Tập Quên Đi Khoảng Cách

Chương 22: Hủy Hôn (Phần 1)


Đọc truyện Tập Quên Đi Khoảng Cách – Chương 22: Hủy Hôn (Phần 1)

Sau một ngày học tập mệt mỏi, Tường Vy trở về nhà với một bộ dạng không thể tiều tuỵ hơn. Vừa mới ngồi xuống một cái thì phát hiện có vài tên áo đen đang đứng trước nhà, Vy tò mò mở cửa bước ra,còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì mấy người đó đã tiến lại,cúi đầu và nói.
“Cậu chủ Hạo Quân cử chúng tôi đến đây để đón cô.” một tên áo đen cúi đầu lễ phép nói.
” Đón tôi ư? Đi đâu?” Tường Vy sửng sốt, trong đầu hiện toàn dấu chấm hỏi cùng vẻ mặt ngơ ngác.
“Chúng tôi cũng không rõ,cậu Hạo Quân chỉ bảo chúng tôi tới đón cô thôi.”
Tường Vy mặc dù không hiểu gì cho lắm nhưng cũng ngoan ngoãn đi theo. Ngồi trên xe mà Vy cứ bồn chồn, ánh mắt thoáng hiện một vẻ lo lắng “Hạo Quân, anh lại định làm gì nữa vậy…?”
Còn tại biệt thự nhà họ Hoàng, Thiên Minh vừa mở cửa bước ra ngoài sau khi đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi thì bắt gặp nó đi lướt qua anh, Thiên minh khá bất ngờ khi nhìn thấy vẻ đẹp của nó. Đúng vậy, hôm nay quả thật nó rất xinh đẹp, mái tóc xoăn đánh rối búi thấp đầy sang trọng,chiếc váy lụa màu xanh nhẹ nhàng càng trang nhã yêu kiều. nhanh chóng lấy lại dáng vẻ thường ngày, Thiên Minh tiến lại gần nó trầm trồ khen ngợi “wow… đi gặp gia đình chồng có khác, ăn mắc được lắm sister”
Tâm trạng của nó vốn không tốt lại nhận thêm mấy lời châm chọc từ Thiên Minh làm tâm trạng nó vốn đã tệ nay càng tệ hơn, Băng nhìn ông anh phiền phức bằng ánh mắt khó chịu rồi lạnh nhạt nói “Đừng chọc tức tôi, người đã bỏ nhà ra đi sao lại ở đây tọc mạch vào chuyện người khác vậy hả? Tôi đúng là xui xẻo khi phải làm anh em với một người như anh” Nó nói bằng giọng khinh bỉ rồi xoay người bỏ đi.
Số đúng là Thiên Minh đang bỏ nhà đi nhưng hôm nay Hoàng Hạo Niên lại khoá toàn bộ thẻ của Minh nên bắt buộc hôm nay cậu lại phải về nhà,rõ khổ.
“Đừng nói thế chứ, bộ lễ phục đắt tiền vậy đã bị cô làm cho bẩn hết rồi” Thiên Minh bước theo tiếp tục chọc phá nó, nhưng nó chẳng để tâm, lạnh nhát phớt lờ lời Thiên Minh bước thẳng xuống nhà.
Cả hai cùng đi xuống phòng khách, Hoàng Hạo Niên cùng Mai Chi vẫn đang tươi cười nói chuyện. Thấy hai đứa nó bước xuống,bà Mai Chi liền đứng dậy.
“Con xong rồi à?” ánh mắt bà ta chợt nhìn ra phía sau khi Thiên Minh bước ra,hôm nay cậu khoác trên mình chiếc áo vest đen kết hợp với áo sơ mi trắng được thiết kế tinh xảo,chiếc đồng hồ bằng vàng được thiết kế từ italia tạo điểm nhấn cho bộ trang phục.Thiên Minh giờ đây đúng chuẩn style của một cậu chủ lịch lãm khiến bà Mai Chi không thể không tấm tắc khen ngợi. “wow… Thiên Minh mặc vest đúng chuẩn lịch lãm nha”
“Bà sẽ sớm nhìn thấy khía cạnh lịch lãm hơn nữa thôi.” Thiên Minh nhếch mép cười, đáy mắt giấu kín thâm ý rồi nói.

“Được rồi vậy mẹ sẽ chờ xem” Thấy tâm trạng Thiên Minh có vẻ tốt,hôm nay lại còn thuận theo khiến bà ta nở mặt nói.
“Mẹ kế – con chồng hòa đồng thật đấy.” Hải Băng đứng bên cạnh thấy cảnh tượng này liền phán 1 câu. Thật quá giả tạo rồi.
“Con đừng làm cái bộ mặt đó nữa, ngày tốt như thế này. . .” Mai Chi chau mày nhìn nó nhắc nhở.
Lúc này, Hoàng Hạo Niên nhìn đồng hồ rồi đứng dậy đi tới và nói: “Chuẩn bị xong rồi thì chúng ta đi thôi, Thiên minh con đi cùng xe với Hải Băng đi” Chủ tịch Hoàng quay qua nói với Thiên Minh, và anh cũng gật đầu đáp lại “Vâng…”
Trở lại với Hạo Quân,sau tấm rèm của phòng thay đồ kéo ra,Tường Vy giờ đây tựa nàng lọ lem hoá thân thành nàng công chúa xinh đẹp.Mái tóc xoăn bồng bênh,cô khoác lên mình bộ váy màu cánh sen trắng thân váy xèo nhẹ nhưng nếp ly mềm mại tựa cánh hoa e ấp đang hé nở.Khuân mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng lại toát lên vẻ tao nhã không quá nồng đậm mà lại rất nhẹ nhàng. Sự xuất hiện của Vy khiến đôi mắt Hạo Quân ngưng động vài giây tất cả đều rất đẹp.
“Hôm nay em đẹp lắm!” Hạo Quân không kiêm lời khen cho Vy ngoài từ đẹp ra hắn cũng không biết nói gì hơn.
“Em biết.” Tường Vy thỏ thẻ nói, hai má phớt một mảng mây hồng.
“Hôm nay chúng ta phải thật sự bình tĩnh em làm được chứ?”
Tường Vy khẽ xoay người lại nhìn thẳng vào mắt anh nói: “Em sẽ cố.” Trước sự thật lòng và kiên định của Hạo Quân đáy lòng Vy cảm động nhưng vẫn không tránh khỏi bất an.Đồng ý cũng Hạo Quân với Vy đây không khác gì một ván bài mà cô đã đặt hết số mệnh vào đó cả.
Quân mỉm cười hài lòng “Chúng ta đi thôi” nói rồi anh nắm lấy tay Vy,cô ngước lên nhìn anh cười tươi,sau đó cả 2 cùng nắm tay nhau ra xe.
*)Tại nhà họ trần,nơi đang diễn ra một buổi tiệc gia đình mang phong cách Á-Âu được bày trí đầy sang trọng. Gia đình nhà Hạo Quân cũng đông đủ, từ bố mẹ, chị gái của Hạo Quân đều sắp xếp công việc để dùng bữa cùng gia đình “thông gia”

“Chúng tôi đúng là suy nghĩ không được thấu đáo lắm,đáng lẽ phải mời mọi người đến đây sớm hơn.” Chủ tịch Trần ngồi ở vị trí chủ nhà,từ tốn xin lỗi vì sự khinh xuất của mình. Thực tâm cố tạo dựng một mối quan hệ tốt với nhà họ Hoàng trên mặt danh nghĩa.
“So với việc gặp nhau ở công ty thì gặp nhau ở đây thế này đúng là có cảm giác rất khác.” Mẹ nó nghe vậy thì vui vẻ nói.
Cha dượng của nó hay nói cách khác là Hoàng Khởi Kiệt nghe vậy thì cũng vui vẻ phụ họa theo gật đầu nói. “Đúng vậy đấy,gặp nhau thế này tôi lại cảm thấy tiếc vì buổi gặp mặt hôm trước lại vắng mặt.”
Chuyện là hôm bữa ông ta có chuyến công tác đột xuất đúng vào lúc hai bên gia đình hẹn gặp nên thành ra hôm đó chỉ có bà Mai Chi với Hải Băng đi gặp mà thôi.
Trần Hạo Niên tươi cười như đồng tình với bà Mai Chi trên mặt,vì hôm nay bà ta đến đây với tư cách nhà thông gia tương lai chứ không phải là chủ tịch của JK.
“Chủ tịch Hoàng đừng thấy tiếc vì điều đó,từ giờ xin hãy ghé qua đây thường xuyên nhé.Hạo Quân vừa gọi và nói sẽ về ngay.Mọi người đừng giận nhé.”
Còn Esther Ng-một người lúc nào ở học viện Newport cũng bị gọi là hổ cái hôm nay ở đây cũng trút bỏ mọi công việc xuống mà tươi cười hớn hở để trở thành người mẹ mẫu mực của Hạo Quân.
Và cả Hải Băng cũng vậy, trên môi ẩn chứa một nét thánh thiện mà tươi cười, mặc dù trong lòng thì chán ghét nhà họ Trần như thế nhưng vì muốn kéo họ về phía mình để đối phó với Hạo Quân, một phần lại là hậu bối lại là con nhà gia giáo, đối với người hơn tuổi,nên phải gỡ mặt nạ xuống mà tươi cười: “Không sao đâu ạ,đây là giờ cao điểm mà,ở Hà nội hay tắc đường lắm.”
Lúc này, Esther nhìn nó tươi cười đánh giá, trong ánh mắt vẻ hài lòng hiện rõ: “Quả nhiên,Hải Băng là một cô gái rất ngoan,Hoàng phu nhân sinh được một cô con gái tài sắc vẹn toàn thế này thật khiến người khác ghen tị.”
Nó nghe vậy thì cười bẽn lẽn nhưng thực sự trong tâm thì sắp buồn nôn vì bộ dạng hiền thục hiện tại của mình khẽ thưa,nín lặng hồi lâu cô mới ngập ngừng nói: “Cháu xin lỗi vì buổi gặp mặt hôm trước đã vô lễ với hai bác,mong hai bác thông cảm cho tâm trạng lúc đó của cháu ạ.”
Trần Hạo Niên nhìn Hải Băng mỉm cười trấn an: “Hải Băng đừng lo lắng,ai gặp phải trường hợp đó có khi phản kháng như cháu thôi.”

“Vâng ạ,cháu cảm ơn.” Hải Băng đáp khẽ.
Bà Esther Nguyễn bất chợt lên tiếng lái câu chuyện sang một hướng khác rất tự nhiên: “Vì chỉ là một buổi gặp mặt hai gia đình nên nhà tôi đã chuẩn bị một bữa ăn rất giản dị,không biết có hợp khẩu vị mọi người không?”
“Tất cả đều rất ngon và vừa miệng.” Bà Mai tấm tắc, giọng khàn khàn mà khen ngợi.
“Cháu cũng thấy thế,đặc biệt rau rất là tươi và còn có vị ngọt nữa ạ.” Hải Băng cũng tán đồng.
“Tất cả rau ở nhà chị đều được chuyển từ mỹ về, nên yên tâm không có các hoá chất độc hại hay thuốc trừ sâu gì đâu.” Kim Quân-chị gái Hạo Quân cũng lên tiếng: “Cho nên hãy ăn nhiều vào nhé.”
“Vâng cảm ơn chị,em không nghĩ anh Hạo Quân lại cho người chị gái xinh đẹp như thế này.” Hải Băng mỉm cười tinh tế, dịu dàng nói,nó nhìn Kim Quân cố đưa ra nụ cười tươi nhất có thể dịu dàng nói
“Em quá lời rồi.” Nghe Hải Băng khen mình, lòng Kim Quân thực vui sướng, nở nụ cười tỏa sáng, cô đã không đánh giá sai về con người của Hải Băng, vừa nữ tính, dịu dàng, ăn nói lại lễ phép, có chừng mực. Xem ra Hạo Quân nhà cô thật tốt số biết bao. Bà Mai Chi nhìn Hải Băng vẻ hài lòng, rồi nói với Kim Quân.
Mẹ nó nhìn Kim Quân chợt hỏi khẽ: “Nghe nói Kim Quân lấy chồng lúc 20 tuổi.”
“Vâng ạ,vì cháu bất tài cho nên phải lấy chồng sớm,như vậy mới không bị gọi là ăn bám bố mẹ giàu có chứ ạ.” Kim Quân so nhẹ đôi vai.
“Sao cháu lại khiêm tốn vậy chứ?”
Bà Mai Chi vừa dứt lời, ngay lập tức bố Hạo Quân tiếp lời, nhắc đến nhân vật im lặng từ đầu đến giờ. “Phải rồi, Thiên Minh à.”
“Vâng,thưa bác!” Thiên Minh cười gượng, mở miệng đáp lời. Trong lòng thì thầm rủa sao không thể để cho cậu yên? Cậu chỉ muốn xem diễn trò thôi.
“Nghe nói cháu rất giỏi cờ vua đúng không?”

“Vâng! Để có thể giữ chân được đối thủ cần phải quyết đấu tranh thật mãnh liệt và bình tĩnh.”
Cậu không thể không trả lời, đành luyên huyên một hồi toàn những lời sáo rỗng. Thế mà bố của hắn cũng cười lớn, vỗ vai cậu mà khen ngợi
Bố hắn cất tiếng nói, lần này giọng đầy thán phục “Quả nhiên,cả Thiên Minh và Hải Băng đều là “con nhà người ta” trong truyền thuyết.”
Hải Băng nghe thấy vậy, liền buông đũa xuống, mỉm cười ôn hòa, đôi mắt xanh thẳm, hàm chứa bao nhiêu nội tâm cùng xúc động, giả bộ ngại ngùng nói: “Bác quá lời rồi ạ.”
Hải Băng vừa dứt lời thì bên ngoài xe của Hạo Quân cũng vừa vào đến sân. Bước xuống xe hắn vòng sang bên đối diện với chỗ lái và mở cửa rồi nắm chặt tay Tường vy bước vào.
Ở bên trong,cả hai bên gia đình vẫn vui vẻ nói chuyện với nhau.Tuy bên ngoài cười nói là vậy nhưng trong lòng Hải Băng lại bất an thấy rõ,hẹn cả nhà người ta đến rồi lại đi đâu mất.
Đột nhiên,Hạo Quân xuất hiện cùng với một cô gái và…Giờ thì nó đã hiểu ra mọi chuyện,…
Thấy Hạo Quân nắm tay một cô gái lạ bước vào bà Mai chi bất ngờ nên lên tiếng: “Cô gái xinh đẹp này là ai vậy?”
Kim Quân cũng ngạc nhiên đến mức lắp bắp miệng: “Hạo Quân à, em…”
Ngược lại với sự ngạc nhiên của mọi người Hạo Quân lại rất điềm tĩnh nắm chặt tay của Vy không buông: “Con xin phép được giới thiệu,đây là người con yêu,Thẩm Tường Vy.”
Còn Tiếp…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.