên ngào ngạt trong bóng đêm.
Có cô bé cột tóc đuôi ngựa nhảy nhót ra khỏi trường, bên cạnh là một cậu chàng cao lớn, cô gái chỉ vào xe quà vặt, ngước mặt lên bảo rằng: “Em muốn ăn gà rán.”
Cậu chàng không thèm nhìn: “Không được, đồ không có dinh dưỡng.”
Cô gái không vui, chau mày lườm cậu: “Em muốn ăn cơ! Em có ăn suốt ngày đâu mà, sao anh cứ không cho em làm cái nọ, không cho em ăn cái kia thế! Anh đáng ghét thật đấy!”
Cậu chàng bị cô chọc phát phiền, đưa tay gõ đầu cô, tức giận bảo: “Chỉ biết ăn thôi.”
Cậu nói rồi mất kiên nhẫn đi về xe đẩy quà vặt phía trước, mua một phần gà rán.
Mạnh Anh Ninh đột nhiên dừng bước, đứng ở ven đường nhìn trong thoáng chốc.
Cô bé kia ăn gà rán, đưa lên miệng cắn, bị cậu bạn xấu tính nắm tay dắt đi.
Học sinh dần tản ra, bảo vệ đóng cổng trường lại, bốn phía lại khôi phục yên tĩnh.
Mạnh Anh Ninh từ từ ngồi xuống, ném chiếc túi và áo khoác xuống đất, vòng tay ôm đầu gối, gục đầu xuống.
Sau đó bờ vai mảnh khảnh mất khống chế run lên.
Trần Vọng loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc nức nở, ban đầu tiếng khóc nhỏ xíu, như động vật bị thương, sau đó dần lớn hơn, tiếng khóc mất khống chế òa lên trong bóng đêm tĩnh lặng.
Dường như cuối cùng cô cũng tìm được chiếc van cảm xúc, ngồi ở ven đường, chôn đầu dưới khuỷu tay, suy sụp khóc oà.