Đọc truyện Tập Quên Đi Khoảng Cách – Chương 31: Khi Người Lớn Ra Tay
Để đảm bảo không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sáng nay Trần Hạo Niên đã bố trí khoảng 20 vệ sĩ tinh nhuệ nhất canh gác khắp mọi nơi trong biệt thự Trần Gia để Hạo Quân không thể ra khỏi đây.
Lúc Quân bước ra cửa để chuẩn bị đi học , có một đám vệ sĩ đứng thành hàng chặn đứng ngăn cản không cho Hạo Quân bước ra ngoài. Bị 8 tên vệ sĩ cản lại, Hạo Quân biết tình hình đang nghiêm trọng như thế nào, Trần Hạo Niên cứ khăng khăng giữ hắn ở nhà chắc chắn là đang định làm gì đó Tường Vy, cho nên bằng bất cứ giá nào hôm nay Hạo Quân cũng phải đến trường liền lạnh lùng ra lệnh: “Tôi bảo các anh tránh ra…”
“Cậu không thể ra ngoài,xin đừng khiến chúng tôi khó xử.” Một tên vệ sĩ cẩn thận nhắc nhở cậu chủ của mình, bởi vì là mệnh lệnh từ trên truyền xuống nên có muốn họ cũng đâu thể làm khác được.
“Vậy thì cũng không nên cản trở tôi chứ,các người sẽ bị thương dấy.” Trừng mắt nhìn tên vệ sĩ kia, Hạo Quân nhếch mép đe doạ. Tên này thật không biết trời cao đất dày là gì.
“Con cứ thử xem!” Trần Hạo Niên đứng ở bên trong thấy tình hình bên ngoài phát triển phức tạp, lập tức hét lớn đi ra ngăn cản, đe dọa Hạo Quân. Mấy tên vệ sĩ thấy chủ nhân của mình đi ra, ai nấy đều im bặt. Đứng lui về hàng ngay ngắn khẽ cúi đầu và đồng thanh hô to: “Chủ tịch!”
“Con sẽ tới trường…” Chuyện đến nước này Hạo Quân cũng cảm thấy bực bội, không còn lí do gì để nói lý lẽ với bố mình nữa, đám vệ sĩ tự cao tự đại này chắc chả mong gì họ phối hợp tác chiến tốt được rồi,hắn lạnh lùng nói, giờ phút này hắn không muốn có ai cản trở mình nữa: “vậy nên nếu bố muốn nói gì thì đợi con về nhà rồi hãy nói.”
“Hình như hôm qua ta đã nói, con không phải đến trường nữa.” Trần Hạo Niên gằn giọng, rõ là giọng điệu ép người, rất đỗi ngang tàng rồi quay sang người vệ sỹ đang đứng bên cạnh,ra lệnh: “Các cậu, nếu không giữ được thằng bé, thì cứ làm nó bị thương,chỉ cần không làm nó tắt thở là được. Tôi phải ra ngoài một lát,các cậu cứ làm việc của mình đi.”
Ông ta vừa dứt lời,liền bước ra ngoài một cách ung dung tự tại khác gì chọc tức Hạo Quân đâu. Bọn vệ sỹ lập tức cúi đầu đồng thanh hô to: “Vâng!” để chào ông chủ của mình.
Còn trong phòng v.i.p của khách sạn ZEUS.B, Khải Hoàng vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài , nằm thẫn thờ một lát thì Hải Băng đưa cháo đến. Một phần vì tiện đường, một phần vì thương anh ốm mà không có ai ở bên chăm sóc. Hải Băng đưa bát cháo trứng muối còn đang bốc hơi nóng, mới vừa ở lò vi sóng hâm nóng lên tới bên giường anh ngồi xuống.
“Cám ơn em,hôm nào cũng nấu cháo đưa đến cho anh thế này…” Khải Hoàng nói, giọng nghe có chút tỉnh táo hơn hôm qua.
“Dù sao cũng là tiện đường.Anh không cần phải cảm ơn em.” Băng mỉm cười, khe khẽ lắc đầu: “Anh ăn cháo này đi,là cháo trứng muối đó, anh chỉ cần cho vào miệng mà nuốt luôn là được.”
“Ừ!” Khải Hoàng từ từ ngồi dậy,đặt chiếc gối ra sau lưng và ngồi dậy hướng nó đáp.
Hải Băng dùng thìa múc một hớp cháo, thổi một hồi, đưa tới bên miệng đút cho anh rồi nhìn Khải Hoàng mà thở dài một tiếng: “Anh không định trở về Mỹ sao? Có bị ốm thì cũng nên là bị ốm ở nhà chứ.”
“Bị ốm ở nhà thà anh bị ốm ở đây còn sướng hơn.Đằng nào thì người nấu cháo cũng là thím giúp việc chứ có phải mẹ anh đâu.Còn ở đây ít ra còn có em.” Khải Hoàng vẫn mỉm cười nhưng nụ cười đó vô cùng gượng gạo, ai cũng có thể nhận ra.Có một gia đình giàu có và thành đạt thì chúng ta sẽ phải đổi lấy sự cô đơn.
Hải Băng khẽ thở dài, mắt vẫn nhìn Hoàng, nhìn thẳng vào trong ánh mắt của anh Băng như tìm thấy hình bóng của chính mình.Yên lặng một hồi sau, Băng mới lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh, dướn người lên sờ trán Khải Hoàng đo nhiệt “Em có cảm giác những lời anh nói lúc anh ốm rất giống với Khải Kiệt lúc cậu ta nói dối với em.”
Hơi bất ngờ trước câu hỏi của cô em gái nhỏ nhưng vẫn giữ nguyên nét mắt trầm ổn, giọng nói còn mang nét đùa cợt dễ thương: “Biết là nói dối sao còn nấu cháo rồi đưa tới?”
“Em còn có sự lựa chọn nào khác sao?” Hải Băng bĩu môi,khẽ nhún vai rồi lại ngồi xuống lần nữa. “Em đâu thể giao tính mạng của anh cho Khải Kiệt được,dễ xảy ra án mạng lắm. Cho nên nếu không muốn nhìn thấy em thì anh nhanh khỏi ốm rồi trở về Mỹ đi.”
Hải Băng dường như cũng không còn cách nào khác với anh rồi, ở bên kia gượng cười hai tiếng. Khải Hoàng nheo mắt nhìn nó nhăn mày làm ra vẻ ấm ức: “Như vậy là có hơi quá đáng với người đang ốm đó.”
“Vì lúc anh bị ốm là lúc dễ bị bắt nạt nhất đấy.” Hải Băng nheo nheo mắt cười hì hì nói: “Cho nên nhanh khỏi ốm đi dùm em đi.”
“Thật là…” Hắn chợt phì cười, cái con bé này đúng thật là, lần đầu tiên Khải Hoàng gặp nó,cứ nghĩ là nó lạnh lùng lắm cơ ai ngờ lại thích trêu người khác như thế này.Mới chỉ là anh trai của bạn thân bị ốm mà nó đã chăm sóc như vậy rồi không biết có bạn trai rồi Hải Băng sẽ còn chăm sóc như thế nào nữa,mà không biết chàng trai tốt số ấy là ai đây.
“Reng reng reng!” Âm vang của tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên làm cuộc trò truyện bị ngắt quãng. Cầm điện thoại lên rồi nhìn vào màn hình, đôi lông mày của Khải Hoàng khẽ nhíu lại và nhanh chóng tháo pin ra khỏi điện thoại rồi nhanh chóng đặt xuống.
“Anh không nghe điện thoại sao?” Nó thắc mắc khi thấy Khải Hoàng tháo pin ra khỏi máy.
Nhanh chóng quay lên rồi đưa mắt nhìn nó. Băng có thể cảm nhận được anh đang lúng túng như thế nào.Khải Hoàng miễn cưỡng nở nụ cười với tôi,lấp liếm nói: “Là điện thoại tiếp thị thôi. Không nhất thiết phải nghe.”
“Vậy thôi.Anh tranh thủ nghỉ ngơi đi.” Nói rồi nó đứng lên, cầm lấy túi và chuẩn bị ra về. Trước khi đi còn không quên dặn dò “Tối nay em sẽ đến, trong lồng còn có cháo,nếu anh thấy đói chỉ việc hâm nóng lên là được.”
“Anh biết rồi.Để anh bảo tài xế đưa em đi.” Khải Hoàng vội đề nghị.
“Không cần đâu,xe em đang chờ ở dưới rồi.” Khẽ mỉm cười Hải Băng khéo léo từ chối rồi đi ra cửa. Trước khi bước ra khỏi phòng còn không quên vẫy tay chào: “Tạm biệt anh!”
“Tạm biệt.” Khải Hoàng cũng mỉm cười đáp lại.
Nói xong,Hải Băng lặng lẽ bước ra ngoài. Bây giờ Khải Hoàng mới dám ngoảnh mặt lại nhìn chiếc điện thoại của mình.Càng nhìn,lòng anh càng thêm buồn.Đã cả tháng nay,kể từ ngày anh trốn về Việt Nam, điện thoại anh luôn trong tình trạng này. Thậm chí một ngày gần trăm cuộc gọi nhỡ là chuyện thường,mà anh cũng không biết làm sao,thôi thì đến đâu hay đến đó.
Tại trường Newport,trước phòng hiệu trưởng, Tường Vy đã đứng đây một hồi lâu.Nhỏ lưỡng lự, cánh tay lấp lửng giữa không chung. Đứng đây đã lâu, nhưng Vy mãi không có can đảm bước vào, đôi chân thật sự như có cái gì đó giữ lại. Nhưng khi nghĩ đến gia đình Trà My bị phá sản còn chủ tiệm cafe nơi nhỏ làm việc sắp phải đóng cửa, Vy lại không có sự lựa chọn nào khác. Tường Vy tự nhiên đẩy cánh cửa bước vào, bên trong bà Mai Chi vẫn đang chăm chú làm việc, kỳ thi giữa kỳ sắp đến làm bà ta cứ ngồi xuống là bận tối mắt tối mũi.
“Em còn chưa gõ cửa đâu mà dám ngang nhiên vào phòng hiệu trưởng vậy sao?” Bà Esther khẽ cau mày nói, bàn tay vẫn bận sột soạt với những văn bản trên bàn. “Không phải em vào phòng hiệu trưởng vì có điều muốn nói sao,sao cứ im lặng mãi vậy hả?” Bà ta vẫn chui đầu bên trong đống văn bản, căn bản không để ý tới Tường Vy.
Tường Vy bước đến trước bàn làm việc của Esther rồi cố gắng bình tĩnh nói: “Hãy để yên cho họ.”
“Gì cơ?” Bà Esther lập tức ngẩng đầu lên từ trong đống tài liệu.Cái con bé không biết trời cao đất giày này! Đôi mắt tinh anh của bà ta nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng trước mình.
“Gia đình bạn tôi.Chủ tiệm cafe.Hãy để yên cho họ đi.” Ngay từ đầu Tường Vy đã có vẻ không chút sợ hãi, mặc dù đang yếu thế, giọng nói cô vẫn không có vẻ gì là van nài.
Esther Nguyễn bất giác nhướng mày, ánh mắt thâm sâu thoáng hiện ra một nét biểu cảm nào đó, nhưng rất nhanh cũng biến mất, khóe miệng bà ta lại hiện ngay ra nụ cười ranh mãnh “Đổi lại tôi sẽ được gì? Cô định sẽ đưa ra điều kiện như thế nào đây? Nói trước là tôi không có hứng thú với những điều kiện vớ vẩn đâu.”
Tường Vy lại một lần nữa đau nhói trong trái tim, sự lạnh lẽo trong trái tim ngày càng tăng thêm “Tôi sẽ ra đi,…” nghẹn lời, một lúc lâu sau Tường Vy mới trầm mặt nói: “sẽ rời bỏ Hạo Quân, con trai bà.Tôi sẽ sang Mỹ và không bao giờ trở về Việt Nam nữa,Hạo Quân sẽ không thể tìm thấy tôi.Vậy đã đủ chưa?”
Bà ta vẫn cười, ánh mắt toát ra tia lạnh buốt người. “Nếu như cô có thể giữ được lời hứa của mình thì…” Esther Ng chỉ nhàn nhạt quay quay cây bút trên tay cân nhắc thật kĩ quyết định của mình trong sự tĩnh lặng đáng sợ đang nhận chìm cả căn phòng.
“Tôi sẽ giữ lời,chắc chắn.” Giọng nói của Tường Vy đanh lại, đầy mạnh mẽ và uất hận
Esther mỉm cười như không cười, ánh mắt toát lên vẻ hài lòng: “Được rồi,vậy thì coi như giao dịch thành công.Mọi thủ tục tôi sẽ hoàn tất trong ngày hôm nay.” dùng thanh âm nghiêm nghị bà ta mở miệng nói.Tung hoành trên thương trường đã hơn chục năm nay, dĩ nhiên những chuyện này không thể làm khó được bà ta.
“Cái này không phải là vì tôi chịu thua hay đang bỏ trốn đâu. Trong tất cả những người mẹ mà tôi đã gặp, bà chắc chắn là người mẹ tồi tệ nhất.” Tường Vy hít một hơi và giữ nó lại như thể điều đó khiến nhỏ to hơn, khủng khiếp hơn vậy. Cuối cùng thì Tường Vy cũng lên tiếng chấp nhận chịu thua. Rất cao ngạo, cho dù là chịu thua nhưng là thua trong tư thế ngẩng cao đầu.
“Thật là…” Sau giây phút ngỡ ngàng ngắn ngủi, Esther Nguyễn cười to, nói.Nụ cười trên môi cũng đậm hơn, như phóng ra tia lửa điện.Tất nhiên bà ta hiểu Tường Vy đang coi thường mình, nhưng cứ kệ đi vì nhỏ cũng đâu còn gì để mất nữa.Bà ta đang cố giữ giọng mình thật bình tĩnh.
Không thèm để tâm đến sắc mặt khó coi của Esther, Tường Vy tiếp tục nói.Cô nở nụ cười chua xót. Khẽ liếc đôi mắt uất hận về phía bà Esther: “Tôi ra đi vì không muốn những người xung quanh tôi bị liên huỵ.Chỉ có điều,tôi rất tiếc vì không thể cứu người tôi yêu quý nhất khỏi tay bà. Xin hãy chuyển lời chào từ biệt của tôi đến chủ tịch Trần.”
Tường Vy hậm hừng, liếc mắt nhìn Esther một lần nữa rồi từ từ bước đi,trước khi rời đi còn không quên cúi chào từ biệt. Vy chọn cách từ bỏ không phải vì chịu thua mà là vì không muốn nhìn những người bên cạnh vì cô mà bị tổn thương
Sân trường ồn ào tiếng nô đùa cười nói còn ở một góc của sân trường, có một cô gái đang lang thang thẫn thờ như người vô hồn. Bỗng nhiên có ba nữ sinh đứng chắn trước mặt nhỏ, Tường Vy tránh qua bên nào họ lại đi theo sang bên đó cuối cùng nhỏ ngẩng lên thắc mắc nhìn đám nữ sinh trước mặt hỏi: “Các cậu có chuyện gì sao?”
“Các cậu nhìn vẻ thản nhiên của cô ta kìa…” Một cô gái với mái tóc hạt dẻ, khuôn mặt dữ dằn đứng trước mặt Thẩm Tường Vy, ánh mắt tựa ngàn đao như muốn đâm nát nhỏ, miệng không ngừng buông những lời chế nhạo: “Một đứa trẻ mồ côi giở trò cosplay làm quý tộc.Đúng là giả tạo mà…”
Nhìn quanh sân thấy hầu như mọi người đã vào lớp gần hết, hôm nay Hạo Quân lại không đi học, nên bây giờ không có ai có thể giúp Vy được rồi, không muốn dây dưa nên Tường Vy quyết định: “Tôi xin lỗi vì đã lừa dối các cậu trong thời gian qua.Tôi sẽ nhận lỗi và,…”
“Chỉ nhận lỗi là xong sao?” Học sinh A phẫn nộ quát lên
Từ lúc bước chân vào học viện Newport,Tường Vy biết sớm muộn gì cũng có ngày này, thế nên nhỏ cũng không cảm thấy quá bất ngờ. Trước đây khi Hạo Quân tuyên bố vói cả trường hai người đang quen nhau Vy cũng nhiều lần dính vào trường hợp tương tự.
Ngược lại, nữ sinh A quyết không để yên. Nhỏ ta bắt đầu khởi động cấp độ chanh chua của mình, chĩa thẳng mũi nhọn về phía Thẩm Tường Vy: “Một kẻ cơ nhỡ lại giả làm quý tộc vào học tại ngôi trường này,cái trường này vì cô mà loạn hết rồi đấy, cô tính sao hả?”
“Đã vậy còn quyến rũ con trai của người đã nuôi mình khôn lớn nữa, đúng là ăn cháo đá bát mà. Làm thế nào mà cô có thể quyến rũ được Hạo Quân vậy,nói ra thử xem,…”
Câu nào câu nấy đều không chút tế nghị làm người giỏi chịu đựng như Tường Vy cũng nổi giận. Nhỏ tức giận trả lời: “Tôi không thích,…”
“Này!” Nữ sinh giận giữ quát vào mặt Tường Vy “Có người chống lưng phía sau nên không coi ai ra gì phải không, con hồ ly này,…”
“Thế giới này đúng là loạn rồi, một đám quỷ nhỏ cũng có thể hống hách như vậy sao?” Bỗng một giọng nói vang lên như xé toang khung cảnh không mấy vui vẻ này.
Tường Vy như không tin vào mắt mình, giọng nói ấy… là của Hoàng Hải Băng, nó đang đứng trước mặt Vy.Cô gái với mái tóc màu hạt dẻ đờ người ra, giọng nói này… rồi nhanh chóng giải thích: “Hải Băng à,cậu ta,…”
Hải Băng nhìn bọn con gái đó một cách kinh bỉ mà nói: “Nếu cô nghĩ với thân phận của mình có thể bắt chuyện được với tôi thì sau này sẽ khó xử cho cả hai lắm đấy.”
Sau lời cảnh cáo của Hải Băng cả bọn con gái kia đưa mắt nhìn con nhỏ cầm đầu để chờ nghe lệnh của cô ta, còn nhỏ kia nhìn Tường Vy bằng cắp mắt tức giận, miểng cưởng nói với tụi đàn em: “Đi thôi!”
“Cảm ơn cậu!” Tường Vy nhìn Hải Băng tỏ vẻ biết ơn
Băng hơi khựng lại, sau đó nói: “Tôi làm điều này không phải là vì cô cho nên không cần cảm ơn tôi.”
Ngữ khí mặc dù rất lạnh lùng, nhưng nghe ra lại cực kì thân thiết. Tường Vy khẽ mỉm cười, Hoàng Hải Băng thật sự rất biết chừng mực, thực sự Tường Vy không nghĩ là người cứu mình sẽ là Hải Băng.
“Sao cô lại cười…?” Hải Băng nghiến răng hỏi.
“Không phải là cười nhạo đâu…chỉ là,thấy cô rất kỳ lạ thôi.” liếc nhìn Hải Băng một cái, Vy hơi hơi nhướng mi cười nịnh nọt. Tường Vy hơi ngạc nhiên vì người cứu mình không phải ai khác mà là Hải Băng, điều này càng khiến cho khoảng cách giữa nhỏ và Băng ngắn hơn một chút …chỉ tiếc là,không còn đủ thời gian nữa.
“Kỳ lạ,…” Băng bắt đầu trở nên cáu kỉnh. Không hiểu nổi, con bé này chán đời đến mức nào rồi?
“Phải…” Vy gật đầu: “Tính cách của cô,không giống như những người tôi đã gặp trước đây.Cô rất thông minh,rất tài năng,… lúc thì rất lạnh lùng,tàn nhẫn. Lúc thì rất bí ẩn quyết đoán. Rõ ràng là rất ghét tôi,nhưng năm lần 7 lượt vẫn giúp đỡ tôi vượt qua khó khăn.”
“Bây giờ cô đang giả vờ là người thông minh sao?” Hải Băng chau mày
“Không.” Ngược lại với biểu cảm của Hải Băng lúc này,Tường Vy coàn toàn bình thản,nhỏ vội lắc đầu: “Chỉ là,tôi luôn nghĩ cô không phải là người giỏi suy nghĩ hay cảm xúc của mình cho nên…”
Tường Vy còn chưa kịp trả lời xong thì Hải Băng đã xen vào: “Là hôm nay sao…ngày cô dừng lại.”
Hết chương 23