Đọc truyện Tarot Lá Bài Phán Quyết – Chương 36: Sự ngờ vực của Hoàng hậu (10)
Vương Nhị Cẩu cứ trông mong thời tiết lạnh đi, tốt nhất từ giữa hè nhảy ngay sang đầu đông, đó mới là lúc lò bánh nóng hừng hực của hắn được hoan nghênh nhất. Các bà các chị sáng sớm ra đứng cạnh rãnh nước trước cửa đánh răng và mấy thầy giáo dạy học kẹp túi vải trong lòng ngang qua sạp hàng của hắn đều sẽ quăng lại ánh mắt thèm thuồng, tựa như thứ nhìn thấy, ngửi thấy là sơn hảo hải vị. Nắng nóng đã đuổi không ít mối làm ăn của hắn, thu nhập hàng ngày giảm hẳn một nửa, duy có cô gái mở tiệm sách vẫn bền lòng vững dạ cứ gần trưa lại mua của hắn hai cái bánh nướng kẹp đậu phụ thôi, nhồm nhoàm ăn, miệng ròng ròng tương ngọt. Nhưng kể từ khi nhà họ hoàng mở xưởng lụa Thiên Vân liên tiếp xảy ra án mạng, tiệm sách của cô gái này cũng thường xuyên đóng cửa, thỉnh thoảng mới có một anh trai trẻ đeo kính mắt tới coi sóc, nếu không ở bên trong nhủ thì cũng quét tước qua loa, hoặc trốn sau quầy tính tiền đọc sách, chỉ coi nơi đó như “thắng cảnh tránh nóng” để nghỉ ngơi. Chuyện này khiến Vương Nhị Cẩu vô cùng hụt hẫng, mãi về sau có một gái điếm trong ngõ Sát Trư cứ liên tục qua lại mỗi lúc cậu trai trẻ kia trông tiệm sách mới khiến hắn lấy lại tinh thần. Không phải vì thị ta xinh đẹp gì, thị cũng như các gái điếm khác, thường mua bánh chỗ hắn để ăn tối, tiền bọn họ trả hắn đều dùng giấy vàng lau qua một lượt, sợ nhiễm bệnh lậu gì đó, nhưng ở thị luôn có một vẻ dẻo dai quyết liệt mà cũng không kém phần ôn nhu.
Hình như anh chàng kia không hề sợ điều này, hai người cứ ở trong tiệm thậm thụt, không biết làm gì, nhưng có một điểm hắn có thể khẳng định, đó là giữa anh chàng đó và ả điếm kia hoàn toàn không phải quan hệ mèo mả gà đồng, bởi những khách làng chơi từ ngõ Sát Trư đi ra, tạt vào chỗ hắn ta lót dạ đều có biểu cảm vừa thỏa mãn vừa bỉ ổi đặc thì mà chàng trai trẻ kia trước sau đều trong sạch, từ thái dương còn tỏa ra thứ ánh sáng ngay thẳng. Vì vậy trong những ngày tháng Vương Nhị Cẩu an nhàn bần hàn, bà chủ lười biếng của tiệm sách cùng ả gái điếm mặt mày hung tợn trong ngõ Sát Trư chính là toàn bộ “thú vui” của hắn ta.
Mãi đến khi xác ả điếm được khiêng về ngõ, dừng lại một chốc trước sạp bánh nướng của hắn, từ trên tấm ván cửa đắp vải trắng rũ cuống một cánh tay ướt đầm, “thú vui” ấy mới hoàn toàn chấm dứt. Hắn không dám tin người đàn bà hung hăng ngang ngược, sinh tiền tựa hồ có thể nuốt trọn một con hổ này, sao thoắt cái đã biến thánh một xác chết trắng bệch, mềm nhũn. Hôm ả gái điếm cãi nhau với lão Giản, hắn tận mắt chứng kiến cơ thể da thô thịt dày của thị phơi bày dưới ánh nắng không một chút xấu hổ, chính bầu ngực tím tròn trịa cùng đám lông mao dày ấy khiến hắn trằn trọc trên giường suốt ba đêm. Thế là hắn lôi ra mấy tờ giấy bạc nhàu nát lèn dưới gối, chọn một đêm đẹp có trăng khảm viền vàng, thu hết dũng khí đi tới ngõ Sát Trư. Hắn gõ cánh cửa sổ thuộc về gái điếm tên Tề Thu Bảo, cửa sổ mở lên, vú già ló khuôn mặt nhăn nhúm chảy sệ ra, vừa thấy là Vương Nhị Cẩu thái độ niềm nở liền giảm đi một nửa, chỉ hỏi có mang tiền không. Hắn giơ đồng giấy bạc trong tay ra, thái độ của vú già liền khá lên nhiều, tiện tay lôi tới một cô nương đang ngáp dài, hỏi có được không. Hắn lắc đầu, bảo muốn Thu Bảo.
“Cô ấy đang bận việc, đợi một lát.” Bà vú đẩy cô nương kia đi, dựa vào cửa sổ châm một điếu thuốc.
Qua độ mười lăm phút, bên trong vẫn không thấy động tĩnh gì, bà vú đột nhiên nổi giận, mắng vặc vào tấm rèm cửa bên cạnh mấy câu, còn dọa phải trả thêm tiền, bấy giờ một gã đàn ông mới rụt rè xách quần bước ra, liếc về phía cửa sổ một cái rồi đi thẳng.
Tề Thu Bảo phanh áo ngoài, để lộ dây áo yếm màu lục bích bên trong, cầm khăn mùi soa thêu lau đi lau lại cổ. Bà vú vội gọi Vương Nhị Cẩu vào, mới bước vào phòng, hắn đã kích động không đứng yên nổi. Phòng của Tề Thu Bảo thoang thoảng mùi thuốc cổ quái, hắn hỏi đấy là gì, thị cười lấy ra một chậu rửa chân bằng đồng đựng nước sạch, thả vào đó vài hạt bột trắng, bấy giờ mới biết đó là mùi của bột trắng. Tiếp đó, thị tuột ngay quần trước mặt hắn, ngồi xổm xuống chậu rửa phần hạ thể, vừa rửa vừa cười nói: “Thế này thì sạch rồi, cũng khỏi lo không cẩn thận dính bầu.”
Hắn căng thẳng đến nỗi môi miệng khô khốc, không nói được lời nào, chỉ ngồi bên mé giường.
Thị rửa xong, lại mặc quần vào, thắt một dây lụa đỏ ngang eo, nói: “Giờ tôi có việc phải ra ngoài một lát, cậu có đợi được không?”
“Vậy… đợi lát nữa cô về chối sạch bách thì làm thế nào? Bà vú kia tính thời gian đấy.” Hắn hơi cự nự.
Thị mỉm cười, vén rèm bước ra, rất mau sau đã quay lại, kéo hắn tới trước cửa sổ, buộc trên ô cửa mảnh khăn mùi soa thị vừa dùng lau cổ khi nãy. Thị chỉ vào mảnh khăn nói: “Nhìn thấy chưa? Cái khăn này còn thắt ở đây thì tôi chính là người của cậu, cậu chỉ cần giữ nó là được, có chối cũng không chối được.”
Hắn bèn tin như vậy, đứng trước cửa sổ, giữ khăn mùi soa, tựa như giữ một lời thề hẹn quan trọng.
Từ cửa sổ nhìn ra, ánh trăng rải rác trùm lên người Tề Thu Bảo, trong mắt hắn thị chính là tiên tử. Nhưng hình bóng ấy dần hóa thành trong suốt, rồi tan biến không thấy đâu nữa.
“Con khốn này sao lại đi hẹn hò lão Giản nữa rồi? Bữa trước còn gây chuyện ầm lên thế! Ai nói gái điếm vô tình? Vẫn có tình mà.” Vú già lắc đầu quầy quậy bước vào trong, không thèm nhìn hắn nửa con mắt.
Nếu hắn biết đó là ngày cuối cùng thị hưởng dương thọ, nhất định sẽ không để thị đi như thế, nhất định sẽ đem hết tài sản trong nhà đập vào đây, mua thị một đêm, hắn có thể không động đến thị dù một cọng tóc mà chỉ nhìn, bắt thị chỉ được hoạt động trong phạm vi hai thước quanh hắn, có lẽ bi kịch đã không xảy ra.
Đáng tiếc nỗi bi ai của hắn có cảm động được đất trời cũng không thể chuộc lại tính mạng thị. Thế nên hắn chỉ có thể đêm đêm chìm vào mộng khổ, trong mơ tràn ngập sự dũng mãnh của thị, bầu ngực thô cứng như than hòn và vùng lông mao um tùm, cánh tay trắng bệch không sức sống của thị chìa ra sau lố vải trắng, túm chặt lấy dương v*t hắn…
Vì vậy nỗi oán hận thầm kín của Vương Nhị Cẩu vừa rõ ràng vừa bí mật, muốn làm gì đó, lại nhận ra mình quá nhỏ bé, có lúc đến tiền mấy cái bánh nướng cũng không tính đúng, sao có thể đi đòi lại công đạo cho Tề Thu Bảo? Quãng thời gian ấy, ngay bánh làm ra cũng có vị đắng là lạ. Cuộc sống có phần còn ảm đạm, tuyệt vọng hơn cả trước khi biết đến ả gái điếm kia.
Nhưng hôm nay, lòng báo thù của hắn lại nhen nhóm, vì cô gái mở tiệm sách cùng anh chàng thư sinh kia lại tới sạp hắn mua hai chiếc bánh nướng kẹp và bánh sợi củ cải, ăn đến nỗi mặt mày bóng nhẫy mỡ, vầng trán lấm tấm mồ hôi ửng đỏ lên. Có thể thấy bọn họ cũng giống Vương Nhị Cẩu, đều không sợ nóng, chỉ chuyên tâm thưởng thức mùi vị bánh.
“Kỳ lạ, sao bánh chỗ anh giờ không những nhỏ đi mà lại còn đắng nữa?” Đỗ Xuân Hiểu vẫn bới móc hắn như cũ.
Vương Nhị Cẩu không có tâm trạng đùa cợt, chỉ đối đáp qua quýt: “Chắc cô nương mấy hôm nay không biết được nhà nào tốt bụng nuôi, khẩu vị cũng kén chọn lên rồi?”
“Đúng đúng, chính là kén chọn, từ nay về sau bánh của anh mà không kẹp thêm ít sơn hào hải vị thì không bán nổi đâu.” Hạ Băng cũng lắm lời hùa theo.
Đỗ Xuân Hiểu liếc xéo anh, mắng: “Đừng có mà đắc ý, chuyện giữa cậu và Tề Thu Bảo còn chưa nói rõ với tôi đâu đấy, cậu nghĩ thế là xong hả?”
Nghe thấy ba chữ “Tề Thu Bảo”, Vương Nhị Cẩu giật thót mình, tay cán bột cũng hơi run run. Hắn vốn định vờ như không nghe, nhưng rốt cuộc vẫn không kìm nổi, bèn quết thêm một muỗng tương ngọt lên cái bánh Hạ Băng đã cắn mấy miếng, cười giả lả hỏi: “Người anh em làm nghề gì vậy?”
Hạ Băng bị hỏi bất ngờ, miếng bánh trong miệng còn chưa kịp nuốt, đành ấp úng nói mấy chữ, không ai nghe ra gì, may Đỗ Xuân Hiểu sốt ruột đáp thay: “Cậu ta ấy à, tự xưng là hành hiệp trượng nghĩa trong đội cảnh sát, vừa khéo qua lại ngõ Sát Trư bị người ta trông thấy, Lý Thường Đăng bèn tóm về bắt nếm mùi khổ sở, giờ mới được thả ra đấy.”
“Ha ha,” Vương Nhị Cẩu lại cười xòa, “Vậy tôi to gan hỏi một câu, người anh em qua ngõ Sát Trư, chắc là tìm Tề Thu Bảo phải không?”
“Phải, nhưng người đã chết rồi, có những chuyện nói ra cũng vô ích.” Hạ Băng mặt mày đau khổ, cắn một miếng bánh nướng, vụn bánh lắc rắc rơi trên áo sơ mi xanh đã lâu ngày không giặt.
“Chao, nghe có vẻ anh cũng có chuyện gì cần nói đấy nhỉ? Tôi mua thêm cho anh mười cái bánh nướng, anh kể chúng tôi nghe chuyện Tề Thu Bảo nhé?” Đỗ Xuân Hiểu mau chóng lấy ra đồng bạc duy nhất trên người, vứt lên bàn cán bột.
Thế là Vương Nhị Cẩu tông tốc kể lại chuyện đêm hôm đó Tề Thu Bảo bỏ mặc hắn đi gặp lão Giản.
Hạ Băng nghe xong, lập tức chửi: “Bà vú chết giẫm, mấy ngày trước tôi đến tìm Tề Thu Bảo mà không nói rõ chuyện này!”
Dứt lời bèn kéo Đỗ Xuân Hiểu định tới ngõ Sát Trư, nhưng bị Vương Nhị Cẩu gọi lại: “Tiền này tôi không lấy, chỉ mong cô nương về sau chiếu cố sạp bánh là được rồi.”
Ngôi nhà của Giản Chính Lương được trưởng tộc cùng mấy vị già cả bàn bạc quyết định đem ra rao bán, trưởng tộc vốn cũng định bán luôn nhà Điền Quý, nhưng có người kiến nghị đến nay Điền Quý mới chỉ mất tích, sống chết thế nào còn chưa biết, tùy tiện bán nhà họ đi như thế thực không ổn, nên quyết định chỉ xử lý nhà Giản Chính Lương. Vì phòng ốc đã cũ, lại hơi bé, còn muốn tu sửa cũng rắc rối, còn là hung trạch, nên mọi người đều tính nó sẽ bị gác lại lâu lâu. Nào ngờ biển bán nhà vừa treo một ngày, đã có người đem tiền tới mua, người này không ai khác chính là Lý Thường Đăng.
Đỗ Xuân Hiểu nghe kể chuyện này, bèn thảo luận với Hạ Băng: “Bà vú ở ngõ Sát Trư bị cậu bức cung cũng khai ra ít tình hình, có thể thấy giữa Tề Thu Bảo và lão Giản hoàn toàn không đơn thuần là quan hệ làm ăn. Song Lý Thường Đăng càng kỳ cục hơn, sao cứ nhất định phải mua ngôi nhà rách ấy?”
“Nói là muốn dỡ đi xây mới, cũng không biết ông ta lấy tiền đâu ra.” Nhắc đến đội trưởng Lý, Hạ Băng không khỏi ấm ức, vì chuyện Tề Thu Bảo mà anh bị gạch tên khỏi đội cảnh sát, giờ đang dầu não không biết làm sao ăn nói với cha mẹ ở ngoại ô phía Đông trấn. Nếu không muốn quay về làm nghề nuôi tằm thì phải tìm được công việc khác, nhưng trấn Thanh Vân bé bằng mắt muỗi thế này, đi đâu tìm được việc phù hợp với anh đây? Vậy nên anh đang tính rời trấn, tới nơi nào đó rộng lớn hơn lang bạt kiêm sống. Chỉ là trước khi đi, còn phải giải quyết một tâm nguyện.
“Nhắc đến tiền của Lý Thường Đăng, quả thật nguồn gốc có chút bất thường, huống hồ ông ta đã có tiền như thế, mua một căn nhà mới có khó gì, lại đi ưng ngôi nhà cũ kia? Vừa bẩn vừa rách, Giản Chính Lương già cả đơn thân, bình thường ngoài uống rượu cũng không biết chui rúc trong đấy làm những chuyện nhơ nhớp gì…”
Đỗ Xuân Hiểu lầm bầm nửa chừng, chợt ngẩng đầu lên, mắt lóe sáng, nói với Hạ Băng: “Cậu bảo Tề Thu Bảo và Giản Chính Lương lén lút hẹn hò, địa điểm có phải ở nhà lão ta không?”
Hạ Băng lúc này đã bước một chân khỏi tiệm sách, ngoái đầu lại đáp: “Tôi đang nghĩ thế này, nhân lúc nhà còn chưa giao cho đội trưởng Lý, chúng ta đi một chuyến xem sao.”