Tập Quên Đi Khoảng Cách

Chương 7: Thu Mua & Hợp Nhất (1)


Đọc truyện Tập Quên Đi Khoảng Cách – Chương 7: Thu Mua & Hợp Nhất (1)

“Bác không cần làm thế đâu ạ” Nó nói mặt không chút biểu cảm.
Thời cơ đã đến,đợi từ nãy giờ cuối cùng cũng đã đến lúc nó rời khỏi cái bàn ăn ghê tởm này.Riêng buổi gặp mặt ngày hôm nay đã đủ khiến cho Hải Băng phát điên lên rồi,đằng này mẹ nó lại muốn tổ chức ngay ngày sinh nhật của Băng – tức một tháng sau thì làm sao nó có thể chịu nổi.Đã vậy thì nó sẽ phá hỏng tất cả.
“Con đang nói cái gì vậy?” Bà Mai Chi bất ngờ vì lời nói của con gái mình.
“Con định sang nhật xem trượt tuyết với nhóm bạn thân” Hải Băng hời hợt đáp,ánh mắt khẽ liếc nhìn Hạo Quân tỏ ra khinh thường.
“Con không thể làm thế đâu,Hải Băng!” Bà Esther Nguyễn mẹ hắn hạ ly rượu xuống bàn rồi nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Đúng vậy đấy,trong bữa tiệc đó sẽ có rất nhiều đối tác quan trọng của RS và JK….” Chủ tịch Trần_ba hắn cũng nói theo.
“Đó đâu phải việc của con.” Chưa đợi ba hắn nói hết câu thì Hải Băng đã nói trước rồi nói tiếp: “Nhận lời chúc mừng sinh nhật từ những người xa lạ thật sự khiến con rất mệt mỏi.”
“Còn không im ngay” Bà Mai Chi cố nén giận nhìn nó ra lệnh.
“Hải Băng à.” Bà Esther trong chớp mắt đã nhịn được sự tức giận của mình, trên mặt mỉm cười,nói: “Con từng sống ở Mỹ nên việc không hiểu hết những lễ nghi truyền thống có thể hiểu được. Nhưng con không được nói như thế,ông ấy sau này sẽ chở thành bố chồng của con đấy. Người ngoài sẽ nghĩ con không được giáo dục tốt.”
“Giáo dục.” Nó chợt cười khẩy, không nghĩ ngợi mà trả lời ngay tức khắc, tay nhẹ nhàng đưa ly rượu vang lên miệng: “Điều đó đâu quan trọng gì trong cuộc hôn nhân này của con.Dù sao thì gia đình bác cũng chỉ nhìn vào tập đoàn nhà cháu mới đính hôn thôi.Chứ có phải bản thân cháu muốn đâu,đúng không ạ?”
Mọi người nghẹn họng trân trối nhìn Hải Băng chằm chằm. Thật không ngờ là nó lại có tài ăn nói đầy đủ lý lẽ thuyết phục như thế ?
Thấy tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, khóe miệng nó vì vậy mà hiện lên một nụ cười mỉa mai,nó nói tiếp.

“Trước khi kết hôn thì cần phải đính hôn đúng không ạ? Mặc dù thời gian không phải là vấn đề nhưng lễ đính hôn nhất định phải tránh ngày cuối cùng của tháng sau vì lúc đó cháu có hẹn đi trượt tuyết.”
Thấy nó càng nói càng vô lễ, bà Mai Chi chặn lại nói: “Hoàng Hải Băng!”
“Nếu như không có việc gì nữa cháu xin phép đứng dậy trước.” Nói xong nó đứng lên.
“Ngồi xuống!” Mẹ nó lạnh giọng nói
Băng chần chừ một giây sau rồi không thay đổi chủ Ý “Đồ ăn ở đây khiến con không nuốt nổi.” Hải Băng nhìn mẹ nó mà chọc tức “Chúc mọi người dùng bữa ngon miệng.”
Nó nhìn lướt qua Hạo Quân cùng Ba mẹ hắn, nhấn mạnh nói: “Nhà chồng!”
Hải Băng một mặt nói, một mặt cất bước rời đi.
Thấy không khí có vẻ căng thẳng, bà Mai Chi xấu hổ nói “Tôi xin thay mặt con bé xin lỗi mọi người.”
“Không cần đâu ạ,con nghĩ mình nên nghe lời xin lỗi từ chính cô ấy.” Lạnh giọng đáp xong, Hạo Quân đứng dậy rời khỏi bàn mặc cho có được sự đồng Ý hay không .
Hắn đi theo phía sau Hải Băng,đến trước tiền sảnh thì gọi: “Này,Hoàng Hải Băng!”
Hải Băng vẫn chưa bình tĩnh lại sau mọi chuyện vừa xảy ra, lại thêm cái tên “hôn phu chết bầm” này đi theo làm phiền, thật sự bây giờ nó vẫn chưa có cách nào để kiềm chế cảm xúc của mình lại.Cố nén cơn giận, nó xoay người lại nhìn hắn.

Vừa rồi vị hôn thê của hắn thể hiện “tốt” như vậy, hắn không thể không cười hài lòng nói: “Tôi vừa mới phát hiện ra cô là một đối tác tuyệt vời để phá bỏ cuộc hôn nhân này đấy!”
Lửa giận đã lên tới đỉnh, Hải Băng lạnh nhạt trào phúng: “Tôi đã tặng cho anh một món quà đặc biệt như vậy sao không ở trong đó mà thưởng thức đi,chạy ra đây làm gì!”
“Tôi tới là để thả cô đi đấy chứ.” Nghĩ đến buổi gặp mặt vừa rồi, Hạo Quân lạnh giọng trả lời: “Chỉ có cách này tôi mới có thể huỷ hôn với cô một cách dễ dàng.”
“Vậy thì hãy làm thật tốt vào !” Hải Băng xoay người mở cửa xe.
“Cô biết người tôi đang yêu,Thẩm Tường Vy chứ?” Hạo Quân đi lên trước, giữ cánh cửa xe lại: “Cuộc hôn nhân này dù có phá được hay không.Tôi cũng không có Ý định chia tay cô ấy đâu?”
“Không chia tay thì sao?” Hải Băng quay đầu nhìn hắn nói : “Anh tính làm gì?”
Hắn nói nhanh hơn: “Mặc dù cả hai chúng ta đều không thích và không hề muốn cuộc hôn nhân này nhưng mà,theo tôi thấy cô mới là người căm ghét nó nhất.” Thấy nó không lên tiếng, hắn đắc chí nói: “Tôi là sợ cô quên mới nhắc cho cô nhớ.Giờ thì tôi đi đây.”
Đã đạt tới mục đích chính , Hạo Quân xoay người định bỏ đi.
Nó nói,như không thèm để Ý đến những lời vừa nãy của hắn: “Tôi đâu có nói là tôi ghét cuộc hôn nhân này.” Dứt lời, Băng đắc Ý cười rộ lên.
“Cái gì?” Quân dừng bước, quay người lại nhìn nó khó hiểu.

“Ở trong cái giới thượng lưu này…” Nó cười hỏi lại trước vẻ mặt khó tin của Hạo Quân : “Việc đính hôn của chúng ta,anh không biết là có Ý gì sao? Vậy mà vẫn đồng Ý đến đây.”
“Vậy nên tôi mới hỏi cô rốt cuộc có Ý gì ” Hắn mặt lạnh, mọi toan tính trong lòng như sụp đổ “Nói rõ ràng hơn đi.”
“Dựa vào hôn nhân để tiến hành M&A, nói cách khác chính là thu mua và hợp nhất. 1/3 số cổ phần của JK trong tay anh cuối cùng sẽ thuộc về ai đây” Hải Băng thoải mái nói.Thấy biểu hiện giật mình sửng sốt của Hạo Quân, Hải Băng tiếp tục công kích: “Cho nên nếu anh nghĩ chuyện tình cảm của anh với Thẩm Tường Vy có thể phá huỷ cuộc hôn nhân này thì cứ thử xem, đừng để đến lúc ba anh thật sự ra tay,sẽ vất vả đấy.”
Nó những lời này giống như sét đánh trúng vào Hạo Quân vậy.
“Vậy,anh đi vui vẻ nhé.” Nó cười đắc Ý một tiếng, mở cửa xe, bước lên và phóng đi.
*)Trong lúc đó,tại học viện Newport.
Bảo Ngọc hậm hực đến phòng nhạc và gặp Thế Anh ở đó, và thế là bao nhiêu bực bội trong người Ngọc bèn trút giận lên Thế Anh: “Cậu tắt ngay mấy thể loại nhạc vớ vẩn đấy đi được không. Nhức đầu muốn chết”
Thế Anh vênh mặt cãi lại: “Sao, sao chứ? Đây là phòng tớ tớ muốn mở thế nào chẳng được.Muốn bị đuổi ra không?”
Mặt Bảo Ngọc nhăn nhó: “Ra cái con khỉ, tớ đang bực mình muốn chết đây.”
“Sao thế?” Thế Anh hứng thú dò hỏi nhưng trong lòng thì đang thầm nghĩ chắc đi đường gặp cô nào xinh hơn nên bực bội chứ gì.
“Hoàng Hải Băng có là gì đâu, sao ai cũng lấy tớ ra so sánh với nhỏ vậy.Thật bực bội.” Bảo Ngọc uất ức nói
“Chứ không phải cậu ghen tị à?” Thế Anh chép miệng.
“Này, im ngay, Hoàng Hải Băng là ai mà tớ phải ghen tỵ chứ?” Ngọc đập mạnh vào vai Thế Anh.

“Cậu có biết là cậu nói dối rất tệ không?” Thế Anh vuốt cằm “ Nghĩ lại tôi nghĩ 2 người họ cũng phù hợp để làm bạn đó chứ, mặc dù đối lập nhưng lại cũng…”
“BỐP!”
“Này, tớ không phải là bao cát cho cậu tập đấm bốc đâu nhé.” Thế Anh ôm vai thét lên.
“Cậu thử nói ra thêm một câu nữa xem, cậu chết với tôi đó” Bảo Ngọc vùng vằng: “Mà nghĩ cho cùng tôi cũng không hiểu Hải Băng sang Mỹ học sớm như vậy làm gì chứ.Sao không để tốt nghiệp cấp 3 rồi hãy đi.”
“Này không phải vì chuyện của mẹ cậu ấy với ba Thiên Minh thì Hải Băng cũng không bỏ đi như vậy đâu.Cậu không biết là Thiên Minh từng thích Hải Băng sao?” Thế Anh chép miệng: “Nhắc mới nhớ cậu ta về Việt Nam rồi đó.”
Bảo Ngọc ngỡ ngàng: “Cậu…cậu ta…về rồi sao?”
“Bingo” Thế Anh cười rũ rượi: “Cậu sắp được gặp đối thủ lớn nhất rồi. Haha, cuộc tranh đua giành danh hiệu nữ hoàng Newport sẽ trở nên thật căng thẳng đây…..”
“Cậu muốn nói là mình sẽ thua cuộc hả?” – Bảo Ngọc quay sang lườm.
Thế Anh cười trừ: “Đùa thôi mà.”
“Khi nào cậu ta học trở lại?”
“Không biết” Thế Anh nhún vai, thực sự anh cũng không biết trả lời thế nào. “Nhưng trường mình sắp có bão rồi.”
Còn tiếp….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.