Tarot Lá Bài Phán Quyết

Chương 34: Sự ngờ vực của Hoàng hậu (8)


Đọc truyện Tarot Lá Bài Phán Quyết – Chương 34: Sự ngờ vực của Hoàng hậu (8)

Trương Diễm Bình gào khan suốt bảy ngày, mắt nhìn trừng trừng lên xà nhà, tóc tai xõa xượi đứng trơ ra đó. A Phụng bị dọa đến phát khóc đành đi tìm chị Quế cầu cứu, nói đã cho uống thuốc theo đơn thầy lang kê nhưng bệnh tình không những không thuyên giảm mà càng nghiêm trong hơn. Mới đầu chỉ là ban ngày la hét mấy tiếng, giờ đã không kể ngày đêm, hệt như loài chim nào đó, rít lên những âm dài khô khan đơn điệu, không có cảm xúc, cũng không cao thấp trầm bổng, chỉ rung thẳng từ cổ họng, nghe lâu dần, đến người bình thường cũng sẽ phát điên.

Hoàng Mộ Vân dẫn theo chị Quế tới phòng Trương Diễm Bình thì thấy mấy a hoàn đều đang bịt tai ngồi chồm hỗm ở cửa, bên trong cứ chốc chốc lại vọng ra tiếng Trương Diễm Bình la hét. Hai người lúc ấy cũng giật mình không dám bước vào, Hoàng Mộ Vân nắm lấy tay A Phụng kéo ả lên, mắng: “Các người toàn là người chết hay sao? Còn không vào trong hầu hạ!”

A Phụng ấm ức biện bạch: “Đâu phải người chết ạ? Chính vì không hầu hạ nổi nên mới thưa với chị Quế. Bà Ba thế này, mọi người có ai vui đâu, nô tì đã mấy ngày liền không dám ngủ rồi, chỉ sợ xảy ra rắc rối gì!”

Bước vào phòng trong, Trương Diễm Bình đang ngồi trên giường, không son phấn, miệng ngoác rộng, khóe môi chảy ra một dòng nước dãi, dính xuống ngực. Một phụ nữ vốn yêu kiều thướt tha, giờ nhìn đã già đi mười tuổi.

“Mẹ?” Hoàng Mộ Vân cất tiếng gọi.

“A… a a…”

“Bà Ba?”

Chị Quế bước lên trước, đặt tay lên lưng bà ta, định ngăn tiếng hét lại, nào ngờ bị bà ta hất phăng tay ra. Chị Quế loạng choạng lùi ra sau, ngã uỵch vào một người nào đấy, chị ta ngỡ là cậu Hai, vội vàng quay lại, liền trông thấy Mạnh Trác Dao đứng đó.

Trong phòng thoáng lặng đi, nhưng ngay lập tức sự im lặng lại bị Trương Diễm Bình phá vớ, bà ta như bị móc mất bộ não và trái tim, trở thành một cái máy hát chỉ biết phát một đĩa nhạc.


Không hiểu sao, Mạnh Trác Dao nhìn không có vẻ hung hăng thường ngày, mà từ khí cốt toát ra sự trấn tĩnh, mạnh mẽ. Mẳt bà ta dửng dưng, giọng nói hơi kèn kẹt mọi khi cũng không còn nữa. Bà Cả lột xác ấy bước tới trước mặt Trương Diễm Bình, riêng khí thế đã đủ bức người, nhưng kẻ điên nào hiểu chuyện gì, chỉ biết la hét.

“Bà Ba thế này bao lâu rồi?”

Dù Trương Diễm Bình đang la hét om sòm, nhưng Mạnh Trác Dao vẫn không hề cao giọng khi nói, trái lại còn khiến người ta phải căng tai nghe xem bà ta nói gì.

A Phụng cũng đã tới trước bậu cửa phòng trong, thấy bà Cả hỏi thế thì vội bước vào trả lời: “Bảy ngày ạ.”

Mạnh Trác Dao không nói gì nữa, bước tới trước mặt Trương Diễm Bình, giáng cho bà ta một cái tát thật mạnh, tiếng tay đập vào da thịt vừa giòn vừa vang, đủ thấy dùng lực thế nào.

Tựa như kỳ tích, Trương Diễm Bình ngưng bắt, chỉ thẫn thờ nhìn về phía trước. Mọi người đều không dám thở mạnh, đợi bà Cả lên tiếng.

Mạnh Trác Dao uy nghiêm nhìn lướt qua những người trong phòng, quát: “Đám các người là lũ đần sao, ngày thường không dạy các người nhìn ánh mắt mà làm việc hả? Sao suốt bao nhiêu ngày bị chủ nhân bỡn cợt thế mà không ho he một tiếng? Rõ ràng biết bà Ba ở đây giả điên giả ngốc, hai cả nhà lao tâm khổ tứ vì ả ta! Bà Hai cả ngày ăn chay niệm Phất cầu phúc cho ả, ta cũng đau đầu suốt mấy ngày, vì biết trong nhà đã xảy ra quá nhiều chuyện, sợ thêm loạn mới không dám nói ra. Còn cả lão gia nữa, chớ thấy ông ấy ngoài mặt an nhiên bình thản, thực ra người vất vả nhất chính là ông ấy. Các người thì hay rồi, còn đi rêu ra khắp nơi nói bà Ba bệnh nặng thế nào, phải đưa lên bệnh viện lớn trên Thượng Hải chữa trị, sợ nhà chúng ta ở đây còn chưa đủ chuyện mất mặt ư?”

Lời nói ra khiến tất cả mọi người đều chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng lại cũng như được vén áng mây mù.

Hoàng Mộ Vân rốt cuộc không nhịn nổi nữa, hỏi lại: “Mẹ Cả nói thế thật lạ lùng, mẹ con vì chuyện trong lầu sách mà hoảng loạn, ai nấy đều biết, giờ lại còn vu vạ cho bà ấy giả điên giả ngốc ư!”


“Hừ!” Ánh mắt Mạnh Trác Dao nhìn Trương Diễm Bình đã sắc như mắt sói, bà ta cười nói, “Nào chỉ giả điên giả ngốc! Đây còn là giả thần giả quỷ!”

“Mạnh Trác Dao! Cơm có thể ăn bừa, lời không thể nói bậy! Bà nói mẹ tôi giả điên, chứng cứ đâu?” Hoàng Mộ Vân đã tức đến nỗi toàn thân lẩy bẩy, tựa hồ không kiềm chế nổi nữa, gọi thẳng cả họ tên bà Cả. Mạnh Trác Dao cũng không sợ gã, quay ngoắt lại chỉ thẳng mũi Hoàng Mộ Vân, thủng thẳng nói: “Nếu ả ta không giả điên, thì lũ chim chết trước cửa các phòng mấy ngày trước là do ai tạo nghiệt? Nếu muốn người ta không biết trừ phi đừng có làm, làm ra chuyện như thế rồi còn không sợ sấm sét đánh cho?!”

“Bà Cả có phải hiểu nhầm rồi không? Đợt trước cửa các phòng đều bị vứt chim chết, kể cả phòng bà Ba…” Chị Quế sợ Hoàng Mộ Vân bốc đồng chịu thiệt, vội thay gã biện giải. Nhưng lời còn chưa dứt đã ăn trọn một cái tát của Mạnh Trác Dao.

Bà ta như đã tiềm phục lâu năm, dần dần tích đủ sức mạnh dùng để bộc phát hết trong ngày hôm nay: “Ngươi cũng bị mỡ lợn bịt kín đầu rồi, đến mình thân phận thế nào, làm những việc gì còn không biết! Tiền công nhà họ Hoàng là bà Ba trả người, là cậu Hai trả ngươi chắc? Một mình ở vậy thì cũng thôi, còn dày mặt ở đây chống lưng cho mụ điên này?”

“Mạnh Trác Dao, hôm nay nhất định phải nói cho ra nhẽ, nếu không thì cùng đi tới chỗ cha tôi làm rõ phải trái!”

Hoàng Mộ Vân mặt mũi đỏ bừng, mắt vằn tia máu, đối diện với kịch biến thế này, gã còn kinh ngạc nhiều hơn phẫn nộ, tức đến nội nghẹn cả giọng, chuốc lấy mấy tiếng cười nhạo của Mạnh Trác Dao.

Chỉ duy có Trương Diễm Bình đối với mọi việc xảy ra xung quanh đều như không nghe không thấy, trái lại còn điềm tĩnh nhìn con trai, thấy gã nghẹn ngào chực khóc, khóe miệng bà ta lại hơi nhếch lên, bộ dạng vô cùng thích thú.

“Ôi chao, cậu Hai đây cũng nóng quá nhỉ? Muốn tới trước mặt lão gia cũng được thôi, song đến lúc đó đừng trách ta không nể tình vạch mặt mẹ cậu. Cậu Hai, cậu thử nghĩ kỹ xem, chim chết bỏ trên bậc cửa các phòng khác đều là những con quý hiếm nhất treo dọc hàng hiên, duy có trước cửa phòng mẹ cậu là kiều phụng rẻ tiền. Ai nấy đều biết, mẹ cậu ngoài cậu ra, thì coi lũ chim chóc ấy như máu mủ ruột thịt, cho dù ả muốn bày chuyện cũng sẽ không động tới đám con cưng trong phòng mình. Thế nào? Bà Ba, tôi có nói sai cho bà không?” Mạnh Trác Dao đắc ý ngửa đầu, áp sát Trương Diễm Bình.


Trong phòng bỗng chốc lặng ngắt, ai nấy đều như đang đợi Trương Diễm Bình hiện nguyên hình, ngay đến Hoàng Mộ Vân cũng quên bẵng cơn phẫn nộ, đờ đẫn nhìn mẹ.

Lúc này, nét cười trên khóe môi Trương Diễm Bình đã rõ thêm, bà ta chợt ngẩng phắt đầu, nhìn thẳng Mạnh Trác Dao, trong mắt bùng lên hai ngọn lửa sáng rực, không biết là buồn hay vui, ngay Mạnh Trác Dao cũng bị đôi mắt ấy làm cho khựng lại, nhất thời không màng “thừa thắng truy kích” nữa, người thần ra không nói được gì.

Đến tận khi Trương Diễm Binh gầm lên một tiếng, bổ nhào vào người Mạnh Trác Dao, hai tay dống chết siết chặt bà ta, mọi người mới sực tỉnh, cuống quýt định túm lấy bà Ba không biết điên giả hay điên thật, nhưng đều bị bà ta gạt ra. Sắc mặt Mạnh Trác Dao chuyển từ tái sang tím, gân xanh trên trán lồi lên, mười móng tay dài nhọn không ngừng cào cấu “gọng kìm” của Trương Diễm Bình trên cổ mình, toan khiến đối phương đau đớn mà buông tay. Không ngờ Trương Diễm Bình như mất đi tri giác, không những không nới lỏng mà còn siết chặt thêm, khuôn mặt hung dữ nhe nhởn cơ hồ dính sát mũi bà ta.

Mạnh Trác Dao bấy giờ mới hiểu, thì ra căm hận quả thật mang hình dạng ngọn lửa, có thể thiêu đốt mọi thái độ thù địch. Tiếp đó, bà ta thấy những tiếng la hét kinh hoàng hoặc cao hoặc thấp, hoặc giả tạo hoặc chân thực xung quanh dần trở nên lùng bùng, từ từ trôi xa khỏi màng nhĩ. Thậm chí còn có một hình bóng mơ hồ trùm lên đỉnh đầu, bà ta nghe thấy tiếng máu chảy ầm ầm, cơ thể từ từ tê liệt, cảm giác phổi đã dồn thành một khối, đang ra sức tìm kiếm không khí.

Pằng!

Một tiếng nổ inh tai vang vọng trong phòng, Mạnh Trác Dao không kịp phòng bị, một ngụm khí lớn đã ùa vào khoang ngực, lập tức ho sặc sụa, đến khi định thần lại mới thấy Trương Diễm Bình cưỡi trên người bà ta hai tay ôm đầu, vai run bần bật. Bà ta cố nhấc chân một chút, ngồi thẳng người dậy, đẩy Trương Diễm Bình sang một bên, dịch người ra sau quan sát.

Hoàng Mộng Thanh đang đứng ngay giữa phòng, trong lòng ôm một khẩu súng săn báng dài khảm hoa, nòng súng còn bốc lên một luống khói xanh. Đứng bên cạnh là Đỗ Xuân Hiểu, hai ngón trỏ nhét vào lỗ tai, mắt nhắm nghiền, hồi lâu mới mở ra, nhìn quanh một lượt đoạn cười nói: “Cô Cả, cái họa lần này cậu chuốc phải không nhẹ đâu.”

Màn kịch ồn ào khép lại, không ai chiếm được phần hơn, Mạnh Trác Dao bối rối hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, còn Trương Diễm Bình vẫn khóc khóc cười cười như cũ, không biết là tiếp tục giả điên, hay bệnh lâu chẳng khỏi. Khuôn viên nhà họ Hoàng tựa hồ lại khôi phục vẻ yên ả, chuyện lớn là vậy mà ai nấy đều ngấm ngầm giấu giếm Hoàng Thiên Minh, không hề nhắc đến. Duy có Đỗ Xuân Hiểu không ngừng oán thán Hoàng Mộng Thanh, trách cô sao lại đem chuyện mình nghi Trương Diễm Bình giả điên tiết lộ cho bà Cả. Hoàng Mộng Thanh tỏ vẻ oan ức, vặn lại: “Cậu đã bao giờ thấy tôi lắm lời thế chưa? Đều do mẹ tôi tự đoán ra cả thôi, cậu đừng nghĩ bà ấy không hiểu biết, bà ấy thông minh lắm đấy.”

Đang nói thì Hạ Băng bước vào, mặt mày phờ phạc, không nói không rằng ngồi xuống, cầm chén trà của Đỗ Xuân Hiểu lên uống cạn một hơi.

Đỗ Xuân Hiểu cười nói: “Này? Tôi vừa nhổ nước bọt vào đấy mà cậu lại uống rồi.”


Hạ Băng không so đo, chỉ phàn nàn: “Đừng đùa nữa, gần đây đội phó Kiều đột nhiên về quê, hại tôi phải chạy khắp nơi, cũng chẳng thời gian đâu lo cho tiệm của cậu.”

“Tiệm của cô ấy cần gì người chăm lo? Anh suy nghĩ quá nhiều rồi đấy.” Hoàng Mộng Thanh cũng tạm thời giấu đi vẻ oán trách, cố tỏ ra nhẹ nhõm.

“Cậu bận tối mắt tối mũi, thế còn đội trưởng của các cậu thì làm gì mà ăn? Chỉ giỏi bắt nạt đàn ông yếu đuối!” Đỗ Xuân Hiểu cố ý nhân mạnh bốn chữ “đàn ông yếu đuối”, ngầm giễu cợt cậu em trai khiến Hoàng Mộng Thanh phải nóng gan nóng ruột.

“Thì chẳng phải đi làm vụ Giản Chính Lương, bảo tôi phụ trách manh mối bên Tề Thu Bảo, mấy ngày nay, tôi đã gõ một lượt các cửa sổ ở ngõ Sát Trư rồi, ai không biết còn nghĩ tôi là khách làng chơi ký cựu ấy.” Lần đầu tiên, Hạ Băng cũng tự trào.

Đỗ Xuân Hiểu lập tức nhíu mày, lôi bài ra, loáng cái đã trải xong. Lá quá khứ là Ngôi sao ngược, lá hiện trạng là Gã khờ xuôi và Chiến xa xuôi, cô buột miệng: “Rõ ràng hai vụ án nên gộp lại điều tra, sao lại tách ra thế?”

“Ý cậu là, cái chết của Tề Thu Bảo quả nhiên có liên quan đến cái chết của Giản Chính Lương?”

“Không liên quan mới lạ đấy, trải qua chuyện trước đó, phải ai cũng sẽ nghĩ có mối liên quan giữa hai người họ.” Đỗ Xuân Hiểu lật nốt lá bài cuối cùng – Hoàng hậu xuôi. Bụng chợt giật thót, thầm ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, “Sao lại giống lá tương lai của Hoàng Mạc như?”

Càng kỳ lạ hơn là đêm hôm ấy, Lý Thường Đăng dẫn theo Cố A Thân tới tìm Hạ Băng, nói muốn anh đến đội cảnh sát để tra hỏi. Hạ Băng đương nhiên không chịu, khăng khăng hỏi rõ nguồn cơn, Lý Thường Đăng cười khẩy một tiếng, xách anh lên như xách gà con, kéo tới trước Cố A Thân trói nghiến lại rồi nói: “Thằng oắt, có cư dân trong trấn trình báo, đêm trước hôm thi thể Tề Thu Bảo bị phát hiện, cậu và ả ta đã lén lút gặp nhau ở hẻm sau tiệm son phấn phía Tây trấn, có chuyện đó không?”

Hạ Băng cắn răng không đáp, nhưng thái độ đã xịu hẳn xuống, không còn vùng vằng nữa, mặc cho Cố A Thân trói quặt tay ra sau, giải tới phóng thẩm vấn của đội cảnh sát.

Trên đường đi, anh đã kịp xác đinh tôn chỉ: Bất kể bị tra hỏi thế nào cũng tuyệt đối không được tiết lộ chân tướng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.