Bạn đang đọc Tập Truyện: Ngọt Ngào [h] – Chương 23: Vườn Trường 14🍒
Edit: Vũ Quân
Lần thứ hai đến nhà Chu Ký Viễn, lần này Quan Như mới cẩn thận đánh giá một phen.
Trang hoành đơn giản mà phóng khoáng, cũng không có gì quá đặc biệt, khắp nơi đều tỏa ra hơi thở của người đàn ông độc thân, được cái rất sạch sẽ và ngăn nắp.
Chu Ký Viễn từ tủ giày lấy ra một đôi dép nam, xé gói bọc đặt ở trước mặt Quan Như: “Em đi tạm một chút.”
Quan Như đi dép xong, đôi dép nam này quá lớn, cô mịt mờ cong cong môi.
Điều này có phải đã chứng minh… Nhà anh chưa từng có phụ nữ ghé qua?
Chu Ký Viễn không nhìn thấy biểu cảm của cô, đổi dép xong anh chỉ lo nhìn điện thoại của mình, ngón cái ấn trên màn hình vài cái, như đang nhắn tin cho ai đó, bỗng nhiên anh dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Quan Như: “Em sẽ nấu cơm chứ?”
Quan Như gật đầu.
“Ừ, em về phòng làm bài tập trước đi, chờ lát nữa sẽ có người đưa đồ ăn lại đây.”
Nhà anh có hai tầng, tầng một là phòng khách cùng phòng bếp, còn có một buồng vệ sinh đơn, trên tầng là phòng ngủ, có ba bốn gian phòng, trong đó một gian là thư phòng, Chu Ký Viễn đem phòng cho khách bên cạnh phòng ngủ chính mở ra: “Mấy ngày nay em ở nơi này đi.”
“Cất đồ đạc đi sau đó cầm sách và bài tập đến thư phòng mà làm.”
Trong phòng ngủ không có bàn sách.
Quan Như ngoan ngoãn đáp vâng.
Chu Ký Viễn nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cô, anh không tiếng động cười một chút.
Lúc trợ lý đưa đồ ăn lại đây, không chỉ có mang theo đồ ăn, mà còn có áo ngủ nữ và đồng phục, thậm chí là quần áo bên trong cũng có.
Chu Ký Viễn không lấy, mà để trợ lý đặt ở trên sô pha, anh liếc Quan Như một cái: “Lấy thử xem có vừa người em không.”
“Vâng, em cảm ơn thầy.”
Cô ôm quần áo lạch bạch chạy lên trên tầng.
Chu Ký Viễn nhìn đôi dép lê quá khổ dưới chân cô, nhăn mày: “Chậm một chút.”
Âm thanh lạch bạch chậm đi rất nhiều.
Trợ lý nhìn bóng dáng của cô gái nhỏ mà cảm thấy thật vi diệu.
…Hắn đã đi theo ông chủ nhà hắn từ lâu, lại chưa từng thấy anh phát thiện tâm với ai bao giờ, chẳng lẽ làm giáo viên một thời gian nên thật sự có thể từ cầm thú biến thành người sao?
“Lại đi mua một đôi dép nữ nữa.”
Trợ lý phục hồi lại tinh thần, lên tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Áo ngủ là vải bông màu xanh lam, vuốt lên rất thoải mái, hơi rộng một chút nhưng vẫn phù hợp nên Quan Như cũng không thử nữa.
Đến nỗi đồng phục lại càng không cần thử, nhìn xem size bao nhiêu là được, vừa hay là size cô thường mặc.
Mấy bộ đồng phục, không chỉ có mùa hè mà còn có cả mùa đông.
Quan Như âm thầm tính một chút tốn bao nhiêu tiền.
Cuối cùng… cô nhìn về phía chiếc túi nhỏ đặt bên cạnh quần áo.
Đồng phục có rất nhiều bộ, áo ngủ cũng có hai bộ, nhưng quần áo bên trong chỉ có một bộ, giống như chỉ vì trường hợp khẩn cấp của cô thôi, còn lại thì muốn cô tự mình đi mua… Sau đó… Mười phần… Một trăm phần trăm vừa vặn.
Đến nỗi vì sao lại vừa như vậy, Quan Như không dám hỏi, cũng không dám nghĩ.
Quan Như từ bảy tám tuổi đã bắt đầu tự mình nấu cơm, tay nghề cũng không tồi, Chu Ký Viễn vẫn thường không nói lời nào khi ăn cơm cũng có thái độ khác thường khen cô hai câu, đến cuối cùng là ăn no căng luôn.. Bình thường ăn tối anh chỉ ăn bảy phần thôi, hôm nay thành mười phần luôn rồi.
Thấy Quan Như muốn thu dọn chén đĩa, Chu Ký Viễn gọi cô: “Em cứ trực tiếp ném vào máy rửa bát, không cần phải rửa. Em lên làm bài tập đi.”
Lại còn là ngữ khí mệnh lệnh không cho phép người khác từ chối. Quan Như cũng không cảm thấy không thoải mái nên gật đầu đồng ý.
Trong thư phòng, đèn dây tóc trên đỉnh đầu an tĩnh sáng lên, ánh đèn bao phủ toàn bộ căn phòng, Chu Ký Viễn ngồi trước bàn làm việc, âm thanh gõ phím không ngừng vang lên, Quan Như ngồi ở một bộ bàn ghế nhỏ hơn, trên mặt bàn đặt sách bài tập và sách giáo khoa.
Bài tập đối với Quan Như mà nói, trừ Vật lý ra thì những môn khác chỉ tốn một chút thời gian thôi, rất nhanh cô đã làm xong, mà bài tập Vật lý hôm nay bởi vì có thầy dạy Vật lý ở bên cạnh mà cô cũng làm nhanh hơn.
Đêm dần dần sâu, Quan Như tắm nước ấm thoải mái, mặc áo ngủ, nằm lên giường, chiếc giường ấm áp bao vây cô, chẳng mấy chốc cô đã ngủ rồi.
Cũng không biết vì sao, có thể là hôm nay bị dọa sợ, hoặc là do quá ghê tởm nên cô gặp ác mộng.
Cô mơ thấy khi còn nhỏ, thấy mẹ mình bị tay đấm chân đá, chỉ trong chớp mắt, người bị đánh lại biến thành cô, trong mơ không cảm thấy đau nhưng loại cảm giác bất lực, mê mang, tuyệt vọng này giống như gắt gao bao phủ lấy cô, khiến cô không thoát ra được.
Cảnh trong mơ nhanh chóng biến hóa, lại về tới căn nhà nhỏ kia, mẹ cô lôi kéo một người đàn ông xa lạ đứng trước mặt cô, chửi ầm lên với cô, người đàn ông kia nở một nụ cười dầu mỡ ghê tởm, trong đôi mắt vẩn đục che kín tình dục, dần dần hắn vươn tay về phía cô…
“Không… Đừng tới đây…”
Chu Ký Viễn mỗi ngày chỉ cần ngủ bốn giờ, buổi tối anh không ngủ sớm như vậy, sau khi nhắc cô gái nhỏ đi ngủ, anh lại về thư phòng làm việc.
Làm giáo viên trong khoảng thời gian này chỉ là “sở thích nghiệp dư” của anh mà thôi, anh vẫn còn cả chính nghiệp nữa.
Lúc trả lời email anh đột nhiên cảm thấy có chút khát vì thế anh xuống tầng rót nước, không nghĩ tới khi đi qua cửa phòng của Quan Như anh lại nghe thấy âm thanh nhỏ vụn ở bên trong, bước chân liền dừng lại.
Anh do dự trong chốc lát, rồi vẫn đặt tay lên then cửa, xoay nhẹ một cái cửa liền mở ra.
Anh không nói được mình có cảm giác gì nhưng vẫn theo bản năng mỉm cười một chút.
Tiểu gia hỏa, thật đúng là không hề phòng vệ với anh, đơn độc ở cùng một chỗ với người đàn ông khác mà lại không khóa trái cửa?
Tuy anh cũng có chìa khóa nhưng sau khi nghe thấy bên trong rõ ràng có âm thanh truyền ra anh đã không còn tâm tư để nghĩ đến những thứ này, anh bước vào tiến đến trước giường.
Trong phòng bật một chiếc đèn ngủ leo lét, chắc là do cô gái nhỏ không quen đi ngủ trong bóng tối.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên người cô gái ở trên giường.
Cô mặc chiếc áo ngủ màu xanh lam, mái tóc dài đen rơi rụng trên chiếc giường màu trắng, lông mày xinh đẹp hơi nhăn lại
thần sắc khẩn trương lại sợ hãi, đôi mắt gắt gao nhắm chặt, trong miệng còn đang lẩm bẩm nói cái gì đó, chiếc chăn trượt xuống dưới bả vai cô một chút, cả người cô cuộn lại, là tư thế cực kì thiếu cảm giác an toàn. Nghĩ đến lời đồn trong trường về gia đình cô, trong lòng anh than một tiếng.
Người đàn ông ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng nắm bả vai cô, dịu giọng nói: “Quan Như, tỉnh lại đi.”
Quan Như không tỉnh, ngược lại dùng tay bắt được cánh tay anh, nhích về phía anh, khuôn mặt nhỏ dính mồ hôi lạnh cọ lên đùi anh, giống như con thú nhỏ đang tìm kiếm sự an ủi.
Áo ngủ là loại ngắn tay, tay của tiểu cô nương nắm chặt lấy cánh tay anh, cánh tay trắng nõn của cô cứ thế lắc lư trước mặt anh, mắt Chu Ký Viễn đen thăm thẳm, anh dời mắt sang nơi khác lại không nghĩ đến tầm mắt lại bị một hình ảnh làm cho cứng đờ.
Bởi vì động tác của cô, chiếc chăn trượt xuống, một bên ngực của cô gái nhỏ lộ ra, lúc ngủ cô không mặc nội y, áo ngủ lại mỏng, bộ ngực non nớt kia lại có thể khiến người ta muốn nổi điên, chỗ đó cứ như vậy chống vải dệt mềm mại, phồng lên.
Chu Ký Viễn vốn vì khát mà đi ra ngoài, nay lại càng thêm khát, hầu kết lăn lộn hai cái.
Anh đẩy tay cô ra tiếp tục gọi cô: “Quan Như, tỉnh lại đi.”
Quan Như lắc đầu, khóc hu hu, cô quơ tay, cuối cùng ôm lấy chân anh, tay nhỏ không tránh khỏi đụng vào cự thú đang dần thức tỉnh.
Chu Ký Viễn hít vào một hơi, đột nhiên bắt lấy cái tay đang tác loạn, con ngươi đen kịt dừng trên khuôn mặt hoàn toàn không biết gì của cô.
Anh nhanh chóng dùng chăn bọc cô lại, bọc đến kín mít giống như con nhộng.
Quan Như nhăn mày, không ngừng giãy giụa, trong miệng còn đang kêu: “Đừng đánh tôi… Huhu…”
Chu Ký Viễn không thể nề hà nhìn thoáng qua giữa hai chân mình, anh cách chăn bế cô lên, giống như đang dỗ dành bạn nhỏ bị dọa sợ: “Đừng sợ, tất cả chỉ là mơ thôi, sẽ không có ai đánh em cả.”
Người đàn ông nhẹ nhàng cọ mặt lên đỉnh đầu cô: “Em ngoan một chút nhé.”
Không biết đã dỗ bao lâu cô gái nhỏ cuối cùng cũng nặng nề ngủ, hàng mi dài yên tĩnh rũ xuống, khuôn mặt trắng nõn ngoan ngoãn không thể tưởng tượng.
Người đàn ông nhìn cô, tay ôm cô giật giật, dùng ngón tay nâng cằm cô lên, nhìn thật cẩn thận, ánh đèn nơi đầu giường nhàn nhạt, anh chậm rãi cúi đầu, môi mỏng dừng lại ở trên khóe môi cô, rất nhẹ: “Về sau sẽ không ai còn tổn thương đến em nữa.”
_____
Tác giả: Thầy Chu! Tiến độ này không được đâu! Thầy phải cầm thú lên! Cầm thú đó!
Thầy Chu ( khí định thần nhàn ): Không được.
Mọi người xem, không phải là tôi không cho thầy Chu ăn thịt, thời cơ tốt như vậy! Rõ ràng thừa dịp tiểu Quan Như gặp ác mộng, ỡm ờ gì đó là có thể ăn thịt rồi, nhưng thầy ấy lại không làm vậy, tôi thật sự không có biện pháp ( buông tay )