Đọc truyện Tập Quên Đi Khoảng Cách – Chương 40: Chạy
Phòng tắm ấm áp và đầy hơi nước, Hạo Quân nhanh chóng trút bỏ quần áo, nhanh chóng ngập mình dưới vòi sen, mệt lả trong dòng nước. Nước tuôn lên người, Quân ngẩng mặt đón thác nước mát mẻ… Có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, Quân muốn được gần gũi một người mình ghét đến như thế. Nhưng mọi chuyện bây giờ đã vượt qua giới hạn cho phép.
Một lát sau, Hạo Quân đưa tay tắt vòi nước đang chảy xối xả xuống người mình. Hắn chỉ cố tìm cảm giác dễ chịu hơn, nhưng trong đầu vẫn một mớ những suy nghĩ rối mù, về Hắn, về Tường Vy và có cả Hải Băng trong đó.
Bước ra khỏi vòi sen, Hạo Quân với lấy chiếc khăn lông trên bệ rồi lau sơ sài rồi mở chiếc túi đựng quần áo mà Hoàng Hải Băng đã chuẩn bị. Nó không chỉ mua quần jean và giày Converse mới mà còn có cả sơ mi trắng, áo khoác dạ mà còn có cả tất và đồ lót. Tất cả đều là hàng hiệu cao cấp…và trên hết, chúng đều vừa khít. Ôi trời đất ạ!
Sau khi thay đồ xong, Hạo Quân đi xuống tầng một.Hải Băng vẫn đang chuẩn bị bữa sáng, thấy Hạo Quân đi ra, quan sát một chút rồi mỉm cười khen ngợi: “Được đấy, rất đẹp!”
Lấy hết can đảm Hạo Quân nhanh chóng xoay người lại, trong nháy mắt, đối diện với Hoàng Hải Băng đang nhìn hắn mà mỉm cười: “Cảm…cảm ơn cô vì bộ đồ!”
Gương mặt ửng đỏ và thái độ mất tự nhiên của hắn khiến Hải Băng không nghĩ cũng biết, nhất định là xấu hổ về chuyện đồ lót đây mà,sao quê thế không biết: “Anh không cần phải cảm ơn tôi.” Vẻ mặt của Băng giống như một đứa bé lười biếng, nói như kiểu phán xét: “Bộ đồ tối qua tôi đã vứt đi rồi cho nên bộ này coi như là tôi đền cho anh.”
Băng nhìn Quân trân trân như thể hắn vừa làm điều gì sai trái,thấy thế Hạo Quân vội chuyển đề tài: “Sao đột nhiên cô lại chuyển ra ở riêng vậy?”
Ánh mắt Băng tối sầm lại, mặc dù hơi khó nói nhưng cuối cùng nó vẫn mở miệng: “Mẹ tôi muốn như vậy. Vậy cũng tốt, sẽ dễ thở hơn là sống ở đó…” khẽ dừng lại, Hải Băng cố tỏ ra vẻ thoải mái rồi hỏi. Có vẻ nó không muốn nói nhiều về chuyện này nên lảng sang chuyện khác: “Tiếp theo anh định làm gì?”
“Không biết nữa, tôi cần có thời gian suy nghĩ…” Môi Hạo Quân mím lại nhưng hắn không nói gì thêm.
Hải Băng đang rán trứng thoáng dừng lại, rồi lại tiếp tục, chậm rãi đáp: “Nếu anh thấy thoải mái thì cứ làm vậy đi.
Băng trả lời nhỏ nhẹ trong khi Quân nhướng mày nhìn nó vẻ khó hiểu. Giờ thì Băng thật sự muốn giữa nó và hắn có một chuyện gì khác mà không liên quan đến vụ hôn ước hay Thẩm Tường Vy. Điều đó khiến nó phải khó xử…
Có lẽ như Hạo Quân cũng có cùng suy nghĩ tương tự nhưng lại làm bộ như không có chuyện gì cả, nhưng trong lòng càng cảm thấy áy náy hơn, im lặng một lát, khó nhọc cất lời: “Bức thư mà cô đưa tôi,…”
“Là Thẩm Tường Vy đã nhờ tôi đưa nó cho anh trước khi bỏ đi.Tôi đã định không đưa nó cho anh vì không tìm ra lý do để làm vậy,…” Nói đến đây thì Băng ngập ngừng một quãng trước khi tiếp tục: “…nhưng nếu nó cho anh lý do để tiếp tục sự sống,thì hãy sống thử xem.”
Hạo Quân do dự một lát, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Tôi xin lỗi!”
Băng lại tỏ ra vô tâm, quay mắt về hướng khác, lạnh nhạt nói: “Anh không cần phải cảm thấy có lỗi. Vì người có lỗi vốn đã là tôi rồi. Nếu như không phải tôi quá cố chấp thì anh, tôi và Thẩm Tường Vy. Cả 3 chúng ta, sẽ không phải khổ sở như thế này.”
Hạo Quân có chút ngạc nhiên, ngừng một lát mới nói: “Cô cảm thấy khổ sở sao?”
Băng tắt bếp, quay lại nhìn hắn, đôi mắt lóe lên những thứ cảm xúc không thể định danh: “Đương nhiên rồi…” Bình thường sẽ nói toạc ra dù bị kích động, mặc dù trong lòng có rất nhiều điều muốn tuôn trào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ nói được mấy câu kia: “Suy đi nghĩ lại, Thẩm Tường Vy chưa làm gì quá đáng với tôi cả. Còn anh, lại là người con trai đầu tiên, cho tôi một cảm giác an toàn khi ở bên.” Mặc dù đã sớm biết trước câu trả lời nhưng Hải Băng vẫn bình thản mà nói ra, đương nhiên trong lòng đã chuẩn bị tinh thần trước.
Hạo Quân đứng ngây người, sắc mặt thay đổi thay đổi rõ rệt, cuối cùng vẫn phải buông lời. Có thể câu trả lời vô tình của Quân sẽ làm tim Băng đau nhói… nhưng thà đau nhiều một lần , còn hơn cứ đau âm ỉ mãi: “Tôi xin lỗi!”
Sớm biết đó chỉ là ảo tưởng nhưng những lời Hạo Quân nói ra làm nó đau quá. Nhưng Băng sẽ cố kìm nén vào trong. Một Hoàng Hải Băng tự tin và luôn bình tĩnh, từ khi gặp Trần Hạo Quân đã trở nên yếu đuối, và có lúc xấu xa. Băng phải tìm lại con người thật trong mình trước khi quá muộn: “Về hôn ước giữa hai chúng ta, tôi sẽ sắp xếp thời gian đến nói chuyện với hai bác. Tôi đã chuẩn bị bữa sáng rồi, ăn hay không tuỳ anh.” Tiếp theo cảm thấy nếu còn đứng ở đây thì Băng sẽ lại bị dao động mất nên nó nhanh chóng cúi đầu vội vàng đi về phòng.
Một khoảng im lặng,… Hạo Quân vẫn đứng đó… cô gái ấy… liệu có khi nào… Hạo Quân vẫn không tin vào những gì mình vừa nghe thấy… “Xin lỗi!”
Dạo bước ở trên đường, Hạo Quân buồn bã nhìn dòng người tới lui trước mặt. Trong đầu Hạo Quân cứ quanh quẩn lời nói của Hải Băng lúc nãy. Hắn rốt cuộc cuối cùng đã hiểu được nguyên nhân khiến hắn mất tất cả, bởi vì cùng một tình huống, nhưng cả ba lại có những lựa chọn khác nhau… và kết quả không ai có được thứ mình muốn.
Hải Băng kéo hết rèm cửa sổ lại, rồi lẳng lặng ngồi ở mép giường. Ngồi ôm đầu gối ở đầu giường.Bỗng dưng, nó đưa mắt nhìn về chỗ trống bên cạnh…… Chỗ này là chỗ Hạo Quân đã nằm.
Hít một hơi thật sâu, sau đó đứng dậy kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra. Từ sâu trong ngắn kéo lấy ra món quà chưa thể tặng cho hắn, Hải Băng yên lặng nhìn một hồi lâu, sau đó đem hộp quà bỏ lại vào ngăn kéo, từ từ dựa người vào đầu giường… mệt mỏi.
*) Tại Smothie Cafe
Lệ Anh chuyển cho Hạo Quân một ly Cookies iceblened vị xoài hắn ưa thích cùng một phần bánh Red Velvet trên một cái khay nhỏ. Cả tuần vừa rồi cái tên Hạo Quân này vì thất tình mà khiến cả trường khốn đốn một phen. Vốn dĩ định không quan tâm nhưng sáng nay nghe Bảo Ngọc kể lại mọi chuyện không còn cách nào khác Lệ Anh phải tạm gác chuyện ôn thi học sinh giỏi sang một bên để đi giúp đỡ cái tên sửu nhi này: “Uống đi,trước khi chị dùng thủ đoạn bắt cậu uống. Đây là món ngon nhất ở đây đấy.”
Hạo Quân nhìn ly nước trên bàn, trầm tư một lúc rồi lên tiếng: “Trước đây ngày nào Tường Vy cũng mua cho em cái này.”
Khẽ hừ một tiếng mỉa mai,Lệ Anh bắt đầu kì thị cái kiểu người bủn xỉn đang ngồi trước mặt mình: “Con trai của một tỷ phú như em mà lại phải đi xin ăn như vậy sao?”
Hạo Quân thở dài, cảm giác giống như tù nhân bị quản ngục giám sát không có tự do, giống một gánh nặng phiền phức, không thả xuống được: “Em đã nghĩ sẽ có cơ hội trả lại cho cô ấy, nhưng giờ xem ra không được rồi.”
Lệ Anh chống tay lên bàn, cằm tựa vào những ngón tay thon dài, bắt đầu cằn nhằn. Giờ nhỏ mới bắt đầu vào vấn đề chính: “Dùng cách đánh nhau để thể hiện cá tính đầy nhiệt huyết, em không nghĩ nó đã lỗi thời rồi sao? Khuôn mặt đẹp như minh tinh cũng vì thế mà bị hủy hoại hết rồi.”
Thả ly Matcha xuống, cầm khăn ăn chấm nhẹ lên khóe môi vừa mới uống một chút, Quân bắt đầu tỏ ra không hợp tác: “Em thấy phiền lắm nên chị muốn nói gì thì nói đại đi, em đã đủ mệt rồi.”
“Chị nói trước, cơm bệnh viện không hề ngon như cậu nghĩ đâu. Tuổi đời còn trẻ thì cứ lo mà hưởng thụ đi chứ đừng vội phá nát như thế.” Lệ Anh lơ đãng xoa cằm như thể đang nghĩ ngợi điều gì.
“Em không có ý định vào bệnh viện đâu cho nên chị không cần cằn nhằn em như thế.” Hạo Quân bắt đầu khó chịu ra mặt khi cứ bị xỉa xỏi như thế này.
“Nếu như không thể chịu đựng được thì hãy đi tìm và đưa cô ấy về đây đi. Dù không thay đổi được gì, nhưng ít ra cũng thấy nhẹ nhõm hơn.”
Nhắc đến Tường Vy,ánh mắt Hạo Quân lại tối sầm lại. Một thoáng im lặng,Quân cất giọng: “Nếu em đi tìm cô ấy,em sẽ cảm thấy nhẹ nhõm nhưng đổi lại, em sẽ lại mất cô ấy thêm một lần nữa, em không muốn như thế. Thà rằng đau một lần còn hơn níu lấy mà đau khổ cho cả hai.” Hạo Quân nói khẽ, giọng lẫn hơi thở. Giờ có lẽ Hạo Quân mới chấp nhận một sự thật rằng mình đã mất Tường Vy mãi mãi.
Lệ Anh nghiêng đầu nhìn Hạo Quân, thấy hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh, không có vẻ gì là cam chịu: “Vậy là em quyết định từ bỏ sao?
“Em không chắc nữa?” Hạo Quân nhún vai. Cookies iceblened bữa nay có mùi vị rất lạ. Đắng như thể bị cháy khét chứ không còn vị chua như thường ngày nữa: “Em nghe đây!”
Đầu dây bên kia là giọng nói vô cùng trầm ấm nhưng có phần gấp gáp của Kim Quân: “Em đang ở đâu vậy, nhanh về nhà đi, Hải Băng lại đến nhà ta đấy!”
“Được rồi,5 nữa em sẽ có mặt ở nhà.” Hạo Quân cúp điện thoại, khoác vội áo rồi vội vàng đứng dậy.
“Sao thế.Ở nhà có chuyện gì à?” Lệ Anh lo lắng khi nhìn thấy vẻ mặt biếc sắc của Hạo Quân.
“Không có chuyện gì đâu, em về trước đây…hẹn gặp lại chị sau nhé!”
Hạo Quân vỗ vai trấn an Lệ Anh trước khi rời đi. Còn Lệ Anh vẫn nhìn theo bóng dáng của Hạo Quân rồi khẽ thở dài: ”Không biết lại xảy ra chuyện gì đây?”
Đứng trước cửa biệt thự Trần Gia, Hải Băng do dự không biết có nên đi vào hay không, nó biết một khi bước vào đây thì mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng ở trong lòng, có một chút không nỡ.
Hít một hơi thật sâu, Băng lấy hết dũng khí và nhấn chuông.
“Tiểu thư Hải Băng. Chủ tịch đã đợi sẵn ở trong rồi ạ.” Một người giúp việc bước ra mở cổng và dẫn họ vào trong.
Hải Băng theo người giúp việc đi vào phòng khách, Trần Hạo Niên đã ngồi chờ sẵn ở đó.Nó vừa vào đã cúi người 45 độ chào ông ta: “Cháu chào bác!”
Sớm biết là nó đến đây vì là chuyện hôn ước, nên ông ta cũng nhanh chóng chuẩn bị tốt tinh thần nhưng vẫn phải hỏi cho có lẽ: “Rất vui được gặp cháu. Cháu có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
“Vâng, cháu muốn có được sự đồng ý của bác.” Nụ cười trên môi nó vụt tắt, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói cương quyết nhưng thoáng bi thương.
Đặt tờ báo sang một bên, Trần Hạo Niên vui vẻ chỉ tay về chiếc ghế bên cạnh: “Được,cháu ngồi đi. Cháu đến có chuyện gì vậy?”
Sau khi rót trà mời nó, chủ tịch Trần ngồi vào ghế đối diện. Băng đón lấy ly trà từ tay ông ta rồi lịch sự nói: “Về chuyện đính hôn với Hạo Quân.”
“Ta biết chuyện tình cảm của con trai ta đã làm cháu cảm thấy khó xử nhưng mà…Hải Băng à.” Trần Hạo Niên bình tĩnh nói, tính cách của Hải Băng có phần giống ông ta ở chỗ một khi muốn làm chuyện gì thì trời cản cũng không được cho nên đây mới là lý do chính Trần Hạo Niên muốn Hải Băng làm con dâu của mình nhưng mà bây giờ có muốn xem ra cũng không được rồi…
“Bác cứ nói…” Hải Băng nhẹ nhàng đáp.
“Quân nhà bác vốn dĩ không thích biểu lộ cảm xúc ra ngoài nên cháu sẽ có cảm giác khó chịu là điều đương nhiên. Với lại,trong cuộc đời là không ai không mắc phải những sai lầm. Ta biết thời gian qua cháu rất mệt mỏi nhưng mà nếu được xin cháu hãy cho Hạo Quân thêm một cơ hội nữa, bây giờ hai đứa đang ghét nhau nhưng ta tin một thời gian nữa hai đứa sẽ có tình cảm với nhau… cháu có thể suy nghĩ thêm lần nữa được không?”
“Cháu xin lỗi, nhưng giờ có suy nghĩ một lần hay nhiều lần nữa thì cháu vẫn lựa chọn hủy hôn vậy nên xin bác hãy đồng ý….” Băng nói chắc nịch, làm ông ta hơi bất ngờ.Tính cách của nó, quả không ngoài tưởng tượng của ông ta: “Việc phải làm Vị hôn thê của anh ấy khiến cháu không thoải mái.”
Hải Băng vừa nói xong thì “Cạch…” Cánh cửa bị mở ra, tuy nhiên không có ai là có vẻ bất ngờ trước sự vì xuất hiện đột ngột của Hạo Quân cả. Mặt hắn không biểu lộ cảm xúc nhưng điều đó không làm nó lo lắng. Hắn biết Hạo Quân đã nghe thấy tất cả? Quân đưa mắt nhìn về phía Hải Băng, lời nói như là nghi vấn nhưng cũng là khẳng định: “Có gì mà không thoải mái…”
“Con về rồi à, vị hôn thê của con đang đòi hủy hôn với con đấy. Ý con thế nào,…” Vừa thấy Hạo Quân về, Trần Hạo Niên đã giở giọng trách móc.
“Em đứng lên đi, chúng ta cần nói chuyện,…” Tuy nhiên,vì vẫn còn giận bố mình nên Hạo Quân làm lơ và quay sang Hải Băng cúi xuống kéo nó đi: “Đi thôi!”
Hải Băng một đường không tình nguyện bị Hạo Quân kéo đi. Nó thật sự không thể nhịn được nữa, dùng sức gạt tay hắn, nổi giận đùng đùng nói: “Bỏ tôi ra. Tôi chỉ đến nói lại những gì chúng ta đã bàn thôi, sao anh lại có vẻ ngạc nhiên thế?”
“Hoàng Hải Băng!”
“Sao?” Băng cau có.
“Khi tôi gặp cô lần đầu tiên, mặc dù biết cô rất xấu tính nhưng tôi biết cô là một người rất thông minh. Cô biết tính toán, biết mình là ai, được làm gì và không được phép làm gì. Cô nói tôi là trẻ con, cô ghét tôi ghét cả Thẩm Tường Vy nhưng phút cuối lại giúp đỡ tôi.”
“Ý anh là gì?” Nó khó hiểu cau mày hỏi .
Hạo Quân nhận thấy lúc nó nói chuyện, đáy mắt không còn chút sự lạnh lùng như ngày trước nữa,thay vào đó là sự mệt mỏi bất lực đến tuyệt vọng.
“Cô đã từng nói, một khi đã là hàng cao cấp thì mãi mãi đừng bao giờ đi kèm hàng secondhand. Lúc ấy tôi mới biết,tôi thực sự là một đứa trẻ…thời gian qua,vì sự trẻ con của tôi khiến cô bị tổn thương,tôi xin lỗi. Nhưng mà,hôn ước này…” Kìm nén sự khó chịu trong người, Hạo Quân bắt đầu đi thẳng vào vấn đề, nói ra những lời trong lòng: “…chúng ta sẽ hủy nhưng chưa phải là bây giờ. Cô từng nói với cô lòng tự trọng rất quan trọng còn gì, còn với tôi người đó lại quan trọng hơn cho nên trong 3 tháng tới, xin cô hãy đóng giả vị hôn thê của tôi, được không?”
Lườm Hạo Quân một ánh nhìn cảnh cáo, Hải Băng sẵng giọng quát: “Rốt cuộc là, anh còn định xoay tôi như chong chóng cho đến khi nào nữa hả…hồi sáng chính anh nói là…”
Hạo Quân nhất thời không trả lời được, chỉ là hắn không biết làm cách nào để giải thích rõ ràng với nó cả: “Tôi xin lỗi… Dù sao quyền quyết định cũng là ở cô, cho nên tôi sẽ chờ, được không?”
Dù cho bây giờ Hải Băng có nguyền rủa hắn bằng những lời lẽ độc địa nhất, Hạo Quân sẽ không tức giận mà bình tĩnh đón nhận tất cả. Bởi vì hắn thực sự đã sai, và Quân chỉ muốn cố gắng bù đắp lại tất cả nhưng… người trước mặt không có phản ứng gì, Hạo Quân cứ tưởng rằng chí ít Hoàng Hải Băng cũng phải tức giận, sẽ bừng bừng lửa giận mà tặng hắn một cái bạt tai nhưng thực tế lại chứng minh rằng suy nghĩ của Hải Băng không ai có thể đoán được.
Ánh mắt của Băng rất phức tạp, nó suy nghĩ hồi lâu, nhưng có lẽ lúc này nỗi thất vọng của Hải Băng đã lên tới cực điểm: “Có thể cho tôi biết lý do anh đổi ý được không,như vậy thì tôi mới có thể,….” Bỗng Hạo Quân nghe thấy tiếng phanh xe ở gần đó ở gần đó, quay lại nhìn thì thấy có một đám người gồm hai nữ, ba nam đầu đội nón, mặt đeo khẩu trang, tay cầm gậy.Đột nhiên một nhóm người từ đâu xông tới, vẻ mặt hầm hầm đầy sát khí, phá tan sự yên tĩnh. Hạo Quân khẽ nhíu mày liếc nhìn bọn chúng một cái rồi khẽ giật mình, hắn hiểu ra mọi việc ngay lặp tức, vội vàng kéo Hải Băng vào một con hẻm nhỏ gần đó rồi nấp ra sau lưng mình. Còn nó thì vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: “…gì vậy?”
“Suỵt…” Hạo Quân nhăn mặt, đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng: “…im lặng đi,đừng để bị phát hiện.”
“Nhanh chóng tìm thằng khốn đó cho tao!” Một tên khá đô con nhưng chiều cao khiêm tốn có giọng nói kháo khào đang quát tháo.Và Hạo Quân nhanh chóng nhận ra,đó chính là Long Kều.
“Chúng là ai vậy?” Nó lấy làm khó hiểu,hỏi.
“Là đám xã hội đen bị tôi đánh hôm kia, không ngờ là chúng lại tìm được đến tận đây.” Quân giải thích.
“Kìa…kìa…bọn nó kia kìa…” Một tiếng la đằng sau lưng. Tiếng chân bọn du côn vang lên lớn hơn. Nó giật mình quay lại nhìn. Bị phát hiện rồi… nó còn chưa biết phải làm sao thì ngay lập tức, k,hông phân vân suy nghĩ, Hạo Quân đã nắm lấy tay nó đi: “…chạy nhanh đi…”
“Anh làm gì vậy?” Nó chả hiểu chuyện đi đang diễn ra, zừa chạy cho kịp bước sải chân của Hạo Quân vừa hỏi.
“Bọn này là côn đồ thứ thiệt đó. Nên đừng hỏi gì nữa lo dành sức mà chạy đi.” Hạo Quân phán một câu làm nó cụt hết cả hứng rồi nín lun.
Hai đứa nó nắm tay nhau cùng nhau chạy ra khỏi khu trung tâm, bỏ lại phía sau một đám côn đồ đang gào rú đuổi theo hai đứa học sinh trung học.
Mà cũng trớ trêu thật. Để đánh lạc hướng bọn du côn, Hạo Quân đã kéo nó, rẽ vào ngõ này đến quẹo vào lối kia, hết đường vòng đến đường tắt….Vậy mà bọn côn đồ vẫn đuổi kịp…Chả hiểu tụi nó ăn gì mà dai sức thấy sợ.Nó lại mang giày nữa, chạy nãy giờ, đau chân muốn chết….mà chẳng dám kêu ca tiếng nào. Nhưng ít ra, chẳng hiểu sao nó thấy rất yên tâm khi biết Trần Hạo Quân vẫn đang nắm chặt tay mình… Thế nên, nó cố nén đau, vừa thở hồng hộc, vừa chạy.
Vì là con trai nên Hạo Quân đỡ hơn được một chút, sức chịu đựng phải khá hơn chứ. Nhưng hình như anh chàng cũng ”xìu” lắm rùi….Mà phải công nhận, vị hôn phu của nó …rất chi là…..quyến rũ trong mọi hoàn cảnh. Như ngay lúc này, đang muốn ná thở, thế nhưng gương mặt cực kì hoàn hảo không chút tì vết, điểm xuyến thêm vài giọt mồ hôi của anh chàng, vẫn rất cuốn hút ánh nhìn của người đi đường, nhất là từ đám con gái.
Hai đứa nó cứ chạy mãi, chạy qua không biết bao nhiêu tòa nhà với con đường, chắc phải chạy mấy chục kilomet rồi, gấp mấy lần quãng đường trong giờ học Thể Dục bình thường. Đến khi cảm giác rằng đám côn đồ kia không đuổi theo nữa, cả hai đứa mới dừng lại.
“Sao… anh lại… làm thế…?” Băng nói, ngắt quãng vì phải thở dốc do chạy quá nhiều.
“Đơn giản… là… vì… tôi thích… thì… làm thôi…” Hạo Quân cũng giống nó, vừa thở dốc, vừa nói. Mặc dù trời đã sang cuối thu se se lạnh, nhưng sau khi chạy cả một quãng đường dài như vậy, đứa nào đứa nấy, mồ hôi nhễ nhại: “…cô không sao chứ?…”
Do phải chạy quãng đường quá sức với tôi, nên tôi chẳng còn sức mà nói thêm gì nữa. Mất 5 phút hồi phục tinh thần sau khi chạy, cô ấy liền đứng thẳng dạy, hai tay chống hông và nói: “Anh có biết…từ lúc quen anh… tôi toàn dính những chuyện không đâu không?”
Hạo Quân lắc đầu.
“Gặp anh,…trở thành vị hôn thê của…việc tôi tự dưng ‘nổi hứng’ đứng ra bảo vệ cho anh, việc tôi cùng anh chạy giữa phố, đều là những chuyện không đâu.”
Chính lúc này Hạo Quân mới lờ mờ nhận ra, cô gái này…
“Chính vì vậy, từ giờ, anh hãy đền bù cho tôi bằng cách trở thành Vị hôn phu của tôi đi…trong 3 tháng!”
Hết Chương 31