Tarot Lá Bài Phán Quyết

Chương 24: Ác quỷ xuôi (11)


Đọc truyện Tarot Lá Bài Phán Quyết – Chương 24: Ác quỷ xuôi (11)

“Tiếc thật, trong trấn lại mất đi một mỹ nhân rồi.”

Hoàng Mộng Thanh bấm đầu ngón tay tính cho Đỗ Xuân Hiểu nghe, vừa nói vừa cười khúc khích, trông mà sởn tóc gáy.

Cũng may Đỗ Xuân Hiểu đã quen với thái độ “lạnh lùng tàn nhẫn” của cô ta, không so đo gì, chỉ phàn nàn rằng bữa sáng nhà họ Hoàng không có trứng vịt muối, còn đe nếu không đem đến sẽ lập tức dọn đi.

“Hứ! Đừng có nói mấy câu ấy đi.” Hoàng Mộng Thanh cười khẩy, vạch trần vở kịch của cô, “Cũng không nghĩ xem cậu làm sao lại quay về nhà chúng tôi? Chuyện kia của mẹ tôi coi như cậu che giấu giỏi, có thể lấp liếm cho qua. Nhưng cậu cũng nên trổ chút tài nghệ ở đâu khác đi chứ, ví dụ như trong nhà hiện giờ ma quỷ lộng hành, cậu thử nghĩ cách mà bắt?”

Chuyện ma quỷ Hoàng Mộng Thanh nhắc đến, nói to không to, nói nhỏ không nhỏ, chỉ không biết bắt đầu từ bao giờ, trên bậc cửa phòng ba vị phu nhân đều phát hiện một con chim chết, giống như có người nào đó đã bắt chim trong mấy chiếc lồng treo ngoài hiên ra bóp chết, rồi đặt ở đó. Mới đầu mấy đứa a hoàn cho rằng ai giở trò đùa ác, không nói lại với chủ nhân, nhưng về sau ngay cửa phòng các cô các cậu cũng xảy ra tình trạng tương tự, thậm chí đến lão gia cũng không được yên. Người ăn kẻ ở bèn rỉ tai nhau, nói Tiết Túy Trì chủ cũ của ngôi nhà chết rồi nhưng âm hồn bất tán, mới gây ra những chuyện này. Vì mấy lồng chim trong nhà đều từ tay ông ta mà ra, về sau người bị đuổi đi rồi, các lồng chim tinh xảo vẫn được giữ cả lại, chỉ đổi mấy loài chim quý hợp với sở thích của chủ mới, nên khi chim chóc nhà họ Hoàng nuôi liên tiếp bị hại, người ta bèn suy đoán có khả năng là do Tiết Túy Trì dùng cách này tố cáo, ám chỉ chuyện Hoàng Thiên Minh dùng thủ đoạn bỉ ổi tu hú chiếm tổ chim khách. Những lời này đương nhiên cũng là nghe từ mồm mấy người già biết đôi chút sự tình trong trấn, qua sửa sang nhào nặn, mới thành như thế.

Người gầu kẻ hạ nhà họ Hoàng vì chuyện mấy con chim chết mà thấp thỏm không yên, nói năng đi lại đều hết sức cẩn trọng, chủ sợ sai sót gì lại phải ăn trận đòn của chủ nhân đang lúc nóng nảy. Bệnh điện của Trương Diễm Bình càng lúc càng nặng, lão gia đã sai người liên hệ với bệnh viện lớn trên Thượng Hải, tháng sau sẽ đưa bà Ba đi điều trị. Hoàng Mộ Vân cũng héo mòn trông thấy, có thể mấy ngày trời không nói không rằng, sức ăn chỉ ngang với đám chim chóc. Hoàng Mạc Như tuy vẫn hành xử như thường, nhưng rõ ràng cũng lơ đễnh không tập trung, có lúc còn đem điếu thuốc chưa tắt dịu lên một đứa a hoàn, rồi chỉ nói lỡ tay. Tuy không ai dám chỉ ra, nhưng cái nhà này quả thật đang ngấp nghe ranh giới sụp đổ, duy có bà Cả Mạnh Trác Dao là còn dựa vào thân phận vợ cả chủ trì đại cuộc, dựng lên cảnh thiên hạ thái bình giả tạo vỗ yên lòng người. Người khó lường nhất lại là Tô Xảo Mai, tự nhiên nói phải tin Phật, từ đó ăn chay giữ giới, khiến ai cũng lấy làm lạ.

Giữa những người không bình thường này, ngoài Mạnh Trác Dao, thực ra vẫn còn một người bình thường nữa, đó là Hoàng Phi Phi trước nay không mấy ai chú ý. Không phải vì cô ta thầm lặng, mà bởi thân phận địa vị đều không bằng ba người còn lại, còn vui thích trước sự tự do này.

“Thực ra con ma này, muốn bắt cũng không khó.” Mỗi lần Đỗ Xuân Hiểu cười nham hiểm, có nghĩa là trong lòng đã tính toán đâu ra đấy.

“Vậy thì tốt, hay giờ cậu trải bài luôn, tim ra lai lịch con ma ấy đi.” Hoàng Mộng Thanh thừa cơ khích tướng.


Chẳng ngờ Đỗ Xuân Hiểu thẳng thừng từ chối: “Giờ chưa nói được.”

“Vì sao?”

“Cậu đâu phải không biết, trước khi làm rõ mục đích của con ma này, tôi sẽ chôn chặt bí mật trong bụng.” Cô vừa vỗ “bành bạch vào lớp da bụng lép kẹp, vừa nhón lấy lá bài Ẩn sĩ trên bàn, đặt vào lòng bàn tay Hoàng Mộng Thanh.

Khi Hạ Băng tìm được cô Hai nhà họ Hoàng, cô ta đang một mình chơi bắn súng trong sân, tay cầm cây súng săn cán dài không biết lấy từ đâu ra, đem mấy chai thủy tinh rỗng xếp thành hàng trên phiến đá đậy miệng giếng, sau đó bắn từng cái một, mỗi phát súng đều nổ rung trời, nhưng chẳng ai tới quản, trái lại còn chạy biến không sót một người, có thể thấy người ở trong nhà đã quá quen, cũng quá sợ rồi. Theo lời Hoàng Mộng Thanh, Phi Phi rất biết kiềm chế, súng quý như lời nói, nói năng tuy khiếm nhã nhưng không phải không có lý lẽ, có điều gặp chuyện gì cũng tự mình quyết đoán, vô cùng ra vẻ.

“Đã nói mấy trăm lần rồi, buổi tối tôi chỉ cần đặt lưng xuống thì sét đánh sấm nổ gì cũng không biết, làm gì có chuyện ra ngoài lang thang? Anh hỏi nhiều như thế, chẳng lẽ là nghi ngờ tôi?” Cô Hai nheo một mắt, chĩa nòng súng lên mặt Hạ Băng, dọa anh cuống quýt thối lui mấy bước, “Tôi mà giết người sẽ dùng cái này, tiện lợi đỡ phiền phức.”

“Cô Hai, nếu giết người nhưng không muốn hầu tòa thì không thể dùng cái này đâu.” Hạ Băng vờ run cầm cập nhích người khỏi họng súng, qua Đỗ Xuân Hiểu anh đã biết được bí quyết đối phó Hoàng Phi Phi, chính là giả vờ yếu thế, thỏa mãn tâm lý tự cao tự đại của cô ta.

Hoàng Phi Phi xị mặt tủi thân, hạ cánh tay cầm súng xuống, thấp giọng nói: “Sao anh lúc nào cũng hỏi câu này thế?”

“Cũng không có gì, chỉ là có người hầu vào đêm xảy ra án mạng lẫn sau đó đều thấy cô nửa đêm xuất hiện ở chỗ ấy, nên tôi phải hỏi chiếu lệ thôi. Cô yên tâm, đội cảnh sát chúng tôi điều tra rất bình đẳng công tâm…” Hạ Băng không muốn bán đứng chị Quế và Tiểu Nguyệt, đành giở trò lươn lẹo.


Cô ta gật gù, đột nhiên vứt uỵch súng xuống đất, quát: “Thế thì kỳ quái! Nếu đã có người hầu nửa đêm nhìn thấy tôi đi lại trong sân, vậy xin hỏi bọn họ ra ngoài để làm gì? Lẽ nào anh không điều tra?”

Anh cảm giác được điều khác thường ở Hoàng Phi Phi, trong cơn phẫn nộ cô ta đã bộc lộ ra chút yếu thế, bèn đáp: “Cô yên tâm, tôi đều hỏi cả rồi. Lời mọi người nói, chúng tôi sẽ tiến hành thẩm tra đối chất, không nhằm vào một mình cô Hai đâu.”

“Ngủ!” Cô ta lau mồ hôi lấm tấm trên trán, nổi giận đùng đùng nói, “Mấy hôm đó, tôi đều ngủ trong phòng!”

“Nếu đúng là ngủ thì cũng không có gì. Song…” Anh quyết định đi nước chiếu tướng, “Trong nhà loáng cái chết bao nhiêu người, ban đêm vẫn có thể ngủ say thì cũng thật lạ.”

Cô ta quả nhiên nóng nảy, nhặt súng lên kê vào cẳm anh. Hành động này quá đột ngột nên anh không kịp đề phòng, quả thật cũng hơi sờ sợ.

“Anh nói câu này hay lắm, không biết trong nhà chúng tôi ai nấy đều mọc gan sắt à? Nếu không phải làm gì cũng vững lòng vững dạ, thì mới đầu đã không ở đây!”

Câu nói này mang theo mấy phần chính trực ngoài dự liệu, khiến anh không khỏi hoàn nghi phán đoán của bản thân, mức độ phức tạp của cánh phụ nữ là bài học Hạ Băng học thế nào cũng không hết.


“Tôi thành thật khuyên cô Hai một câu nữa thôi,” Anh miễn cường vờ dũng cảm, cố thể hiện chút khí khái nam nhi, “Súng là đồ chơi của đàn ông, phụ nữ tốt nhất đừng nên động vào. Không phải nghi ngờ cô Hai động sát cơ, chỉ là nhỡ nhất thời nóng nảy, lại gây họa cho người vô tội.”

“Các anh thì biết gì là vô tội hay có tội? Mấy người chết kia nhất định là vô tội?” Cô ta buột miệng nói rõ, rõ ràng cảm xúc đã kìm nén lâu ngày, không thể không bộc phát.

“Cô Hai dựa vào đâu mà nói vậy? Lẽ nào cô biết những người chết kia có điểm gì không trong sạch?”

“Có hay không, anh phá án xong chẳng phải sẽ rõ mười mươi sao? Có khi không phải ai không trong sạch, mà là vài tên khốn vấy bẩn họ cũng nên.” Cô ta lấp lửng, nói chầm chậm, chọn lọc cân nhắc từng từ từng chữ, ý chỉ là quăng ra một đầu mối, phần còn lại bọ Hạ Băng tự đi mà tìm hiểu.

Lý Thường Đăng và Hoàng Mộ Vân ngồi đối diện nhau, câu hỏi cũng chỉ có một: “Không lâu sau khi Điền Tuyết Nhi chết, nghe nói mẹ cậu và bà Hai cãi nhau một trận lớn, mẹ cậu khi đó còn nói sẽ vạch trần chuyện xấu xa ra. Cậu có biết đó là chuyện gì không?”

Hoàng Mộ Vân giữ nụ cười gượng gạo, hai con mắt đã trũng sâu xuống, tựa hồ lột đi da mặt sẽ được ngay một cái đầu lâu hoàn chỉnh: “Tôi cũng không biết đấy là chuyện gì, mẹ tôi chưa từng nói gì với tôi.”

Lý Thường Đăng cho rằng gã còn giấu giếm, bèn không khách khí nữa: “Cậu Hai, tình hình hiện nay thế nào, cậu không phải không rõ. Người đã chết nhiều như vậy mà hung thủ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, kỗi một đầu mối đối với chúng tôi đều rất cần thiết, còn hữu ích hay không lại là chuyện khác…”

“Tôi thật sự không biết chuyện gì, có thể đám người gầu buôn chuyện thị phi, bị mẹ tôi nghe thấy, tin là thật thế thôi.” Hoàng Mộ Vân xua tay, vẻ như đã kiệt sức.

“Vậy cậu Hai, cậu có từng thấy a hoàn nào lúc làm việc thêu thùa dùng đê tay vàng ròng chưa?”

“Đê tay?” Hoàng Mộ Vân sững người giây lát rồi gục đầu xuống, lộ vẻ bối rối, “Có thì cũng có, trước kia tôi từng thấy Bích Tiên dùng, khi đó còn đoán cô ấy bị gã đàn ông nào bên ngoài phỉnh lừa, mới hỏi một câu, cô ấy nói là đồ của bà ngoại đã mất truyền lại. Tôi nghĩ cô ấy nói dối, nhà nghèo đến mức này, cái có thể bán lẫn không thể bán đều đã đem cầm rồi, đâu ra còn thừa lại thứ quý giá như thế.”


“Vậy ngoài Bích Tiên, còn ai khác nữa không?”

Hoàng Mộ Vân lắc đầu, nhíu mày nói: “Không nhớ nữa, Bích Tiên là người phòng mẹ tôi, tôi qua lại nhiều tự nhiên trông thấy, chứ a hoàn ở những phòng khác tôi đâu thể để mắt cả ngày được?”

“Nhưng…” Lý Thường Đăng quyết tâm đeo bám đến cùng, “Hình như có vài người hầu lại không nói thế, họ bảo cậu Hai cũng rất chịu khó tới các phòng.”

“Vớ vẩn! Tôi đâu rảnh đến nỗi đi kiếm chuyện với mấy đứa a hoàn? Chẳng phải…” Nửa câu sau, gã miễn cưỡng nuốt lại.

Lý Thường Đăng vờ như không nghe ra ý tứ ấy, tiếp tục nói: “Đám người hầu đồn thổi, nói trong số mấy a hoàn nhà họ Hoàng, có Điền Tuyết Nhi là xinh đẹp nhất, đàn ông nhìn thấy không thể không động lòng. Cậu Hai ắt cũng…”

Hoàng Mộ Vân vừa tức vừa cuống, nhất thời không nhịn nổi bèn buột miệng thốt ra: “Tuyết Nhi rõ ràng là với anh tôi, sao còn đổ lên đầu tôi chứ?”

“Đa tạ cậu Hai.” Lý Thường Đăng đứng dậy, chắp tay với Hoàng Mộ Vân đang tái mét mặt mày. Đây là ngày tâm trạng ông ta bui nhất kể từ khi tiếp nhận vụ án này.

Vốn dĩ ông ta đã khoanh vùng đối tượng tình nghi trọng điểm vào hai thiếu gia nhà họ Hoàng, ngoài họ ra, không ai có thể khiến mấy a hoàn tin chắc mình có thể bay lên đầu cành hóa phượng hoàng như thế. Nhưng muốn mở một nút đột phá tương đối khó, bọn họ không ai có vẻ là người dễ mất bình tĩnh, may thay cái chết của Bạch Tử Phong và bệnh điên của Trương Diễm Bình đã khiến Hoàng Mộ Vân trở nên yếu đuối, huống hồ gã có tình cảm sâu nặng với Bạch Tử Phong như vậy, biểu hiện khi tới nhận xác hôm đó đã chẳng khác nào chiếu cáo thiên hạ; trong khi chỗ Hoàng Mạc Như vẫn như thành đồng vách sắt, không đào nổi một cái lỗ nhỏ.

Giờ đây, lỗ thủng cuối cùng đã xuất hiện rồi, từ lỗ thủng này lọt qua một tia sáng, khiến Lý Thường Đăng mừng rỡ vô cùng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.