Đọc truyện Tập Truyện Ngọt Ngào FULL – Chương 9: Vườn Trường 1
Edit: Vũ Quân
Beta lần 1: 18/5/2021
Bên ngoài mặt trời chói chang, dừng ở vườn trường, như muốn phơi nóng chảy mặt đường nhựa, ở giữa phòng học điều hòa đang thổi vù vù, trên vách tường ở hai bên quạt treo tường cũng đang chạy hết công suất, xoay trái xoay phải mang đến cảm giác lạnh lẽo nhè nhẹ.
Hôm nay là ngày khai giảng, trong phòng học của lớp 1 khối 11, mọi người đều ngồi theo vị trí của học kì một, không phải đang sửa lại bài tập hè thì chính là nói chuyện kì nghỉ hè đã chơi cái gì.
“Tiểu Như, nghe nói năm nay lớp mình thay chủ nhiệm lớp đấy.” Nữ sinh đang nói chuyện có mái tóc ngắn ngang vai, để mái bằng, dưới mái là đôi mắt kính đen to, làn da trắng nõn như sữa bò, mịn màng đến mức khiến người ta muốn véo một cái, khuôn mặt bầu bĩnh, lộ ra chút hồng, dưới mắt kính con ngươi màu nâu trong suốt, hàng mi dài liên tục chớp chớp, rất đáng yêu.
Cô chọc chọc vào bạn cùng bàn đang đọc sách.
Từ lớp 10 đến lớp 11 sẽ phân ban văn lý, một khối sẽ có 20 lớp, 15 lớp đầu sẽ là lớp khoa học tự nhiên, không điều chỉnh nhiều lắm, sau này sẽ có vài người chuyển từ khoa học tự nhiên sang văn và ngược lại.
Nhưng lớp 1 khối 11 lại không giống như vậy, bọn họ là lớp trọng điểm, có mấy người chuyển sang ban văn, còn bạn mới đến là dựa vào xếp hạng.
Cô gái bị gọi là Tiểu Như buộc tóc đuôi ngựa cao cao, đôi mắt hạnh đen nhánh, nghe thấy lời nói của cô bạn, ánh mắt rời khỏi trang sách nhìn về phía người bên cạnh: “Phân lớp, thay chủ nhiệm cũng đâu phải chuyện gì kì quái.”
Vãn Khanh a một tiếng, lắc đầu: “Không giống nhau mà, tớ nghe nói chủ nhiệm mới là một người mới tới, vừa đến đã là chủ nhiệm của lớp trọng điểm chắc chắn là rất có bản lĩnh.”.
Tiên Hiệp Hay
Cô ấy đến gần Quan Như hơn một chút, nhỏ giọng nói: “Tớ nghe bọn Sầm Liễu Hi nói, chủ nhiệm mới là một thầy giáo, hiệu trưởng đặc biệt mời về, dạy Vật lý rất trẻ và đẹp trai đó.”
Quan Như nhẹ cong khóe miệng, chạm vào chóp mũi cô ấy, đè thấp âm thanh: “Cậu muốn di tình biệt luyến*?”
*= thay lòng đổi dạ
Vãn Khanh thấy cô trêu ghẹo chính mình, hừ một tiếng, chụp bay tay cô, ghé lên bàn chu miệng ra: “Không để ý tới cậu nữa.”
Quan Như cười, xoa nhẹ tóc Vãn Khanh, lại cúi đầu đọc sách.
Cốc cốc.
Cửa bị gõ vang hai cái, trong phòng học tiếng cãi cọ ầm ĩ lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Người đàn ông đứng ở cửa bị ánh mặt trời bao phủ, thân trên là áo sơ mi trắng đơn giản, phía dưới là chiếc quần tối màu, trên mũi đeo mắt kính mạ vàng, dáng người cao lớn, ngũ quan tuấn dật, quả thật là ôn văn nho nhã, quân tử như lan.
Thầy giáo trẻ tuổi rảo bước chân dài đi đến bục giảng, cười chào hỏi với học sinh bên dưới.
“Chào các em, tôi là chủ nhiệm mới cũng là giáo viên dạy Vật lý trong tương lai của các em, Chu Ký Viễn.”
Anh xoay người, viết lên bảng đen tên và số điện thoại của mình: “Tôi biết ở trường các em không mang theo điện thoại, nhưng cuối tuần nếu có việc thì có thể gọi cho tôi.”
“Lớp trưởng?”
Ánh mắt Chu Ký Viễn mỉm cười, tìm kiếm phía dưới lớp, cuối cùng dừng lại ở trên người Quan Như.
Quan Như đối diện với tầm mắt của anh, cũng không né tránh đứng lên: “Thưa thầy em là lớp trưởng, Quan Như ạ.”
Chu Ký Viễn thong thả chớp mắt, gật đầu: “Học kỳ mới sẽ đổi chỗ.”
Anh rút ra một tờ giấy từ folder trong tay: “Làm theo quy củ của kỳ trước, xếp chỗ ngồi dựa vào xếp hạng của các bạn, xếp hạng trước chọn trước.”
Anh đẩy mắt kính: “Vừa lúc cũng để tôi nhớ mặt các em.”
Quan Như đáp vâng, đi lên bục giảng tiếp nhận danh sách trong tay anh, tự nhiên nói: “Xếp thứ nhất là em, vị trí không thay đổi ạ.”
Bạn học phía dưới không bất ngờ, dù sao từ trước đến nay lớp trưởng vẫn luôn đứng nhất, trong toàn khối cũng ổn định trong top 10.
“Mọi người thu dọn một chút, đứng ở hành lang, tiếp theo là xếp thứ hai…”
“Xếp thứ mười ba, Vãn Khanh.”
Trên mặt Vãn Khanh mang theo nụ cười ngọt ngào, ôm cặp sách ngồi xuống chỗ bên cạnh Quan Như.
Từ lớp 10 đến lớp 11 đều có thể ngồi cùng bàn, nam nữ cũng có thể ngồi cạnh nhau, nhưng lên lớp 12 lại là bàn đơn, Quan Như và Vãn Khanh từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, hai năm qua vẫn luôn ngồi cạnh nhau, mọi người đều biết quan hệ của hai người rất tốt, cho nên không ai cướp vị trí bên cạnh Quan Như của Vãn Khanh.
Hơn nữa việc ngồi cùng bàn này, mọi người đã biết sẽ dựa vào xếp hạng nên âm thầm thương lượng, Quan Như cũng sẽ ra mặt giải quyết vài trường hợp, cho nên nói là chọn chỗ ngồi chi bằng nói mọi người đã sớm sắp xếp ổn thỏa.
“Xếp thứ bốn mươi bảy, Triệu Du.”
Quan Như ngẩng đầu, nhìn về phía chiếc bàn đơn ở cuối lớp, mái tóc trên đỉnh đầu nam sinh lộn xộn, cậu đang ghé lên bàn ngủ, như không nghe thấy lời cô nói, cô lại nhìn về phía Vãn Khanh, quả nhiên thấy cô ấy lặng lẽ ngoái về phía sau, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Rõ ràng chỉ thấy một đỉnh đầu đen tuyền, cũng không biết cô đỏ mặt cái gì.
Quan Như mắng thầm trong lòng, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì, cô đem danh sách trả cho Chu Ký Viễn: “Thầy ơi sắp xếp xong rồi ạ.”
“Được rồi, vất vả cho em.” Chu Ký Viễn híp mắt, nhìn thoáng qua chiếc bàn đơn trong góc cuối.
Triệu Du, giáo bá* của Trường nhất trung Xán Dương, bố cậu dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, đem việc làm ăn phát triển rực rỡ, Triệu Du trở thành phú nhị đại**, bố cậu tốn rất nhiều công sức nhét cậu vào lớp trọng điểm của Trung học phổ thông Xán Dương, cậu lại không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày không phải trốn học thì chính là đánh nhau, không hề liên quan đến bầu không khí học tập của lớp 1.
*đại ca trong trường.
**thế hệ giàu có đời thứ hai, con cái của nhà giàu mới nổi.
Anh không ngừng lâu trên người Triệu Du, lại phân phó nói: “Đại biểu các môn thu bài tập lại, giao cho giáo viên của bộ môn đó, trừ Vật lý các môn khác sẽ không thay đổi giáo viên bộ môn, văn phòng của tôi nằm ở trong văn phòng khoa.”
Cuộc sống sinh hoạt học tập của lớp 11 so với lớp 10 cũng không khác nhau lắm, chỉ là trong lớp thiếu đi vài người, lại có thêm mấy gương mặt xa lạ, mọi người lại làm từng bước học tập, mà người lạc loài duy nhất là Triệu Du vẫn như cũ, không ngủ thì trốn học.
Nhà ăn của Trung học phổ thông Xán Dương không thể nói là ăn ngon, cũng không khó ăn, nhưng thường thường vẫn không chịu nổi cho nên rất nhiều học sinh sẽ tự mang hộp cơm đi, phòng học của lớp 12* đặc biệt có ban công nhỏ ngồi ăn cơm.
*có thể do nhầm lẫn của tác giả, sau này khi hoàn thành edit sẽ thống nhất sửa lại.
Vãn Khanh mở hộp cơm ra, một món canh hai món mặn một rau xanh, đồ ăn mang theo rất nhiều, sắp tràn ra đến nơi, bởi vì là hộp cơm giữ nhiệt cho nên từ sáng sớm đến bây giờ vẫn nóng hầm hập.
Vãn Khanh dùng chiếc đũa chọc chọc cơm, nhìn thoáng qua hộp cơm của Quan Như.
Hộp cơm của Quan Như đơn giản hơn nhiều, một rau và một món mặn, món mặn còn ít thịt đến đáng thương.
Vãn Khanh đem đồ ăn của mình gắp một nửa vào bát của Quan Như, lại gắp đồ ăn của cô vào trong bát của mình, lúc này mới bắt đầu ăn.
“Tài nấu nướng của cậu trước nay vẫn ngon như vậy.”
Món ăn bình thường dưới bàn tay của Quan Như luôn trở nên ngon lạ thường.
Không sai, khác với Vãn Khanh hộp cơm của Quan Như đều là cô tự chuẩn bị.
Quan Như cong cong mắt: “Cảm ơn mẹ Vãn thay tớ nhé.”
Từ nhỏ Vãn Khanh đã không ăn nhiều cơm, nhưng hộp cơm của cô vẫn luôn tràn đầy, chính là do mẹ Vãn Khanh cố ý, một nửa là cho Quan Như ăn, Quan Như cũng không khách khí, ngày lễ ngày tết cũng đưa một vài thứ tới nhà họ Vãn hoặc hỗ trợ làm cái gì đó.
Vãn Khanh lấy ra một cái chén nhỏ, múc một chén canh đẩy đến trước mặt Quan Như, cô chống cằm đưa chiếc đũa đến bên miệng, đôi mắt nhìn Quan Như: “Tiểu Như, học kỳ này cậu không cần phải đi làm thêm chứ?”
Quan Như dừng một chút, à một tiếng: “Không cần, tiền tớ tích cóp trong dịp nghỉ chắc là đủ rồi.”
Vãn Khanh gật đầu: “Vậy là được rồi, nghỉ ngơi cho tốt.”
Cốc cốc.
Chu Ký Viễn gõ hai cái, liền thấy hai cô gái ngồi bên ngoài ban công nhỏ đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía mình, làm cho người khác có chút buồn cười
Anh cố nhịn mới không cười ra tiếng, nhìn về phía Quan Như: “Em đây rồi, đợi lát nữa đến văn phòng của tôi, tôi có việc tìm em.”
Anh nhìn thoáng qua hộp cơm của hai tiểu nha đầu: “Ăn cho tốt, để còn cao lớn nữa.”
Vãn Khanh phình quai hàm, có chút tức giận: “Tiểu Như có phải thầy ấy chê tớ lùn không?”
Quan Như khụ một tiếng, không trả lời.
Vãn Khanh còn đang tức giận bất bình chọc cơm, lẩm bẩm: “Lớn lên đẹp cũng không thể tùy tiện cười người khác lớn lên lùn nha, lớn lên lùn là tớ sai sao? Không phải!”
Nha đầu Vãn Khanh này từ nhỏ không biết đã uống bao nhiêu sữa bò, nhưng vóc dáng từ cấp 2 đã không còn cao lên nữa, vẫn luôn dừng lại ở 1m5, nhỏ xinh đáng yêu, cô lại còn cố tình không hài lòng, chiều cao vẫn luôn là nỗi đau của cô.
Quan Như 1m65 yên tĩnh ăn cơm.
Mắt hạnh thong thả chớp chớp.
Chỉ là chủ nhiệm mới tới hình như có chút đáng yêu.
Các cô không biết chính là trong phòng học các bạn gần như đều đã đi ra ngoài ăn cơm, có một người vẫn luôn ngủ suốt một buổi sáng không tỉnh, chiếc bàn đơn của cậu và ban công nhỏ vừa vặn chỉ cách nhau một bức tường, âm thanh nói chuyện của hai người ở bên ngoài truyền vào phòng học, trong phòng lại chỉ có một mình cậu, rất yên tĩnh, nên lời của hai người nghe rất rõ ràng.
Triệu Du nâng đầu, đôi mắt hẹp dài mơ màng, lười biếng ngáp một cái, dựa về phía sau, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía hai cô gái.
Cậu xem nhẹ lớp trưởng của bọn họ, tầm mắt dừng lại trên người cô gái bên cạnh.
Cô gái tóc ngắn đeo mắt kính thở phì phò quai hàm phồng lên, tay nhỏ nhéo chiếc đũa, như để cho hả giận mà chọc chọc hộp cơm vô tội, đôi con ngươi màu nâu dưới ánh nắng mặt trời sáng trong, làn da trắng như sáng lên, giọng nói nhẹ nhàng, vừa non vừa mềm.
Ngón tay cái cùng ngón trỏ ở trong lòng bàn tay cậu chà xát, một cảm giác ngứa ngáy không biết hình dung như thế nào lan tràn trong tim, cậu vắt hai chân ngồi trên ghế, che dấu nơi nào đó ngo ngoe rục rịch.
Tuyệt…!
Cậu chậm rãi phun ra một ngụm.
Tên cô là gì nhỉ? Vãn Khanh ư?
______
Phần này có 2 couple nhé..