Tarot Lá Bài Để Ngỏ

Chương 25: Hai bóng hồng trên tháp (4)


Đọc truyện Tarot Lá Bài Để Ngỏ – Chương 25: Hai bóng hồng trên tháp (4)

Cốc cà phê Brazil trong tay Hạ Băng đã nguội ngắt, Stephen đang ở đằng sau quầy bar chạy máy pha cà phê, bánh răng bằng gang kêu “ken két”, sau khi xay khoảng mười giây, ông rút ngăn gỗ bên dưới ra, đổ bột cà phê vừa xay vào bình đun thủy tinh, rồi lại đậy lên một lớp giấy lọc…, trong điệu bộ thong thả chậm rãi mang cả nét gợi cảm và tinh tế khác biệt.

Vì vậy khi Stephen bước tới rót thêm cà phê vào cốc của Hạ Băng, người được tiếp đãi ân cần lại hơi có cảm giác chờn chợn.

“Bạn của Joanna cũng là bạn của tôi, cậu cứ tự nhiên.” Trên người Stephen tỏa ra mùi hạt cà phê khen khét.

“Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện một chút không?” Không hiểu sao, hễ nghĩ đến câu nói “các thám tử giỏi đều có con mắt giống nhau” của ngài Erie, anh lại thấy vô cùng tự tin, bởi năng lực của bản thân đã được đồng nghiệp ưu tú công nhận.

Stephen nhún vai, ngồi xuống đối diện anh, cười nói: “Lần này lại là chuyện gì đây? Vụ án Gavin đã được phá, Erie cũng tóm được hung thủ rồi, tôi còn có thể giúp cậu chuyện gì nữa?”

“Đừng hiểu nhầm, hôm nay tôi đến tìm ngài hoàn toàn chỉ vì việc cá nhân.” Hạ Băng vội đáp.

“Ồ?” Stephen nhướng một bên lông mày phải, lại là nét mặt dí dỏm khiến đàn bà con gái chết mê.

“Tôi chỉ muốn hỏi xem, giữa ngài và Đỗ Xuân Hiểu, cũng chính là Joanna, là mối quan hệ gì?”


“Vậy cậu và cô ấy có quan hệ gì?”

“Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy.”

Stephen khẽ huýt sáo, quay đầu nhìn ra màn mưa gió lâm thâm bên ngoài cửa kính, tựa hồ muốn giấu nụ cười: “Joanna quả nhiên đã làm lại cuộc đời rồi.”

Hạ Băng định đáp trả, nhưng lại bị một tiếng hét thất thanh cắt ngang dòng suy nghĩ.

Ngay sau đó là tiếng đồ sứ va đập loảng xoảng, khách khứa đang dùng bữa nháo nhào rời khỏi chỗ ngồi, dạt cả về phía sau, bởi người phụ nữ tóc vàng vừa mở cửa bước vào quả thật quá đáng sợ.

Tóc tai ả ta bù xù, hai bên thái dương đầm đìa máu, miệng há hốc, máu me ồng ộc tuôn ra, như thể răng đã bị nhổ sạch, chỉ còn phần lợi máu thịt bầy nhầy ngoác ra, nên trông càng giống ác quỷ. Kinh khủng nhất là con dao phay giơ cao trên tay còn lóe sáng loang loáng, tương phản rõ rệt với vệt chất lỏng đã chuyển sang màu đen trước ngực tấm xường xám lụa, hai cẳng tay trắng muốt nổi bật, bên trên giăng đầy những hạt màu đỏ hình thù thô ráp. Vì cổ họng bị thương, người phụ nữ điên cuồng kỳ dị ấy ra sức gào thét nhưng không ai nghe hiểu chữ nào. Chỉ thấy ả ta xông tới chiếc bàn Hạ Băng đang ngồi, cn dao phay vẽ lên một đường vòng cung như tuyết đầu mùa trên không trung, mũi dao thậm chí đã sắp sửa liếm vào chóp mũi anh.

Da đầu Hạ Băng thoắt chốc tê rần, anh cố hết sức ngửa ra sau, cả người lẫn ghế đổ kềnh ra đất, mông ê ẩm cả đi, chỉ biết trơ mắt nhìn ả đàn bà kia nhào tới Stephen ở ngay bên cạnh.

Stephen không hề né tránh, đợi khi con dao của ả ta tới gần mặt mình mới tung một cước, vừa hay đá trúng bụng ả, ả ma nữ liền kêu lên thê thiết, cả người văng ra xa, đáp ngay xuống chỗ Hạ Băng. Hạ Băng theo bản năng ôm ngang lưng ả, có điều ả béo tốt hơn anh nhiều, sức lực cũng mạnh khác thường nên lập tức giằng ra được ngay, vùng đứng dậy tấn công lần nữa. Hạ Băng trơ mắt nhìn ả đàn bà kia đứng dậy, dáng người cao lớn che khuất tầm mắt mình, anh không trông thấy Stephen, chỉ biết Stephen sắp sửa trở thành oan hồn dưới lưỡi dao của ả.


Đúng vào lúc này, một tiếng nổ kỳ dị mà quen thuộc bỗng vang lên. Bóng đen chắn trước mặt Hạ Băng đột nhiên lùi lại, tiếp đó đổ rầm xuống người anh, anh nghe thấy tiếng ma sát do xác thịt bị đè ép quá độ phát ra.

Đến khi đẩy được ả đàn bà đó sang bên, Hạ Băng mới phát hiện ả ta đã bất tỉnh nhân sự. Cơ thể tuy vẫn còn ấm, nhưng tóc tai thì thấm đẫm nước mưa và máu bết thành một khối, dính chặt trên đỉnh đầu, màu tóc vàng kim giờ đã trở thành nâu đỏ bẩn thỉu; vết bẩn trước ngực dường như lại loan rộng thêm, một dòng máu rỉ ra từ nụ hoa nhỏ tong tỏng xuống mặt đất.

Hạ Băng gắng gượng đứng dậy, trông thấy Stephen đang chĩa khẩu Browning màu trắng trong tay vào mình, nói: “Làm cậu hoảng hồn rồi.”

Cảnh sát trưởng Erie tới nơi, vừa trông thấy Hạ Băng liền cười bảo: “Xem ra chúng ta thực sự có cái duyên mà người Trung Quốc hay nói ấy.”

Nhưng khi hỏi Stephen người phụ nữ bị ông ta bắn chết là ai, ông ta quả nhiên trả lời: “Không biết.”

Thú vị hơn nữa là, sau khi Hạ Băng quay về đem vụ án giết người bất thành trên trời rơi xuống này báo cáo với Đỗ Xuân Hiểu, cô lại không hề tiến hành bài phân tích tường tận như bình thường, mà một mình ngồi trên chiếc ghế mây kê ở sân trước hút hết cả bao thuốc lá. Phản ứng của cô khiến anh hết sức bứt rứt nhưng lại không dám hỏi, cuối cùng không kìm được đành giận dỗi buông một câu: “Nếu không yên tâm thì tự đi mà xem ông ta thế nào!” rồi vớ lấy cái chổi quét dọn mấy chục đầu thuốc vương vãi trên mặt đất, đoạn lẳng lặng đi thẳng về phòng.

Về sau, hai người cũng không hề nhắc lại chuyện này, tựa hồ cái người tên Stephen kia chưa bao giờ tồn tại.


Không ngờ hơn chục ngày sau, Erie lại xồng xộc đến tìm Hạ Băng uống trà chiều, kể với anh về vụ án xảy ra ở nhà hàng Lựu Đỏ.

“Người chết khi còn sống đã bị tra tấn nghiêm trọng, không những trên người có vết thương do roi quất mà răng trong miệng cũng bị nhổ sạch từng cái, có vẻ kẻ thủ ác rắp tâm khiến ả chịu đau đớn.” Erie rót sữa ồng ộc vào tách trà, như thể muốn làm nhạt đi những kí ức đáng sợ nào đó.

“Có nghĩa là trước khi chạy tới nhà hàng Lựu Đỏ, ả từng bị người ta dụng hình tra khảo?”

“Tôi cho là vậy. Hơn nữa, chúng tôi cũng đã tra rõ nhân thân người chết rồi.”

“Ả là ai?”

“Ả có liên quan đến vụ án Nữ hoàng Hoa quốc bị cướp giết gây chấn động bến Thượng Hải cách đây không lâu. Là chị em với Kim Ngọc Tiên, một gái điếm mang quốc tịch Anh cùng chơi mạt chược hôm cô ta chết, tên Jenny.”

Đường Huy đã theo vụ án Kim Ngọc Tiên hơn nửa tháng nay, thời gian này, anh ta gần như vung hết số lương lậu mình có, chỉ mong việc điều tra mau chóng có tiến triển. May mà bên phòng cảnh sát có tay cảnh sát người Việt Nam trước kia từng được anh ta giúp đỡ, nên thi thoảng lại tuồn cho anh ta ít thông tin. Nhờ vậy anh ta mới biết, thì ra phía cảnh sát cũng đã điều tra nhân thân thực của hai kẻ hẹn Kim Ngọc Tiên ra ngoài hôm đó. Theo mô tả của tú bà, chiếc xe đến đón người kia được xác nhận là của cậu cả Tô, gã bị lôi đi giữa lúc đang hút thuốc phiện trong động Trường Tam, nhưng có đánh chết cũng không chịu nhận tội, chỉ khai tối hôm đó đem xe cho một người bạn tên Chu Khải Sinh thường cùng chơi bời ở mấy nhà chứa mượn. Chu Khải Sinh tính tình rộng rãi, thường hay giúp gã trả nợ thua bạc, nên khi được hỏi mượn xe gã đành phải đồng ý, nào ngờ chiếc xe ấy đến ngày hôm sau vẫn chưa thấy đem trả, người mượn cũng lặn tăm, Tô Minh còn đang ôm một bụng tức thì bị bắt. Cảnh sát thẩm vấn cậu cả Tô liền hai ngày, gã vẫn không khai được gì về Chu Khải Sinh. Kẻ này nhà ở đâu, làm nghề gì, gã đều không biêt, vả lại đôi bên mới quen nhau được hai tháng, thế nên manh mối điều tra coi như đứt đoạn, song chiếc xe nọ cuối cùng cũng được vớt lên từ dưới đê sông cạnh hiện trường phát hiện xác Kim Ngọc Tiên. Đường Huy bị gọi đến phòng cảnh sát nhận diện, chứng thực cậu cả Tô và gã đàn ông đến đón Kim Ngọc Tiên đi trông hoàn toàn khác nhau, kẻ kia hiển nhiên khôi ngô hơn nhiều. 

Chu Khải Sinh là ai?

Câu hỏi này cứ quanh quẫn mãi trong đầu Đường Huy, khiến anh ta không sao chợp mắt, như thể nếu không nghĩ ra được đầu đuôi nguyên cớ thì oan hồn của Bươm Bướm Nhỏ sẽ không đời nào buông tha anh ta.


Anh ta nhận ra Kim Ngọc Tiên chính là Bươm Bướm Nhỏ là chuyện đương nhiên , bởi anh ta và cô từng có tiếp xúc xác thịt thân mật, đã quá quen với hơi thở, màu da, vị trí mỗi nốt mụn ruồi li ti trên người, thậm chí là hai cái xoáy trên đỉnh đầu cô. Hòng xác nhận kỹ hơn, anh ta tìm đủ mọi cách tiếp cận, còn cô dường như cũng không chối từ, tựa hồ hiểu được nỗi khổ tâm của anh ta, còn chủ động đưa tay níu lấy anh ta. Đến nay nhớ lại, tất cả những hành động đó đều là tín hiệu cầu cứu, nhưng anh ta không hề nhận ra, lại chăm chăm nghĩ xem làm cách nào vạch trần lớp ngụy trang của cô.

Cái chết của Bươm Bướm Nhỏ, Đỗ Xuân Hiểu và Đường Huy cân nhắc tới lui, vẫn quyết định hẵng không báo với chị Yến vội, nói theo cách Đỗ Xuân Hiểu thì là: “Chỉ e nói ra rồi, phiền phức lại càng nhiều thêm. Vì án mạng dính dáng đến chuyện này cứ vụ này nối tiếp vụ kia, có thể thấy sự thể nhìn từ một góc độ nào đó, thì càng ít người biết càng tốt. Chúng ta án binh bất động, điều tra sáng tỏ một lượt rồi hãy nói, tránh đi báo lại với bên kia, vốn là để lĩnh thưởng, song không cẩn thận lại hóa thành tự tìm đường chết. Kim Ngọc Tiên chẳng phải vốn định đi cậy cậu ấm, cuối cùng thành ra gán mạng đấy thôi?”

Những lời này Đường Huy nghe cũng thấy hợp tình hợp lý, nhưng vẫn không yên tâm hỏi: “Vậy bước tiếp theo phải làm thế nào?”

Đỗ Xuân Hiểu nghe vậy thì không nhịn được bật cười: “Làm thế nào sao mà tôi biết? Chỉ là có ba chuyện tôi vẫn tò mò. Một là tung tích của Tất Tiểu Thanh, hai là ông chủ Hoa kia là ai, ba là…”

“Ba là gì?”

“Giờ chưa cần nói vội, cứ làm sáng tỏ hai chuyện kia rồi tính sau.”

Thế nhưng muốn biết được tung tích Tất Tiểu Thanh, chỉ có duy nhất một cách là bắt tay điều tra từ đám người bên phía Tần Á Triết. Mấy vị phu nhân nhà họ Tần người chết đã chết, người bị đưa đi đã đưa đi, tay quản gia tư thông với Hoa Lộng Ảnh cũng không biết đi đường nào, đến giờ người duy nhất có thể tìm được, mà lại vẫn ở trong ding thự họ Tần, chỉ có chị Nguyệt từ vú nuôi bị đẩy xuống làm người giúp việc trong bếp. 

“Chị Nguyệt bây giờ tiền công chẳng được mấy đồng, ngày đêm ngong ngóng tìm kế mưu sinh khác, chỉ cần các vị chịu chi tiền thì chuyện gì cũng nghe ngóng được hết.”

Lời Tiểu Tứ quả nhiên chính xác, Đỗ Xuân Hiểu chỉ bỏ ra năm đồng Đại Dương đã moi được từ chị Nguyệt một chuyện – tung tích Chu Tuệ Quyên, vú nuôi của Tất Tiểu Thanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.