Đọc truyện Tarot Lá Bài Phán Quyết – Chương 16: Ác quỷ xuôi (3)
Trương Diễm Bình điên rồi.
Đương nhiên, bà ta không hề thấy mình điên, chỉ không ngừng giải thích với mọi người mình hoàn toàn không rút trâm đâm “người giấy” ấy. “Người giấy” vừa nhẹ vừa mỏng, nhảy từng bậc từng bậc trên cầu thang, cuối cùng nhảy tới trước mặt bà ta, mỏng đến độ cơ hồ tan vào không khí. Giá sách trên tầng mái trống đến quá nửa, như thể chuyên dùng để tích bụi, luồng khí nóng lùa qua lùa lại giữa khoảng trống, trêu bà ta đầu mướt mồ hôi, cơn đau sau ót đã chuyển thành tê dại, chỉ là không thể dựa đầu vào tường, nếu không đau đớn sẽ lại định kì viếng thăm. Bà ta đành ngửa đầu thế này, hai cánh tay tê buốt khoanh trước ngực, vệt mồ hôi thấm qua áo lụa, bít kín lấy da…
“Người giấy” ở sau một cái giá nào đó, bà ta không biết nó lên được đây bằng cách nào, chỉ thấy nó như chân không chạm đất, người gầy đét, hai cánh tay chìa ra toàn da bọc xương, thậm chí còn không ngửi thấy mùi da thịt con người, mà chỉ thấy sực mùi bụi đất.
“Ngươi là ai? Là ai?!” Bà ta hét lên với nó, có điều giọng nói mủn ra ngắt quãng, không sao ghép nổi thành một câu chất vấn hoàn chỉnh.
“Người giấy” tiến sát lại gần, bà ta ngửi thấy mùi khai thoang thoảng, trộn lẫn mùi dưa muối, không quá nồng nặc, nhưng đủ khiến bà ta tâm ý hoảng loạn. May sao đung đưa trước mắt không chỉ có “người giấy”, mà còn một cây trâm đẽo hình hồng tước, đánh từ đĩnh vàng ròng một lượng, của hồi môn khi bà về nhà chồng, quan trọng hơn tất thảy các món đồ khác, ngày ngày bà ta đều gài trên đầu, sợ rằng lại quên mất bản thân làm sao đặt chân đến bước đường này. Giờ đây, bà ta chỉ có thể nắm chặt lấy cây trâm ấy, đôi nhánh cài thoáng run lên trong luồng khí nóng, như nhắc nhở bà ta, chúng có thể giết người, đặc biệt là “người giấy”. Thế nên bà ta không còn do dự, giơ cây trâm vàng cao quá đầu, cắm phập về phía “người giấy”…
Trong thoáng chốc, một luồng sáng diễm lễ từ cổ “người giấy” bắn ra, tung tóe khắp tóc tai mặt mũi bà ta, bà ta nhìn vết máu trên hai tay mà thần người, tiếp đó cao giọng kêu cứu.
Bà ta làm sao biết được, thì ra “người giấy” cũng có thể chảy máu.
Cái xác nằm dưới chân Trương Diễm Bình quả thật lép như tờ giấy, quắt queo đến mức chỉ khẽ hẩy một cáu cũng tự động lật mình, da mặt nhăn nhún chi chít những vết sẹo trắng phớ cỡ đồng xu, giữa sắc trắng ấy còn hơi ửng lên chút màu phấn hồng, hai lỗ máu bên mé trái cổ nhỏ xíu ngay ngắn, như bị loài yêu thù gì đó dạng dơi cắn.
Khi đội trưởng Lý tới lầu sách, máu đã đỏ lòe một vùng trên tầng mái, Trương Diễm Bình lần lượt cho mười ngón tay vào miệng cắn, chốc chốc lại nhổ ra một ít vụn móng tay. Trong lầu đã tụ tập gần hai mươi người, trên tay đều cầm lồng đèn, mạng nhện trên xà nhà cũng được chiếu sáng lóa. Đội phó Kiều đi tuần một vòng, mới phát hiện ở một bên giá sách lớn xếp một bộ Khang Hy tự điển dày cộp, bề mặt sach đến lạ thường, bèn đẩy đẩy gáy sách, không ngờ “két” một tiếng, một cửa ngầm lộ ra. Mở cửa bước vào, bên trong xú khí ngút trời, dưới đất trải một manh chiếu cỏ rách nát, bên trên chăn đệm bừa bãi, trong chiếc bát sứt trên chiếu còn miếng màn thầu dưa muối cắn dở, ruồi bay vo ve trên cái bô trong góc.
“Xem ra tên trộm này trước giờ vẫn trốn ở đây.” Đội phó Kiều quay đầu lại nói với Hạ Băng.
“Nhưng đã là trộm, vì sao phải ngụ trong này chứ?” Hạ Băng nôn nóng nhảy ra khỏi phòng ngầm, khéo thay lại đến ngay gần xác chết, so ra không khí chỗ kia còn trong lành hơn chút. Chiếc áo cộc vải xanh mặc trên người xác chết đã không còn hình dạng ban đầu, mà rách tướp như xơ mướp, trên cổ còn đeo một cái chìa khóa đồng hoen gỉ, tóc dài rũ xuống ngực, móng tay khô vàng quăn queo, trông như vuốt quỷ, mùi chua thối trộn lẫn cùng mùi máu tanh càng khiến người ta buồn nôn.
“Không, đây không phải trộm…” Hoàng Thiên Minh nãy giờ vẫn trầm ngâm đứng bên đột nhiên lên tiếng, ông ta tựa hồ toàn thân rã rời, lẩy bẩy bước lại gần xác chết, cúi xuống nhặt lấy chiếc chìa khóa đồng, “Hắn vốn là Tiết Túy Trì.”
Đội trưởng Lý đột nhiên cười lớn, lắc đầu, chỉ nói “Trùng hợp quá”, phản ứng này càng khiến Đỗ Xuân Hiểu và Hạ Băng mù mờ khó hiểu.
Đội phó Kiều nói nhỏ vào tai Hạ Băng: “Thì ra chủ cũ của lầu sách này vẫn trốn ở đây, đúng là yêu sách đến hóa dại.”
Hạ Băng sực hiểu. thì ra nhân vật truyền thuyết đã ngoan ngoãn đem nhượng lại toàn bộ nhà cửa lẫn lầu sách họ tên đầy đủ là Tiết Úy Trì, vẫn trốn trong lầu bấy lâu nay, không hề ra ngoài, trong lòng anh bất giác dâng lên niềm xót xa xen lẫn kính trọng.
“Tiết Túy Trì muốn bán trụ trong lầu sách thì cứ việc bám, tội gì phải làm mặt mũi thành ra thế kia? Sợ khi chạy ra lấy đồ ăn bị người ta nhận ra à?” Đỗ Xuân Hiểu đứng sát cạnh Hạ Băng, tai lại thính, nghe không sót một lời của đội phó Kiều. Đương nhiên, đối phương cũng không hề có ý kiêng dè cô, biết rằng đây là bí mật sớm muộn gì cũng phải công khai, không khéo, còn trở thành một vụ công án tryền kỳ trong trấn Thanh Vân.
Chỉ đáng thương cho bà Ba nhà họ Hoàng, bị một tên cuồng sách dọa điên. Nếu tính từ khi Hoàng Thiên Minh mua lại lầu sách này thì người kia đã ẩn náu trong lầu suốt hai mươi tư năm! Chẳng trách mang diện mao La Sát địa ngục thế kia.
Đội trưởng Lý giễu cợt Đỗ Xuân Hiểu: “Trẻ con lít nhít không hiểu phải không, Tiết đại lão gia có bệnh lang ben, chúng ta hồi đó còn lén gọi ông ta là Bạch gia kìa. Bạch gia, đi đường mạnh khỏe.
Mấy vị có tuổi có mặt tại hiện trường, bao gồm cả Đỗ Lượng, đều đứng mặc niệm trước xác chết diện mạo đáng sợ ấy, như đang hồi tưởng về quá khứ. Hạ Băng và Đỗ Xuân Hiểu đứng một bên, không biết làm thế nào, đợi mãi họ mới thu dọn thi thể và hiện trường, vừa đi xuống thì thấy Bạch Tử Phong và Hoàng Mạc Như đều đang đợi bên hòn đá Thái hồ(1) dưới lầu, mặt đầy lo lắng.
“Bạch tiểu thư sao lại tới đây?” Đỗ Xuân Hiểu vờ như thân thiết với Bạch Tử Phong, tươi cười bước tới, còn nắm tay đối phương.
Bạch Tử Phong rõ ràng không quen với tình hữu hảo đột xuất này, bất giác rụt vai, cười nói: “Là cậu Hai gọi tôi tới, nói bà Hai và bà Ba đều bị thương, cần chữa trị. Nhưng tới rồi mới chỉ cầm máu đắp thuốc cho đầu bà Hai, bà Ba vẫn chưa thấy đâu, cậu Hai nói người bị nhốt trong lầu sách, phải lẳng lặng mà tới, nên hai chúng tôi mới chọn lúc nửa đêm qua đây, ai ngờ còn chưa đến nơi, trong lầu đã có động tĩnh lớn. Chúng tôi sợ bị phát hiện nên không dám vào, đành trốn sau ngọn giả sơn này nghe ngóng. Về sau nghe nói trong lầu có người chết, cậu Hai bảo tôi ở đây đợi, cậu một mình vào xem. Vừa rồi cậu Hai dìu bà Ba đi ra, bà Ba hình như không được bình thường cho lắm, cứ nói mình đã giết người, cậu Hai sắc mặt cũng khó coi, không thèm đến tìm tôi, tự mình dìu bà Ba đi trước. Tôi đi cũng dở ở cũng không xong, đành đứng đây xem tình hình thế nào, về sau lại thấy người của đội cảnh sát tới, lẽ nào có chuyện chết người thực ư?”
Bài giải thích lưu loát sinh động này của Bạch Tử Phong khiến Đỗ Xuân Hiểu tựa như trôngg thấy một bản thân khác đang ngồi sau quầy tính tiền tiệm sách giải bài. Nghe xong, cô nhất thời chưa định thần được. chỉ ngại ngùng cười, không nói nổi nửa lời.
“Này! Thần người gì thế?” Bị Hoàng Mộng Thanh đầy từ phía sau, cô mới sực tỉnh.
“Ấy? Tôi nghe tên ngốc Hạ Băng nói, trước kia đám a hoàn chết, các cậu đều không tới hiện trường xem, giờ sao hình như ai cũng đến thế?” Đỗ Xuân Hiểu quay sang phía hai anh em Hoàng Mạc Như và Hoàng Phi Phi đang chụm đầu trao đổi, tiện miệng hỏi.
Hoàng Mộng Thanh cười khẩy nói: “Hứ! Cũng không biết là đứa nào lắm chuyện, nói người họ Hoàng chúng tôi máu lạnh, chết ai cũng không quan tâm, nên hôm nay dù ở nhà mình cũng phải làm cho ra dáng tí chứ.”
“Ý là, nếu người chết trong lầu là bà Ba, đổi lại như bình thường, cậu sẽ không ra xem?” Đỗ Xuân Hiểu hỏi rất xảo quyệt.
“Có muốn xem, cũng đợi đến hôm đưa tang rồi xem một thể, khi đó xác chết đã qua trang điểm, mới có mặt mũi gặp người khác. Bằng không nhìn bộ dạng lúc họ vừa chết, người không ra người, ma không ra ma, người chết nến có thể soi gương, cũng tự lấy làm xấu hổ, huống hồ còn bị mọi người tham qua? Vì vậy tôi không muốn xem.”
Trước bài lý luận của Hoàng Mộng Thanh, Đỗ Xuân Hiểu tán đồng từ tận đáy lòng, hơn nữa còn cảm thấy có được người bạn thế này đúng là một chuyện may trong đời.
Đêm nay, gần một nửa nhà họ Hoàng từ trên xuống dưới bị mất ngủ, song vài người khác lại ngủ rất ngon, vì có kiến giải khác về hung án trong lầu sách. Đỗ Xuân Hiểu và Hoàng Mộng Thanh thuộc nhóm đầu tiên, bởi ban đêm nóng nực lạ thường, muỗi còn chui qua mắt màn vào giường làm loạn, chỉ sau một canh giờ, chân cẳng hai người đã chi chít vết cào vết gãi. May mà ban ngày đều mặc quần dài ra ngoài, chứ như con gái các nhà bình thường khác, cả ngày xắn quần ngồi xổm bên sông giặt giũ đổ bô, e sẽ xấu hổ không dám gặp ai mất.
“Cậu làm sao biết mấy chuyện này là do mẹ tôi bày ra?”
“Từ khi bà ấy ăn phải đinh tôi đã biết rồi.” Đỗ Xuân Hiểu ngứa đến độ không muốn sống nữa, kẽ móng tay mắc đầy vụn da.
Hoàng Mộng Thanh liếc xéo cô, cười nói: “Cậu lại bốc phét đấy.”
“Không phải bốc phét, mẹ cậu tự tạo nghiệt là chuyện quá dễ thấy.” Đỗ Xuân Hiểu nghiến răng gãi ngứa, vẻ mặt rất ấm ức, “Thứ nhất, đĩa trứng hấp cá bạc ấy đặt trên bàn mọi người đều có thể ăn, ngoài cậu và tôi ra, ai cũng có khả năng ăn phải cây đinh đó, bao gồm cả con trai cưng của Trương Diễm Bình, bà ta làm sao mạo hiểm để con trai ăn phải thứ đó chứ?”
“Thế thì cậu không biết rồi, Mộ Vân ghét nhất ăn các món làm từ trứng, hoàn toàn có thể không đụng vào.”
“Vậy Hoàng lão gia thì sao? Cha cậu cũng có thể ăn mà.” Đỗ Xuan Hiểu cũng liếc Hoàng Mộng Thanh, ánh mắt hưng phấn, “Thứ hai, đinh lẫn trong trứng sẽ chìm xuống, vì vậy đồ ăn được hấp ra, chiếc đinh sẽ nằm dưới đáy, lúc ăn không vục thìa sâu xuống chắc chắn không ăn phải. Tôi đã thấy đĩa trứng hấp đó rồi, đến tận khi mẹ cậu thổ huyết, cũng mới chỉ bị múc nông nông một lớp bên trên, ăn được vài miếng, làm sai có thể ăn tới đinh?”
Hoàng Mộng Thanh không biện bạch nữa, chỉ ngửa mặt nhìn nóc màn.
“Thứ ba, cái đinh này lớn hơn, cũng cứng hơn xương cá nhiều, hễ chạm răng sẽ nhận ra ngay, làm gì có người nào ngốc thế, còn cắn đến nỗi máu me đầm đìa? Lẽ nào mẹ cậu không biết ăn cá? Không cần nói nữa, đây chắc chắn là màn kịch bà ấy độc diễn.”
“Vậy cậu nói xem vì sao bà ấy phải diễn màn kịch ấy? Hại mình, lại chẳng được lợi lộc gì.”
“Đây chính là lý do tôi không vạch trần bà ấy ngay lúc đó, vì không nghĩ ra nguyên nhân.” Đỗ Xuân Hiểu lại trở mình, làm cả giường lắc lư, “Song, trông cục diện hôm nay thì tôi hiểu rồi.”
“Cậu hiểu gì?”
“Hiểu bước tiếp theo mẹ cậu sẽ đi thế nào! Vốn dĩ bà ấy muốn hãm hại bà Ba, tiện thể kéo luôn bà Hai vào cuộc. Chiêu này của mẹ cậu thâm đấy!” Đỗ Xuân Hiểu nhìn chằm chằm hàng mi ngắn ngủn trên đôi mắt ti hí của Hoàng Mộng Thanh, vẻ hí hửng.
“Cậu đừng nói bừa, mẹ tôi thì có thể có âm mưu gì?” Hoàng Mộng Thanh quả thật đã hơi bực mình.
Đỗ Xuân Hiểu như hoàn toàn không hay biết, tiếp tục nói: “Thế cậu bảo, cái móng tay ấy bị phát hiện trong chiếc áo thay ra giặt của bếp trưởng Trần, vậy người giặt áo là ai?”
“Là Hồng Châu, a hoàn cấp thấp ở phòng mẹ Hai, quần áo nhà họ Hoàng do mấy a hoàn ngoài phòng thay phiên nhau giặt, hôm qua vừa khéo đến phiên Hồng Châu, nó nói lúc giặt đồ thứ ấy rơi ra, nênl lập tức đi báo cáo với mẹ Hai.”
“Thế thì đúng rồi.”
“Cái gì mà đúng? Chuyện này chẳng có chút xíu liên quan gì đến mẹ tôi hết.”
Đỗ Xuân Hiểu cười lớn lấy tiếng, nói: “Vậy nếu mẹ cậu mua chuộc Hồng Châu, sai nó làm như thế thì sao? Có thể a hoàn hầu hạ bên cạnh đều là tâm phúc của các phòng, nhưng a hoàn ngoài phòng thì không đâu, đi lại cũng tự do hơn người trong phòng đôi chút. Mà cứ cho là bà Ba muốn mua chuộc bếp trưởng Trần, hoặc giữa hai người có tư tình, và ta có thể cho ông ấy tiền là được rồi, nều cần vật đính ước, thì cũng nên tìm một món đồ mới, không bắt mắt. Ai lại thẳng thừng đem đồ chồng mua ra tùy tiện tặng gian phu của mình? Nhưng nếu mẹ cậu không làm thế, sẽ không cách nào giá họa được cho bà Ba, còn đặc biệt để bà Hai đi làm khó, thật không đơn giản!”
Hoàng Mộng Thanh không biện bạch gì nữa, lòng lo canh cánh hỏi: “Vậy ngày mai cậu có định giải lá bài này không?”
Đỗ Xuân Hiểu lè lưỡi, nói: “Vốn là định giải bài, bằng không bảng hiệu bà cốt của tôi làm sao đánh bóng? Nhưng… giờ nhà cậu đã rối bù lên thế, chắc không ai so đo một chút chuyện nhỏ này đâu,lấp liếm đi thôi.”
Thế rồi cả hai mỗi người quay một hướng ngủ, lặng thinh cả đêm.