Đọc truyện Tập Quên Đi Khoảng Cách – Chương 27: Mỗi Người Một Hoàn Cảnh.
Sau khi bà Esther đi,Trà My đã bí mật gọi điện cho Hạo Quân nói rằng Tường Vy đã bị đuổi khỏi nhà trọ. Hạo Quân đương nhiên là lập tức chạy đi tìm Vy rồi. Sau gần nửa tiếng nói chuyện và khuyên ngăn hết lời, Quân đã thuyết phục được Tường Vy đến ở tạm khách sạn vài hôm để hắn sắp xếp mọi chuyện. Quân đưa Vy đến khách sạn Zeus vì nghĩ gia đình mình sẽ không đụng được đến nếu Vy ở trong khách sạn nhà họ Hoàng.
Mở cửa ra và bước vào bên trong phòng, Tường Vy không khỏi trầm trồ khi nhìn thấy căn phòng này,căn phòng có màu be chủ đạo từ thảm sàn cho đến nội thất. Cách bày trí khá trang nhã, đơn giản với chiếc giường nhung, bộ bàn trang điểm, đèn chùm pha lê, chính giữa căn phòng là bức tường khắc hoa văn mềm mại.Căn phòng đặt thêm bộ sofa hiện đại, rèm cửa cũng mang màu trắng tinh khiết. Tường Vy thì không khỏi trầm trồ khi bước vào đây: “Cái này mà cũng được coi là phòng ngủ sao….woa…”
“Em ngậm miệng lại được không, nước giãi sắp chảy ra rồi kìa.” Đặt hành lý của Vy xuống một góc phòng. Quân ngồi xuống mép giường, để mặc cho Vy trầm trồ trước căn phòng này.Có lẽ với những người có xuất thân như Hạo Quân thì những căn phòng như thế này cũng bình thường thôi: “Vậy giờ em tính thế nào?” Quân lo lắng hỏi.
Tường Vy mắt đang đưa về khoảng không vô định chợt giật mình, đáp lại nhanh chóng: “Em cũng không biết nữa,mọi thứ diễn ra quá nhanh.”
Hạo Quân đau lòng nhìn Vy mà an ủi, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng, lúc nãy ở nhà dù không nghe lén được nhiều nhưng Hải Băng rõ ràng đã nói sẽ tự lo nhưng giờ mẹ hắn lại tống cổ Tường Vy đi. Mà hiện tại ở trường cũng đang bàn luận sôi nổi, Thẩm Tường Vy hoàn toàn trở thành trò cười trong mắt họ. “Tạm thời em cứ ở đây,khi nào tìm được phòng trọ mới rồi dọn ra cũng được.”
Tường Vy nhìn Hạo Quân với vẻ mặt cảm kích. “Cảm ơn anh.Khi nào có tiền lương e sẽ…”
“Tiền phòng thì từ từ trả cũng được…” Mặc dù biết quá rõ tính sòng phẳng của Tường Vy nhưng Quân có vẻ không đồng ý lắm liền cướp lời, hắn không hề muốn người con gái này nói chuyện tiền trước mặt mình.
“Cảm ơn anh,thật may vì em vẫn còn có anh.Em sẽ nhanh chóng tìm phòng,chuyển ra rồi mới dễ dàng trả nợ cho anh được.Anh biết em rất sòng phẳng trong chuyện tiền bạc mà.” Khẽ gật đầu mà mỉm cười. Vy đoán có lẽ Quân sẽ cảm thấy có lỗi, nhưng trong lòng nhỏ chẳng thấy oán hận gì cả. Xuất hiện ở nhà Hạo Quân,là Vy tự nguyện chứ không phải làm theo ý ai.Bây giờ khi Tường Vy đã mất đi tất cả,nhưng Quân vẫn ở bên cạnh nhỏ,Vy mừng còn không hết thì lấy đâu ra mà oán trách ai.
Hạo Quân thở dài, vì Quân mà Tường Vy phải chịu khổ.Bị đuổi học, bị đuổi khỏi nhà trọ mà hắn cũng không biết phải làm gì ngoài ở bên mà an ủi Vy. “Chuyện đó thì cứ để sau đi,giờ thì chỉ có đúng một chuyện gấp thôi. Đó là quyết định chọn món, em muốn ăn gì vào bữa tối nào.”
*)Biệt thự nhà họ Hoàng.
Rốt cục cũng về được đến phòng của mình, rửa mặt rồi chải qua lại cái đầu,nó chẳng buồn thay quần áo, chỉ cởi áo khoác ngoài ném ra rồi nằm xuống giường. “Mệt mỏi quá!”
Hải Băng nằm mà suy nghĩ nhiều thứ. Trong thời gian qua, có quá nhiều chuyện đã xảy ra khiến nó có chút gì đó hơi bối rối. Băng đang dần mất hướng,điều đó làm cảm thấy khó khăn khi ra một quyết định nào đó.Cảm giác bất an làm nó thấy thật ngột ngạt.
Vừa mới nằm được một lúc thì nhận được tin nhắn Zalo của Khải Kiệt gửi đến, nó liền mở máy đọc tin nhắn. “Giờ cậu có bận việc gì không, cùng tớ đến chỗ anh Khải Hoàng đi.”
Suy nghĩ một chút,Hải Băng nhắn lại: “Không.Có chuyện gì sao?”
“Hình như anh ấy bị ốm rồi,nghe giọng thấy hơi khàn khàn.” Khải Kiệt nhắn tin đầy mùi than vãn.
Hải Băng thất thần khi nhìn thấy hai từ “bị ốm” đó. Nó tự hỏi tại sao một người hơn chục năm qua chưa một lần phải uống thuốc vì quá khoẻ hôm nay lại lăn ra ốm chứ.Nó chỉ biết nhắn tin đồng ý thôi,vì anh ấy bị ốm,nó đâu thể làm ngơ: “Vậy lát nữa cậu đến đón tớ đi,tớ sẽ nấu cháo.”
“Khoảng 1 tiếng nữa đi,tớ sẽ đến nhà cậu.” Khải Kiệt lập tức nhắn lại.
Để điện thoại xuống,trong lòng nó không khỏi hoang mang.Bị ốm sao? Khải Hoàng vốn là một người khoẻ từ trong trứng sinh ra,từ nhỏ đến giờ nặng nhất cũng chỉ bị cảm thông thường thôi sao đột nhiên hôm nay lại bị bệnh vậy. Điều đó khiến nó bồn chồn khó chịu không yên.
Băng bước xuống nhà bếp và bắt đầu vào việc nấu cháo giải cảm cho Khải Hoàng. Hải Băng biết nấu ăn từ khi đi du học ở Mỹ vì nó phải tự làm việc một mình,bao gồm cả chuyện nhà cửa và ăn uống cho nên bây giờ những chuyện này đâu thể làm khó được nó.Loay hoay dưới bếp một lúc, nó ngồi xuống bàn ăn, lúc này chỉ việc đợi cháo chín là được.
Khi cháo vừa chín cũng là lúc Khải Kiệt có mặt ở nhà nó.Múc cháo vào lồng ra rồi đậy nắp cẩn thận, Băng bước lên phòng,thay đồ thật nhanh rồi bước xuống nhà nơi có một chàng trai với nụ cười toả nắng là Khải Kiệt đang ngồi đợi.
“Đến rồi à?” Giọng nói trong trẻo của Băng cất lên,Khải Kiệt theo đó mà nhìn lên cầu thang, Hải Băng đang bước xuống.Hôm nay, Băng ăn mặc khá giản dị, trái ngược hẳn với phong cách thường ngày. Nó chỉ mặc áo khoác trắng dáng dài với set T-shirt – quần jeans casual. Băng còn nhấn nhá thêm nét trẻ trung, thời thượng cho set đồ với khăn quàng skinny và túi đeo chéo metallic.Nhìn thấy Khải Kiệt bây giờ Băng không khỏi bật cười: “Đúng 1 tiếng luôn này, cậu canh giờ chuẩn thiệt.”
“Chuyện,tớ mà lại.” Kiệt bình thản đáp lại.
“Đi nhanh thôi,sắp đến giờ tan làm rồi đó,tớ không muốn bị tắc đường đâu.” Nó cười nhẹ,toan xoay người bước đi thì giọng nói của mẹ nó vọng vào: “Con đi đâu vậy?”
Nó quay lại nhìn Kiệt mà thở dài đầy ngao ngán. “Con có tý việc riêng.Con đi trước đây.” Nó quả thật không muốn đứng ở đây mà nói đâu,cái người mà nó không muốn chạm mặt không hiểu sao cứ thích xuất hiện vào những lúc như thế này.
Bà Mai Chi bước tới và hình như đã để ý tới sự xuất hiện của một người con trai lạ trong nhà: “Anh chàng này là ai vậy,con không định giới thiệu người bạn này với mẹ sao?”
Hải Băng nhìn thoáng qua bà, bình tĩnh trả lời. Một lần nữa nó đứng khựng lại,từ từ xoay người lại giới thiệu mặc dù chả can tâm.”Khải Kiệt,bạn bên Mỹ của con, vừa mới chuyển vào Newport.”
“Cháu chào bác,tên cháu là Khải Kiệt.” Khải Kiệt nở một nụ cười chói loá như đã trở thành thương hiệu riêng của mình rồi vội vã đưa tay ra, bắt tay với mẹ nó.
“Rất vui được gặp cháu.” Mặc dù bà Mai Chi bên ngoài luôn là một người phụ nữ nghiêm túc và có phầm cứng nhắc nhưng không hiểu sao hôm nay lại thoải mái hơn bình thường: “Nhà cháu làm gì vậy?”
“Mẹ,thôi đi.” Không để cho bà ta nói hết câu Băng đã nói chen vào với giọng đầy bực bội.Nó biết ngay là mẹ nó sẽ lại dò xét kiểu đó mà,đúng là tật cũ khó bỏ.Để kiệt không cảm thấy khó xử,nó lên tiếng cắt ngang rồi quay sang nói: “Khải Kiệt, chúng ta đi.”
“Vậy thôi cháu chào bác.” Kiệt cúi chào rồi trả nghĩa bằng một nụ cười mĩm tuyệt đẹp rồi quay lưng chạy cho kịp nó.
Khẽ lắc đầu chán nản,bà Mai Chi không bất ngờ lắm vì đã quá quen với tính cách này của nó “Tối nay con không định ngủ ở ngoài nữa đấy chứ? “
“Con sẽ suy nghĩ.” Mặt nó tối sầm lại,sao cứ phải lôi mấy chuyện này ra mà nói chứ,Khải Kiệt lại đang ở đây.Nó nhìn bà ta với ánh mắt sắc lạnh cùng với giọng nói đầy khó chịu.
“Thật là..” Bà Mai Chi không hề nghĩ ngợi liền nói. “nhớ về đấy,mẹ có chuyện cần nói,về chuyện đính hôn.”
“Mẹ…có thể không nhắc đến hai từ đó trước mặt con được không:” Hải Băng đau đầu xoa thái dương,thật là hết nói nổi mà: “con phải làm gì thì mẹ mói chịu bỏ cuộc đây hả?”
Trầm mặc một lát,bà ta nói rồi bỏ đi vì không muốn tranh cãi nó nữa. “Trước khi mẹ đổi ý thì con nhanh đi đi,nhớ về nhà trước 10h đấy.”
“Thật đúng là….” Khẽ mím môi, Hải Băng thấp giọng nói.Mẹ nó vẫn luôn như thế,độc đoán có một không hai.
*)Trên đường,một chiếc xe BWM xanh đang phóng nhanh trên đường và trên đó là hai người. Một người con trai thì đang tập trung lái xe còn người con gái thì im lặng,đôi mắt hướng về một phía xa xăm nào đó trên con đường dài phẳng tắp.
Mặc dù thấy mình cũng “hơi hơi” có lỗi với Kiệt nhưng mẹ nó như vậy có lẽ cậu cũng chẳng vui vẻ gì. Nhưng thật tình mà nói cái gọi là “hơi hơi có lỗi” vẫn chưa đủ mạnh để nhỏ có thể thốt ra câu xin lỗi.Vậy nên thôi đành im lặng cho xong chuyện.Đôi mắt nâu của Kiệt không hiểu sao cứ nhìn về phía nó, thoáng chút do dự.
“Muốn hỏi thì cứ hỏi đi,sao cứ nhìn tớ mãi thế?” Khẽ mỉm cười,nó nhẹ nhàng hỏi.
Một chút bối rối, Khải Kiệt vội gật đầu rồi thở dài, bàn tay đặt trên vô lăng hơi nới lỏng: “Cậu ấy…định sống kiểu hai mặt như vậy cho đến bao giờ nữa. Không phải tớ không biết tại sao cậu lại nói chuyện với mẹ mình kiểu đó nhưng mà,tự tách mình ra khỏi cuộc sống như vậy,với một cô gái 18 tuổi như cậu, không phải chuyện tốt đâu.”
Hải Băng cúi đầu. Nó rất giỏi che giấu cảm xúc trước mặt người khác, nhưng riêng với Kiệt lại rất khó. Ba năm ở Mỹ, tính cách đó lại như ăn sâu vào con người nó rồi “Không phải là tớ tự tách mình ra khỏi cuộc sống mà chính cuộc sống này tự tách tớ ra khỏi cuộc sống. Hiện tại, ngoài cậu ra,chẳng có ai ở đây hiểu tớ cả…”
Chiếc xe dừng lại trước một khách sạn to lớn và hoành tráng giữa trung tâm thành phố,Hải Băng và Khải Kiệt đứng trước cửa khách sạn,lúc đi vào đại sảnh Khải Kiệt phát hiện Hải Băng nhìn chăm chú nhìn về một hướng khác. Theo ánh mắt nó Khải Kiệt nhìn thấy một đôi nam nữ vừa bước vào thang máy.
“Ai vậy!” Kiệt tò mò hỏi.
“Tớ có chuyện cần xác minh,cậu lên trước đi.” Hải Băng quay lại nhìn Khải Kiệt nói,nó muốn tự mình xác minh rõ người lúc nãy thật sự là người mà nó đang nghĩ đến hay không?
“Vậy được! tớ đi trước.” Kiệt cũng không muốn xen vào chuyện của Hải Băng nên đi trước.
Nó tiến đến quầy lễ tân,vừa mới chạm tay vào bàn tiếp tân thì một giọng nữ rất nhẹ nhàng vang lên: “Kính chào quý khách.Quý khách muốn thuê phòng à.”
“Hiện tại trong khách sạn này có vị khách nào là Thẩm Tường Vy hoặc Trần Hạo Quân không?” Nó không để ý mà nói thẳng vào vấn đề nhưng nhìn cách chào như vậy là biết nhân viên mới rồi,nhân viên cũ ở đây không ai gọi nói là quý khách cả.
“Chuyện này,…” Nghe câu hỏi của Hải Băng cô tiếp tân liền ấp úng
“Sao vậy,có vấn đề gì sao?” nhìn biểu hiện của cô tiếp tân Hải Băng cũng đoán được phần nào kết quả.
“Đây là thông tin khách hàng nên tôi không thể tiết lộ được…rất xin lỗi.” Cô tiếp tân vừa nói xong câu thì người quản lý khách sạn từ đâu hớt hải chạy đến vẻ mặt lo sợ.
“Tiểu thư…người đến sao không thông báo trước.” Người quản lý chắp hai tay lại rồi cúi đầu chào nó rất lịch sự sau đó quay qua hỏi cô tiếp tân “Tiểu thư hỏi gì vậy?”
“Thông tin khách hàng ạ,nhưng mà đây là bí mật khách hàng nên…” cô tiếp tân vẫn bình tĩnh trả lời.
Nghe cô ta nói xong tay quản lý liền quay mặt nhìn cô tiếp tân với giọng điệu lộ rõ vẻ tức giận. “Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không hả,còn không nhanh tra sổ đi…”
“Vâng,thưa quản lý…” Nhìn vẻ mặt của quản lý cô tiếp tân cũng sợ hãi đến lóng ngóng chân tay.Sau khi lướt mặt trên màn hình máy tính,cô tiếp tân lễ phép đáp lời: “Vị khách Trần Hạo Quân thuê phòng 1111 và vừa mới ra ngoài ạ.”
“1111.” Hải Băng lẩm nhẩm hỏi lại
“Vâng ạ!” Chỉ là Hải Băng cứ có cảm giác mình là người xấu trước ánh mắt nhút nhát này.
Nhưng…nó vốn đã định sa thải cô nhân viên này nhưng…thấy dáng vẻ đáng thương của cô, Băng quyết định cho cô một cơ hội nữa.
“Tôi cho cô một cơ hội nữa. Nếu còn tái phạm, tôi sẽ trực tiếp đuổi cô đi.” Nó lạnh giọng cảnh cáo rồi đi về phía thang máy,vẫy tay bày tỏ sự khích lệ với bọn họ.
Biết không bị đuổi nên mắt cô ta sáng lên, khuôn mặt tràn đầy sự vui mừng lập tức nở một nụ cười thật tươi, cố cúi đầu thật sâu. “Cảm ơn tiểu thư…”
Hải Băng trở lại phòng Khải Hoàng, rồi mở cửa phòng anh. Hoàng đang nằm trên giường thấy nó xuất hiện thì thực sự rất bất ngờ: “Hải Băng,sao em lại đến đây?”
“Anh trai em bị ốm,em không thể đến thăm sao?” Hải Băng nhẹ nhàng giải thích,trông nó lúc này khác với vẻ lạnh lùng thường ngày.
“Nhưng đó là gì vậy?” Anh nhìn cái lồng cơm nó đang cầm trên tay mà tò mò. Hình như có mùi canh gà thì phải. Khẽ mỉm cười, Hải Băng mở cái nắp hộp ra, mùi cháo gà lan tỏa khắp phòng.
Múc một muỗng cháo ra một cái bát nhỏ,nó đặt vào tay Khải Hoàng rồi nói: “Là cháo gà giải cảm đấy. Anh ăn thử đi!”
Múc một muỗng cháo rồi đưa lên ngang mũi, Khải Hoàng trầm trồ: “Chà, thơm quá. Cảm ơn em!”
Khải Hoàng khẽ cười dịu dàng với cô,giọng nói ân cần pha chút đùa giỡn của Hải Băng thực sự là rất hiếm thấy.Trông Băng lúc này khác với vẻ lạnh lùng thường thấy.
“Không có gì,dù sao e cũng đang rảnh.” Băng vừa hỏi, vừa đậy nắp lồng lại để giữ nhiệt,không thì cháo nguội mất: “Anh uống thuốc chưa,bị cảm có nặng lắm không?”
“Chỉ là cảm cúm bình thường thôi, nghỉ một hai hôm là sẽ khỏi.” Trấn an nhẹ cô em gái nhỏ, anh lại nở nụ cười ấm áp.
Băng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì may quá.”
Trước tình trạng khá là hiếm thấy của anh trai mình cũng như những gì anh đang phải chịu hiện giờ, Khải Kiệt lẩm bẩm trách móc ông anh trai: “Thật không hiểu nổi anh phải bỏ nhà đi rồi phải chịu đựng mấy cái này làm gì không biết?”
Hai lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, mắt thì lộ vẻ chán nản với cái đứa em trai cố tình chọc anh mình: “Này,anh trai em đang bị ốm mà em chỉ biết nói vậy thôi sao?”
“Em nói sai sao?” Vẻ mặt Khải Kiệt như không có gì, cậu vẫn chọc anh mình với cái câu đâm trúng tin ông anh già, nụ cười thì đầy vẻ đùa cợt. “Sớm muộn gì chả bị bắt lại…”
Khải Kiệt vừa mới thốt ra được mấy chữ đã bị nó trừng hai mắt nói: “Còn nói bừa nữa, tớ giết cậu bây giờ.”
Khải Hoàng cũng rất phối hợp khi ném hẳn một cái gối vào mặt em trai mình mà quát: “Im Đi.”
Ném cái gối về giường Khải Kiệt liền giơ hai tay đầu hàng, Hải Băng lúc này mới cười với Khải Hoàng rồi hiếu kỳ hỏi: “Gia đình anh vẫn muốn anh đính hôn theo ý của họ sao?”
“Đó là điều mà những đứa trẻ như chúng ta từ khi sinh ra đã phải gánh chịu mà…” Trước câu hỏi ấy, Khải Hoàng chỉ biết lặng đi một lúc rồi khẽ thở dài ngao ngán mà nói ra cái định mệnh mà những cậu ấm cô chiêu như họ khi sinh ra đã được định đoạt: “nhưng mà…anh vẫn chưa chuẩn bị đủ tâm lý,vậy thôi. Người sẽ đính hôn với anh,anh không hề ghét cô ấy,nhưng vì gặp nhau trong hoàn cảnh ấy,cả hai chưa thể nào thích ứng được.”
Anh nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời hôm nay thật đẹp, ánh nắng chan hòa. Bây giờ chắc là cô nàng xinh đẹp ấy đang dọn dẹp hành lý để sang Việt Nam rồi cũng nên.
Đôi mắt kiên định hướng về phía xa xăm, lòng đã định sẽ không từ bỏ. Câu nói của Khải Hoàng khiến tâm tư bình lặng của Băng lại xao động bỡi những dòng suy nghĩ.
Sau khi đã căn dặn anh Hoàng phải uống thuốc đầy đủ, nó cùng Khải Kiệt rời khỏi phòng của anh, Kiệt bắt đầu ba hoa về những câu chuyện phiếm khi hai người đi trên hành lang khách sạn.Tai nó thì nghe Khải Kiệt nói nhưng miệng thì không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, chỉ lặng lẽ mà đi, trên mặt không chút cảm xúc.
Nhận ra Hải Băng có chút khác lạ khiến Kiệt cảm thấy có chút mất mát, mặc dù đang đi cùng nhau nhưng tâm trí Băng có vẻ đang ở nơi khác: “Cậu sao vậy,sao lại thất thần như vậy,…”
“Không có gì!” Tiếng của Khải Kiệt đưa nó về với thực tại.Nó vội xua tay cho qua chuyện rồi quay người lại nhìn thẳng vào Khải Kiệt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: “Cậu có biết người mà anh ấy sẽ đính hôn là ai không?”
“Tớ chưa gặp bao giờ nhưng hình như là bạn học thời cấp hai của anh ấy thì phải.” Kiệt lắc đầu
“Bạn cấp hai?” Băng hỏi lại.
“Ừ.Nhưng sao thế?” Kiệt vẫn gặng hỏi.
“Không có gì.Tớ chỉ tự hỏi người đó là người như thế nào mà có thể khiến cho anh ấy phải về đây trốn rồi thành ra bộ dạng như vậy thôi,là vậy đó.” Hải Băng thật sự không hiểu được.
“Anh ấy phản ứng gay gắt như vậy cũng khiến tớ hơi ngạc nhiên.Chạy trốn không phải style của anh ấy, chắc chắn phải có nguyên do anh ấy mới làm như vậy.” Điều này thì Khải Kiệt có thể chắc chắn, nếu như Khải Hoàng không có lý do,sẽ không bao giờ chạy trốn một cuộc hôn nhân như thế này,bên trong sự tình chắc hẳn phải có một uẩn khúc gì đó.
“Ngày mai tớ sẽ nấu cháo rồi tự động đưa đến cho anh ấy,cậu đến đón tớ được không?” Nó đề nghị.
“Ngày mai thì không được rồi,tớ có việc phải giải quyết.” Từ chối lời đề nghị của nhỏ rồi cười tươi cho có lệ
“Vậy để tớ đi một mình cũng được.”
Nó tỏ ra vui vẻ để Khải Kiệt yên tâm.
Xuống tới tiền sảnh thì cũng là lúc hai người nói chuyện xong, lúc này sắc mặt cũng đã khôi phục lại bình thường, nói với Hải Băng: “Cậu chờ ở đây đi,tớ ra lấy xe.”
Vừa nói xong thì Hải Băng mới nhớ ra một việc mình cần giải quyết, liếc Kiệt một cái rồi vội vã nói tiếp: “Không, cậu cứ về trước đi.Tớ còn có việc phải ở lại đây để giải quyết.”
“Ừ.Vậy tớ về trước.” Kiệt cũng đáp trả lại nụ cười của nó bằng cái nháy mắt rồi chạy vội đi.
Sau khi Kiệt khuất bóng, nó đúng chờ thang máy để xuống phong Tường Vy.Lúc này,Hạo Quân và Tường vy cũng vừa về đến, chia tay Vy, hắn nhanh bước về phía thang máy để về nhà.
Lúc trong thang máy Băng lại không nhịn được mà lại bắt đầu suy nghĩ miên man. Một ý nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu nó có một chút rối bời, hai người vào khách sạn,không lẽ..,? Trong lòng bồn chồn không thôi, trái tim không khống chế được mà nảy lên từng nhịp.
“Tinh!” Tiếng thang máy mở cửa. Hải Băng bước ra, cùng lúc đó có người bước vào buồng thang máy bên cạnh,là Hạo Quân. Trong một tích tắc đồng hồ, hai con người với hai số phận gắn chặt lấy nhau lướt qua nhau mà không hề hay biết. Như khoảng cách vô hình giữa chính họ vậỵ.
Dừng chân trước cửa phòng 1111, trong lòng Băng lúc này đúng là bồn chồn không yên,chuyện gì đang xảy ra sau cánh cửa đó. Hạ quyết tâm, nó lấy hết dũng khí của mình đưa tay gõ cửa, trái tim cũng đang hồi hộp mà đập liên hồi.
Chỉ đợi một lát thôi mà Hải Băng đã cảm thấy sao mà dài đằng đẵng. Cửa mở ra, nó mở miệng định gọi tên Hạo Quân, nhưng vừa nhìn thấy rõ người mở cửa, trái tim nó như vừa bị đâm một nhát dao.
Người mở cửa không phải là là Hạo Quân,mà là Tường Vy, cô ta cứ như vậy, mái tóc dài còn hơi ướt, còn hơi rối, chiếc áo sơ mi trắng mặc bên ngoài thân hình cao gầy.
“Hoàng Hải Băng!”
Hết Chương 20.