Tarot Lá Bài Phán Quyết

Chương 20: Ác quỷ xuôi (7)


Đọc truyện Tarot Lá Bài Phán Quyết – Chương 20: Ác quỷ xuôi (7)

Tô Xảo Mai gần đây phải lòng món canh gà, bởi canh hạt sen và cháo ngân nhĩ bà ta đã ăn đến phát nôn. Khi chưa xuất giá, bà ta chẳng phải “tiểu thư khuê các” gì, thích trốn ra ngoài ăn đủ thứ ở các sạp hàng bên đường, chưa từng từ chối những món ăn bóng nhẫy dầu thơm nức. Trước khi gả vào nhà họ Hoàng, bà ta bị mẹ ép đổi khẩu vị, phải ăn canh suông nước lạt mới tỏ được phẩm vị cao quý, bằng không sẽ thành trò cười cho người ta, đó cơ hồ đã thành một phần của giáo điều. Vì vậy bà ta đành kìm nén sở thích cá nhân, trên bàn ăn ra sức hạ đũa vào đĩa đậu phụ rau xanh, khó khăn lắm mới thấy một món chiên dầu giòn rụm ngon lành, lại phải gắng dằn lòng không đụng tới. Mẹ luôn cảnh cáo bà ta, khẩu vị càng kén chọn, lượng ăn càng ít, càng tỏ rõ được cốt cách cao quý. Bị lừa gạt như vậy, Tô Xảo mai đành nghĩ cách thay đổi các món muốn ăn, nói với nhà bếp muốn uống canh gà, đầu bếp trả lời sợ trời nóng, uống vào cảm nắng, làm bà ta tức tối chửi bới là thứ khốn khiếp nào nói thế, kêu hắn ra đây đích thân nói với bà ta. Nhà bếp bấy giờ mới dùng lá sẽ lót âu ninh canh bưng lên, lại chỉ là nước lúc ninh nấu ngưng đọng trên nắp nồi đất, trong vắt nhìn thấy cả đáy, uống vào chẳng khác gì nước lọc.

Bà ta nhớ biết bao sạp đậu phụ thối bày trước cửa nhà mẹ đẻ, cứ đến trưa lại tỏa ra từng đợt mùi cháy thơm nức, bà ta vui xướng đem hết mấy xu tiền đồng trong tay đi mua một xiên, ăn đến mồm miệng bóng nhẫy, bị mẹ tét tay. Bà ta đã nửa nghe lời nửa chống đối, được dạy dỗ lớn không như thế, lòng dạ không tâm độc, nhưng lại thích khoe tài, luôn cho rằng sắc đẹp không phải tài sản quý báu nhất của một người phụ nữ, đầu óc phải linh hoạt mới được. Bà ta coi thường Trương Diễm Bình cũng vì lý do đó.

Từ khi còn thiếu nữ tới khi trở thành thiếu phụ, chẳng có chuyện gì đặc biệt đáng nhớ xảy ra với Tô Xảo Mai, ngoài lúc động phòng hoa chúc chịu đựng cợ đau đớn như bị xé toạc đó, vì đã sớm được mẹ truyền thụ kinh nghiệm nên bà ta cũng chẳng hoảng sợ hay lúng túng, chỉ là cơ thể cứng đờ hệt như người chết. Hồi đó Mạnh Trác Dao suốt ngày bế Hoàng Mông Thanh sang tìm bà ta tán chuyện, bà ta ngoài mặt vờ nhiệt tình chu đáo, nhưng tận đáy lòng thực ra cũng hơi khinh bỉ, vì con bà Cả là con gái, lại thêm đứa bé đó dung mạo cũng chẳng lấy gì làm đáng yêu. Dã tâm của bà ta hình thành sau khi được thầy lang báo tin vui, cùng lớn lên với cốt nhục trong bụng, ngày một phình to, đến khi sinh ra Mạc Như và Phi Phi, dã tâm ấy cũng theo đó ra đời. Đầu tiên là chê vú em Mạnh Trác Dao đưa tới mặt mũi không sạch sẽ, đòi đổi người mới, Mạnh Trác Dao đương nhiên không vui, mà điều Tô Xảo Mai muốn chính là sự không vui này, bèn tự mình sai người tìm người khác, đổi vú em; tiếp đó lại nói thực đơn bao năm không thay đổi, ăn mãi đã chán ngấy, Mạnh Trác Dao nói vậy em Hai có cách gì hay, bà ta bèn cười hì hì đem ra một tờ thực đơn, đưa tới trước mặt Hoàng Thiên Minh, Hoàng Thiên Minh đương nhiên gật đầu nói được; từ đó về sau, lại sinh thêm mấy chuyện nữa, đại quyền của Mạnh Trác Dao dần dần tuột khỏi tay.

Sau khi lên ngôi, bà ta mới phát hiện nhà họ Hoàng có quá nhiều việc vặt, tuy cũng có chỗ phụ nữ không được nhúng tay vào, nhưng những việc được động đến đều vô cùng hao tổn tinh thần. Mới đầu bà ta còn hùng tâm vạn trượng, cố gắng chu toàn mọi mặt, dầu gặp phải chuyện khó cũng không chịu hạ mình đi hỏi Mạnh Trác Dao. Mạnh Trác Dao trái lại không so đo, thi thoảng còn chỉ điểm mấy câu, bà ta vờ như coi nhẹ, nhưng len lén làm theo những cách ấy, quả thật thấy hiệu quả. Đằng sau vẻ đắc ý của bà ta thực ra chất đầy căng thẳng và mệt mỏi, về sau ngay chuyện phòng the cũng cảm thấy miễn cưỡng, vì tâm tư chẳng đặt ở người bên trên. Vốn ba đầu bà ta cho rằng chỉ cần bỏ tâm huyết cho nhà họ Hoàng thì cũng đồng nghĩa với chiếm lĩnh địa bàn, tư duy ngây thơ này mãi đến khi Hoàng Thiên Minh cưới vợ ba mới hoàn toàn tàn lụi. Để Trương Diễm Bình hầu hạ Hoàng Thiên Minh thực ra là chủ ý của bà ta, thấy con nha đầu này suốt ngày ngượng ngùng, một câu hoàn chỉnh cũng không nói cho ra hồn, để bên cạnh lão gia là yên tâm nhất. Đáng tiếc Trương Diễm Bình sau khi được thăng lên làm thị tì hầu hạ bên chủ nhân, cũng sửa luôn tính cách hiền lành chất phác mọi khi, chân tay nhanh nhẹn lên không kể, mồm miệng cũng trở nên cực kỳ lanh lợi, ngờ nghệch chớp mắt đã hóa hồn nhiên, không thể phòng bị. Trương Diễm Bình về làm bà Ba, bà ta ngoài mặt vẫn vui vẻ, tất bật lo liệu hôn lễ, từ khăn đỏ đội đầu đến mâm quả bày trên tiệc rượu, đích thân bà ta chọn lựa, không để xảy ra một sai sót nhỏ. Mạnh Trác Dao khi đó mới đi tới, ôm lấy vai bà ta cười nói: “Em còn lao tâm hơn cả lúc mình gả về đây nữa.” Một câu nói, suýt nữa khiến bà ta rơi nước mắt, bấy giờ mới hiểu, trong nhà này, tâm cơ của bà ta là kém nhất, còn cứ ngỡ mình là viên “mãnh tướng”, nào ngờ hữu dũng vô mưu.

Khi Hồng Châu đem chiếc móng tay kia giao tới tay bà ta, bà ta thực sự cũng định giữ bí mật, lẳng lặng đi hỏi Trương Diễm Bình, tiếc rằng đối phương trước đó đã sớm trở mặt, giờ sao có thể chủ động đi nịnh nọt ả? Nghĩ đi nghĩ lại, dứt khoát trực tiếp đi nói với lão gia. Có điều bà ta không ngờ hậu quả của hành động đó lại nghiêm trọng tới mức kinh tâm động phách như thế, không những ép Trương Diễm Bình phát điên, mà còn lật tẩy một bí mật lớn của gia đình. Nghe Hoàng Mạc Như kể, thì ra người chủ cũ của ngôi nảy bao năm lại ẩn cư tại đây, không hề rời đi, trong lòng bà ta đã có phỏng đoán, song dù thế nào cũng không dám khơi ra, sợ nói ra rồi sẽ thành sự thật. Huống hồ da đầu đắp thuốc rồi vẫn còn âm ỉ đau nhói, hại bà ta mất ngủ mấy đêm liền, hễ nhớ lại hai phần cốt nhục chính mình sinh ra lại liên thủ ném đá xuống giếng, cơn tức trong lòng bèn không sao dịu đi nổi, vì thế bà quyết ý không thèm nói chuyện với bọn chúng nữa.

“Mẹ, vết thương trên đầu đã đỡ chút nào chưa? Có cần lại tìm thầy thuốc đến xem không?”


Mấy lời thế này, Hoàng Mạc Như ngày nào cũng hỏi ba bận, Tô Xảo Mai đều quay ngoắt đầu đi không đếm xỉa. Bị hỏi đến phát bực, bà ta mới giàn giụa nước mắt nói: “Trong mắt anh vẫn còn mẹ đây cơ à? Anh nghĩ lúc Trương Diễm Bình gây sự với tôi, tôi không biết anh chị lén lút động chân tay sau lưng chắc? Bẻ ngoặt khuỷa tay ra ngoài thì cũng thôi, còn ở trước mặt mọi người làm tôi khó xử, lại vẫn coi tôi là mẹ hai anh chị?”

Hoàng Mạc Như cúi gằm đầu, để bà ta mắng, Hoàng Phi Phi bên cạnh lại phá lên cười. Tiếng cười này tạm thời át đi ấm ức của Tô Xảo Mai, bà ta nhìn con gái, hỏi sao cười.

Hoàng Phi Phi gập bụng đứng dậy, nói: “Mẹ, mẹ hiếu thắng một đời mà ngay dì Ba cũng không thu phục nổi, còn ở đây oán trách bọn con? Theo con thấy, chuyện mẹ Cả ăn phải đinh nhất thời còn có uẩn khúc khác, chưa biết chừng có người đứng giữa gây xích mích. Chỉ có mẹ tâm địa giản đơn, người ta nói sao mẹ liền tin như vậy, cũng không túm lấy Hồng Châu đánh cho một trận trước, bắt nó kể ra vài sự thật.”

Một lời thức tỉnh người trong mộng.

Tô Xảo Mai vừa thẹn vừa giận, lập tức gọi Hồng Châu tới, lục tìm kép tóc nhọn trong hộp nữ trang, châm vào da miệng nó, vừa châm vừa mắng: “Con đĩ, mày ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám bỡn cợt chủ nhân! Nói mau! Cái móng tay ấy rốt cuộc lấy đâu ra?”


Hồng Châu vừa khóc vừa né, nức nở không thành tiếng, the thé kêu lên: “Tìm được trong áo bếp trưởng Trân! Bà Hai tha mạng!”

Hẳn bị cơn thịnh nộ của chủ nhân làm cho hồ đồ, nó cao giọng xin tha với Tô Xảo Mai, nhưng người lại nhào tới bên chân Hoàng Mạc Như, ôm nghiến lấy hai chân hắn, bị hắn miễn cưỡng giằng ra, đạp cho một cước vào ngực, bấy giờ mới nằm ngửa ra sân, không khóc lóc kêu gào gì nữa, chỉ sững sờ ôm lấy đôi môi bị kẹp chân rách toạc. Tô Xảo Mai nhanh chóng bước tới, bồi thêm vào bụng nó một đạp, gót giày nhọn hoắt đâm lún vào chỗ thịt lồi của nó, bức ra tiếng thét thảm thiết.

“Nói mau! Bằng không đợi lát nữa còn ăn thêm đòn đau hơn đây!” Hoàng Phi Phi cũng giận giữ đứng bên kích động.

Hồng Châu nước mắt nước mũi giàn giụa, khuôn mặt xinh đẹp đã tan nát, không còn chỗ nào lành lặn, chỉ cái miệng vẫn không ngừng lặp lại: “Là… thật là tìm thấy trong áo bếp trưởng Trần ạ! Con không nói dối, thật là không ạ…”

Hoàng Mạc Như ngồi xuống, túm lấy một bên tóc thắt lụa đỏ của Hồng Châu khiến nó đau đến nỗi toàn thân co giật, đành nương đà ngửa mặt ngồi dậy, mặt đối mặt với hắn. Cặp mắt sáng xưa nay vốn quen tình tứ của hắn, lúc này sắc lạnh như mũi khoan, chỉ chực chọc thêm mấy lỗ trên người nó: “Hồng Châu à, từ khi cô vào cái nhà này đến nay, mẹ tôi đối đãi với cô không bạc. Năm kia cha cô qua đời, cũng là bà Hai bỏ tiền ra lo an táng, cô nói xem, ân tình như thế, sao có thể không báo kia chứ? Vì vậy, nói thật đi. Cái móng tay kia là ai đưa cô?”


Hồng Châu trợn mắt nhìn Hoàng Mạc Như, tựa hồ đã mất đi tri giác, mặc hắn ám thị, cắt xẻ, thao túng.

“Là… là bà Cả! Chính là bà Cả!” Nó đột nhiên bị ma nhập, hai mắt trợn trừng, quỳ trước mặt Tô Xảo Mai, mặt mũi cũng trở nên nanh ác, hai chữ “bà Cả” cắn chặt trong miệng, như thể đang túm chặt cọng rơm cứu mạng.

“Ai?!” Tô Xảo Mai nâng mặt Hồng Châu, bóp thành một dúm, hỏi, “Nói lại lần nữa!”

“Bà Cả! Là bà Cả!” Mắt Hồng Châu đỏ ngầu, “Bà cho con mười đồng bạc, bắt con làm! Bà Hai tha mạng, bà Hai xin tha mạng…”

Tô Xảo Mai bỗng thấy tâm tư hỗn loạn, trong đầu hiện ra hình ảnh vầng trán đoan trang thanh tú, những nếp nhăn hiếm hoi, nụ cười giả tạo tái mét của Mạnh Trác Dao, tất cả đều toát lên ác ý.

Được! Mạnh Trác Dao, bà cứ chờ đấy!


Ngọn lửa phẫn nộ trong lồng ngực đã sắp liếm sạch lý trí của bà ta.

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Trác Dao phát hiện xác một con chim lông vàng được đặt ngay trên ngưỡng cửa, trước kia nó vẫn nhảy nhót trong một trong những chiếc lồng chim treo trên mái hiên, vậy mà giờ đã cứng ngắc, móng vuốt co quắp dưới bụng, co lại thành một cục cứng đanh.

Bà ta thở dài, sai Như Băng đem chôn xác con chim.

“Không biết là ai làm, thất đức chết được!” Như Băng thẳng tính lại mau miệng, đem con chim vàng hót vào xẻng xúc rác, chôn cùng xác ve lá mục.

Trời tuy nóng, nhưng đã không quá khắc nghiệt như trước nữa, ánh mặt trời cũng dịu nhẹ đi nhiều, tĩnh lặng vắt qua bên hiên nhà, trên nhành thược dược, nhọn lá trầu bà. Mạnh Trác Dao hít một hơi thật sâu, định ép sự sợ hãi và bức bối ra ngoài, bà ta vẩn vơ tưởng tượng Tô Xảo Mai xỏ đôi dép lê thêu hoa để đi trong phòng ngủ, lẳng lặng bước qua ánh trăng nôn nóng lẻn tới trước cửa phòng bà, chọn đúng con chim có màu lông rực rỡ nhất, mở cửa lồng, thận trọng bắt nó ra, cần cổ tròn trịa trơn bòng của nó kề trên bàn tay ả, rồi ả bóp mạnh…

Mạnh Trác Dao không hề biết, trên bậc cửa trước phòng Tô Xảo Mai và Trương Diễm Bình, cũng đều được đặt một con chim chết, tựa như lời ai điếu thê lương diễm lệ mà thần bí nào đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.